Bạch Chỉ ngồi ở gian ngoài, Doãn Hương ngồi ở buồng trong chờ đợi Bùi Cửu thức tỉnh, hai người không tiếp tục nói chuyện. Cô bé kia là thị nữ của Doãn Hương, hồn nhiên ngồi đối diện Bạch Chỉ, chống đầu ngơ ngác nhìn nàng. Bạch Chỉ hỏi: “Có việc?”
“Ngươi rất đẹp.” Cô bé nói chi tiết.
Bạch Chỉ mỉm cười, “Cám ơn.”
“Mặc dù Doãn Hương nhà ta cũng là đại mỹ nhân, nhưng ngươi cùng Doãn Hương không giống nhau, ngươi uyển chuyển mạnh mẽ, nếu ở thanh lâu, khẳng định vượt qua Doãn Hương nhà ta.”
Bạch Chỉ không biết đây là khen nàng, hay là đang nói nàng đủ phong tình. Bạch Chỉ không được tự nhiên cầm lấy chén trà trên bàn, uống mấy ngụm. Cô bé tiếp tục nói: ” Doãn Hương rất thích A Cửu ca ca, nhưng A Cửu ca ca không được!”
“Phốc.” Bạch Chỉ phun ra một ngụm nước, kinh ngạc nhìn cô bé. Cô bé lại không cho là đúng, rộng rãi nói: ” Doãn Hương nhiều lần cùng hắn trải qua đêm xuân, A Cửu ca ca cũng không chạm vào nàng. Có phải A Cửu ca ca cũng không chạm vào ngươi hay không?”
Bạch Chỉ có chút đau đầu, “Ta chưa bao giờ trải qua đêm xuân cùng A Cửu ca ca nhà ngươi.”
Cô bé dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Bạch Chỉ bị nhìn trong lòng có chút bỡ ngỡ, mất tự nhiên hỏi: “Như thế nào?”
Cô bé nói: “Ngươi không thích A Cửu ca ca đúng không?”
“Ngươi dùng cái gì để nhìn ra?”
“Thích một người đương nhiên muốn cùng hắn cộng phó mây mưa, chế tạo các loại cơ hội.”
“…” Quả nhiên là nữ tử xuất thân từ thanh lâu, nói chuyện rõ ràng trực tiếp. Bạch Chỉ quyết định không tiếp tục cùng nàng nói chuyện phiếm, cầm chén trà, lại bưng đến bên miệng nhấp mấy ngụm. Cô bé cũng thức thời, thấy Bạch Chỉ không quan tâm tới nàng, nàng cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Chỉ.
Thẳng đến khi… sấp đến giờ Dậu, Bùi Cửu vẫn không tỉnh.
Bạch Chỉ ngồi không được, đứng lên, đi vào buồng trong, thấy Doãn Hương đang vắt khăn lông, lau mồ hôi cho Bùi Cửu. Bạch Chỉ hỏi: “Khi nào Bùi Cửu có thể tỉnh?”
“Không biết, nếu như chuyện người nọ nói là thật, chính xác là hôm nay.”
“Ta phải đi.” Bạch Chỉ nói.
Doãn Hương không thể tin được nhìn Bạch Chỉ, đó là ánh mắt so với băng còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Bạch Chỉ hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân quyết tâm. Đã cô phụ Bùi Cửu, sẽ không tiếp tục cho hắn ôn nhu, như vậy chỉ biết mang đến cho hai bên sự quấy nhiễu, đồng thời cũng sẽ bị thương Mộ Đồ Tô.
“Thực xin lỗi, ngày mai ta lại đến, hôm nay không còn sớm .”
Bạch Chỉ xoay người định rời đi, Doãn Hương bỗng nhiên lạnh lùng gọi lại nàng, “Trái tim của ngươi rốt cục làm bằng gì ?”
Bạch Chỉ dừng một chút, không quay đầu nhìn nàng, cũng không chính diện trả lời. Nàng nói: “Ta đã là phu nhân tướng quân, ngươi hiểu không?” Bạch Chỉ cất bước, Doãn Hương đáp lại nàng, “A Cửu thân có hàn độc, đại phu nói khả năng hắn sống không quá hai mươi tuổi, ngươi biết không?”
