Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 93: Chương 93: Trận chiến thiên cổ (2)




Sáng sớm hôm sau, Nam triều, Ô thành.

Ánh nắng ban mai cuối mùa xuân đầu mùa hạ mới vừa ló dạng, xuyên thấu qua đám mây màu xám chiếu xuống mảnh đất tràn ngập huyết tinh.

Đại quân Khải Vân lại lần nữa tiến đến ngoài tường thành Ô thành, hai mươi vạn binh mã, phân ra tấn công Đông, Nam, Tây ba cửa thành lớn. Hai cửa thành phía Đông, Tây có ba vạn người, còn lại mười bốn vạn đại quân tụ tập ở dưới cửa thành phía Nam của Ô thành, chỉnh tề bày trận, chuẩn bị công thành. Mà cửa thành phía Nam, hơn bốn vạn người thủ thành đều bị phân công đến hai cửa thành phía Đông, Tây, lúc này trên tường thành phía Nam, không có một binh một tốt, chỉ có một người nữ tử tuyệt sắc.

Lụa mỏng nơi tay áo rộng bay phất phới, tóc trắng như tuyết, nhẹ tung lên, phiêu nhiên như tiên. Một đóa sen đỏ hoa điền ở giữa trán, phấn vàng vẻ đường viền, ở dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống chiết xạ ra ánh sáng thánh khiết mà yêu dã, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng, dáng người phiêu dật như tiên, làm người liếc mắt nhìn một cái, liền như bị hút hồn không rời mắt được.

Tướng sĩ dưới thành ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt sửng sốt cùng nghi hoặc càng lộ ra sự kinh diễm ở đáy lòng.

Mạn Yêu đơn thân một mình, duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh tường thành, ánh mắt hướng dưới thành đảo một lượt, phảng phất như tư thái bễ nghễ thế gian, thờ ơ lãnh đạm.

Mười bốn vạn đại quân, một mảnh đen nghìn nghịt, trận thế lớn mạnh vô cùng. Nàng nhíu nhíu mày, thế nhưng không thấy bóng dáng của Khải Vân đế. Hơi ngước mắt nhìn chung quanh, thoáng nhìn thấy một cái đài bằng đá ở xa ngoài trăm trượng, rắn chắc rộng lớn. Trên đài không biết từ khi nào có một chiếc kiệu đỗ ở đó, bằng gỗ đỏ, đỉnh nạm vàng, một tấm màn màu vàng vén nghiêng qua một bên. Chung quanh kiệu không có người, bên trong ánh sáng tối tăm, khoảng cách lại xa, nàng nhìn không ra trong kiệu rốt cuộc là có người hay không?

"Vinh Thao phụng mệnh của Hoàng Thượng, nghênh đón công chúa về nước thăm viếng, còn xin thỉnh công chúa mở cửa thành ra." Cầm đầu quân địch chính là một người tướng quân tuổi trẻ, khi nói chuyện với nàng, cung kính chắp tay, nhưng chưa xuống ngựa. Hắn thấy trên tường thành tuy chỉ có một mình Mạn Yêu, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh giống như Tả tướng quân, trúng kế của nàng.

Mạn Yêu lạnh lùng nhìn hơn mười vạn binh mã dưới thành, sắc mặt trấn định như thường. Nàng hơi hơi câu môi, nhìn chiếc kiệu ở đằng xa, nhàn nhạt chế nhạo nói: "Một trận chiến lớn như thế, thì ra là vì tiếp ta! Hoàng huynh hậu ái như vậy, khiến cho Dung Nhạc trong lòng sinh hổ thẹn. Vốn nên đáp ứng theo các ngươi trở về, tiếc rằng Dung Nhạc có thai trong người, không nên lặn lội đường xa, thỉnh Tướng quân thay ta hồi bẩm, thỉnh Hoàng huynh thông cảm."

Sắc mặt Vinh Thao có chút khó coi, trả lời: "Lời này vẫn là do công chúa giáp mặt với Hoàng Thượng bẩm báo thì tốt hơn. Nếu công chúa không muốn đi ra cửa thành, vậy...... Thần đành phải cho bọn họ lên tường thành tiếp ngài xuống." Dứt lời liền phải giơ tay phát động tiến công.

Mạn Yêu cười nói: "Vinh tướng quân gấp cái gì?"

Vinh Thao nói: "Thần có hoàng mệnh trong người, nghênh đón công chúa hồi triều, tình thế bắt buộc, mong rằng công chúa thông cảm!"

"Ỉ?" Nàng cười, nụ cười xán lán như ánh bình minh, trong miệng thốt ra câu chữ, lại là trầm thấp mà lạnh băng: "Vậy không biết...... Hoàng huynh muốn ngươi nghênh đón, là người sống? Hay là người chết?"

