Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 27: Chương 27: Đồng sàng cộng tẩm (1)




Ban đêm phủ Tướng quân thực yên tĩnh, Mạn Yêu vốn định đi ngủ sớm một chút, nhưng nằm trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài dạo một chút. Lại không nghĩ đến, trong lúc nàng ngồi nghỉ trên ghế đá bên cạnh núi giả bị cây cối che khuất, lại nghe được hai đứa nha đầu không hiểu chuyện ở phía sau núi giả đàm luận thị phi về nàng.

Gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt nàng, mang theo không khí hanh khô đặc biệt của mùa hè, chung quanh im ắng, trừ bỏ hai đứa nha đầu kia khe khẽ nói nhỏ, không có âm thanh nào khác.

"Ai, ngươi nói có kỳ lạ hay không, đều đã hơn một năm, nghe nói......tướng quân buổi tối cũng chưa từng vào phòng phu nhân. Đây là vì cái gì?"

"Kia còn phải nói, ngại thân thể nàng ta dơ bẩn! Đừng nhìn ban ngày tướng quân đem nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, nhưng trong lòng, sao có thể không có gai? Nam nhân à, chuyện đầu tiên không thể chịu đựng được chính là nữ nhân của mình không sạch sẽ."

"Cũng đúng nha, ta còn nhớ rõ, lúc trước nếu phu nhân đã đem thân mình cho Ly Vương, vì sao lại không gả cho hắn? Ly vương thân phận tôn quý, là hoàng tử mà bệ hạ sủng ái nhất, nói không chừng tương lai còn sẽ là hoàng đế, hơn nữa hắn còn anh tuấn như vậy, nghe nói a, toàn bộ kinh thành thiên kim tiểu thư chỉ cần là lớn lên có vài phần tư sắc, người thứ nhất muốn gả chính là Ly Vương...... Nếu là Ly Vương có thể coi trọng ta, kêu ta chết ta cũng nguyện ý."

"Ngươi nằm mơ đi! Ly Vương có tốt mấy, ta cũng không thích, ta chỉ thích Tướng quân."

"Ngươi thích Tướng quân, khiến cho Tướng quân cưới ngươi làm trắc phu nhân đi......"

Có đôi khi, có được nội lực cũng không phải chuyện tốt tuyệt đối. Thính lực so với người thường tốt hơn đã khiến cho Mạn Yêu ở trong một năm nay, cũng giống như đêm nay đều nghe được những lời nhàn ngôn vụn ngữ như vậy, nàng nghe đã không phải là một hai lần. Mới đầu sau khi nghe được, trong lòng nàng rất đau đớn, cho tới bây giờ đã không còn cảm xúc gì, sớm đã tập mãi thành thói quen. Nếu ngăn không được miệng người khác, nếu muốn tâm mình không còn bị đau, cũng chỉ có thể làm tâm mình tê liệt đi.

Nàng nhàn nhạt mà đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được bùm hai tiếng, ngay sau đó là giọng nói run rẩy sợ hãi tột cùng xin tha mạng của hai nha đầu kia: "Tướng.... tướng quân...... tướng quân tha mạng......"

Mạn Yêu sửng sốt, Phó Trù thế nhưng cũng ở chỗ này? Xem ra bọn họ vận khí không được tốt, Phó Trù tuy rằng thoạt nhìn ôn hòa, nhưng phủ tướng quân quy định thực nghiêm, lúc này bị hắn gặp được, bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt. Nàng đang do dự muốn hay không đi qua một chút, liền nghe Phó Trù nhàn nhạt hỏi: "Là ai muốn làm trắc phu nhân? Ngươi sao?"

Có tiếng hít khí thật sâu, trong đó một đứa nha đầu dập đầu như giã tỏi, âm thanh khóc nức nở, liên tục nói: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ đáng chết! Thỉnh tướng quân tha mạng......"

"Dẫn đi." đối với nha đầu kia khóc lóc xin tha mạng, Phó Trù mắt điếc tai ngơ, âm thanh nghe không ra hỉ nộ: "Về sau lại có người dám ở sau lưng nói hươu nói vượn, đan dệt bịa chuyện, chê bai chủ tử, đều như nhau mang đến phòng tra tấn, đánh chết."

Đánh chết? Mạn Yêu trong lòng kinh động, lại không nghĩ nhiều, vội vàng đi qua ngăn lại nói: "Chậm đã."

Mọi người nghe thấy lập tức dừng lại động tác. Hai nha đầu vừa thấy nàng cũng ở đây, càng là sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả xin tha mạng đều đã quên.

