Kết, Chương 110: Tuyệt thế hôn lễ (2)
Lời Yên Hoa: Đây là chương cuối hoàn chính văn. Còn 10 chương ngoại truyện. Tác giả đã viết lên cuộc đời tính cách của ba nhân vật Vô Ưu, Phó Trù, Dung Tề. Yên Hoa muốn làm một cuộc bỏ phiếu nho nhỏ cho vui. Các bạn đọc trên wattpad trang của Yên Hoa:
Nếu bạn thích tính cách bá đạo, “thà phụ thiên hạ không phụ nàng” của Vô Ưu thì “giơ tay” bấm “sao” cho chương này.
Nếu bạn thương cho nửa đời người sống trong đau khổ thù hận, bị người lừa dối, nửa đời sau làm bạn với kinh phật của Phó Trù hay bạn tội nghiệp thương tiếc cho cuộc đời trẻ tuổi của Dung Tề sống trong đau đớn bệnh tật, âm thầm lặng lẽ hy sinh cho người mình yêu, thì “lên tiếng” để lại lời dưới comment. Yên Hoa hy vọng mọi người đều tham gia, để xem bên nào nhiều hơn.
Đọc truyện thôi.
**************
Tông Chính Thắng thấy ánh mắt phụ thân nhìn mẫu thân hết sức ôn nhu, sợ hãi ở đáy lòng đối với phụ thân liền giảm đi vài phần, nó chậm rãi đi đến mép giường, đi kéo ống tay áo của phụ thân, “Phụ hoàng, mẫu thân thích ánh nắng ban mai, mẫu thân nói ánh nắng ban mai tượng trưng cho hy vọng, phụ hoàng ôm mẫu thân đi ra ngoài phơi nắng đi, mẫu thân sẽ ăn cháo.” Âm thanh trẻ con của nó lộ ra sự nghiêm túc.
Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, thật sự nghe theo lời nói của Tông Chính Thắng, buông chén xuống, bế nữ tử lên đi ra ngoài.
Hai hàng cây Ngô Đồng ngoài cửa sổ, có một số đã trọc lá. Hắn ôm nữ tử đã không còn hơi thở ở trong lòng ngực lẳng lặng mà bước đi, bước chân cực kỳ thong thả.
Ánh sáng cam vàng xuyên thấu qua những lá cây ngang dọc đan xen lưu lại ánh sáng loang lổ ở trên người bọn họ, như những mảnh nhỏ của thời gian xa xưa bị chia cắt, mỗi một vệt, đều là vết thương. Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt mà yên lặng ôn nhu của nữ tử, ánh mắt phá vỡ thành từng mảnh nhỏ gian nan khâu lại cùng nhau.
Nơi đây cung điện trùng trùng, mái cong ngói xanh, tinh mỹ tuyệt luân như họa. Nhưng nếu không có nàng, cho dù phong cảnh đẹp đến đâu, với hắn mà nói, cũng bất quá là vật chết, yên lặng vắng vẻ mà thôi.
Gió lạnh ngày thu thổi rơi lá cây khô vàng rớt xuống ở đầu vai hắn, làm nổi bật lên mái tóc dài bạc trắng của hắn cùng hình bóng cô đơn tịch mịch, khuôn mặt tuyệt thế như tiên của hắn tràn ngập biểu tình tang thương, ôn nhu trong mắt che đi một nỗi đau thương. Toàn khu vườn trong sắc thu dưới ánh nắng ban mai có vẻ phá lệ thê lương.
Nếu nàng nói ánh nắng ban mai tượng trưng cho hy vọng, hắn liền hướng tới phương hướng mặt trời mọc mà đi, trông mong ở đầu bên kia có thể tìm được hy vọng của hắn. Nhưng vì sao, hắn mỗi bước thêm một bước, chẳng những không có cảm nhận được hy vọng, ngược lại càng ngày càng tuyệt vọng?
Là thân thể nàng quá lạnh, hay là lòng hắn đã quá lạnh?