Vinh Thao ngẩn ra, nhíu mày trả lời: "Hoàng Thượng...... Chưa từng phân phó. Bất quá, lấy thân phận cao quý của công chúa, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không, thần tuyệt đối sẽ không muốn thương tổn đến ngọc thể của công chúa." Hắn khi nói chuyện, hơn phân nửa là nhìn tay mình hoặc là nhìn mặt đất, ngẫu nhiên ngẩng đầu, cũng là né qua dung nhan tuyệt đẹp đến khiến người hít thở không thông, đặc biệt là đôi mắt kia, trong sáng thanh thấu, ẩn sâu tuệ quang, một khi nhìn vào, hắn liền cảm thấy linh hồn của chính mình cũng có thể bị đôi mắt kia liếc một cái là nhìn thấu hết.

Mạn Yêu cố tình liền nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nháy mắt cũng không nháy một cái, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ nói: "Nếu như thế, vậy được rồi. Ta có thể cùng các ngươi đi, nhưng ta có một thỉnh cầu."

"Công chúa thỉnh cứ việc nói."

Mạn Yêu nói: "Ta đi cùng với các ngươi, các ngươi không được phép tấn công Ô thành nữa."

"Cái này......" Vinh Thao thoáng do dự, Hoàng Thượng không có nói, nếu công chúa đồng ý, hắn hẳn là nên làm như thế nào, là tiếp tục công thành? Hay là rút quân hồi quân doanh? Hắn sau khi cân nhắc, nói: "Công chúa trước xin hãy xuống đây rồi nói tiếp."

Đối mặt với câu trả lời rõ ràng lấy lệ này của hắn, Mạn Yêu cũng không giận, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười như cũ.

Vinh Thao bất tri bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nhu hòa của nàng, hơi sửng sốt, trong đôi mắt như hổ của hắn bốc cháy lên một tia hoài nghi, một nữ tử thoạt nhìn giống tiên tử như vậy, tay không tấc sắt, nhu nhược tinh tế, nàng thật sự có thể không cần tốn nhiều sức dễ dàng tiêu diệt mười vạn đại quân của bọn họ sao? Nàng, một nữ tử như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như là người có đôi tay dính đầy huyết tinh a!

Mạn Yêu ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn, dần dần thu lại nụ cười, mày đẹp nhiễm một tầng ưu sầu, khóe môi hàm chứa đau thương, thở dài một tiếng, nói: "Thôi bỏ đi. Chỉ là...... Dung Nhạc nói như thế nào cũng là Hoàng phi của Nam triều, cả câu từ biệt cũng không thể lưu lại, cứ như vậy tự tiện rời đi."

Vinh Thao ngẫm lại, cảm thấy cũng không có gì không đúng, liền hỏi nói: "Công chúa là muốn lưu lại thư từ cho Nam Đế?"

"Thư thì không cần." Nàng xoay người nhìn về phương Bắc xa xôi, trong mắt hàm chứa tưởng niệm nhớ thương đếm không hết, biểu tình thống khổ đau thương, khiến người nhìn thấy tâm sinh không đành lòng. Nàng sâu kín u buồn nói: "Từ khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế, quốc sự bận rộn, ta gả cho hắn đã hơn một năm, còn chưa từng vì hắn đàn tấu qua một khúc nhạc. Hôm nay, liền lấy một khúc gửi gắm tương tư, hy vọng hắn ở xa ngoài ngàn dặm, cũng có thể cảm nhận được tình ý của ta."

Lời động tình như vậy, trước nay không ai có thể cự tuyệt. Cho dù là hán tử có trái tim sắt thép, cũng sẽ có một khắc mềm lòng. Ánh mắt của Vinh Thao đảo mấy vòng, đã suy nghĩ qua, lui ngựa ra phía sau vài bước, gật đầu nói: "Được. Vậy thỉnh công chúa ở tại đây đàn tấu, khiến thần cũng có phúc được nghe tiếng đàn của công chúa."

"Đa tạ Vinh tướng quân thành toàn." Nàng quay đầu hướng dưới tường thành kêu lên: "Người đâu, lấy đàn tới."

Một cây đàn cổ đưa lên đầu tường thành, trên bàn để cây đàn có đặt một quyển nhạc phổ, phía trên viết ba chữ: Nhiếp hồn khúc. Nếu Vinh Thao ở phía dưới nhìn thấy ba chữ này, tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội để nàng đàn ra.

Mạn Yêu phất ống tay áo, mười ngón đặt ở phía trên dây đàn.

