Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 116: Chương 116: Phiên ngoại: Hồn về (4)




"Đa tạ phụ hoàng!" Tông Chính Thắng lập tức thoải mái mà nở nụ cười, cứ gật đầu khen: "Ăn ngon thật!" Lại chỉ ăn hai ngụm, liếc mắt nhìn trộm phụ thân một cái, lại nhìn về phía một dĩa thức ăn khác ở trước mặt phụ thân, thật dè dặt nói: "Phụ hoàng, con, con còn muốn ăn cái kia."

Sắc mặt của Tông Chính Vô Ưu thoáng sa sầm xuống, ánh mắt lạnh đi vài phần, Niệm nhi vội ở phía dưới bàn lôi kéo ống tay áo của Tông Chính Thắng, nhắc nhở nó đừng hồ nháo. Tông Chính Thắng rũ con ngươi, cắn môi, vẻ mặt biểu tình vô tội, khiến người vô cớ sinh thương tiếc.

"Tự mình lại đây gắp ăn." Ngữ khí của Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt nói.

Tông Chính Thắng như đạt được thánh chỉ, ánh mắt xán lượng, so với vừa nãy phụ thân đem nguyên một dĩa thức ăn đưa tới trước mặt nó càng thêm vui vẻ. Nó vội nhảy xuống ghế, bưng chén vòng qua cái bàn to rộng, đi vào bên người phụ thân. Gắp đồ ăn đặt tới trong chén, lại không ăn, chỉ chậm rãi đưa cơm trắng vào trong miệng.

Mạn Yêu nhìn một màn này, ngực như là bị một vật nặng gì đó đè lên, từng đợt nhói đau. Thắng nhi của nàng căn bản không thích những món đồ ăn đó, đồ ăn nó thích đều ở trước mặt nó, mà nó làm như vậy, bất quá là muốn cách phụ thân nó gần một chút mà thôi. Một đứa trẻ mất đi mẫu thân, khát vọng được đến sự chú ý cùng tình thương của phụ thân, lại phải dùng phương thức như vậy.

Tông Chính Thắng cứ như vậy đứng ở bên cạnh phụ thân nó, cái đầu nhỏ ngang bằng với bàn ăn, một ngụm một ngụm cơm trắng, ăn thật sự ngon, khóe miệng hơi hơi cong lên, tâm tình thực tốt, ngẫu nhiên lấy khóe mắt nhìn trộm phụ thân nó một cái.

"Người đâu." Tông Chính Vô Ưu liếc mắt nhìn nó, đột nhiên đối bên ngoài kêu lên.

Tông Chính Thắng sửng sốt, dừng lại chiếc đũa, xoay đầu đi nhìn phụ thân nó, biểu tình có chút khẩn trương không biết chuyện gì xảy ra. Nó làm sai cái gì sao?

Tông Chính Vô Ưu không nhìn nó, chỉ đối với Tiểu Tường Tử vừa đi vào, phân phó nói: "Dọn một chiếc ghế lại đây."

Cung nhân vội vàng đáp lại, đem chiếc ghế dọn đến bên người hoàng đế, sau khi đỡ Thái Tử ngồi lên trên mới lui ra.

Tông Chính Thắng vui vẻ ra mặt, bỗng nhiên cảm thấy phụ thân kỳ thật không đáng sợ như vậy. Nó buông chén đũa, duỗi tay đi kéo ống tay áo phụ thân, ngưỡng mặt, giống như trước kia kêu mẫu thân như vậy, ngọt ngào mà kêu một tiếng: "Phụ hoàng......"

Giọng nói non nớt mềm mềm mại mại, nghe vào trong tai làm như đầu quả tim bị người nhéo nhẹ một cái, đầu ngón tay của Tông Chính Vô Ưu run lên, hơi hơi nhíu mày, nhìn chăm chú vào nó.