Phó Trù đối với sự xuất hiện của nàng tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đi qua nắm tay nàng, ôn hòa cười nói: "Đã trễ thế này, Phu nhân sao còn chưa ngủ?" Trước mặt người khác, hắn đều xưng hô nàng là phu nhân, khi không có người mới kêu nàng là Dung Nhạc.

"Ta ngủ không được, ra đây đi dạo một chút." Mạn Yêu nhìn Phó Trù trả lời, thấy hắn vẫn ôn hòa thanh nhã như vậy, hoàn toàn không giống như là loại người lãnh khốc tàn bạo coi mạng người như trò đùa. Giờ phút này, hắn đối với nàng cười ôn nhu. Nàng thật sự rất khó tưởng tượng được, một người có nụ cười tươi mê người lại đi hạ lệnh giết người tàn khốc như vậy.

"Phu nhân, nàng cho rằng...... bọn họ hẳn là nên bị xử phạt như thế nào?" Phó Trù hỏi.

Một đứa nha đầu nghe thấy Phó Trù hỏi Mạn Yêu, thì lập tức như một người chết đuối phát hiện một khúc gỗ cứu mạng nổi trên mặt nước, liều mạng mà thoát khỏi kềm chế chạy lại ôm lấy chân nàng, vừa khóc vừa cầu xin nói: "Phu nhân, nô tỳ biết ngài lòng dạ thiện lương, có một trái tim Bồ Tát, cầu ngài cứu cứu nô tỳ...... nô tỳ thật sự biết sai rồi...ngài tha nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết a!" "Phu nhân, cầu xin ngài."... nàng ta nói năng lộn xộn mà đau khổ cầu xin, hoảng sợ nước mắt chảy đầy mặt, đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Mạn Yêu.

Mới vừa rồi Mạn Yêu vẫn là người có thân thể dơ bẩn trong miệng bọn họ, giờ phút này lại lắc mình biến hoá lòng dạ thiện lương, là phu nhân có trái tim Bồ Tát. Mạn Yêu cười nhạo bản tánh người là như thế, nàng khe khẽ thở dài.

Mạn Yêu nhìn nhìn hai đứa nha đầu bị dọa choáng váng, bộ dáng cùng Linh Nhi không sai biệt lắm. Nàng không đành lòng nói: "Hai người họ chỉ là không lựa lời, cũng không phải giết người phóng hỏa phạm vào sai lầm không thể tha thứ gì, trừng phạt nhỏ là được rồi, không cần muốn tánh mạng của các nàng đi?"

Nàng biết hai đứa nha đầu này nói ra không chỉ là chỗ đau của nàng, mà cũng là nổi sỉ nhục lớn nhất của một người nam nhân không muốn bị người khác đề cập đến. Nhưng dù sao cũng là mạng người, nàng không thể ngồi yên như không nhìn thấy.

Trên khóe miệng Phó Trù vẫn còn nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại dần dần trầm xuống, giống như một cái đầm lầy nhìn không thấy đáy. Hắn nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên cười nói: "Được rồi, nếu phu nhân đã mở miệng, ta sao nỡ bác bỏ ý của nàng. Giữ lại mạng của họ, nhưng kéo đi xuống, chấp hành á hình."

Trên mặt đất hai tiểu nha đầu vừa nghe, hai mắt lật ngược ngất đi.

Á hình, chính là rút lưỡi, từ đây không thể lại mở miệng nói chuyện. Mạn Yêu ngơ ngẩn, không nghĩ tới là loại kết quả này, nàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng chưa mở miệng thì hai nha đầu kia đã bị nhanh chóng kéo đi rồi.

Mạn Yêu khiếp sợ mà nhìn hắn phu quân trên danh nghĩa của nàng, chỉ thấy biểu tình trên gương mặt anh tuấn của hắn vẫn ôn hòa, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, nàng không khỏi nắm chặt tay. Thời tiết hôm nay thật nóng bức, nhưng nàng chỉ cảm thấy có một làn khí lạnh xẹt qua thân nàng, từ đầu đến chân, rồi đột nhiên từng chút từng chút chui vào đáy lòng, nàng không tự chủ được mà rùng mình.

Phó trù nhìn ra sự khác thường của nàng, thở dài: "Dung Nhạc à, nàng quá lương thiện. Bên ngoài những lời nhàn ngôn vụn ngữ ta phong không được, nhưng ít ra ở trong phủ tướng quân này, ta không muốn nàng lại nghe được những lời đó. Nàng hiểu không?"