Ngước mắt mang theo tươi cười, đảo qua đại quân ở dưới thành, ngón tay bắt đầu động, một chuỗi âm phù mỹ diệu từ đầu ngón tay chảy xuôi mà ra, không uyển thanh linh, giống như âm thanh của tự nhiên, rung động lòng người, xuyên đến chỗ mềm yếu nhất ở trong đáy lòng người.

Chỉ là mới mở đầu, những tướng sĩ không hiểu âm luật ở dưới thành đều nghe đến mê mẩn, phảng phất như bị tiếng đàn kia mang vào ảo cảnh mỹ diệu.

Vinh Thao vừa nghe đến, trong lòng rung động, trước mắt không tự giác hiện ra một phong cảnh tuyệt đẹp.

Rừng núi âm u yên tĩnh, cát vàng nơi xa, không có mác vàng thiết mã, chỉ có cỏ cây sum suê, tiếng suối chảy nhẹ nhàng thánh thót, nước suối màu u bích mà trong suốt, hai tay vốc một vốc nước suối, vào miệng ngọt như cam lộ, khiến người vui mừng khôn xiết, mặc sức tưởng tượng một ngày thanh bình thịnh thế. Đang muốn lại một vốc nữa để nhấm nháp tỉ mỉ, bỗng nhiên tiếng đàn bên tai vừa chuyển, núi rừng trước mắt hóa thành tảng lớn biển hoa, xa xa những con bướm xinh đẹp ở giữa trăm hoa nhẹ nhàng bay múa, phảng phất như một đám nữ tử tuổi thanh xuân trên người khoác lụa sa mỏng, thân hình yểu điệu mỹ miều như ẩn như hiện, mê hoặc tâm thần người......

(mác: vũ khí thời xưa cây thương, giáo, mác)

Mạn Yêu môi đỏ hơi cong lên, cũng không thèm nhìn tới những tướng sĩ sa trường cầm binh khí trong tay, trên mặt lại là như si như say, đầu ngón tay nàng lực độ thêm mạnh, tiếng đàn từ trong trẻo vui tai trở nên thâm trầm sâu sắc

Vinh Thao làm như thân lại ở giữa biển rộng cùng núi non bao la rộng lớn, nhìn mây khói mờ ảo, như mộng như ảo...... giữa cơn say mê, đột nhiên, bên tai có tiếng mãnh thú điên cuồng gào thét, trong núi dã lang mãnh hổ từ bốn phương tám hướng chen lấn xông đến, ánh mắt thị huyết, hàm răng sắc nhọn, biểu tình muốn đem hắn xé nát cắn nuốt vào bụng......Nước biển xanh lam trong khoảnh khắc biến thành máu tươi đặc sệt, mùi vị tanh hôi tràn ngập chóp mũi, kích thích nhân tố thô bạo được chôn dấu ở nơi sâu nhất trong thân thể hắn.

Hắn giơ kiếm trong tay lên, đối với dã lang cùng mãnh thú xông tới mà hung hăng bổ xuống, máu tươi bắn thẳng lên, hắn cảm giác được trên mặt một cổ nong nóng ướt át nhơn nhớt, mùi huyết tinh nơi chóp mũi càng thêm dày đặc, làm người buồn nôn, hắn lại càng ngửi càng thêm hưng phấn lên.

Vinh Thao một kiếm lại một kiếm giơ lên, rốt cuộc là ngừng không được. Máu đỏ tươi chảy xuôi trên chiếc áo giáp màu xanh đồng của hắn, hai mắt của hắn đỏ như máu giống như đã nhập ma, khuôn mặt dữ tợn, máy móc mà vung tay lặp lại động tác chém giết, gặp người liền chém, giống như bị điên rồi.

Không chỉ có hắn, lúc này dưới tường thành, mọi người đều là như thế.

Bọn họ tựa hồ không biết chính mình là ai, cũng không biết đối phương là ai, trong mắt trong lòng bọn họ, đều chỉ có một chữ: Giết! Giết! Giết!

Hướng Mậu cùng hai gã phó tướng cùng với Tiêu Khả ẩn ở thang lầu tường thành bị cảnh tượng tàn khốc như vậy làm cho kinh động ngây người. Hướng Mậu cùng hai gã phó tướng khiếp sợ nhìn những người đó, không, những người đó đã không thể gọi là người, mà là đồ tể điên cuồng mất đi tâm trí.

Thì ra một khúc nhạc mỹ diệu, thật sự có thể hóa thành âm phù đòi mạng, đáng sợ như thế!