"Mẫu thân luôn là lo lắng phụ hoàng sẽ không thích con, phụ hoàng, người sẽ không thích Thắng nhi sao?" Tông Chính Thắng nhích sát qua, nghiêng đầu, giơ lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, một đôi mắt phượng lưu quang tỏa ra bốn phía, sáng lấp lánh.

Tông Chính Vô Ưu sửng sốt một chút, hắn còn không quen cùng người khác thân cận như vậy trừ nàng ra, mặc dù đứa nhỏ này là con của hắn. Hắn quét mắt nhìn cánh tay nhỏ của nó đang túm ống tay áo của hắn, khóe mắt nhướng lên, trầm giọng nói: "Ăn không nói, ngủ không nói, lão sư không dạy qua cho ngươi sao?"

Tông Chính Thắng lùi tay về, ánh mắt tối đi, cúi đầu, dáng người ngồi thẳng, nhấp môi, giọng nói trầm thấp trả lời: "Nhi thần biết sai rồi."

Nghe giọng nói ủy ủy khuất khuất của con trai, ấn đường Tông Chính Vô Ưu hơi động, lại không nói cái gì nữa.

Mạn Yêu ngồi ở vị trí thuộc về nàng, đối mặt với phương thức ở chung của trượng phu cùng đôi nhi nữ, nàng thật lo lắng sốt ruột.

Dùng xong bữa tối, Tông Chính Vô Ưu đang định sai người đưa hai đứa trẻ hồi cung Thái Tử, lúc này, Tiểu Tường Tử đi vào bẩm báo nói: "Hoàng Thượng, phu nhân của Minh thái phó quỳ gối ngoài cửa cung, cầu kiến Hoàng Thượng." Tiểu Tường Tử một bên hướng hoàng đế bẩm báo, một bên lo lắng nhìn Thái Tử.

Tông Chính Thắng trực giác mà ngẩn người, Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, ngừng một lát mới nói: "Có chuyện gì?"

"Minh phu nhân nói...... Minh thái phó vẫn chưa hồi phủ, thỉnh cầu...... Cầu Thái Tử điện hạ thả người." Tiểu Tường Tử nửa do dự mà đáp lời, dè dặt quan sát sắc mặt của hoàng đế.

Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu sa sầm xuống, hai mắt sắc bén, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tông Chính Thắng, "Ngươi lệnh cho người bắt thái phó?"

Thân hình Tông Chính Thắng run lên, nó còn chưa bao giờ nhìn thấy qua ánh mắt của phụ thân thâm trầm mà sắc bén như vậy, bất giác liền theo tính phản xạ mà lui về sau, lắp bắp nói: "Không...... Không có...... Lần này không phải con!"

"Lần này không phải ngươi?" Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, chậm rãi tới gần Tông Chính Thắng, âm thanh càng thêm lạnh lùng, "Nói như thế, trước kia là ngươi thường giam thái phó?"

"Con, con......" Tông Chính Thắng rụt cổ, ánh mắt trốn tránh, "Từ lần đó mẫu thân tức giận, ốm bệnh...... về sau, con không có làm qua điều đó nữa......"

Không nói còn tốt, vừa nói ra như thế, Tông Chính Vô Ưu chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực tức giận xông thẳng lên đầu, hai mắt hắn bỗng chốc trợn mắt, sắc mặt lập tức cực kỳ không tốt, cả người phát ra một cổ sát khí mãnh liệt. Hắn đi nhanh sải bước lên phía trước, nắm lấy cổ áo của Tông Chính Thắng, đem cả người nó xách lên, tiếng nói nhân vì phẫn nộ mà hơi khàn khàn, "Thì ra là ngươi! Ngươi làm cho mẫu thân ngươi tức giận đến phát bệnh, mới hại mẫu thân ngươi đợi không được ta trở về gặp mặt lần cuối, có phải hay không? Ngươi cái đồ nghịch tử này, uổng cho mẫu thân ngươi thà chết cũng muốn bảo vệ ngươi chu toàn, mà ngươi lại ngu xuẩn vô tri không có triển vọng như thế, trẫm lưu lại ngươi để làm gì?"

