Khi hai người gặp lại, đã là đại hôn. Hôn lễ Mộ Đồ Tô dành cho Bạch Chỉ, là đãi ngộ dành cho thê tử . Lục lễ một cái cũng không thiếu, hôn lễ thuận lợi vui vẻ. Nhiều người kinh thành đều nói, đây là một kỳ tích. Phải biết rằng, Mộ Đồ Tô là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, rất nhiều danh môn thục nữ mơ ước, Mộ Đồ Tô qua tuổi trưởng thành, ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không, bây giờ rõ ràng kì tích nạp thiếp, lại bài trí phô trương như cưới vợ, thật sự làm cho người ta không khỏi rớt cằm.
Bạch Chỉ ngồi bên trong kiệu hoa, đầu trùm hỉ khăn, dây kết mũ phượng rơi bên sườn mặt có chút ngứa. Bạch Chỉ xốc lên khăn voan, bên tai nghe thấy thanh âm khua chiêng gõ trống, trong lòng cũng trở nên bồn chồn. Trải qua hai kiếp, đây vẫn là lần đầu nàng ngồi kiệu hoa, chẳng qua thiếu một phần chờ mong, rõ ràng động phòng hoa chúc là lúc tâm động nhất, nhưng nàng cùng Mộ Đồ Tô đã động phòng, thật sự đáng tiếc . Hôn lễ này, nàng còn cái gì để chờ mong? Nàng chờ mong rất nhiều, bái thiên địa, kính cha mẹ, ngồi ở hỉ giường, chờ tướng công thổi tắt nến.
Kiệu hoa nâng tới Cung Thân Vương phủ, có người đá cửa kiệu, ánh mặt trời bỗng nhiên tiến vào, Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô đều ngẩn ra. Nửa thân mình Mộ Đồ Tô vói vào, nhìn Bạch Chỉ bật cười, môi thiếp môi nàng, sau đó vội vàng đem hỉ khăn Bạch Chỉ xốc lên thả xuống. Bạch Chỉ vừa tức vừa giận, giờ phút này , còn không quên sàm sỡ một chút.
Dựa theo thường lệ, Mộ Đồ Tô nên cõng Bạch Chỉ vào phủ , nhưng Mộ Đồ Tô yêu cầu ôm ngang, nói là sợ thương đến đứa nhỏ. Bà mối biết được sau, cười khanh khách không ngừng, nói hắn quá mức cẩn thận. Hắn thật quý trọng đứa nhỏ của nàng.
Tầm mắt Bạch Chỉ bị hỉ khăn che khuất, nàng không nhìn thấy bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng nàng có thể cảm giác được bên ngoài chắc hẳn rất đông, bởi vì nàng vào chủ đường đi ngang qua bàn tiệc, cảm giác được tiếng người ồn ào.
Nhưng ở bên tai lại nghe thấy Bùi Thất lạnh lùng nói ra hai chữ, “Tiện – nhân.”
Có gió thổi qua, tầm nhìn Bạch Chỉ bởi vì hỉ khăn vén lên, thấy Bùi Thất ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn nàng. Mà phía sau hắn đứng đúng là sư phụ nàng – Hùng Phong. Hùng Phong đang dùng ánh mắt bi thống nhìn nàng, trong mắt lướt qua các loại tâm tình phức tạp. Đôi mắt Bạch Chỉ rủ xuống, bỗng nhiên có chút uể oải.
“Chỉ Nhi, tất cả có ta.” Mộ Đồ Tô đơn giản như vậy đã nhận ra tâm tư của nàng, thanh âm hắn không lớn, lại đủ Bạch Chỉ nghe thấy. Hỉ khăn che đậy tầm mắt nàng, nhưng nàng lại có thể phán đoán thập phần chắc chắn, trong mắt Mộ Đồ Tô kiên định.
Bước ra tới bước này, coi như liều mạng tìm hạnh phúc, nỗ lực lại nỗ lực.
Bạch Chỉ dùng sức đem tay vòng qua cổ Mộ Đồ Tô.
Đại hôn tiến hành cực kì thuận lợi, bái thiên địa, kính cha mẹ, đưa vào động phòng. Bạch Chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, lắng nghe bên ngoài náo nhiệt vui vẻ. Bạch Chỉ vốn nhẫn nại, nhưng hôm nay không biết tại sao, ngọn nến mới cháy ba phần, Bạch Chỉ liền không chịu nổi thường xuyên vén lên hỉ khăn, nhìn ra cửa, ngóng trông ai đó có thể đi vào.