“A Mạn, ta biết nàng mệt mỏi...... Mệt mỏi thì ngủ đi. Con đường này...... Mặc kệ có xa bao nhiêu, ta đều sẽ ôm nàng đi, như vậy nàng sẽ không còn mệt...... Mới có thể bồi ta đi được xa hơn.” Khi đó trong hoàng cung Giang Đô, hắn ôm nàng ở trong ánh mắt khiếp sợ của các cung nhân, không chỗ nào cố kỵ đi qua một cái lại một cái hẻm cung thật sâu, nàng cũng là như vậy an tĩnh ở trong lòng ngực hắn, nhắm mắt lại yên tâm ngủ say. Hiện giờ, nàng còn ở trong lòng ngực hắn, nhưng hắn lại không có cảm thụ được đến hạnh phúc cùng thỏa mãn như trong quá khứ.
Mười ngày sau hoàng đế đại hôn, cưới chính là một khối thi thể, tin tức này, chấn kinh toàn bộ người trong thiên hạ. Nhưng không ai đứng ra phản đối, bởi vì cái nữ tử kia tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc tán, dùng trí tuệ cùng nỗ lực của nàng, được đến vạn dân tôn kính.
Đó là một cuộc hôn lễ cực kỳ xa hoa, toàn thành treo đèn kết hoa, mỗi một con đường đều lót thảm đỏ tươi sáng.
Đế vương tuổi trẻ một thân áo bào đại hỉ, trong mắt đã không có lãnh khốc của ngày thường mà là lay động nhẹ nhàng ôn nhu như mặt nước, khóe miệng dương lên nụ cười hạnh phúc, nụ cười ẩn giấu đầy đau thương. Hai tay hắn ôm chặt lấy nữ tử tuyệt sắc trong lòng ngực, vạt áo thật dài của chiếc áo cưới đỏ thẫm kiều diễm trên người nữ tử kéo dài trên mặt đất.
Sau lưng bọn họ là ngự liễn trang trí hoa lệ, kim quang lộng lẫy, châu quang bắt mắt. Mười vạn đại quân đi theo hộ vệ, bá tánh trong Kinh thành rải hoa tươi lót đường cho bọn họ, quỳ gối ở hai bên đường thầm lặng chúc phúc, mặc dù ai cũng biết, cuộc hôn lễ tuyệt thế này chỉ là viết lên sự tuyệt vọng của một Đế vương si tình đối với tình yêu sớm mất đi của hắn.
Các bá tánh ở các thành trấn lân cận sôi nổi tới tham gia buổi hôn lễ này. Bá tánh ở Giang Nam không kịp tới, ở ngày hôm đó toàn bộ đều buông xuống công việc của mình, quỳ đầy đường phố, vì hồng nhan ngã xuống quá sớm mà bi thương, vì sự si tình vô bờ của Đế vương mà vô cùng cảm động.
Tông Chính Vô Ưu ôm nàng đi lên đại điện, ở trên đan bệ, cùng nữ tử mình yêu thương cùng nhau tiếp nhận thiên hạ thần dân chúc mừng. Không có phong hào, nàng vẫn như cũ là một Hoàng phi. Bởi vì ở trong mắt hắn, phong hào đại biểu cho sự phân biệt giữa phi tử cùng phi tử khác trong hậu cung, tựa như mẫu thân hắn cùng Phó Hoàng hậu, mà nàng, là thê tử duy nhất của hắn.
Sau đại hôn, hắn y theo mong muốn của nàng, chăm lo việc nước, cần cù chính vụ, nghe lời khuyên can, dùng người chỉ coi trọng tài năng, dùng thời gian 5 năm sáng tạo một cái thanh bình thịnh thế. Từ đó, chiến tích của hắn ghi đầy trong sử sách, tình yêu của hắn truyền tụng tán dương thiên cổ.
*****
Kinh thành 5 năm sau, hồ Thiên Thủy, vườn trà Long Nguyệt.
“Nhanh lên, nhanh lên! Hoàng Thượng cùng Hoàng phi sắp tới rồi!” Trong vườn trà Long Nguyệt, Trầm Ngư thúc giục cái nha đầu tay chân không đủ nhanh nhẹn.
Nha đầu kia đáp lời, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Trầm Ngư tỷ tỷ, vì sao Hoàng Thượng đột nhiên muốn tới nơi này của chúng ta a?”