Năm ngón tay của hắn nắm chặt vạt áo trước cổ của Tông Chính Thắng, gân xanh trên tay nổi lên, giờ phút này Tông Chính Vô Ưu bị phẫn nộ cùng bi thống che lấp đi lý trí, hắn nhìn không thấy sự giãy giụa cùng khuôn mặt dần dần phát tím của Tông Chính Thắng.

"Phụ...... Phụ hoàng......" Tông Chính Thắng bị treo ở giữa không trung, chiếc cổ nho nhỏ non nớt bị cổ áo siết chặt, hít thở không thông, nghẽn đến đau đớn khiến trong lòng nó tràn ngập sợ hãi, nó há to miệng, đôi chân đạp lung tung ở trong không trung.

"Hoàng Thượng!" Tiểu Tường Tử sửng sốt, mở to hai mắt cả quỳ xuống cũng quên mất.

"Phụ hoàng!" Niệm nhi cuống quít quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức biến xám trắng, nhịn không được khóc ra, cầu xin nói: "Đệ đệ đã biết sai rồi! Phụ hoàng, người mau thả đệ đệ ra đi, phụ hoàng......"

Tông Chính Vô Ưu tựa như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập sợ hãi của Tông Chính Thắng.

Mạn Yêu nhìn thân mình nho nhỏ của đứa bé đang thống khổ giãy giụa ở trong tay hắn, trong lòng phát hoảng, rối ren không biết phải làm sao, chạy tới, muốn kéo tay hắn ra, lại quên chính mình chẳng qua là một cô hồn vô hình, căn bản không có năng lực ngăn cản. Nàng nhào qua, bắt cái không, trong lòng chìm vào đáy cốc, một đôi tay trong suốt ở không trung múa may bất lực, ngăn không được mà khóc thảm, "Vô Ưu, chàng mau buông Thắng nhi ra! Chàng đừng thương tổn nó, nó là con của chúng ta, là bảo bối trong lòng thiếp a! Chàng đừng thương tổn nó! Người đâu a! Người đâu mau đến đây......" Nàng lớn tiếng kêu, hy vọng có người tiến vào ngăn cản nam nhân mất đi lý trí, nhưng mà, mặc kệ nàng lớn tiếng kêu như thế nào, vẫn không có người nghe thấy khẩn cầu của nàng. "Ai tới cứu cứu con của ta?! Ta không muốn phụ tử bọn họ tương tàn, ta chỉ muốn bọn họ sống tốt...... Chẳng lẽ, cái này cũng không được sao?"

Kéo tay hắn ra không được, nàng ngã trên mặt đất, cảm giác linh hồn của nàng giống như bị xé rách, đau đớn không chịu nổi. Nàng cực kỳ hận loại cảm giác vô lực này! Có ai không? Có ai có thể giúp nàng hay không?

"Ai!!" Rất xa, truyền tới một tiếng thở dài mờ ảo, "Ngươi tội tình gì phải như vậy?! Lúc nên rời đi thì phải nên rời đi, ngươi mạo hiểm bất chấp sự nguy hiểm linh hồn bị phi tán, chấp nhất lưu lại bên người hắn như vậy, có tác dụng gì? Chỉ biết làm khổ chính mình, cũng hại người khác!"

Linh hồn Mạn Yêu chấn động, quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một vị nam tử trung niên bộ mặt hiền hoà xuất hiện ở phía trước cửa sổ, đối với nàng lắc đầu thở dài. Mà bên cạnh nam tử kia thực mau lại xuất hiện thêm một vị phụ nhân hiền hòa, khuôn mặt của vị phụ nhân kia thế nhưng nhìn không rõ ràng, chỉ ẩn ẩn cảm giác có chút quen thuộc, phụ nhân than một tiếng, tựa như bất đắc dĩ, tựa như thương tiếc.

