Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 33: Chương 33: Cổ Chủ Không Qua Khỏi 25 (2)




Quả Quả bước đến bên giường, nàng nhanh chóng vén rèm lên cho ánh sáng rọi vào. Nàng quét mắt nhìn tổng thể trên giường.

“Đây là... Phong Độc??? Không ngờ ở đây lại gặp phải Phong Độc.” Quả Quả nhìn nam nhân trên giường, cơ thể lở loét khắp nơi, đến cả gương mặt cũng mang mặt nạ che lại toàn bộ, thi thoảng có mùi hôi bốc lên, là mùi thịt thối rữa. Nếu người khác nhìn vào, sẽ bị hắn dọa cho sợ chết khiếp. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn vào, phản ứng đầu tiên chính là cả kinh, giật thót cả người, nhưng bọn họ lịch sự, cố gắng bình tĩnh lại. Đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy căn bệnh quái lạ và đáng sợ như vậy. Vô Tâm khi nhìn thấy lần đầu, ánh mắt cũng không giấu được một chút kinh hoàng.

Nam nhân trên giường bị Quả Quả đột nhiên vén rèm, ánh sáng chiếu vào làm hắn có chút không quen, liền quay đi né tránh. Có lẽ từ lúc mắc phải căn bệnh này, hắn đã bắt đầu làm bạn với bóng tối trong một thời gian dài nên mới có phản ứng nhạy cảm với ánh sáng như vậy. Sau đó, hắn dường như mặc cảm, tự ti, liền kéo áo che lại mấy vết lở loét kinh khủng kia, sợ rằng chúng sẽ dọa nữ nhân mỏng manh trước mắt một phen kinh đảm.

Quả Quả ngược lại một chút sợ hãi cũng không tìm thấy. Nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, thời khắc hai ánh mắt giao nhau, nàng vừa cười rạng ngời như ánh nắng vừa dịu dàng nói. “Xin chào Cổ chủ, hãy để ta xem mạch cho người nha.”

Nụ cười này làm hắn sửng sốt trong lòng. Sửng sốt vì thái độ của Quả Quả hoàn toàn trái ngược với tất cả mọi người khi đối diện với hắn, một nữ nhân nhỏ nhắn như nàng khi trông thấy bộ dạng kinh tởm của hắn lại không hề e sợ. Không những vậy, nàng lại cực kỳ thân thiện, trìu mến, một chút kỳ thị, xa lánh hay nhạo báng cũng không thể tìm thấy từ trong đáy mắt trong trẻo, thuần khiết kia. Còn một lý do nữa là nàng cười thật rất đẹp, nụ cười của nàng làm hắn cứ ngỡ như người trong lòng đang cười với hắn.

“Cô không sợ sao?” Cổ chủ thiều thào, tiếng nói vô cùng suy nhược, yếu ớt cất lên.

“Ta không sợ, so với căn bệnh này, ta đã từng nhìn thấy nhiều thứ kinh dị hơn nữa kìa. Bao nhiêu đây không nhầm nhò gì với ta đâu.” Quả Quả lại cười, rồi ngồi xuống mép giường đối diện với Cổ chủ, tự tin khoe khoang một chút. Thực chất nàng đang bắt đầu bước thứ nhất vô cùng cơ bản nhưng cũng rất quan trọng trong quá trình chữa bệnh, đó là tiếp xúc, làm quen và tạo dựng niềm tin cho bệnh nhân.

“Cô đã từng nhìn thấy những thứ kinh dị hơn căn bệnh này của ta?” Cổ chủ ngạc nhiên vô cùng, hắn cho rằng căn bệnh xấu xí này là thứ kinh tởm nhất trên thế gian. Vậy mà hôm nay có người nói với hắn có thứ còn kinh dị hơn nữa. Hắn không kinh ngạc mới là lạ.

“Đúng vậy. Nếu Cổ chủ có hứng thú, sau này rảnh rỗi ta sẽ kể cho người nghe.” Quả Quả vui vẻ, gật đầu.

“Sau này?” Cổ chủ cười chua xót như tự giễu cợt chính mình còn có sau này sao?

“Cổ chủ người không tin ta sao?” Quả Quả nhìn vào mắt Cổ chủ, nàng vờ như không hiểu ý hắn.

“Ta không có ý đó... Ta...” Cổ chủ vội vàng giải thích. Hắn tính nói sẽ không có sau này nhưng đã bị Quả Quả ngăn lại.

“Không cần lo. Ta đã hứa sẽ kể cho người nghe thì nhất định sẽ kể mà. Tin tưởng ta.”