Bạch Chỉ dừng lại bước chân, xoay người nhìn Bùi Cửu nằm ở trên giường, sững sờ tại chỗ. Trên mặt Doãn Hương sớm che kín nước mắt, nàng từng bước một đi về hướng Bạch Chỉ, từng chữ khoan tim nói: “A Cửu sống rất mệt mỏi, bởi vì hắn áy náy. Mẹ đẻ A Cửu là vợ cả của Bùi lão tướng quân, mẫu thân hắn yếu đuối, không nên sinh nở, ngày A Cửu ra đời chính là ngày giỗ của mẫu thân. Sau này hắn được mẫu thân Bùi Thất – Trương thị nuôi nấng. Hắn đề nghị đi ra ngoài du ngoạn, Trương thị mang theo ba đứa con cùng A Cửu ra ngoài, ai ngờ, gặp sóng gió, cả chiếc thuyền bị đánh tan, chỉ có A Cửu còn sống, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì Trương thị dùng sinh mệnh đem Bùi Cửu đẩy lên mặt nước, cho đến một khắc cuối cùng, may mà có thuyền cứu giúp. Trương thị chỉ có một đôi tay, rơi xuống nước có ba đứa con của nàng cùng A Cửu, nàng lựa chọn cứu A Cửu! Ngươi bảo A Cửu đối mặt với đứa nhỏ cuối cùng Trương thị lưu lại – Bùi Thất như thế nào? Bùi lão tướng quân chỉ còn lại Bùi Thất cùng A Cửu, Bùi Thất là con thứ, lại thêm A Cửu từ nhỏ trí tuệ hơn người, hiển nhiên chú trọng A Cửu nhiều hơn một ít. A Cửu không muốn làm cho Bùi Thất mất đi tình thương của mẹ lại mất đi tình yêu của cha, không muốn bởi vì ánh sáng của bản thân mà làm ảm đạm Bùi Thất. Lại bởi vì khi tuổi nhỏ hắn ngâm trong nước lạnh quá lâu, thân bị hàn độc, căn bản không nhìn rõ tương lai của bản thân. Cho nên hắn cố ý phóng túng, làm cho bản thân trở nên không chịu nổi. Cố ý làm cho Bùi lão tướng quân đối hắn thất vọng, chú trọng Bùi Thất, cố ý làm cho mọi người đối hắn thất vọng, càng trân trọng Bùi Thất. Một mình hắn vắng vẻ trong ngục tù của bản thân, luôn luôn không có cách nào tự kềm chế, ngươi có biết mùi vị của việc luôn luôn không được yêu sao?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Chỉ biết được kỹ càng về Bùi Cửu. Nàng chỉ có cảm giác Bùi Cửu không như lời đồn. Thì ra, hắn thật sự có ẩn tình khác. Bạch Chỉ nhìn Bùi Cửu nằm trên giường mồ hôi ướt đẫm, trong lòng đau đớn.
“Ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy!” Doãn Hương oán hận lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Chỉ, đồng thời, hốc mắt nàng phun trào ra đầy nước mắt.
Bạch Chỉ không tốt hơn so với nàng, nước mắt cũng chảy ra, tựa vào góc tường, lau lệ. Có đôi khi biết chân tướng chưa hẳn là chuyện tốt. Nàng không biết Bùi Cửu luôn luôn sống khổ sở như vậy, bởi vì áy náy, đem bản thân che giấu, làm một người không chân thực, nỗ lực để người ta chán ghét hắn, không coi trọng hắn. Lúc hắn thấy Bùi Thất được coi trọng, hắn nghĩ như thế nào ?
“Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào? Ta đã là phụ nữ có chồng, ta nhất định phải cô phụ Bùi Cửu. Ngươi nói, ta nên làm như thế nào?” Bạch Chỉ hồng đôi mắt, nhìn Doãn Hương cách nàng không xa.
Doãn Hương cũng trầm mặc …
Sự tình sớm thành kết cục đã định, không thể quay về.
Bạch Chỉ nói: “Không dối gạt ngươi, lúc trước ta ôm tâm tình cực kỳ đơn giản với Bùi Cửu. Không thể nói, không hắn không được. Ta cho rằng Bùi Cửu không tiếp thu cảm tình giống như lời đồn, tương lai ta cũng không ảnh hưởng tới hắn, ta chỉ là một nữ nhân trong phần đông nữ nhân của hắn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ta không muốn tiếp xúc với cảm tình. Trong lòng ta luôn luôn có một người mà ta vĩnh viễn không chạm tới, bởi vì sợ hãi, ta dùng các loại lý do tránh né hắn, ta không có dũng khí mở rộng bản thân, lúc đó, ta muốn tìm một người người nam nhân không tiếp thu cảm tình để an ổn cuộc đời.”
Thật sự có một số việc, luôn ra ngoài dự đoán của bản thân. Nàng vốn đã tính toán trở về kinh cùng Bùi Cửu, đem hôn sự định ra. Việc đã kế hoạch tốt lại thoát ly ngoài tầm kiểm soát trong biến hóa, bởi vì đứa nhỏ nàng gả cho Mộ Đồ Tô, thật vất vả muốn mở lòng, an ổn bản thân. Lại không ngờ, Bùi Cửu không phải người đạm mạc với cảm tình, ngược lại, là người cực kỳ nặng cảm tình.
Doãn Hương hỏi: “Theo như lời ngươi nói người ngươi không chạm tới được chính là tướng công bây giờ của ngươi – Mộ Đồ Tô?”
Bạch Chỉ không đáp, xem như cam chịu. Doãn Hương nói: “Ngươi đi đi. Về sau, không cần đến quấy rầy A Cửu .”
Bạch Chỉ nhìn Bùi Cửu nằm trên giường, bởi vì khoảng cách xa, nàng vẫn chưa phát hiện khóe mắt Bùi Cửu chảy xuống nước mắt.