Rốt cục, có người vào được. Có điều không phải theo cửa chính vào, mà leo cửa sổ vào. Bạch Chỉ ngẩn ra, “Sư phụ.”
Hùng Phong gật đầu, dựng thẳng một ngón tay bên miệng, mang cái ghế dựa ngồi đối diện nàng, khuôn mặt nghiêm túc, “Mộ tướng quân còn chưa xã giao xong, ta cũng chỉ muốn nói ngắn gọn. Tuy sư phụ chưa dạy ngươi cái gì, nhưng một ngày làm đồ đệ, cả đời là đồ đệ, ta hỏi ngươi chút việc, ngươi nói thực ra.”
Trong lòng Bạch Chỉ căng thẳng, nàng hướng Hùng Phong gật đầu.
“Nghe A Thất nói, ban đầu ngươi là nữ nhân của A Cửu?”
Bạch Chỉ nói: “Ta nghĩ làm nữ nhân của hắn, nhưng chưa thực thi.”
Hiển nhiên, đáp án này ra ngoài dự đoán của Hùng Phong. Hắn bỗng chốc trầm mặc , ban đầu muốn nói một đống lớn, toàn bộ nuốt xuống. Hắn không tiếng động thở dài, “A Cửu… Bây giờ cũng không biết, sống hay chết.”
Bạch Chỉ không nói lời nào, nàng đã không hề có lập trường.
“Về chuyện ngươi cùng Mộ tướng quân, ta cũng biết một hai. Ta không biết rốt cuộc ai dụ hoặc ai, việc thành kết cục đã định, tất nhiên chúc đồ đệ ngày sau hạnh phúc.” Hùng Phong đứng lên, muốn rời đi. Mẫn cảm như Bạch Chỉ, sao không biết Hùng Phong đến đây, muốn nói không phải những lời đó. Nàng mở miệng hỏi: “Sư phụ, ngươi muốn nói cái gì thì nói đi, không cần lo lắng quá nhiều.”
Hùng Phong dừng lại, nhấp mím môi, “Ngươi có biết lúc trước vì sao ta chọn ngươi làm đồ đệ không?”
“Sư phụ cả đời không có con nối dõi, có một thân võ học, muốn có một hậu nhân? Ngươi nói ta là kỳ tài luyện võ, cho nên…”
“A.” Hùng Phong che miệng cười đến bất đắc dĩ, “Này ngươi cũng tin?”
Hai gò má Bạch Chỉ đỏ bừng, không biết làm sao.
“Ta cả đời không có con nối dõi là thật, mà một thân võ học ta đã sớm chọn tốt hậu nhân, đó là A Cửu. Mặc dù thân mình hắn có hàn khí, hàng năm ngâm mình trong thuốc, nhưng hắn quả thật là kỳ tài luyện võ. Nếu không phải hồi nhỏ bị tật xấu, sớm theo Bùi lão tướng quân ra chiến trường , hắn tuyệt đối không kém Mộ tướng quân.”
“…”
Hùng Phong lại nhìn đôi mắt trừng lớn của Bạch Chỉ, nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Ngươi a, làm sao là kỳ tài luyện võ, bộ dáng thì yếu đuối.”
Bạch Chỉ oán niệm nhìn Hùng Phong, “Vậy ngươi gạt ta làm đồ đệ làm chi?”
Hùng Phong vốn khuôn mặt tươi cười, nhất thời kiềm hãm, “Ta là nghĩ để ngươi làm thê tử A Cửu… Ta mang A Cửu đi chiến trường cũng không phải thuận tiện.”
Đáp án này làm cho Bạch Chỉ không thể nói gì.
Hùng Phong nhức đầu, không thú vị nói: “Nguyên tưởng rằng ngươi không chọn A Cửu là vì thanh danh ở ngoài của hắn, quả thật có chút khó khăn, ăn chơi trác táng, bại gia tử không làm nên trò trống gì… Kỳ thực A Cửu không phải người như vậy, hắn…” Hùng Phong không nói thêm gì nữa, mà nhìn Bạch Chỉ đang chờ hắn tiếp tục nói tiếp. Cuối cùng hắn thở dài, “Nhiều lời vô ích, vẫn là không nói . Đã biết ngươi không có quan hệ cùng A Cửu, chẳng phải như ta tưởng tượng, trong lòng vi sư dễ chịu hơn chút, ta đi đây.”
Bạch Chỉ mím môi, kỳ thực nàng rất muốn truy vấn, vì sao Bùi Cửu phải làm bộ thành bại gia tử ăn chơi trác táng, lưu luyến phố hoa. Bạch Chỉ nhìn Hùng Phong khéo nhảy ra cửa sổ rời đi, cuối cùng cũng không mở miệng.