Mạn Yêu không lo nghĩ nhiều, cũng mặc kệ bọn họ là ai, chỉ là trực giác cho biết bọn họ có năng lực giúp nàng, nàng liền lập tức từ trên mặt đất bò dậy, bước nhanh đi đến trước mặt bọn họ, thành kính quỳ xuống, một lạy sát đất, "Cầu xin các ngươi, cứu trượng phu cùng con của ta!"

Hai đời làm người, nàng cũng chưa từng khẩn cầu qua cái gì hèn mọn đến như vậy. Mà lúc này đây, nàng hướng tới tử vong không thể vãn hồi được, cùng với cảm giác vô lực có thể nhìn nhưng không thể chạm đến được trong mấy ngày này, khiến nàng hiểu rất rõ, có một số việc thật sự không phải dựa vào sức của bản thân là có thể thay đổi.

Ánh mắt nam tử trung niên nhìn về phía vị phụ nhân, vị phụ nhân nhìn nhìn Tông Chính Vô Ưu một thân hơi thở lạnh lẽo ở phía trước, ánh mắt hiền từ xẹt qua vô số cảm xúc phức tạp, bà ta đi qua, giơ tay đi vuốt ve khuôn mặt Tông Chính Vô Ưu, cũng giống như Mạn Yêu, ngón tay trong suốt xuyên thấu qua da thịt, lại không thể nào đụng vào. Ánh mắt của bà ta ảm đạm mà đau thương, chuyển mắt vươn tay về phía Mạn Yêu, khẩu khí tựa như đối đãi với con của mình, ôn nhu nói: "Con lại đây, đem tay của con cho ta."

Mạn Yêu theo lời mà đi qua, đem bàn tay đặt vào trong tay phụ nhân, ngón tay lúc nào cũng vô lực bỗng nhiên cảm thấy có sức mạnh. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phụ nhân kia lại nói: "Nhắm mắt lại, dùng ý niệm của con nói cho nó biết, con muốn như thế nào. Nhớ kỹ, chỉ có thể nói một lời."

Mạn Yêu gật đầu, vội vàng thu lại tâm thần, nhắm mắt lại.

Tông Chính Vô Ưu đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng nhiên có chút quặn đau, dường như có một âm thanh từ tận đáy lòng phát ra: "Vô Ưu, đừng thương tổn Thắng nhi!"

Cái tay nắm cổ áo Tông Chính Thắng tức khắc run lên, trong đầu lập tức tỉnh lại, thoáng chốc buông tay, kinh ngạc hỏi chính mình, hắn đây là đang làm cái gì?

Nhìn đứa con trai nho nhỏ ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ trướng tím lớn tiếng ho khan, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình, trong lòng hoảng sợ, lui ra sau hai bước. Hắn thế nhưng thiếu chút nữa tự tay giết chết con trai của hắn cùng A Mạn, càng cô phụ sự phó thác trước khi lâm chung của A Mạn!

"Đệ đệ." Niệm nhi khẩn trương kêu một tiếng, đi qua đỡ Tông Chính Thắng lên, lại bị nó đẩy ra. Tông Chính Thắng từ từ dừng ho lại, tự mình đứng lên, quẹt đi nước mắt trên mặt, quật cường ngửa đầu trừng mắt nhìn phụ thân nó. Ánh mắt như vậy cực kỳ giống mẫu thân của nó, Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy, đồng tử hắn co rụt lại, đôi tay cứng đờ.

Tông Chính Thắng kêu lên: "Phụ hoàng là người xấu! Mẫu thân cũng không nỡ lòng đánh con......" Nó nói xong quay đầu liền chạy đi ra ngoài, Niệm nhi hành lễ cáo lui.

