Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 89: Chương 89: Bàn vào chuyện chính 2




Lôi Vô Kiệt hướng về phía Tiêu Sắt, nhún vai cười bảo, “Không phải hai người chúng ta đều không xảy ra chuyện gì đó sao?”

Tiêu Sắt định dạy dỗ Quả Quả thêm một hồi thì Lôi Vô Kiệt không hiểu, gãi gãi đầu, nhìn về Tiêu Sắt hỏi. “Đúng rồi. Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao bỗng nhiên liền bỏ đi?”

Tiêu Sắt thu lại nộ khí, lười biếng lắc đầu một cái, quay mặt đi. “Ta làm sao biết được!”

“Ngươi đó, khôn như lão hồ ly ấy. Còn có chuyện gì mà ngươi không biết được chứ?” Lôi Vô Kiệt cười, khen mà mắng Tiêu Sắt.

“Có lẽ là do ăn một quyền liều mạng của ngươi, cảm thấy không phải là đối thủ, cho nên chạy mất đó.” Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, tùy ý nói ra.

Lôi Vô Kiệt sững sốt một chút, sờ một chút vết thương vẫn còn đau nhói, trầm giọng, “Ta... cũng hy vọng ngươi nói là thật...”

“Vô Tâm ngươi không sao chứ? Có đau lắm không?” Quả Quả lo lắng nhìn Vô Tâm hỏi han, vì Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt huyên náo ồn ào nên giờ nàng mới có cơ hội để mở miệng.

“Ta không sao đâu!” Vô Tâm khẽ lắc đầu.

“Sư phụ, vì sao đột nhiên lại không ra tay? Đám người kia rõ ràng không phải đối thủ của người.” Đi ra khỏi Đại Phạm Âm Tự, Bá Dung rốt cuộc không nhẫn được nữa liền hỏi.

“Hòa thượng đó đã luyện thành 32 mật thuật La Sát Nội Đường, cũng không có khó đối phó như vẻ ngoài.” Cẩn Tiên công công tay cầm phật châu sờ nhẹ lên kiếm.

“Bất quá... Linh Quân, lấy bút tới đây, ta phải truyền thư cho Đại Tổng Quản!” Cẩn Tiên công công bỗng nhiên nhấn mạnh. “Không! Ta không thể truyền thư, nếu thư bị những người khác thấy...”

Linh Quân và Bá Dung chưa từng nghe qua sư phụ dùng nói chuyện đầy lo âu, đắng đo thận trọng và gấp gáp như vậy. Hai người nhìn nhau, Cẩn Tiên công công một mực ưu nhã dửng dưng, cai quản Hồng Lư Tự nhiều năm như vậy, cho dù gặp phải những chuyện như tế thiên đại điển, cũng không hoảng loạn. Ở trong miếu đó, chuyện gì xảy ra bọn họ không thể nhận ra được, lại để cho sư phụ bị chấn động lớn như thế. Không lẽ vì bị nha đầu kia chế nhạo nên thành ra thế này?

Không! Không hợp lý cho lắm!

“Linh Quân, ngươi bây giờ mau đi đến dịch trạm gần đây chọn một con khoái mã, ta phải nhanh trở về Thiên Khải Thành, đích thân gặp Đại Tổng Quản!” Cẩn Tiên công công lại gấp rút nói.

Trong Ngũ Đại Tổng Quản, cao thủ xếp sau Đại Tổng Quản chính là sư phụ hắn. Chưởng Hương Đại Giám, lại muốn một mình một ngựa từ ngàn dặm xa xôi lao về đế đô, chỉ vì muốn báo một tin? Tin gì lại có thể quan trọng như vậy?

“Lĩnh mệnh!” Linh Quân không dám nghĩ nữa, tung người một cái đã lập tức đi ngay.

Cẩn Tiên công công thở dài, ưu tư rốt cuộc từ từ bình phục lại. “Vĩnh An Vương, Tiêu Sở Hà.” Hắn lầm bầm một mình.

Sau khi, Cẩn Tiên công công cùng đoàn người rút lui khỏi Đại Phạn Âm Tự. Vô Tâm hướng đến hòa thượng ở đối diện đi tới, hai người cách nhau ba bước lúc mới dừng bước.

“Vị đại sư này, lúc nãy cũng nhờ ngài...” Lôi Vô Kiệt nhanh nhảu muốn cảm tạ hòa thượng râu dài một tiếng.

“Ngươi quay lại đây cho ta.” Nhưng Tiêu Sắt vội kéo cổ áo Lôi Vô Kiệt ngăn lại.

“Ngươi làm gì vậy?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu nhìn Tiêu Sắt.

“Ngoan ngoãn đứng đây xem.” Tiêu Sắt khuyên một tiếng.

“Người không liên quan đều đã đi hết cả rồi. Bây giờ đến lúc bàn vào chuyện chính rồi.” Vô Tâm bước đến trước mặt hòa thượng râu dài, nói.