Không nên hỏi , nàng cùng Bùi Cửu không hề quan hệ, nàng hiện tại là nữ nhân của Mộ Đồ Tô, muốn cùng Mộ Đồ Tô bạch đầu giai lão, tự nhiên một lòng chỉ nghĩ đến Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ lo lắng trùng trùng một lần nữa đội hỉ khăn, chờ chú rể của nàng.
Lúc Mộ Đồ Tô vào phòng, ngọn nến đã cháy tám phần, Bạch Chỉ ít khi thức đêm sớm tựa vào giường, đang ngủ. Mộ Đồ Tô xốc lên hỉ khăn trên đầu Bạch Chỉ, mắt say lờ đờ mông lung si ngốc nhìn, hắn chạm đến mi nàng, mũi nàng, môi nàng, hắn phác họa từng chút một, dường như say mê.
“Chỉ Nhi, rốt cục nàng là của ta.” Mộ Đồ Tô đem môi tới gần môi Bạch Chỉ, chuồn chuồn lướt nước hôn một cái.
Mùi rượu xông vào mũi, làm Bạch Chỉ thức tỉnh. Nàng mở mắt ra, thấy hai gò má Mộ Đồ Tô đỏ ửng, mắt phượng mê ly chuyên chú nhìn nàng, cẩn thận tỉ mỉ, thập phần rõ ràng. Bạch Chỉ bị hắn nhìn như thế rất ngượng ngùng.
Mộ Đồ Tô nói: “Chỉ Nhi.”
“Đây.”
“Chỉ Nhi!”
“Đây.”
“Chỉ Nhi…”
“Đây.”
Mộ Đồ Tô gọi nàng rất nhiều lần, Bạch Chỉ từng chữ từng chữ đáp lời, có điều Mộ Đồ Tô dần dần không khống chế được cảm xúc, hốc mắt trở nên ướt át, si ngốc nhìn nàng, nắm tay nàng, nắm cực nhanh. Bạch Chỉ là vật âu yếm hắn mất đi lại có lại, sợ hãi lại mất đi, vui cực mà khóc.
Bạch Chỉ giật mình, nâng tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp quá đáng của hắn, “Tô… Tô, chàng làm sao vậy?” Hồi lâu không gọi hắn Tô Tô. Kiếp trước, trước mặt sau lưng, nàng gọi hắn Tô Tô gọi cực kì vui vẻ. Ban đầu Mộ Đồ Tô lớn tiếng mắng nàng đừng ghê tởm hắn, sau này nàng gọi nhiều, có lẽ không còn sức lực mắng nàng , liền tùy ý nàng gọi Tô Tô, cho đến sau này khi Cung Thân Vương phủ thêm Nam Chiếu tiểu công chúa, thê tử của hắn, nàng liền không tiếp tục gọi hắn. Bởi vì hắn không còn đề cao cổ họng mắng nàng, mà là một bạt tai đánh hướng nàng, nói thập phần trịnh trọng mà lại lạnh như băng, Tô Tô không phải cho ngươi gọi . Từ đây, nàng rốt cuộc không còn gọi hắn như thế.
Bây giờ, lại gọi hắn một tiếng, Bạch Chỉ cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được gọi hắn như vậy.
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, sau đó cười nói: “Lại gọi một tiếng.” Mặt mày xinh đẹp giãn ra, đôi mắt bình thường luôn quạnh quẽ của hắn, cười toe .
Hắn thật sự là một nam nhân vô cùng đẹp a!
Bạch Chỉ khẽ cắn môi. Mộ Đồ Tô đem mặt cọ cọ trên tay nàng, ánh mắt nhu tình như nước, “Lại gọi một tiếng, ta thích nàng gọi ta như vậy.”
Bạch Chỉ nhịn không được cười khẽ, mang theo nhịp điệu triền miên lại mềm yếu, tim đập gia tốc, khẩn trương gọi hắn một tiếng: “Tô Tô.”
Mộ Đồ Tô bỗng nhiên đè Bạch Chỉ xuống, hai người ngã vào trên giường, bốn mắt ngóng nhìn, thật lâu không nói. Hai người đã đạt thành nhận thức chung, nhìn lẫn nhau, nhìn thế nào cũng không đủ. Cuối cùng, vẫn là Bạch Chỉ bại trận, xoay mặt, không tiếp tục nhìn hắn, “Đừng nhìn .”