“Ngươi đừng hỏi nhiều, mau làm việc đi.” Trầm Ngư nghiêm mặt răn dạy, chờ nha đầu kia đi rồi, Trầm Ngư nhìn chiếc bàn lưu li ở chính giữa vườn suy nghĩ xuất thần. Thoáng cái đã là mười năm, trừ bỏ nàng ra, còn có bao nhiêu người còn nhớ vườn trà này là điểm khởi đầu để nữ tử kia bắt đầu cuộc đời truyền kỳ của mình? Cái nữ tử kia thay đổi vận mệnh của quá nhiều người, trong đó bao gồm cả nàng.
“Trầm Ngư tỷ tỷ, có người đưa tới cái này.” Một cái nha đầu từ bên ngoài tiến vào đánh gãy suy nghĩ của Trầm Ngư, “Tỷ xem, đây là cái gì a? Hoa không giống hoa, cỏ không giống cỏ.”
Trầm Ngư quay đầu đi xem, chỉ thấy trong tay nha đầu kia bưng một chậu hoa cỏ, rễ cây trong suốt, lá cây màu đen nhánh, hình dạng như là hoa loa kèn, lớn bằng bàn tay.
Đây là...... Huyết Ô?!
Thân hình Trầm Ngư chấn động, vội vàng hỏi: “Đây là ai đưa cho ngươi?”
Nha đầu kia chỉ chỉ ngoài vườn, còn chưa nói, Trầm Ngư đã bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Ánh nắng mùa Xuân tươi đẹp sáng lạn, chiếu rọi xuống hồ nước xanh bích, ở trong gió thoáng thổi qua tạo nên sóng nước lấp lánh.
Trong hồ, một chiếc thuyền nhỏ chở một nam tử mặc áo tăng bào màu xám đang đi xa, đôi tay nam tử để sau lưng, hơi hơi ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt anh tuấn rút đi góc cạnh của ngày xưa, mặt mày ôn hòa, ánh mắt thông thấu. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời xanh, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trầm Ngư đang ở bên bờ, ánh mắt hắn không thay đổi, dương môi hơi mỉm cười, vẻ mặt tươi cười kia tựa hồ rộng lớn vô biên có thể cất chứa vạn vật trong thiên địa.
Trầm Ngư sững sờ ngơ ngẩn ở nơi đó, trực giác muốn gọi lại hắn, nhưng mà âm thanh lại bị chắn ở yết hầu. Nàng nhớ mang máng, năm ấy, đoạn thời gian đó, Li Nguyệt cùng Hoàng Thượng, lúc ấy là Ly Vương, đi đến Giang Nam. Nam tử kia, mỗi ngày vào buổi tối đều sẽ tới vườn trà ngồi một mình, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt thâm trầm, giống như ai cũng nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng lại rõ ràng hiểu rõ, hắn tới đây là vì muốn tìm kiếm dấu chân trong quá khứ của Li Nguyệt, vì muốn cảm thụ hơi thở của nữ tử trong lòng. Có một đoạn thời gian rất dài, nàng mỗi ngày đều sẽ không tự chủ được chú ý đến hắn, thẳng đến có một ngày, nàng nhìn vào đôi mắt hắn, liền có thể cảm giác được nỗi đau buồn sâu kín mà hắn giấu ở trong lòng, chính nàng cũng chấn động kinh ngạc. Thì ra lẳng lặng như vậy mà nhìn một người, cũng có thể ở trong âm thầm hiểu biết người kia, cũng trong thầm lặng yêu người kia.
“Trầm Ngư tỷ tỷ, Hoàng Thượng tới rồi!” Nha đầu đi cùng nàng ra đây kéo ống tay áo nàng.
“Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng phi nương nương!”
Trầm Ngư hoàn hồn, chỉ chớp mắt, liền thấy Tông Chính Vô Ưu không biết khi nào đã tới rồi.
Đế vương ôm một nữ tử áo trắng, mới hơn ba mươi tuổi, phong thái lỗi lạc như cũ, tuấn mỹ như tiên, chỉ là so với trước càng nhiều thêm vài phần thành thục cùng tang thương. Đầu mày của hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhíu lại, ở nơi mà người khác không nhìn thấy cất dấu đau thương sâu không thấy đáy. Hắn không có mặc long bào, chỉ mặc một bộ cẩm y vân văn màu trắng viền tơ vàng, thật giống như rất nhiều năm trước nhìn thấy như vậy, chỉ là tóc không còn đen nhánh.