Hắn nhìn đôi mắt nàng, ánh mắt thật ôn nhu, săn sóc quan tâm đến cảm nhận của nàng. Mạn Yêu cúi đầu, không hé răng.

Phó Trù lại ôn nhu cười, nói: "Phu nhân, sắc trời đã tối, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi. Hạng Ảnh, tối nay bổn tướng nghỉ ở Thanh Mịch viên, ngươi không cần đi theo."

Thân hình Mạn Yêu đột nhiên chấn động, tức thì cứng đờ như sắt.

..............................

Tẩm các, Thanh Mịch viên.

Phó Trù cho Linh Nhi và toàn bộ nha đầu lui xuống, tẩm các to như vậy chỉ còn bọn họ hai người. Mạn Yêu đứng trước cửa sổ, có chút khẩn trương.

Đã một năm, nàng vẫn là trốn không thoát cửa ải này. Nàng biết là đã làm vợ người thì đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của nàng, vốn là không có gì sai cả, nhưng nàng...... Ai! Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ngoài cửa sổ một vầng trăng non nhô lên cao, lấm tấm ánh bạc nghiêng nghiêng đổ xuống, đem nồng đậm bóng đêm bao phủ bởi một tầng thanh tịch ánh sáng mỏng manh, nhưng nàng lại không có tâm tình để thưởng thức.

Phó Trù ngồi ở mép giường, nhìn nữ tử bên cửa sổ, áo trắng đã phủ thêm một tầng nguyệt hoa, như tiên nữ trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo, cả ánh trăng đều trở thành điểm xuyết làm nền cho nàng, khiến cho hắn không khỏi muốn chạm vào người nàng.

Mà thân thể mảnh mai của nàng như đường nét thi họa uyển chuyển mềm mại nhu mĩ, lộ ra vẻ đẹp điềm tĩnh nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách, hấp dẫn hắn không tự chủ được tới gần. Hắn nhịn không được mà tưởng tượng biểu tình giờ phút này của nàng, môi nàng đại khái là đang mím lại, khóe miệng hơi hơi cong, mang một tia tang thương đạm mạc mỏng lạnh; mi nàng, nhẹ nhàng nhăn lại, chỗ ấn đường dấu diếm chút buồn phiền; mắt nàng, mông lung như sương mù, rồi lại thanh triệt như dòng suối, giờ phút này hẳn là đang nhìn về phía chân trời xa xôi, mang theo do dự cùng lẫn tránh.

Mạn Yêu nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là e sợ quấy nhiễu cho sự yên lặng của bóng đêm nên thật nhẹ thật chậm. Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, cả người nàng thật sự khẩn trương căng thẳng. Lát sau một bàn tay xoa đầu vai nàng, thân thể nàng run lên, thường treo ở khóe miệng kia mỏng lạnh ý cười hoàn toàn cứng đờ, muốn cong môi cười cũng không cong lên được.

Phó Trù đôi tay nắm vai nàng, thân hình của nàng so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm đơn bạc, đơn bạc đến làm tâm người sinh thương tiếc. Hắn cảm giác được thân thể nàng cứng đờ, tay hơi hơi khựng lại, cúi đầu ở bên tai nàng ôn nhu kêu: "Dung Nhạc."

Hắn lời còn chưa dứt, Mạn Yêu đột nhiên xoay người lại, lui ra phía sau hai bước, đụng phải cửa sổ, trong lòng đã quay quanh vô số lý do, lại tìm không thấy một cái lý do thích hợp làm cớ cự tuyệt.

"Tướng quân, ta......"

Lời nói nàng mới ra khỏi miệng, ngón tay hắn nhanh chóng để lên môi nàng. Bác Trù nghiêng đầu, nhìn lại đây, cười đến vô cùng ôn nhu, gắt gao nhìn chăm chú mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Dung Nhạc, không cần tìm cớ...... Càng đừng nói thân thể mình không tiện. Đã hơn một năm, nàng còn muốn ta chờ bao lâu, nàng mới có thể chuẩn bị tốt?"

Mạn Yêu ngẩn ra, hắn rõ ràng nhìn thấu nàng. Nàng khẽ cắn môi dưới, đẩy ra tay hắn, di dời thân thể sang một bên, ho nhẹ một tiếng sắc mặt thực mất tự nhiên, nói: "Ta muốn đi tắm." Chỉ có thể trước hết rời đi căn phòng này, sau đó thì hẵng tính.

