Bạch Chỉ gắt gao mân đôi môi hướng Bùi Cửu lắc đầu. Nàng cần bình tĩnh một chút, bỗng chốc không có cách nào thấu hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao trí nhớ của nàng cùng sự thật không giống nhau? Là nàng nhớ lầm hay là…
Bùi Cửu nhìn Bạch Chỉ kích động nắm chặt tời giấy trong tay, tâm trầm xuống, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng. Bùi Cửu đi lên phía trước xoa xoa tóc đen của nàng, “Rốt cuộc như thế nào?”
“Không có gì.” Bạch Chỉ cười xán lạn hướng Bùi Cửu, thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Bùi Cửu vẫn là Bùi Cửu lúc trước, hắn khẳng định sẽ thực cho rằng không có gì. Nhưng dĩ nhiên hắn không phải Bùi Cửu lúc trước, có thể chạm đến kích động nơi đáy mắt Bạch Chỉ.
Nhất định sai lầm chỗ nào, mà đáp án chính là tờ giấy trong tay nàng.
“Chỉ Nhi, canh giờ không còn sớm , chúng ta về đi.” Bùi Cửu cười sáng sủa hướng Bạch Chỉ, đôi mắt lóe ra. Bạch Chỉ si ngốc nhìn hắn cười yếu ớt lộ ra lúm đồng tiền, trái tim lộp bộp nhảy không ngừng, dường như thiếu nữ mối tình đầu mặt đỏ tai hồng. Bạch Chỉ cúi đầu, ngượng ngùng gật gật.
Nàng yêu Bùi Cửu, nhất định không sai… Đối với nam nhân có tên “Mộ Đồ Tô” trên tờ giấy, nàng chưa từng có một chút cảm giác, thậm chí còn chán ghét hắn. Tình cảm rõ ràng như thế, làm sao trí nhớ có thể hỗn loạn? Nhưng tờ giấy này, bút tích quen thuộc như vậy, cũng sẽ không sai.
Bạch Chỉ cảm thấy ý nghĩ mơ hồ, không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ. Mặc kệ sai lầm chỗ nào, nàng nhìn vào trái tim của bản thân, đó là đúng.
Bạch Chỉ cùng Bùi Cửu trở về, hai người vừa đến trạm dịch, gặp một binh lính ở ngoài cửa nhìn quanh. Bạch Chỉ cảm thấy kỳ quái, bộ dáng binh lính giống như đang kiễng chân chờ đợi người trở về, như vậy, “người về” mà hắn trông là chỉ nàng cùng Bùi Cửu?
Hai người đến gần, binh lính kia liền vọt đi qua, chắp tay với Bùi Cửu, “Tiên Phong, biên phòng truyền đến tin tức gấp rút, quân Mạc Bắc hỏa thiêu lương thảo quân ta, Mộ tướng quân đi trước tới Đồng thành mua lương thảo, phái ta tại đây chờ Tiên Phong, để Tiên Phong cấp tốc đi biên phòng trợ giúp.”
Bùi Cửu nhíu mày, gật đầu nói: “Chờ xuất phát!”
“Vâng.” Binh lính chắp tay vào nhà.
Bạch Chỉ cảm thấy đây là chuyện cấp tốc, lại nhìn Bùi Cửu không có một chút cảm giác kích động, cảm thấy có chút không hợp với lẽ thường. Bùi Cửu quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Nàng cũng đi vào dọn dẹp một chút.”
Bạch Chỉ lo lắng nói: “Chàng hành quân đánh giặc, ta tiến đến có thích hợp hay không? Nếu không ta không đi thì tốt hơn?”
Bùi Cửu kéo tay Bạch Chỉ, “Hành quân đánh giặc là đánh lâu dài, nàng quả thật nỡ bỏ phu quân tân hôn một mình đi sao?”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười, “Chàng cũng thật không ra dáng Tiên Phong, không lấy giang sơn làm trọng, nhi nữ tình trường.”