Mà vị đế vương này, giờ phút này cũng giống như nàng, đứng ở bên bờ, ánh mắt nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ đã đi xa, đáy mắt dao động qua một tia thần sắc an tâm.
Trầm Ngư vội hành lễ, Tông Chính Vô Ưu vẫy vẫy tay, nhìn thấy chậu Huyết Ô được nha đầu bưng trên tay, thần sắc hắn nao nao, lại quay đầu đi xem thân ảnh màu xám trong hồ, nhưng bên trong hồ, đã trống vắng không người. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, tiện đà thoải mái khoan khoái, hơi hơi mỉm cười giống như nam tử mặc áo tăng bào xám đã biến mất bóng dáng.
Trầm Ngư tiếp nhận Huyết Ô từ tay nha đầu, đưa cho thị vệ phía sau Tông Chính Vô Ưu.
Tông Chính Vô Ưu thu hồi ánh mắt, lập tức đi vào vườn trà.
Hoa anh đào nở rực, cây liễu Hàm Yên, lưu li chiếu vào nước, khu vườn trà lấp lánh sóng bạc. Nơi này vẫn giống như tiên cảnh như cũ, xa hoa lộng lẫy.
Vẫn là dưới cây hoa anh đào, Tông Chính Vô Ưu đem nữ tử an trí ở trên ghế mềm cố ý chuẩn bị cho nàng. Người chung quanh nhìn động tác cực kỳ ôn nhu cẩn thận của hắn, nhịn không được thở dài. Trầm Ngư không cấm suy nghĩ, rốt cuộc là thâm tình như thế nào, mới có thể khiến một vị Đế vương chỉ có làm bạn với một khối thân thể lạnh băng, mới có thể vượt qua 5 năm dài đằng đẳng? Trên đời này, có lẽ cũng không thiếu người si tình, nhưng si tình như thế, nàng chưa từng nghe thấy.
“Nơi này không cần các ngươi, đều lui xuống đi.” Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt xua tay.
Trầm Ngư dẫn theo mọi người rời khỏi vườn, đem toàn bộ không gian để lại cho hai người bọn họ.
Tông Chính Vô Ưu đi đến đối diện nữ tử ngồi xuống, đó là phương hướng đưa lưng về phía cửa vườn trà, hai cái vị trí này, vừa lúc là vị trí mười năm trước bọn họ lần đầu tiên chơi cờ.
Trên bàn lưu li, Trầm Ngư đã kêu người chuẩn bị xong ấm trà cho bọn họ, cực phẩm Tây Hồ Long Tĩnh, thanh hương tỏa ra bốn phía. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hình tròn ở mái nhà rọi xuống, chiếu lên vị trí giữa bọn họ, nơi đó bày một bàn cờ, Sở hà Hán giới, sớm đã mơ hồ không rõ.
Tông Chính Vô Ưu vì nữ tử rót một ly trà, nước trà màu xanh nhàn nhạt trong chiếc ly sứ nền trắng hoa xanh, trên mặt nổi lơ lửng vài chiếc lá trà, hắn cẩn thận đem lá trà lấy ra, mới đặt tới trước mặt nàng, ôn nhu cười nói: “A Mạn, nàng còn có nhớ hay không lần đầu tiên chúng ta chơi cờ?”
Nữ tử lẳng lặng dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm chặt, đôi môi khẽ nhếch, lại không đáp lời.
Hắn dọn xong quân cờ, nhìn khuôn mặt nữ tử, làm như bất đắc dĩ, lại làm như thở dài, “Chúng ta cùng dò xét lẫn nhau, ai cũng không chịu nói thật trước. Nàng a, chính là quá cẩn thận!” Tâm tư cùng sủng nịch về hồi ức, bên môi hắn giương lên nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt sâu thẳm trống rỗng như thế nào cũng nhìn không thấy bờ bến.
Cầm quân cờ lên hắn nhớ lại lúc trước bọn họ đi mỗi một bước, thật giống như là đang lặp lại các bước đi của bọn họ. Thì ra từ lúc ấy bắt đầu, nàng cũng đã ở trong lòng hắn để lại dấu ấn, đáng tiếc khi đó, hắn không biết.