Mộ Đồ Tô dùng một tay đem mặt nàng xoay lại, bắt buộc nàng tiếp tục nhìn hắn. Nàng một lần nữa đem tầm mắt dừng trên người Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô cúi xuống, bắt đầu hôn môi nàng. Bạch Chỉ có chút ngốc thừa nhận sự thân thiết của hắn.
Hắn hôn cực kì dịu dàng, như đang nhấm nháp một ly rượu ngon. Hai tay Bạch Chỉ vòng quanh cổ hắn, cũng không thành thạo đón ý nói hùa. Miệng tràn ngập hương rượu, Bạch Chỉ bị Mộ Đồ Tô dịu dàng hôn môi như thế, nàng đều cho rằng bản thân say.
Mộ Đồ Tô bắt đầu kéo đai lưng Bạch Chỉ, đưa tay vuốt ve nàng. Bạch Chỉ nhịn không được run run một chút, hơi sợ hãi. Hai người mặc dù đã lên giường, nhưng lần đó trải qua quá mức thảm thiết, lòng Bạch Chỉ còn sợ hãi, hơn nữa nàng có thai trong người, không chịu nổi ép buộc như vậy.
Mộ Đồ Tô dường như nhận thấy được Bạch Chỉ khác thường, trấn an nàng, “Ta sẽ ôn nhu. Không sợ.” Môi hắn bắt đầu đi xuống, đi qua gương mặt nàng, cằm, cổ, luôn luôn đi xuống. Bạch Chỉ run run lui thân mình, sợ hãi lại có chút chờ mong.
Lúc môi hắn tới bụng nàng, sắp đi xuống chút nữa, Bạch Chỉ dường như muốn nhảy lên, “Không được, nơi đó là…” Nhưng đã không kịp, một trận tê dại truyền khắp toàn thân. Tùy ý hắn chui giữa hai chân nàng, bản thân càng ngày càng vô lực.
Quần áo của nàng toàn bộ rơi trên đất, Mộ Đồ Tô cũng bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, hắn rốt cuộc vẫn có chút căng thẳng, đai lưng không giải được. Bạch Chỉ bỗng nhiên ngồi dậy, giúp hắn giải. Mộ Đồ Tô bởi vậy mà không dám nhìn nàng, quay đầu nhìn về nơi khác, gò má càng thêm hồng thấu.
Bạch Chỉ thấy hắn như vậy, bỗng nhiên bật cười. Mộ Đồ Tô quay đầu nhìn nàng, thập phần kỳ quái nói: “Lại cười ta đem nàng ăn sạch sẽ. Không cho phép.”
Bạch Chỉ không cảm giác được nguy cơ, như trước cười, “Đường đường tướng quân, thế nhưng… A…” Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn Mộ Đồ Tô. Bởi vì ngón tay thon dài của hắn thế nhưng đang sờ giữa hai chân nàng. Mộ Đồ Tô không để ý bộ dáng nàng hoảng sợ, trực tiếp hôn lên, triền miên lại triền miên.
Bạch Chỉ cảm thấy thân mình càng trở nên không giống bình thường, rất hư không. Lúc hắn đỉnh thân đi vào, Bạch Chỉ mới hiểu rõ hư không là cái gì.
Hắn quả thật tuân thủ “ôn nhu”, lần này cũng không đau đớn như lần trước. Lần trước phía dưới của nàng khô cạn bị hắn cưỡng chế tiến vào, lần này nàng thật ẩm thật ẩm, trừ bỏ sưng, tiếp theo là loại cảm giác nói không nên lời, nàng thầm muốn rên rỉ, ở dưới thân hắn không khống chế được một lần lại một lần rên rỉ, có đôi khi không chịu khống chế kẹp lấy thắt lưng Mộ Đồ Tô, hi vọng hắn chậm một chút, hi vọng hắn chôn sâu trong cơ thể nàng.
Nam nhi khí huyết sôi trào, mặc dù bị ép buộc một ngày, nhưng một chút cũng không hàm hồ, không ăn thoả mãn, tuyệt đối không bỏ qua. Nữ tử thì khác, nhất là vừa mới “khai bao”, nóng vội, thương thân.
Vì thế, ngày thứ hai, cả người Bạch Chỉ đau nhức, thật là không đứng dậy được …
Có điều sáng sớm, lúc nàng còn đang ngủ mơ, nàng “nghĩ thông suốt”. Nàng suy nghĩ, có phải nam nhân thân thể quá mức cường tráng có nhu cầu lớn về phương diện này? Nàng không phải “kỳ tài luyện võ”, thân mình thật sự suy nhược, chỉ sợ ăn không tiêu hắn triền triền miên miên như vậy…