Quả Quả vẫn lẫm liệt nhìn vào mắt Cổ chủ. Tuy nàng không nói rõ ràng nhưng hắn có thể ngầm hiểu được, đây chính là nàng đang gián tiếp hứa với hắn, hắn nhất định sẽ còn có sau này và nàng sẽ kể cho hắn nghe về những thứ kinh dị đó, chỉ cần hắn tin tưởng nàng. Cổ chủ ánh mắt ôn hòa nhìn Quả Quả chăm chú, có lẽ hắn đã bị nàng thuyết phục, hắn là người gần đất xa trời, tâm nguyện cuối cùng là nhìn lại người hắn yêu cũng đã được Vô Tâm hoàn thành giúp, hắn còn gì để mất nữa chứ? Thử đặt niềm tin vào nữ nhân trước mắt một lần. Nếu nàng có thể tạo ra được kỳ tích, thì hắn là người có lợi nhất, nếu không thì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ là có thêm chút thất vọng. Kiếp sau lại là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Chết có gì đáng sợ đâu! Sao không thử đặt một ván cược sinh tử với vận mệnh?

“Giờ thì hãy để ta xem mạch cho người.” Quả Quả ánh mắt dịu dàng vẫn không rời khỏi Cổ chủ, nàng nhận thấy Cổ chủ đã hoàn toàn bị nàng hạ gục về tâm lý, liền nhanh chóng đưa ra yêu cầu.

Cổ chủ đặt tay xuống trước mặt Quả Quả, kỳ lạ thay từng cẳng tay đến bàn tay trái của hắn hoàn toàn trơn nhẵn không hề có một vết loét nào cả. Nàng nhẹ đặt hai ngón tay xuống nghiêm túc lắng nghe từng nhịp mạch đập, nó sẽ báo cáo tình trạng cơ thể Cổ chủ cho nàng biết. “Là dạng tiền thân của Phong Độc, đến cả Phong Độc ta còn chữa được, huống chi chỉ là tiền thân.” Quả Quả khẽ nhếch môi, gặp được nàng xem như là may mắn của 12 vị Cổ chủ đời trước truyền lại cho hắn.

Quả Quả tự tin trăm phần có thể chữa được cho Cổ chủ nhưng lúc này trong đầu nàng lại phát sinh một vấn đề nan giải khác. “Quan trọng là không biết ở Cổ Hoạt Thành có các loại thảo dược ta cần hay không? Nếu không có thì nguy rồi. Vô Tâm còn phải gấp rút lên đường, ta thì lại không thể thấy chết không cứu...”

Thấy sắc mặt của Quả Quả có chút trầm trọng, Lam nhị Cổ chủ liền bước tới hỏi han, “Quả Quả, bệnh tình của đại ca ta sao rồi?”

“Quả Quả?!!? Gọi nghe thuận miệng thật ah.” Hỏa khí cùng ánh mắt sắc hơn dao xoẹt tới, mà Lam nhị Cổ chủ lại không hề nhận ra nguy hiểm đến từ sau lưng hắn. Chỉ có hai từ “Quả Quả” lại có thể gây ra hiểm nguy khó lường như vậy, Lam nhị Cổ chủ hay là đừng gọi nữa cho nó lành.

“Mọi người có biết đây là căn bệnh gì không?” Quả Quả thu tay về, đứng lên nhìn về những người ở đây nghiêm túc hỏi. Quả Quả ngày thường có chút nghịch ngợm, nếu nói khó nghe hơn chính là tưng tửng, nhưng khi đối diện với bệnh nhân lập tức tập trung tinh thần cao độ, tác phong vô cùng nghiêm chỉnh, thận trọng. Cứ như biến thành một con người khác vậy, là một vị cao nhân đắc đạo, phong thái trầm tĩnh, khắp người đều là tiên khí. Khiến người ta tin tưởng có thể dựa dẫm hay trao cả sinh mệnh cho nàng.

“Không biết. Các vị đại phu đến đây xem bệnh, một là bị dọa sợ chạy mất, hai thì lắc đầu bảo trước giờ chưa từng gặp qua căn bệnh quái lạ này.” Hách Liên trưởng lão lắc đầu, ảo não.

“Xin hỏi Cổ chủ năm nay bao nhiêu tuổi?” Quả Quả quay lại hỏi Cổ chủ.

“Mùa thu năm nay sẽ tròn 25.” Cổ chủ yếu đuối trả lời.

“Các vị Cổ chủ trước đây đều qua đời vì căn bệnh này đúng chứ? Vả lại còn không ai sống quá 25 tuổi.” Quả Quả nhẹ nhàng cất lời. Sự nhẹ nhàng của nàng tạo nên một trận “điện thiểm lôi minh” (sấm vang chớp giật) trong lòng mọi người ở đây.