Phó trù cười nói: "Không phải nàng đã tắm gội qua sao?"

Ánh mắt nàng chợt lóe, sắc mặt lại là trấn định vô cùng, nàng miễn cưỡng cong khóe môi, nhàn nhạt cười nói: "Trời quá nóng, vừa rồi ở bên ngoài sân lại lạnh. Ta......trên người ta nếu lạnh sẽ ngủ không yên, tướng quân......vậy mời tướng quân nghỉ ngơi trước." Nàng nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng gì, liền xoay người hướng ngoài cửa bước đi.

Bác Trù nhìn bóng dáng nóng lòng rời đi của nàng, bên môi ý cười càng thâm sâu, nhẹ lẩm bẩm nói: "Dung Nhạc, luôn luôn trấn định như nàng, cũng sẽ có lúc khẩn trương sao? Tắm gội? Được, ta sẽ ở chỗ này chờ nàng." Hắn như là nhàn rỗi mà ngồi ở bên cạnh bàn, trong lòng lại có vui thích nhảy nhót, ngay cả hắn cũng không rõ. Hắn hướng bên ngoài kêu lên: "Người đâu, pha một ấm trà mang lại đây."

Một lát sau Linh Nhi mang một ấm trà vào. Cực phẩm Tây Hồ Long Tĩnh, thanh hương tỏa ra bốn phía, thấm vào ruột gan.

Phó Trù nhíu mày lại, hỏi: "Chỉ có loại này sao?"

Linh Nhi trả lời: "Dạ đúng vậy, đây là trà chủ tử bình thường thích uống nhất."

Thích uống nhất? Nếu hắn nhớ không lầm, loại trà này tựa hồ cũng là người đó thích uống nhất. Ánh mắt dần dần ủ dột, hắn ngửa đầu uống cạn, một bên uống, một bên lẳng lặng mà chờ. Chờ đến ấm trà trong tay hắn đã là pha lần thứ tư, nàng còn chưa có trở về.

Hắn cúi đầu, buông ấm trà tử sa trong tay, đối với Linh Nhi nói: "Ngươi đi vào dục thất (phòng tắm) nhìn một cái, xem phu nhân vì sao lâu như thế còn không có trở về?

"Vâng! Tướng quân." Linh Nhi trả lời, định đi ra ngoài, lại bị hắn gọi lại, nói: "Thôi đi bổn tướng tự mình đi qua."

Bên trong phòng tắm sương mù bốc hơi, hương khí nhè nhẹ lượn lờ trên không, chính giữa là một hồ tắm thật lớn, những cánh hoa kiều diễm bập bềnh trên làn nước xanh bích làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nữ tử trong hồ.

Mạn Yêu nhíu mày, nhắm mắt lại dựa vào vách hồ, nước lại muốn lạnh, nàng không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy kêu người thêm nước nóng vào.

Mỗi lần tắm gội nàng luôn yêu thích cho những cánh hoa vào trong hồ tắm, ngâm mình trong nước, tâm tình thực sự rất thoải mái, nhưng mà giờ phút này, lại là cực kỳ phiền loạn. Nàng không biết nên đối mặt với Phó Trù như thế nào, nàng dù sao cũng là thê tử của hắn, hắn yêu cầu cùng phòng, cũng là hợp tình hợp lý, hơn nữa, hắn lại không có thiếp thất, cứ như vậy tránh né, cũng không phải là một biện pháp. Nàng thở dài, trong lòng tích tụ phiền muộn không thể giải tỏa.

Từ một năm trước, nàng uyển chuyển cự tuyệt hắn một lần, về sau, hắn lại không làm khó xử cho nàng. Không biết hôm nay vì sao đột nhiên muốn lưu lại? Là vì chứng minh hắn cũng không có ghét bỏ thân thể nàng, hay là có nguyên nhân khác? Mạn Yêu chụm hai tay vốc lấy một ít nước, tưới lên trên mặt mình, đôi tay che lại khuôn mặt, cảm giác thực mệt mỏi. Vì sao những người bên cạnh nàng người nào cũng đều phức tạp như vậy? Một người cũng không để nàng bớt lo.

Nàng cứ muốn như vậy ngủ một giấc, không biết sau khi ngủ say, có thể hay không rơi vào trong ao chết đuối? Nàng buông tay, đối với nha đầu bên ngoài bình phong nói: "Lại mang cho ta thêm chút nước nóng tới đây."