“Ngươi đã trưởng thành rồi.” Hòa thượng râu dài than nhẹ một tiếng. Rồi ngồi xuống đất.

“Nói nhảm, cũng mười hai năm trôi qua.” Vô Tâm tựa hồ cùng hòa thượng này rất quen thuộc, nhún vai cười mắng, “Chẳng lẽ còn là thằng bé năm tuổi lúc đó sao?”

Hòa thượng râu dài buồn bã hỏi: “Chuyện hồi năm tuổi đó, con còn nhớ bao nhiêu?”

“Nhớ rất nhiều a, nhớ lúc ấy cưỡi ở trên bả vai ông, bức râu dài của ông. Còn nhớ khi đó ông vẫn chưa xuất gia, một tay vung Toái Không Đao xuất thần nhập hóa, ta ầm ĩ đòi theo ông học. Còn nhớ cái gì nhỉ?” Vô Tâm ánh mắt bỗng nhiên dâng đầy hàn khí lạnh lẽo, “Nhớ... ông giết chết cha ta?”

Lôi Vô Kiệt trong lòng cả kinh, Vô Tâm trong nháy mắt chưa bao giờ bộc lộ sát khí, chỉ là vụt qua rồi biến mất.

“Mười hai năm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ, đợi con lớn rồi, có tìm tới giết ta không? Ta hỏi Vong Ưu đại sư, hắn nói trên thế gian này, mọi việc đều có nhân quả, nói một tràng giáo lý nhà Phật. Nhưng ta là một hòa thượng giả, không hiểu nổi những đạo lý kia. Sau đó ta liền nghĩ, nếu con tới giết ta, ta có thể làm gì. Đại khái chính là đưa đao cho con đi.” Hòa thượng râu dài vung lên giới đao trong tay, gần nửa thân đao cũng cắm vào lòng đất, ông ta từ từ rời tay khỏi chuôi đao, nhìn Vô Tâm một chút rồi khẽ nhắm mắt lại.

Vô Tâm tay hơi chạm qua cán đao, lại không có nhổ lên, bước qua khỏi hòa thượng râu dài, hai tay chắp sau, ngửa mặt nói: “Lão hòa thượng nói người xuất gia có lòng từ bi. Yên tâm, ta không giết ông.”

Hòa thượng râu dài lắc đầu một cái: “Ta lại hy vọng con tới để giết ta, con không giết ta, chứng tỏ có chuyện càng phiền phức cần đến ta.”

“Không phiền toái, chẳng qua là muốn ông giúp ta làm tràng pháp sự.” Vô Tâm khẽ nghiêng mặt.

“Làm tràng pháp sự? Ta chỉ là một hòa thượng giả. Nhiều năm như vậy, cũng không biết niệm cả một Bổn kinh.” Hòa thượng râu dài đứng lên, nhìn theo bóng lưng Vô Tâm, nhẹ than.

“Không phải một mình ông làm, ta muốn cả Đại Phạn Âm Tự giúp ta tổ chức tràng pháp sự này.” Vô Tâm nghiêm giọng nói.

Đại Phạn Âm Tự chính là Quốc Tự của Vu Điền Quốc, nay bởi vì có đại địch xâm phạm, cho nên đại đa số hòa thượng đã núp ở hậu viện nội đường tụng kinh. Nếu tất cả hòa thượng được điều động, ít nhất có hơn ba trăm người, làm một pháp sự lớn như vậy, sợ là chỉ có Vu Điền Quốc quốc chủ mới có tư cách tổ chức.

Hòa thượng râu dài cũng không sững sốt một chút, quay đầu nhìn về phương trượng Pháp Lan Tôn Giả, kêu một tiếng: “Sư huynh!”

Pháp Lan Tôn Giả được võ tăng đánh thức giật mình một cái, mê mang mở mắt, nhìn hòa thượng râu dài. Hóa ra trong chùa miếu vừa mới diễn ra một trận hỗn chiến, kiếm khí ngang dọc, vậy mà Pháp Lan Tôn Giả làm bộ không ngừng lắc đầu, thật ra thì đã sớm len lén ngủ.

“Ngủ rồi à. Cao nhân ah!” Lôi Vô Kiệt không khỏi giơ ngón tay cái lên, đối với người chỉ biết Diêu Đầu Tôn Giả hết sức khen ngợi, tôn giả này so với cao tăng trong truyền thuyết giang hồ mà hắn từng nghe qua thật giống nhau như đúc a. Chẳng qua là trong truyền thuyết, cao tăng đối mặt đại nguy đại nạn đều là thượng năng thiền định, mà tôn giả này đây đem thiền định dứt khoát coi thành ngủ...

“Sư huynh, sư đệ có một chuyện muốn nhờ.” Hòa thượng râu dài cất cao giọng nói.

Pháp Lan Tôn Giả khẽ gật đầu.

“Ta cần làm một tràng pháp sự, đại khái muốn mượn ba trăm hòa thượng của huynh.” Hòa thượng râu dài cũng không khách khí nói thẳng.