Hắn thường thường suy nghĩ, nếu con đường đã đi qua có thể quay đầu lại, bọn họ có phải có thể ít đi đường vòng hay không, nhiều thêm một ít thời gian ở bên nhau? Nếu có thể quay đầu lại, hắn nguyện ý bỏ xuống hết thảy, ít nhất cùng nàng vượt qua thời gian hai năm cuối cùng, không để cho nàng ở trong tưởng nhớ, ở trong cô độc đi đến điểm kết của cuộc đời. Nhưng mà, cuộc đời không có nếu, con đường đã đi qua, ai cũng không quay đầu lại được.
“A Mạn, tình cảm của chúng ta bắt đầu ở nơi này, nàng nói nơi này ký thác ước mơ kiếp trước của nàng, nàng không muốn...... mở to mắt nhìn một cái nữa sao? Về sau, có thể là nhìn không thấy nữa rồi.”
Hắn ôn nhu nói chuyện cùng nàng, liếc mắt một cái nhìn chung quanh, nhìn lại ván cờ hòa trước mặt, trong mắt lộ ra mỏi mệt nồng đậm. Đau thương ở ấn đường chậm rãi lan ra, tràn ngập toàn bộ trái tim. Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt ngủ say an tường của nữ tử, giọng nói làm như xuyên thấu qua thê lương của thời gian, chậm rãi nói: “A Mạn, ta đã đợi 5 năm, nàng nói sẽ có kỳ tích, nhưng ta vì sao lại không nhìn thấy?”
Hai ngàn ngày đêm, hắn chính là như vậy cùng nàng nói chuyện, biết rõ vĩnh viễn sẽ không có lời đáp lại, hắn vẫn cứ nói, không dám dừng lại. Kỳ thật trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, cái kỳ tích kia bất quá là nàng để lại cho hắn một cái hy vọng để hắn có thể tiếp tục sống, trên đời này, thật sự có kỳ tích sao? Nếu có, vậy A Mạn của hắn vì sao đến nay vẫn không trở về?
Hắn thật sự mệt mỏi, muốn kết thúc cái chờ đợi vô biên này.
“A Mạn, ta thật sự mệt mỏi, ta không muốn chờ đợi nữa!”
“Ta cho rằng...... Chỉ cần ôm nàng, là ta liền có dũng khí để tiếp tục đi tiếp ... nhưng mà, ta không biết, nếu vẫn luôn không nghe được tiếng nàng đáp lại...... Ta cũng sẽ mệt, sẽ có lúc không muốn tiếp tục đi tiếp nữa...... A Mạn, nàng...... có biết không?”
Ánh mắt thâm tình của hắn tràn ngập đầy mỏi mệt cùng đau thương, chỉ cách một cái bàn, cách một ván cờ hoà, cách hai ly trà xanh, nàng gần trong gang tấc, nhưng lại cách xa đến không thể với tới. Hắn muốn từ bỏ, từ bỏ chờ đợi, cùng nàng cùng nhau ngủ say, không muốn tỉnh lại nữa.
“Thiếp biết!” Phía sau đột nhiên có người nghẹn ngào trả lời, mỗi một chữ đều mang theo run rẩy, tựa hồ dùng hết cảm tình một đời.
Đôi tay Tông Chính Vô Ưu run lên, ly trà trước mặt đột nhiên bị đánh đỗ, nước trà đã nguội xuôi theo ống tay áo của hắn chảy xuống cánh tay không hề có độ ấm của hắn, một giọt trà nhỏ xuống, vỡ tung.
Hắn chậm rãi, chậm rãi, ngoái đầu lại nhìn xem.
Một nữ tử đứng ở bên lạch nước dưới cây Dương Liễu, một thân áo trắng, mái tóc dài đen nhánh nhẹ tung, ngũ quan thanh lệ......Đó là một dung nhan hắn chưa từng gặp qua, bộ dáng hai mươi tuổi, nhưng lại có ánh mắt nhiều lần trải qua tang thương. Đáy mắt lộ ra nồng đậm thâm tình, giữa mày ẩn chứa tưởng niệm cùng đau thương sâu đậm. Nàng đứng đó, nở nụ cười chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng nhìn về phương hướng của hắn, ánh mắt mang theo nồng đậm tưởng nhớ cùng ưu thương khắc cốt, đôi môi run rẩy, gian nan mở miệng: “Vô Ưu...... Thiếp đến thực hiện ước định, đời này...... chỉ yêu một mình chàng!”