Tông Chính Vô Ưu đáy lòng chấn động, run rẩy đau đớn, hắn nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tông Chính Thắng mà ngơ ngẩn sững sờ, đây là đứa con mà A Mạn thà rằng chính mình chết cũng không muốn thương tổn nó, nàng thương nó bao nhiêu, hắn biết.

"Mau đi qua xem đi, đừng xảy ra chuyện." Hắn đối với Tiểu Tường Tử phân phó, âm thanh đè thấp, như là giọng nói bị quả cân nặng ngàn cân đè lên.

Tiểu Tường Tử vội lĩnh mệnh đi theo sau. Tông Chính Vô Ưu lúc này mới chậm rãi xoay người, đi đến bên cạnh nữ tử nằm trên giường nệm, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hắn nắm một bàn tay của nàng, nhìn khuôn mặt an tường của nàng, âm thanh sâu thẳm mà đau thương: "A Mạn, nàng sẽ trách ta sao? Nếu nàng trách ta, thì tỉnh lại nói cho ta biết, chỉ cần nàng nói một tiếng, ta sẽ không còn làm những cái chuyện khiến nàng không vui nữa."

Hắn vô cùng kỳ vọng trông mong nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của nàng, hy vọng nàng có thể mở to mắt đến cỡ nào, đánh hắn cũng được, mắng hắn cũng được, chỉ cần nàng có thể liếc nhìn hắn một cái nữa.

Thiết nghĩ hắn Tông Chính Vô Ưu ngồi ôm giang sơn trở thành chủ nhân thiên hạ, thân phận tôn quý vô cùng, nhưng mà, tâm của hắn lại như động băng, không hề có vui sướng để nói. Mỗi người đều nói hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng thứ hắn muốn, kỳ thật chỉ là một mình nàng mà thôi. Mất đi nàng, mặc dù là con của bọn họ, cũng không có cách nào mang đến cho hắn nửa phần ấm áp.

Gió lạnh thổi vào cửa sổ, một chiếc lá cây Ngô Đồng khô vàng bay vào, dừng ở trên tóc mai bạc trắng của hắn thật lâu không chịu rơi xuống, tựa như đang nói lên sinh mệnh của hắn như chiếc lá khô tàn héo trong ngày thu, không hề có sức sống.

Hắn cứ như vậy nửa quỳ gối ở trước giường, cầm chặt tay nàng, vùi đầu xuống, không có nước mắt, chỉ có một thân hơi thở đau buồn tuyệt vọng khiến người có cảm giác muốn khóc.

Mạn Yêu quỳ gối ở sau lưng hắn, tư thế đôi tay ôm lấy eo hắn, đem đầu dựa vào trên lưng hắn, ánh mắt nàng nhìn về phía bàn trang điểm, trong gương đồng, chỉ có thân ảnh một mình hắn, nàng bất lực mà bi thương.

"Vô Ưu, thiếp cũng rất muốn nói chuyện cùng chàng, thiếp muốn nói cho chàng biết, thiếp vẫn luôn ở bên cạnh chàng, thiếp sẽ vĩnh viễn bồi chàng, không rời đi...... Cầu xin chàng đừng khổ sở như thế, cầu xin chàng phải sống tốt......"

Nước mắt trong suốt lăn xuống theo gương mặt trong suốt của nàng, hoàn toàn đi vào da thịt hắn.

Một tia ướt át từ phía sau truyền đến, Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên hoảng hốt, cảm nhận được có một cảm xúc chua xót lan tỏa ở trong lòng hắn, thân hình hắn chấn động, đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "A Mạn!"

Hắn vội vàng mà xoay người sang chỗ khác, sau lưng lại là rỗng tuếch.

"A Mạn, A Mạn...... Là nàng sao? Là nàng đã trở lại sao?" Hắn vươn đôi tay sờ soạng ở trong không trung, mở ra mười ngón tay như một đứa trẻ lạc đường khát cầu có người dẫn dắt, bất lực như vậy, sợ hãi không được đáp lại. Giờ khắc này, hắn không phải là hoàng đế cao cao tại thượng, hắn chỉ là một cái nam tử si tình khẩn cầu người yêu đáp lại. Sinh mệnh của hắn nếu đã không có nàng, hắn cái gì cũng không phải.