“Chẳng phải nàng cũng thế? Không có bộ dáng người vợ suy tư chồng sốt ruột, còn ngóng trông biệt ly cùng phu quân.” Bùi Cửu thoạt nhìn rất ủy khuất, cực kỳ giống nàng dâu nhỏ bị bắt nạt, Bạch Chỉ thấy cái dạng này của hắn, nhịn không được che miệng cười trộm, “Ta thấy thân nhung trang này của chàng nên giao cho ta mặc.”
“Ước gì.” Bùi Cửu nắm tay Bạch Chỉ, lung lay hai ba cái, mang theo ý làm nũng. Nét cười trên mặt Bạch Chỉ tươi như hoa, trong lòng lại bế tắc, có chút không khoái. Người nàng yêu, là một người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn sao? Nhưng trong đầu nàng, có một bóng dáng, hắn có một đôi mắt nhìn xa xăm, mím môi, thâm trầm mà kiên định. Cái loại khí thế này, sao có thể là người nhi nữ tình trường?
Dưới sự kiên trì của Bùi Cửu, Bạch Chỉ không biết xấu hổ theo quân đi biên phòng. Đây không phải lần đầu tiên Bạch Chỉ đến biên phòng , tuy rằng lần trước là ở biên giới Nam Chiếu cùng Quang Huy vương triều, hiện tại là ở biên giới Mạc Bắc cùng Quang Huy vương triều, binh lính canh gác sâm nghiêm, bốn phương trống rỗng, sa mạc vờn quanh.
Chạy xe ngựa vẻn vẹn bảy ngày, đi đến quân doanh binh lính biên phòng, lại phát hiện lều trại đều bị thiêu hủy, binh lính mặt xám mày tro, mất sĩ khí, tựa như bại binh, cúi đầu, ngồi dưới đất, hít cát đến từ sa mạc.
Bùi Cửu nhíu mày, “Trận đánh này thực không dễ đánh.”
Bạch Chỉ hỏi: “Vì sao?”
“Bảy năm trước Mạc Bắc bại bởi Nam Chiếu, thái tử bị đưa tới làm con tin, Mạc Bắc vương vì sỉ nhục này, bảy năm tìm cách củng cố quân lực. Nam Chiếu sợ Mạc Bắc trả thù, thừa dịp thái tử còn si ngốc, bắt buộc đám hỏi. Nhưng cũng chỉ thái bình nửa năm, thái tử Mạc Bắc cùng Nam Chiếu đại công chúa đột nhiên ly hôn. Hai nước bắt đầu căng thẳng. Nhưng song phương đều lựa chọn án binh bất động, đem manh mối chuyển hướng ta.”
Hai nước lựa chọn Quang Huy vương triều, kì thực xem như cho quốc gia bệnh sắp chết này một bạt tai vang dội, đánh tỉnh quốc gia này. Hoàng đế Khang Thuận được cho là một hôn quân, tham sắc đẹp, không để ý triều chính, hậu cung lại bị Huệ phi một tay che trời. Thế lực trong triều chia cắt làm hai, tranh đấu gay gắt, mặc dù quốc gia nguy nan, cũng muốn cướp công. Người như Bạch Chỉ, cũng có thể nhận thấy quốc gia không được. Lũ lụt hạn hán, triều đình không có ngân lượng cứu thiên tai; lực lượng quân sự lại kém xa Nam Chiếu cùng Mạc Bắc, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì sẽ bị Nam Chiếu, Mạc Bắc thôn tính. Nam Chiếu cùng Mạc Bắc lựa chọn lúc hoàng đế Khang Thuận bệnh tình nguy kịch, dụng ý không cần nói cũng biết, cho Quang Huy vương triều một kích trí mạng.
Mà trận chiến dịch này, mấu chốt cuối cùng là vong quốc hay không.
Bạch Chỉ ưu sầu nhìn về phía Bùi Cửu, nàng vốn tưởng rằng Bùi Cửu sẽ càng lo lắng hơn so với nàng, kì thực bằng không. Hắn chỉ mặt không biểu cảm nhìn binh lính ủ rũ ở tiền phương, không mang theo một tia tình cảm, dường như đang nhìn một bức tranh không thuộc về bản thân, không động tình.
Nàng còn có tình cảm lo cho nước cho dân, vì sao hắn làm Tiên Phong ngự lâm quân của Quang Huy vương triều, một chút cũng không có? Dường như Bạch Chỉ không nhận ra Bùi Cửu . Đây là Bùi Cửu mà nàng biết sao?