Tiêu Khả ngơ ngác đi ra, đứng ở bên cạnh Mạn Yêu, nhìn ngón tay của Mạn Yêu bay múa tinh tế mà linh động, lại nhìn nhìn quyển nhạc phổ bên cạnh, sắc mặt Tiêu Khả dần dần trắng bệch. Đây là bản "Nhiếp hồn khúc" là sư phụ của nàng "Tuyết cô Thánh Nữ" sáng chế, đã từng muốn truyền lại cho nàng, nhưng chần chừ là bởi vì nàng trời sinh không thích luyện võ, mà bản nhạc này, cần thiết phải phối hợp nội lực, mới có thể phát huy tác dụng của nó. Nội lực càng mạnh, lực sát thương càng lớn.

Tiêu Khả chỉ biết là bản nhạc này rất lợi hại, có thể giết người, lại không biết, nó còn có thể đem người biến thành ma quỷ. Trước nay chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn sát long trọng như vậy, nhìn những cái đầu lăn cuộn trên chiến trường hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ tuôn ra từ thân thể bị bổ ra hai nửa, máu tươi uốn lượn thành sông. Trong lòng Tiêu Khả nhất thời khó có thể tiếp thu, dạ dày cuồn cuộn dữ dội, nàng vội vàng chạy qua một bên, khom lưng nôn mửa không ngừng.

Mạn Yêu nghe phía dưới truyền đến tiếng động chém giết, ánh mắt chỉ nhìn khúc phổ, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn nghĩ đến. Nếu không phải bị bất đắc dĩ, nàng tuyệt không nguyện dùng phương thức như vậy, đi tàn sát đồng bào con dân của tấm thân thể này. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mùi máu tươi trong không khí chậm rãi thẩm thấm vào phế phủ của nàng, quanh quẩn bên tai là những tiếng kêu rên thảm thiết vô cùng phát ra từ những người trước khi chết.

Tim từng nhịp từng nhịp đập run rẩy, hít thở không thông khó chịu. Nếu nàng có thể, nàng thật muốn đình chỉ trận chém giết tàn khốc này.

Đúng lúc này, một mũi tên nhọn phá không mà bắn ra, từ trong chiếc kiệu trên đài đá ở đằng xa, bắn thẳng về phía nàng.

"Vèo" một tiếng, tốc độ mạnh mẽ, kiên quyết, khí thế không ai có thể chắn.

Hướng Mậu kinh hoảng kêu lên: "Nương nương, cẩn thận!"

Nàng mở to mắt, liền thấy được mũi tên ở đối diện bay đến, dưới ánh mặt trời lập loè ánh sáng chói mắt. Nàng không có phản ứng, bởi vì khúc nhạc này, một khi bắt đầu, liền không phải do nàng quyết định dừng lại nữa chừng.

Nàng cho rằng nàng phải chết như vậy! Nhưng mà, chỗ mũi tên nhắm đến, lại không phải là nàng, mà là cây đàn trước mặt nàng.

"Tranh!!!"

Dây đàn bị đứt, đàn bị hủy, tiếng đàn dừng lại.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trên đài đá ngoài trăm trượng, một nam tử đi ra từ bên trong kiệu, người nọ đầu đội kim quan, mặc long bào màu vàng sáng chói, xa xa nhìn về phía nàng. Nàng thấy không rõ biểu tình của người nọ, thậm chí cả mặt hắn, nàng cũng nhìn không rõ.

Trong kiệu có người không nằm ngoài dự đoán của nàng, khiến nàng ngạc nhiên chính là, khoảng cách xa như vậy, hắn lại vẫn có thể chuẩn xác bắn hủy cây đàn trước mặt nàng, mà không phải người nàng.

Nhìn cây đàn cùng chiếc bàn bị lực của mũi tên bổ ra, nàng mới biết được, thì ra tài bắn cung của Khải Vân đế, cũng tốt như vậy!

Dưới thành quân địch đột nhiên tỉnh táo lại, Vinh Thao đầy người là máu không dám tin tưởng nhìn chiến hữu chết ở dưới kiếm của mình, nhìn chung quanh mặt đất đầy tàn thi, một cổ phẫn nộ ngập trời đột nhiên nổi lên, mấy vạn người còn dư lại đồng thời trừng mắt nhìn nữ tử áo trắng ở phía trên tường thành, trong mắt tràn ngập nồng đậm hận ý. Cái nữ tử này khí chất cùng bộ dáng giống như tiên tử, là công chúa mà Hoàng Thượng của bọn họ sủng ái thương yêu nhất, sao nhẫn tâm dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy đối đãi với bọn họ?

Vinh Thao đau đớn kịch liệt nhìn nàng, cuối cùng liếc mắt một cái, xoay người, đối mặt với các tướng sĩ còn dư lại, thanh âm giao tạp giữa thống khổ cùng cừu hận: "Các tướng sĩ, nữ nhân này thế nhưng dùng quỷ kế khiến cho chúng ta biến thành hung thủ tàn sát chiến sĩ của mình, chúng ta không cần đối với nàng ta khách khí nữa. Người như vậy, không xứng làm công chúa của chúng ta nữa. Các huynh đệ, xông lên đi, giết chết nàng ta!"