Giương tay ra cũng vô ích, gió lạnh thổi qua, cả không khí cũng nhiễm hơi lạnh thấu xương. Mà ánh mắt hắn, ở trong không khí hư vô bất lực tìm kiếm, ánh mắt si mê, ấn đường nhíu chặt, lẩm bẩm nói: "A Mạn, nàng có trách ta quá so đo hay không? Xin lỗi, ta sau này cái gì cũng không so đo, chỉ cần nàng trở về, chỉ cần nàng trở về...... trong lòng nàng có thể nhớ một nam nhân khác, nàng cũng có thể yêu hắn...... Ta đều không để bụng, chỉ cần nàng trở về! Ta sẽ không bức nàng nói "nàng chỉ yêu một mình ta" nữa, ta sẽ không làm bất luận chuyện gì thương tổn đến nàng nữa, sẽ không để nàng đôi bề đều khó xử...... Chỉ cần nàng trở lại bên cạnh ta, ta cái gì cũng có thể tiếp nhận hết......"

Hắn cứ như vậy đối với không khí hư vô mờ mịt mà nói liên miên, ánh sáng trong mắt bị bóng đen cắn nuốt sạch sẽ, tuyệt vọng cùng bi thống tựa như tùy ý mà ra vĩnh viễn không thể ngăn lại được.

Mạn Yêu ở trước mặt hắn liều mình lắc đầu, nàng giơ tay, ngón tay trong suốt của nàng cùng ngón tay thon dài mà tái nhợt của hắn giao nhau, lại như thế nào cũng cầm không được. Nàng cố chấp nâng như vậy, không chịu buông xuống, giọng nói như tan nát cõi lòng: "Thiếp không trách chàng, cũng chưa từng có trách chàng, là thiếp...... Là thiếp có lỗi với hai người, không phải chàng sai! Nếu trời cao cho thiếp một cơ hội nữa, thiếp nhất định sẽ không phụ một tấm thâm tình của chàng, nhưng...... Trời cao, không chịu lại cho thiếp cơ hội nữa!"

Ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi tẩm cung trống trải, cả một phòng hiu quạnh thê lương, cô đơn thanh tĩnh trống vắng. Nàng nhịn không được nhào về phía hắn, ôm hắn khóc rống thất thanh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Ngoài cửa sổ một vầng trăng nhô lên cao, ánh trăng mát lạnh, bao phủ tòa hoàng cung vắng vẻ, kích động hàn khí như bị tẩm trong nước thu lạnh lẽo.

Gió thu rền vang, thổi quét lá rụng của cây Ngô Đồng, vang lên những tiếng rì rào.

Từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hát trong trẻo cao vút, giọng hát uyển chuyển, âm điệu thống khổ đau thương, tựa như được rót vào cảm xúc sinh ly tử biệt, khiến người nghe rơi lệ.

............

Nỗi sầu ly biệt kia, cuối thu, lại quay đầu

Thoát khỏi thù hận, đã qua mấy thu

Lên hồng lâu, uống rượu giao bôi, nắm lấy tay người

Nắm chặt hạt Tương Tư

Gặp nhau khó, nỗi sầu đứt ruột

Trên trời, nhân gian hai cõi mênh mông.

Nước mắt thành sương, hoa tàn, duy nhất chỉ còn lưu lại mùi hương

Soi gương chải đầu bới tóc, lệ chảy ngàn dòng

Tình yêu thành hồi ức, kéo dài vô tuyệt

Nếu ly biệt

Đời này vô duyên

Không cầu cung điện nguy nga, không cầu cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý

Chỉ cầu sớm sớm chiều chiều sống chết cùng nhau

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.