Rốt cuộc Bùi Cửu cũng là người có năng lực. Chuyện đầu tiên khi hắn đến quân doanh, đó là chỉnh đốn binh lính mất sĩ khí, cho bọn họ tới ốc đảo duy nhất tắm rửa, giết hai mươi con ngựa cho bọn họ no bụng, buổi tối triệu tập binh lính còn lại, đốt lửa trại, nói cho bọn họ thế cục bây giờ.
Bạch Chỉ nhìn thấy trên mặt mỗi binh lính toát ra vẻ mặt lo nước lo dân giống nàng, bọn họ cúi đầu, nghe Bùi Cửu nói: “Ta biết rõ lần giằng co này, thế đan lực bạc, giống như chịu chết! Nhưng làm một đội viên tiên phong, các ngươi nên hiểu rõ, chi đội chúng ta dùng làm gì? Là mở đường cho hậu viện, tạo ra điều kiện tốt nhất cho bọn họ, đánh thẳng trung tâm. Ba ngày sau khai chiến, ta hi vọng các vị lấy tinh thần quyết tử cho đất nước tái sinh đi nghênh chiến.” Bùi Cửu vẫn chưa cổ vũ, nói xong liền ngồi xuống, không rên một tiếng. Bầu không khí cực kì yên tĩnh, không khí dường như cũng đọng lại, chỉ nghe thấy tiếng gỗ cháy bùm bùm vang lên.
Không lâu sau, không biết nơi nào có người vỗ tay, tiếp theo lại có người vỗ tay, cuối cùng vỗ tay như sấm, nghe thấy tiếng binh lính cao vút hô một tiếng, “Giết!” Thanh âm vang dội, phấn chấn lòng người. Bạch Chỉ ngồi bên cạnh Bùi Cửu, hốc mắt ướt át, lại nhìn hướng Bùi Cửu, trong mắt hắn chợt lóe qua vui mừng.
Hắn rốt cuộc cũng yêu giang sơn, không phải sao?
Đêm đó, bọn lính ngay tại chỗ ngã trên cát vàng ngủ. Bạch Chỉ bị Bùi Cửu đưa lên xe ngựa. Bạch Chỉ đỏ mặt hỏi: “A Cửu, ngủ cùng nhau đi.”
Bùi Cửu cười nói: “Tốt.”
Giống như khi đến đây, Bạch Chỉ gối lên đùi Bùi Cửu. Bùi Cửu cúi đầu sáng quắc nhìn Bạch Chỉ chăm chú, Bạch Chỉ vốn không buồn ngủ, nhìn thấy ánh mắt Bùi Cửu, càng ngượng ngùng, ôn nhu hỏi: “A Cửu, ta có gì đẹp?”
“Chỉ Nhi rất đẹp.”
“Đừng trêu ghẹo ta.” Bạch Chỉ oán trách nhìn hắn, “Nói đứng đắn .”
Ý cười trên mặt Bùi Cửu ngưng lại, “Mới vừa rồi ta nói với các tướng sĩ, nàng đều hiểu sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm xuống, “Đã hiểu. Nhưng ta tin, ta tin A Cửu sẽ không bỏ lại ta, đi tìm chết.”
Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ muốn rơi lệ, cười càng vui vẻ , “Bùi Cửu ta cũng không ái quốc, sẽ không vì nước hy sinh thân mình. Nếu không đánh được, đánh thua thì giả chết, bị công chúa Mạc Bắc cứu, làm phò mã, đến lúc đó đón nàng sang, cho nàng làm thiếp .”
Hắn nói cực kì không đứng đắn, Bạch Chỉ nắm lên cánh tay hắn, há mồm cắn, “Chàng đem ta đón sang, lấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của ta, nói không chừng sẽ lọt mắt thái tử, làm thái tử phi.” Nàng nói cực kì tức giận, còn quyệt miệng.
Bùi Cửu thấy bộ dáng này của Bạch Chỉ, càng nhìn càng vui mừng, cười hì hì ôm lấy nàng, “Chỉ Nhi, ta yêu nàng.”