"Giết chết nàng ta! Giết chết nàng ta!" Sức mạnh của cừu hận, quả nhiên là lớn mạnh vô cùng. Tiếng kêu hô xông thẳng đến tận trời, cơ hồ muốn đem tòa thành này chấn động sụp xuống.

Mạn Yêu chậm rãi nắm chặt ngón tay bị dây đàn làm xướt rách, nhìn những tướng sĩ bị cừu hận lửa giận bao phủ, trong lòng nàng rất đau buồn, cũng không quay đầu lại, đối với người phía sau phân phó nói: "Diêu phó tướng, lập tức đưa Tiêu Khả rời đi."

Hướng Mậu bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, nói "Nương nương, ngài cũng đi thôi. Nơi này giao cho thần, thần sẽ đem hết toàn lực, cho dù dùng hết một hơi thở cuối cùng, cũng sẽ tận lực chiến đấu đến cùng, thề sẽ bảo vệ Ô thành."

Diêu phó tướng cùng một phó tướng khác cũng quỳ xuống đất lạy nói: "Đúng vậy, Nương nương, ngài đi nhanh đi ạ!"

Mạn Yêu mắt nhìn Tiêu Khả còn đang nôn mửa không ngừng, nhìn Diêu phó tướng ánh mắt lại trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh của bổn cung. Ngươi dám cãi lời?"

Diêu phó tướng còn muốn khuyên nữa, mà Hướng Mậu thấy sắc mặt nàng kiên quyết không thể dao động, đành phải thở dài một hơi, ý bảo Diêu phó tướng chiếu theo phân phó mà làm.

Tiêu Khả hơi dừng nôn, quay đầu lại kháng nghị nói: "Muội không đi, muội muốn bồi công chúa tỷ tỷ......"

Mạn Yêu nhăn mày lại, tiến lên liền điểm huyệt đạo của Tiêu Khả, phân phó Diêu phó tướng: "Đi mau." Dứt lời đối với dưới thành phất tay, mấy chục người nghe theo mệnh lệnh ra hiệu của nàng, xách theo thùng dầu lên tường thành, lúc này, cây thang của quân địch đã đưa đến bên tường thành, Mạn Yêu lệnh binh lính hướng quân địch ở dưới thành đang chen chúc leo lên đây mà dội dầu xuống, đốt đuốc ném qua, lửa lớn bốc cháy cực kỳ mãnh liệt.

Những binh lính bị tạt dầu ở trong lửa lớn đau đến lăn đất thét chói tai, âm thanh xé tim rách phổi một tiếng cao hơn một tiếng. Lửa lớn vẫn không hoàn toàn cản trở những binh sĩ phẫn nộ đến điên cuồng, có một số binh sĩ dẫm lên thi thể trong lửa đi về phía trước, không màng tất cả muốn bò lên trên tường thành giết nàng.

Hướng Mậu cùng tên phó tướng giơ kiếm chém giết quân địch bò lên trên tường thành, nhưng lo lắng người của mình quá ít, quân địch leo lên đến trên tường thành lại càng ngày càng nhiều, đều hướng về phía Mạn Yêu mà đi.

Mạn Yêu cầm kiếm, sờ sờ bụng của mình, không lưu tình chút nào đem kiếm đâm vào thân thể kẻ định.

Đôi tay nàng đã dính đầy máu tươi, cũng không để bụng giết thêm mấy người.

Không biết qua bao lâu, Mạn Yêu cảm thấy tay nàng sắp phải mất đi tri giác, trước mắt nơi nơi đều là một mảnh màu đỏ tươi, trên người như là bị người ta dội một chậu máu, một thân áo trắng sớm đã nhìn không ra màu sắc vốn có. Người ở bên cạnh nàng một người lại một người ngã xuống, nàng cùng Hướng Mậu, còn đang chiến đấu. Hướng Mậu cũng giống như nàng, cả người đều là máu, đã phân không rõ đó là máu của kẻ địch, hay là máu của chính mình.

Hướng Mậu mắt thấy trên tường thành quân địch càng ngày càng nhiều, nôn nóng kêu lên: "Nương nương, ngài mau đi thôi! Ô thành có thể mất, nhưng ngài cùng tiểu hoàng tử chưa ra đời trong bụng ngài ngàn vạn không thể xảy ra chuyện. Cầu xin ngài, đi nhanh đi!"