Bên ngoài không ai đáp lại, nhưng lại có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần, sau đó là âm thanh rót nước vào trong hồ. Nàng buồn ngủ nhắm mắt lại, lười đến mở.

Một dòng nước ấm đổ xuống hồ, tách ra những cánh hoa trước mặt nàng, lộ ra làn da tinh tế bóng loáng trước ngực, mịn màng đầy đặn mê người, ở trong nước gợn như ẩn như hiện, dẫn dắt người, có suy nghĩ xa xôi vô tận. Mái tóc dài đen mượt như lụa ẩm ướt rơi rụng trên vai nàng, khiến cho đôi vai trắng đơn bạc lộ trên mặt nước càng thêm oánh bạch như ngọc, đẹp không sao tả xiết.

Người sau lưng cầm lấy khăn tắm bên cạnh nàng, nhúng nước lau lên chiếc cổ tinh tế duyên dáng của nàng, động tác ôn nhu đến cực điểm, như là cảm giác bàn tay tình nhân đang vuốt ve.

Mạn Yêu cảm giác có chút kỳ lạ, nhíu mày nói: "Ta không cần người hầu hạ, ngươi lui ra đi."

Người phía sau cũng không có bởi vì lời nói của nàng mà rời đi, ngược lại còn xích lại gần, hô hấp đột nhiên thô nặng rất nhiều, nàng thậm chí cảm giác được người phía sau thở ra hơi thở cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng. Nàng đang muốn mở mắt ra, người nọ buông khăn tắm, dùng tay vuốt ve lên đường cong cánh tay của nàng, trên cánh tay truyền đến cảm giác hơi thô ráp do lòng bàn tay của đối phương ma sát, khiến nàng từ trong ý thức khốn đốn đột nhiên thanh tỉnh.

Mạn Yêu mở hai mắt, buồn ngủ tức khắc tiêu tán hầu như không còn, liền né tránh sang một bên, kinh ngạc nói: "Tướng quân...... Ngươi như thế nào lại ở đây?"

Phó Trù làm như dự đoán được nàng sẽ là phản ứng như vậy, một phen cầm cánh tay của nàng, làm nàng không thể tránh thoát, ở bên tai nàng cười nói: "Ta đợi nàng lâu như vậy còn chưa trở về phòng, sợ nàng xảy ra chuyện gì, liền tới đây nhìn một cái. Làm sao vậy, có phải hay không ngại thời tiết quá nóng, ngâm mình ở trong nước liền không muốn rời khỏi? Nàng ngủ như vậy, sẽ cảm lạnh."

Mạn Yêu mất tự nhiên mà cuối đầu xuống, đem cả người chìm xuống nước vài phần, mới nói: "Tướng quân sáng sớm ngày mai còn phải vào triều, ngươi về trước nghỉ ngơi đi. Ta, ta muốn lại ngâm trong chốc lát rồi trở về sau."

Phó trù dùng tay vén một lọn tóc ướt trên cần cổ nàng qua một bên, âm thanh hơi hơi mờ ám, nói: "Không sao, nếu Dung Nhạc thích ngâm mình ở trong nước, ta đây liền xuống dưới bồi cùng nàng." Hắn nói xong liền đứng dậy cởi áo tháo thắt lưng, ánh mắt sáng ngời, hình như có cái gì ở bên trong ngo ngoe rục rịch.

Mạn Yêu sửng sốt, cuống quít ngăn cản nói: "Không cần, tướng quân, ta tuy rằng rất muốn ngâm thêm một chút nữa, nhưng hôm nay...... ngâm như vậy cũng đủ lâu rồi. Ta đây liền rời khỏi, thỉnh tướng quân...... Đi bên ngoài chờ."

Phó Trù tựa hồ không có động tác gì, một lát sau, một trận trầm thấp tiếng cười ở bên tai nàng truyền đến, nàng mới biết được nàng bị trêu đùa. Tức khắc buồn bực, vừa quay đầu, hơi thở nóng rực của hắn liền phun ở bên tai nàng, có chút tê tê có chút ngứa ngứa, nàng không khỏi hoảng hốt, rụt rụt cổ, liền muốn né tránh, lại bị bàn tay hắn nhanh chóng nâng cằm nàng lên, thình lình hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa rền gió dữ đem nàng thổi quét, mang theo vội vàng, còn có vài phần bá đạo, một người bình thường vẫn luôn nhẹ nhàng hòa nhã nay hoàn toàn thay đổi.

.....................dịch bởi yên hoa trên wattpad

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.