“Ta cũng yêu chàng.” Bạch Chỉ ôm lại hắn, khóe miệng nhịn không được nở ra nụ cười ngọt ngào.
***
Ba ngày trôi qua, Mộ Đồ Tô chưa kịp tới, đội “tử sĩ” tiên phong đi nghênh chiến. Bỗng chốc trận doanh quạnh quẽ rất nhiều, chỉ có ba bốn binh sĩ canh gác. Bạch Chỉ đứng ở cửa khẩu, nhìn đất sa mạc mênh mông không bờ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Là con dân của Quang Huy vương triều, phải ủng hộ trượng phu đi nghênh chiến, nhưng làm một thê tử yêu trượng phu, nàng không có cách nào hào phóng như vậy. Nàng không biết con đường phía trước rốt cuộc thế nào, cái gì nàng cũng làm không xong, chỉ có thể hướng lên trời cầu nguyện, hắn bình an.
Đêm đó Mộ Đồ Tô gấp gáp trở về, hắn dẫn theo hơn mười xe lương thảo, không hỏi Bùi Cửu đi đâu, tựa như Bùi Cửu, thu xếp chỉnh đốn quân doanh. Bạch Chỉ giống như một người xem diễn, đứng ở một bên nhìn hắn chỉ huy binh lính làm việc. Hắn có một gương mặt nhìn nghiêng nhu hòa không hợp với thân phận, trong tuấn lãng mang theo chút kiên cường không dễ phát hiện. Ánh mắt hắn kiên định mà hữu lực, dường như đang nỗ lực đi hoàn thành một việc, không tản mạn, cũng không phô trương. Dường như hắn là Bùi Cửu trong trí nhớ nàng, từng động tác, từng vẻ mặt. Bạch Chỉ lại nghĩ tới tờ giấy kia, viết tên nàng cùng tên Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô quay lại nhìn nàng, đôi mắt bỗng nhiên trở nên nhu hòa, nhưng chỉ chợt lóe mà qua, sau đó coi thường nàng, xoay người đi chỉ huy binh lính khác. Thân mình hắn thẳng thắn, có cảm giác quá đáng cô đơn. Bạch Chỉ ngẩn ra, có chút xuất thần.
Quân doanh một lần nữa được chỉnh đốn tốt, có quân trướng, ban đêm không cần ăn ngủ ngoài trời. Bạch Chỉ bị binh lính mang đến bên ngoài một lều trại, binh lính tất cung tất kính nói với Bạch Chỉ: “Phu nhân, đây là lều trại tướng quân chuẩn bị cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu với hắn, thấp người tiến vào lều trại. Vừa thấy, là một nơi dừng chân vội vàng , dùng cỏ chồng chất thành giường, phía trên trải vải bông. Một chiếc bàn dùng gỗ tùy tiện chế thành, phía trên châm một ngọn nến, ánh nến lay động, có thể thấy được đêm nay gió lớn.
Bạch Chỉ nhìn ngọn đèn mờ nhạt hình như có tác dụng thôi miên, cảm thấy mệt mỏi. Luôn luôn không chú ý, nàng đi đến bên giường, lên giường liền ngủ.
Bạch Chỉ không biết đã ngủ bao lâu, nàng bị từng trận ồn ào đánh thức . Nàng còn chưa mở mắt ra, liền nghe thấy bên ngoài hô, “Cháy, cứu hoả!”
Một cỗ khói đặc lượn lờ trước mặt Bạch Chỉ, nàng đột nhiên ngồi dậy, lều trại nguyên bản còn tốt đẹp bỗng chốc điên cuồng bốc cháy, Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, hít một ngụm khói đặc, nghẹn liên tục ho khan. Nàng gắt gao che miệng mũi, xốc chăn lên muốn đi ra, thanh đỡ lều trại ầm ầm rơi xuống, Bạch Chỉ lại lùi về bên giường…
Vào lúc Bạch Chỉ đang không biết làm sao, chung quanh khói đặc tận trời, một bóng đen hướng nàng vọt tới, nàng còn chưa kịp nhận ra là địch hay bạn, bóng đen kia đã bổ một chưởng về phía nàng, nhất thời nàng không hề hay biết ngã xuống ——