Mạn Yêu cười khổ nói: "Đi không được rồi." Có lẽ bất luận người nào trong thành đều có cơ hội rời đi, duy nhất chỉ có một mình nàng, là đi không được. Cũng không biết tình hình chiến đấu ở hai cửa Đông, Tây như thế nào?

Nàng đang nghĩ ngợi, bên trong thành có người tới báo: "Khởi bẩm Nương nương, cửa thành Tây quân địch đã lui, quân ta hơn hai vạn tướng sĩ tử thương hơn một nửa, các tướng sĩ còn lại đang hướng bên này chạy đến, thỉnh Nương nương nhất định phải kiên trì a!"

Mạn Yêu còn không kịp sinh ra một tia vui mừng, lại có người tới báo: "Khởi bẩm Nương nương, cửa thành Đông......cửa thành Đông sắp giữ không nổi!"

Nàng ngẩn ra, vội nói: "Kêu các tướng sĩ đó lập tức đi cửa thành Đông cứu viện."

"Nhưng còn Nương nương ngài......"

"Mau đi!" Nàng lạnh giọng hét lớn, người nọ vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

Dưới thành lửa lớn đã tắt dần, bọn họ lâm thời chuẩn bị dầu đã dùng hết rồi, mà quân địch, còn có rất nhiều. Nàng cơ hồ là tuyệt vọng, trận này, vốn là không có khả năng thắng. Nàng muốn giữ lấy giang sơn cho Vô Ưu, nhưng mà, nàng đã tận lực rồi!

"Nương nương, chúng ta tới hỗ trợ!"

Tiếng bước chân nườm nượp từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu lại, nhìn đến rất nhiều bá tánh xông lên tường thành, có nam có nữ, có già có trẻ, có một số người trong tay còn xách theo một thùng dầu, còn có người cầm lấy đao kiếm từ trên mặt đất hay trên tay người chết chạy tới hỗ trợ, mặc dù bọn họ không có võ công.

Một khắc kia, nàng đã bị cảm động! Nhìn lửa đã tắt lại lần nữa bốc cháy lên, thật giống như là ở trong lòng nàng bốc cháy lên hy vọng, cánh tay vốn đã không còn sức lực lại lần nữa tràn ngập sức mạnh, khóe mắt nàng ướt át, chưa từng có cảm giác giống như giờ khắc này, bá tánh không chỉ biết tản tin đồn, bọn họ kỳ thật cũng có tâm huyết như vậy, đáng yêu như vậy, khiến người tôn kính. Nhưng mà, bọn họ không biết võ công, tới nơi này sẽ chỉ là chịu chết. Nàng vội nói: "Lưu lại vài người tạt dầu, những người khác màu rời đi. Các ngươi không biết võ công, tới nơi này cũng chỉ là chịu chết."

"Chúng ta không sợ chết! Bà nội nó, có thể giết một kẻ địch cũng xem như là tới không vô ích."

"Nương nương ngài là công chúa Khải Vân quốc, lại hoài thai đã năm tháng, đều có thể vì bảo vệ Ô thành mà không màng tánh mạng, chúng ta làm con dân của Nam triều, nếu khoanh tay đứng nhìn, vậy còn gọi là người sao?"

"Chúng ta là tự nguyện tới, cùng với Nương nương cùng nhau kháng địch, giết một người là......"

Phía sau còn chưa nói xong, liền bị quân địch xông lên tường thành một đao bổ trúng, câu nói kia, vĩnh viễn cũng nói không xong rồi. Nàng nhìn hài tử kia mới mười bốn mười lăm tuổi ở trước mặt nàng ngã xuống, trong mắt còn mang theo thần sắc tôn sùng kính phục đối với nàng. Nàng "A" một tiếng kêu to, giơ kiếm liền đem kẻ địch kia chém thành hai đoạn.

Nàng đem kiếm trong tay đưa cho người bên cạnh, đoạt lấy cung tiễn trong tay người khác, từ khe hở giữa cổ của hai người phía trước, nhắm chuẩn nam nhân đứng trên đài đá ở đằng xa.

Dùng toàn bộ nội lực, một chút cũng không lưu lại, một mũi tên bắn ra, khí thế sắc bén giống như mũi tên hủy đi cây đàn của nam nhân này khi nãy, "Vèo" một tiếng, mang theo kình phong hô hô mà bay đi, thế không thể đỡ.

Một mũi tên xuyên tim, chuẩn xác vô cùng!