Tông Chính Vô Ưu chấn động mạnh, ánh mắt đột nhiên run rẩy, đau thương cất giấu đè nén ở đáy lòng 5 năm đột nhiên dâng lên đập vào trong tim, trong khoảnh khắc đoạt đi hô hấp của hắn, nước mắt nhịn suốt 5 năm, rốt cuộc ngăn không được mà rơi xuống.
Thời gian tựa hồ dừng lại ở một khắc này, thiên địa đi xa, năm tháng không tiếng động. Chung quanh bọn họ không có cây hoa anh đào, không có cành liễu rủ, không có đèn lưu li cung đình, không có Tây Hồ Long Tĩnh...... Chỉ có hai đôi mắt đẫm lệ cách trở thời gian ngàn năm, si ngốc ngóng nhìn nhau......
Một cái nhìn này, trông thấy hết thời gian bảy năm, trông thấy hết tất cả biến hóa theo năm xưa.
Tông Chính Vô Ưu chậm rãi đến gần, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận dè dặt, tựa như sợ hãi một khi không cẩn thận sẽ dọa nàng chạy mất. Mạn Yêu cắn môi, hướng hắn nhào tới, “Vô Ưu, Vô Ưu, thiếp đã trở về.”
Tông Chính Vô Ưu nâng lên đôi tay cứng đờ, đối mặt với nữ tử bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hắn nhẹ như vậy nhẹ như vậy đem tay dán lên lưng nàng, tựa hồ đối mặt chính là một ảo mộng dễ dàng vỡ vụn, nhưng xúc cảm trên tay chân thật như vậy, không giống mờ ảo như đôi mắt nhìn thấy. Hắn khàn giọng nhẹ giọng hỏi: “Là nàng sao? A Mạn...... Thật sự...... Là nàng sao?”
Nàng ôm eo hắn, ở trong lòng ngực hắn gật đầu thật mạnh, một cái lại một cái, e sợ hắn không tin. Hướng hắn xác nhận nói: “Đúng vậy, là thiếp! Thiếp thật sự đã trở lại!...... Thiếp nói rồi, thiếp sẽ trở về...... thiếp nói rồi, thiếp sẽ không bỏ chàng, còn có con của chúng ta...... Thiếp còn nói qua, chàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh thiếp, thiếp sẽ vẫn luôn ở bên cạnh chàng, không bao giờ rời đi...... Vô Ưu, một đời này, Thiếp chỉ yêu một mình chàng! Cảm ơn chàng có thể vì thiếp tiếp tục sống, cảm ơn chàng chờ thiếp trở lại.”
“A Mạn......” Cổ họng hắn nghẹn ngào, lại nói không ra một chữ. Hai tay bỗng nhiên buộc chặt, làm như muốn đem nàng nhập vào linh hồn của hắn.
Phân biệt bảy năm, chờ đợi 5 năm âm dương cách biệt, ở lúc hắn chuẩn bị cùng nàng cùng nhau ngủ một giấc dài, nàng thế nhưng thật sự đã trở lại. Hắn vô cùng vui mừng cảm thấy may mắn vì sự kiên trì của chính mình, mặc dù là mấy năm nay như cái xác không hồn, sống không bằng chết, nhưng ở một khắc này, hết thảy đều trở nên đáng giá.
“A Mạn.” Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng, khát cầu được đến câu trả lời của nàng, khiến cho linh hồn đã chết của hắn cũng có thể trọng sinh. Cho nên, hắn không ngừng gọi nàng, mà nàng cười đáp lại, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống.
“A Mạn?”
“Ân, là thiếp.
“A Mạn?”
“Là thiếp.”
“A Mạn, A Mạn, A Mạn......”
“Vô Ưu, thiếp ở đây, thiếp vẫn luôn ở đây, về sau vĩnh viễn đều ở đây......”
Đại lục Vạn Hòa, tháng ba năm 186, Hoàng phi quá cố 5 năm được Đế vương ân chuẩn, hạ táng ở hoàng lăng. Cùng tháng, Thiên Đế sắc phong một nữ tử làm phi, gọi là A Mạn. Từ nay về sau, đế phi hai người ân ái hài hòa, truyền tụng thành giai thoại.
******HOÀN CHÍNH VĂN
thứ năm đăng ngoại truyện.