Sau khi Bạch Chỉ rời đi, Doãn Hương ngạc nhiên thấy Bùi Cửu dĩ nhiên tỉnh, hắn mở to mắt, nhìn lên phía trên, ánh mắt trống rỗng. Trong lòng Doãn Hương co rụt lại, hiểu rõ, lời nói mới vừa rồi của Bạch Chỉ, hắn đều nghe thấy được.
“A Cửu.” Doãn Hương ôn nhu gọi hắn một câu.
Bùi Cửu nói: “Doãn Hương, ngươi từng nói tới cảm giác đau lòng, thì ra là như vậy. Rõ ràng thật bi thương, nhưng vẫn không khống chế được tiếp tục đi yêu đi tưởng niệm một người.”
“A Cửu…” Doãn Hương càng khổ sở, nước mắt mơ hồ hai mắt.
Bùi Cửu nhắm mắt lại, hai tay che khuôn mặt tái nhợt của bản thân, “Làm sao bây giờ? Nàng rõ ràng nói không thích ta, rõ ràng đã có nam nhân khác, nhưng ta lại vẫn thích nàng.”
Doãn Hương xoay mặt, lau lệ nói, “Ta biết tâm tình của ngươi, A Cửu.”
Rõ ràng thật bi thương, lại vẫn không có cách nào khống chế tiếp tục đi yêu một người. Loại tâm tình này, không chỉ một người có.
Bạch Chỉ vội vàng rời thanh lâu, lại gặp Mộ Đồ Tô đang gấp gáp như lửa cháy lan ra đồng cỏ hướng bên này đuổi tới. Hai người vừa chạm vào nhau, Mộ Đồ Tô kéo Bạch Chỉ từ đầu đến chân nhìn một lần, “Có việc gì không?”
Hồng Kiều ở phía sau thò đầu ra thăm dò, “Giờ Dậu đến.” Sợ Bạch Chỉ trách tội nàng.
Bạch Chỉ tự biết Mộ Đồ Tô là người thông minh, nàng đến thanh lâu hiển nhiên không phải tìm cô nương, nàng cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Bùi Cửu ở bên trong.”
Mộ Đồ Tô mím môi, nỗ lực nở ra một nụ cười, “Bùi gia xảy ra chuyện, hắn còn có tâm tình phong lưu khoái hoạt?”
“Không, hắn luôn luôn chưa tỉnh.” Bạch Chỉ đáp.
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, “Là sao?”
“Có lẽ chuyện xảy ra khi hắn ở Nam Chiếu. Hắn bị một người Nam Chiếu đưa vào, không biết duyên cớ gì, luôn hôn mê bất tỉnh. Mấy ngày nay Doãn Hương đều chăm sóc hắn, nói là hôm nay có thể tỉnh lại, bảo thiếp đến xem, có điều khi thiếp đi, Bùi Cửu còn chưa tỉnh.”
Đôi mắt Mộ Đồ Tô bỗng chốc trở nên sâu thẳm, cũng không biết hắn đang suy xét điều gì, cuối cùng hắn véo mặt Bạch Chỉ, “Vậy sáng mai đến xem, hiện tại thân thể nàng chưa khỏe, ban đêm rất lạnh, sau này hạn chế ra ngoài.” Hắn đem áo khoác trên người khoác cho Bạch Chỉ, dùng nhiệt độ cơ thể của hắn bao bọc Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ tươi cười nhìn hắn, cùng hắn lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Mộ Đồ Tô luôn ôm Bạch Chỉ, cũng không cố kỵ Hồng Kiều ngồi bên xấu hổ.
Trở lại trong phòng, Bạch Chỉ rửa mặt, nằm lên giường trước, Mộ Đồ Tô trở về sau, cũng thay quần áo đi ngủ. Bạch Chỉ đưa lưng về phía hắn, hắn liền ôm Bạch Chỉ từ sau lưng, cũng không biết đang nói cùng Bạch Chỉ, hay đang lầm bầm lầu bầu, “Đừng rời đi ta, Chỉ Nhi.”
Hắn lo sợ bất an, Bùi Cửu đã trở lại, đứa nhỏ cũng không có….
Hắn cho rằng Bạch Chỉ đang ngủ, kỳ thực Bạch Chỉ vẫn chưa ngủ. Bạch Chỉ mở to mắt, xoay người đối diện Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn. Bạch Chỉ ôm cổ Mộ Đồ Tô, đem mặt cọ trên mặt hắn, có chút mệt mỏi nhẹ giọng nói, “Thiếp đã cô phụ Bùi Cửu, sẽ không cô phụ chàng. Thiếp sẽ không rời đi, chỉ cần chàng không cô phụ thiếp.”
Mộ Đồ Tô đem mặt càng gần sát Bạch Chỉ một chút, khóe miệng khẽ nhếch cười, “Tuyệt không cô phụ.” Nói xong, môi liền hôn lên đôi môi có chút khô ráp của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ ngơ ngác đón ý nói hùa đáp lại hắn.