Nam tử một thân long bào từ trên đài đá ngã xuống, rớt trên mặt đất dấy lên một mảnh bụi đất, nàng ở ngay khoảnh khắc nam tử rơi xuống, thân hình đột nhiên cứng đờ, hoảng hốt trong nháy mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên thời gian ba năm ở hoàng cung Khải Vân quốc, người nọ đối với nàng che chở sủng nịch yêu thương, còn có, khi hòa thân đến Lâm Thiên quốc, câu nói khi đưa tiễn kia: "Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của Trẫm, là hoàng muội có thể sống tốt, sống hạnh phúc......" Nàng thật sự không hiểu hắn, hắn đã từng đối với nàng tốt như vậy, như là nâng niu ở lòng bàn tay, khiến nàng cảm nhận được ấm áp mà kiếp trước không có, nhưng vì sao, vì sao bọn họ sẽ đi đến cục diện tàn sát nhau như hiện giờ?

Nàng bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, không biết là vui mừng, hay là khổ sở. Nàng không nghĩ tới, thế nhưng dễ dàng liền bắn trúng hắn như thế. Mà hắn, không có né tránh, không có đón đỡ, không có làm ra bất luận cái chống cự gì, cứ như vậy bị một mũi tên của nàng bắn xuyên tim!

Trong quân địch có người la lên một tiếng: "Hoàng Thượng!"

"Không tốt rồi, Hoàng Thượng trúng tên rồi!"

Quân địch tức khắc hỗn loạn lên, Vinh Thao kinh hãi, vội kêu lui binh, chạy gấp đến nam tử ngã xuống đài đá.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ——!" Tiếng thét bi thống bén nhọn chói tai từ dưới đài đá truyền tới, cung tiễn trong tay nàng rơi xuống trên mặt đất, tầm mắt đã là một mảnh mơ hồ.

Quân địch đã lui hết, bá tánh ở trên tường thành hoan hô.

Mạn Yêu nhìn thi thể chồng chất như núi, máu tươi hội tụ thành sông, nàng chỉ cảm thấy tim mình có chút đau đớn không rõ. Mọi người vây quanh nàng hồi doanh, Hướng Mậu giải tán bá tánh, kêu người đi thỉnh đại phu.

Mạn Yêu một mình trở về phòng, vào phòng, đóng cửa lại, nàng dựa vào tường, thân mình mỏi mệt không còn sức lực mà trượt xuống, ngã ngồi trên mặt đất. Hai mắt lộ ra nồng đậm mệt mỏi, cảm giác thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt đến cả hô hấp nàng cũng cảm thấy rất đau.

Chậm rãi khép lại hai mắt, bên tai tiếng chém giết vứt đi không được, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh máu tươi cùng thi thể, hiện lên năm tháng ba năm ở trong cung, nam tử hết lòng che chở yêu thương cùng với sau này mang đến thương tổn cho nàng.

Nàng cuộn hai chân lên, ôm chặt lấy, khuôn mặt chôn ở giữa hai đầu gối, máu tươi ướt dầm dề trên quần áo nàng, nhuộm dần da thịt nàng, gió từ cửa sổ thổi vào, xẹt qua người nàng, mang theo từng đợt run rẩy không tiếng động.

Nàng muốn cứ như vậy trong chốc lát, không muốn nhúc nhích, không muốn nhúc nhích một chút nào.

Đột nhiên, có một bàn tay, phủ lên tay nàng, hơi nóng nhàn nhạt bao vây lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, đó là một loại ấm áp có một chút quen thuộc rồi lại trở nên xa lạ, nàng giật mình bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy được một khuôn mặt tái nhợt thanh tuyển nho nhã, cả người nàng đột nhiên chấn động, há mồm muốn kêu ra lại là kêu không ra tiếng, cả người cũng không thể động đậy.

Vì ở khoảnh khắc nàng ngẩng đầu, đã bị điểm trúng huyệt đạo.

*****

Tông Chính Vô Ưu cùng Cửu hoàng tử dẫn dắt bảy ngàn huyền y thiết kỵ, thúc ngựa không ngừng nghỉ đuổi mấy ngày đêm, đuổi tới Ô thành trước đại quân. Tiến vào thành, nơi nơi đều đang nói về chuyện đánh lui địch.

Mọi người đều nói, đây là một cái kỳ tích, nếu như nói kỳ tích, năm vạn người chiến thắng ba mươi vạn người, không bằng nói kỳ tích về một nữ nhân dùng sinh mệnh của nàng tới bảo vệ một tòa thành trì thậm chí toàn bộ giang sơn. Nhưng mà, thành trì đã bảo vệ được, nữ tử lại mất tích, không ai biết nàng đi nơi nào.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần ngày đó nhìn thấy Nương nương đi vào phòng, không đến nửa canh giờ, khi thần dẫn đại phu vào phòng bắt mạch cho Nương nương, Nương nương người đã không thấy tăm hơi! Thần sai người giới nghiêm toàn thành, đều lục soát khắp nơi, vẫn cứ tìm không thấy Nương nương."