Pháp Lan Tôn Giả thần sắc không thay đổi, nghe vậy chỉ mỉm cười, như cũ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Ông là người bạn đồng lứa duy nhất còn lại của lão hòa thượng. Để cho ông tới chủ trì tràng pháp sự này cũng coi là báo đáp ông ta lải nhải nhiều năm như vậy.” Vô Tâm cười một tiếng.

“Vong Ưu sao?” Hòa thượng râu dài hướng mắt nhìn theo lưng Vô Tâm hỏi tới.

Vô Tâm không đáp, mắt nhìn xa xăm bảo, “Ba ngày sau ta chờ ông ở đất cũ của Đại Phạn Âm Tự.”

“Sau đó thì sao?” Hòa thượng râu dài thắc mắc.

“Sau đó... Đến lúc đó, đợi ta có thể sống sót rồi hẵng nói tiếp.” Vô Tâm tung người một cái đã đứng trên vách tường của chùa, vẫn không chịu quay đầu nhìn lại, chỉ khe khẽ cất lời. “Làm pháp sự xong ông nên rời đi. Mười hai năm trước bọn họ ép ông cuốn vào chuyện này. Mười hai năm sau, ông không thể dẫm lên vết xe đổ đó nữa.” Dứt lời, bạch y từ trên tường nhảy xuống.

“Ta nói, Lôi Vô Kiệt... Ngươi có phát hiện hay không mỗi lần Vô Tâm hòa thượng rời đi cũng không có định dẫn theo chúng ta?” Tiêu Sắt lặng lẽ nhìn về Lôi Vô Kiệt nói.

“Hình như là vậy...” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

“Vậy chúng ta hai con tin... Rốt cuộc tại sao phải mặt dày mày dạn đuổi theo hắn?” Tiêu Sắt nghiêng đầu hỏi Lôi Vô Kiệt.

“Cũng đúng, hay là trực tiếp đi tìm Đường sư huynh đi.” Lôi Vô Kiệt cuối cùng không có giữ vững ý định theo sau Vô Tâm.

Hai người họ hiếm thấy thời điểm nhất trí như vậy, bỗng trên tường lại lộ ra một đầu người hảo tuấn tú, hướng về phía Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt nháy mắt một cái: “Hai vị nhân huynh tại sao còn không đuổi theo a? Chúng ta bây giờ phải đi một chỗ rất xa, phải mướn mấy thớt ngựa. Ta cũng không mang tiền a.” Nói xong liền biến mất.

“Hòa thượng này thật tà môn!” Tiêu Sắt chỉ có thể tức giận mắng một tiếng.

“Ta vẫn còn ở trên này nha.” Quả Quả vội đứng dậy, quơ tay múa chân lớn tiếng kêu gọi nhằm gây cho ba người bọn họ chú ý đến nàng. “Lúc nãy đã bỏ ta giữa chợ. Giờ các người định bỏ ta lại giữa chùa nữa sao? Dắt ta theo với, đừng bỏ ta lại.”

“Tiêu Sắt ngươi không định mang tỷ ấy theo thật sao?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu thắc mắc, Tiêu Sắt rõ ràng rất quan tâm đến Quả Quả nhưng hắn lúc nào cũng tỏ ra vô tình vô nghĩa.

“Dẫn đi hay không không phải do ta quyết định.” Tiêu Sắt thản nhiên phóng đi.

Lôi Vô Kiệt quay lại, tung người đến chỗ Quả Quả, ôm nàng lao ra khỏi chùa. Dù thế nào, hắn cũng không thể bỏ lại nàng. Hai võ tăng của Đại Phạn Âm Tự nhìn theo Quả Quả, ánh mắt vẫn còn kinh hãi. Hòa thượng râu dài Vương Nhân Tôn nhìn theo Quả Quả với ánh mắt đầy phức tạp đến khi bóng hai người mất tít giữa không trung.

“Quả Quả tỷ, không phải tỷ biết khinh công sao?” Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả bên cạnh, khó hiểu hỏi.

“Àh... cái đó... chắc không phải đâu.” Quả Quả gãi đầu ngần ngại trả lời. Nàng không tự chắc chắn được rằng nàng có biết khinh công hay không nữa.

“Ngươi đành lòng bỏ cô ta lại?” Vô Tâm liếc sang Tiêu Sắt cười thử hỏi.

“Lôi Vô Kiệt sẽ không để cô ta ở lại.” Tiêu Sắt đinh ninh đáp.

“Nếu hắn thật sự để cô ta lại thì sao?” Vô Tâm đặt ra giải thuyết.

“Hắn sẽ không! Nhưng nếu thật là như vậy thì ngươi sẽ vì an nguy của ngôi chùa này mà quay lại mang cô ta đi.” Tiêu Sắt bình thản nhìn Vô Tâm đáp rồi phóng nhanh đi.

Chương này phần lớn được trích từ chương 16: Diêu Đầu Thánh Tăng trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.