Tông Chính Vô Ưu ngơ ngẩn đứng ở trong phòng của nàng, nhìn trên mặt đất một bãi vết máu đỏ tươi chói mắt, phảng phất như cảm giác được máu trong cơ thể của mình đang nhanh chóng ngưng đọng lại. Hắn đem hết thảy đồ vật nơi này đều lật lên một lần, không tìm thấy được nàng lưu lại một câu hay một chữ nào.

Hướng Mậu quỳ ở sau lưng Tông Chính Vô Ưu, đem sự tình có quan hệ với Nương nương phát sinh mấy ngày này bẩm báo tỉ mỉ.

Tông Chính Vô Ưu không nói một câu. Đáy mắt hắn chứa đầy lo âu, biểu tình dấu diếm sự hoảng loạn, rồi lại giống như người mất hồn vẫn không nhúc nhích. Hắn tình nguyện khi nàng gặp nguy hiểm, vứt bỏ hết thảy, chỉ có bảo vệ tốt chính nàng, bình an không có việc gì đi đến bên cạnh hắn là tốt rồi. Đáng tiếc nàng cái gì cũng biết, duy nhất là không biết trốn.

Cửu hoàng tử sửng sốt, lấy sức một mình đấu mấy chục vạn đại quân, từ xưa đến nay, là chưa từng nghe thấy, nhưng Thất tẩu là một nữ tử, lại làm được! Nhưng mà, đối với Thất ca mà nói, Thất tẩu hao tốn tâm sức giữ được Ô thành, cũng không quan trọng bằng bản thân Thất tẩu. Hắn thở dài, an ủi nói: "Thất ca, huynh đừng lo lắng, Thất tẩu nhất định sẽ không có việc gì. Có lẽ tẩu ấy chỉ là quá mệt mỏi, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi mấy ngày."

Tông Chính Vô Ưu không nói chuyện, một lát sau, đột nhiên hỏi một câu: "Khải Vân đế thật sự đã chết?"

Hướng Mậu sửng sốt sửng sốt, hơi suy tư nói: "Cái này...... thần không xác định, khoảng cách quá xa, thần chỉ thấy hắn mặc long bào, giống như Khải Vân đế, hơn nữa sau khi hắn ngã xuống đài đá, tướng sĩ Khải Vân hoảng loạn thành một đoàn, không giống là giả."

Hai hàng lông mày của Tông Chính Vô Ưu nhăn đến càng chặt, việc này sợ không đơn giản như vậy. Khải Vân đế là người như thế nào, cách xa trăm trượng, hắn sao có thể dễ dàng bị bắn trúng như thế, không né tránh chút nào? Hay là, công thành chỉ là thủ đoạn, nàng mới thật là mục đích của hắn? Nghĩ đến này, cả người Tông Chính Vô Ưu chấn động, xoay người phân phó nói: "Lập tức dán thông báo, mười vạn lượng hoàng kim, tìm tin tức của Hoàng phi. Mặt khác phái người đi đến Khải Vân quốc bí mật điều tra, xem Khải Vân đế rốt cuộc là chết hay chưa chết."

Hướng Mậu lãnh chỉ, đang chuẩn bị lui ra, Cửu hoàng tử hỏi: "Cái kia...... Tiêu Khả cái nha đầu kia đâu?"

Hướng Mậu nói; "Nương nương kêu Diêu phó tướng hộ tống Tiêu cô nương hồi cung, sao rồi, Tiêu cô nương không trở về sao?"

Sắc mặt Cửu hoàng tử lập tức thay đổi, "Không nhận được tin tức nàng hồi cung."

Hướng Mậu kinh ngạc nói: "Diêu phó tướng cũng không có trở về thành, chẳng lẽ...... Bọn họ cũng đã xảy ra chuyện?"

Cửu hoàng tử thần sắc hoảng hốt, nói với Tông Chính Vô Ưu: "Thất ca, đệ lập tức đi thông tri cho Tin Tức Các trong Lâu, điều tra tin tức của Thất tẩu cùng Tiêu Khả." Dứt lời cũng không đợi người đáp lại, lập tức bay nhanh chạy đi ra ngoài.

Hướng Mậu lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Tông Chính Vô Ưu. Hắn nhìn chiếc giường sớm đã không có độ ấm, tâm như là bị đào khoét. Đi đến gần mép giường, giơ tay vuốt ve tấm chăn nàng từng đắp, đôi tay nắm chặt, từ trong lòng kêu một tiếng "A Mạn". Hắn hối hận không nên để nàng rời đi, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, đem nàng buột chặt ở bên người, mới là an toàn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.