“Đúng... đúng là như vậy.” Uất Trì trưởng lão nhìn Quả Quả mà toát mồ hôi hột, lắp bắp đáp lại.

“Căn bệnh này mọi người cứ gọi nó là Phong Độc đi. Muốn chữa được thì phải qua hai giai đoạn.” Quả Quả quay lại nhìn Cổ chủ đắc ý cười nói.

“Không biết ở Cổ Hoạt Thành có Bách Thảo Cam Tử, Linh Đản Sâm, Diệp Châu Sa, Hoàng Cốt, Ô Phụ San, Ngân Huyết Tùng, Bạch Mộc Cao hay không?” Sau đó lại xoay người dò hỏi.

“Có.. có... tất cả đều có.” Trương trưởng lão mừng thầm, bước tới vài bước, gật gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.” Quả Quả cũng vui mừng, cười diễm áp quần phương (đẹp điên đảo, lấn át tất cả).

“Nói vậy là cô chữa được căn bệnh này sao?” Tất cả mọi người ở đây sửng sốt khi thấy Quả Quả tự tin như thế. Chỉ có riêng Cổ chủ vẫn trầm tĩnh dõi theo từng cử chỉ của nàng.

“Mấy loại thảo dược ta vừa kể là cần cho giai đoạn một, giai đoạn hai cần Đại Phong Tử, Bạch Tật Lê, Tiêu Hồ Ma, Thiên Niên Kiện, Sơn Chi Tử, Oai Linh Tiên, Phòng Phong. Các loại này có sẵn chứ?” Quả Quả ôn tồn nói tiếp.

“Những thứ cô vừa kể, ở chỗ chúng ta đều có.” Hách Liên trưởng lão tròn mắt kinh ngạc.

“Các người đều có?” Quả Quả vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, trầm mặc xuống. “Các người đều có mà lại để 12 vị Cổ chủ chết trẻ như vậy???... Cũng không thể trách họ được... dù sau Phong Độc cũng rất lâu sau mới được chữa khỏi.”

“Cổ chủ, ta sẽ chữa khỏi cho người.”

Quả Quả ngước lên, tươi tắn cười, tự tin nói với Cổ chủ trên giường bệnh. Cổ chủ lúc này mới thật sự trở nên vui mừng, hắn vô thức cong môi lên một chút. Mọi người còn lại há hốc, nhất thời không kịp phản ứng.

“Vậy lời khen của các vị Trưởng lão trước đó, ta đây xin nhận.” Quả Quả quay lại, chắp tay trước mặt.

“Tốt quá rồi, Cổ chủ được cứu rồi.” Các vị trưởng lão mừng rỡ, muốn rơi nước mắt, nắm chặt tay nhau chia sẻ niềm hạnh phúc vô bờ.

Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút tự hào về Quả Quả, họ cũng vui vẻ nhìn nhau cười một cái. Đến khi chạm mặt nhau lại làm mặt lạnh, hửng hờ quay đi chỗ khác. Lam nhị Cổ chủ nhìn Quả Quả với ánh mắt chứa đầy một cỗ nhu tình nồng thắm.

“Ta không những cứu Cổ chủ của mọi người, mà còn cứu luôn cả Cổ Hoạt Thành của các người.” Quả Quả thản nhiên phá tan không khí vui vẻ bằng cách phán thêm một câu xanh rờn.

“Cô nương nói như vậy là có ý gì?” Ba vị trưởng lão vừa vui mừng chuyển sang ngớ ngẩn.

“Cổ Hoạt Thành các người không phải đều sống không quá 50 tuổi, vả lại còn chết rất bí ẩn sao? Có thể lên cơn sốt mười mấy ngày không hạ, rồi chết, có người ho dai dẳng mười mấy năm, cuối cùng ho ra máu lợn cợn mà chết, có người thần trí bỗng dưng trở nên mơ hồ cũng chết. Có người đau nhức xương khớp, đụng nhẹ cũng có thể gãy hết, có người bại liệt tứ chi,...” Quả Quả liệt kê một loạt những cái chết kỳ quái mà không ai trong Cổ Hoạt Thành có thể giải thích được.

“Đúng... đúng vậy.” Ba vị trưởng lão bàng hoàng khi nghe Quả Quả nói vậy. “Bạch cô nương, sao cô lại biết chúng tôi có bệnh?”

“Ta vừa vào thành đã thấy sắc mặt của mọi người trong thành tái nhợt hơn người bình thường, hốc mắt sâu, mắt đờ đẫn, sinh khí yếu ớt, giọng nói có chút khàn, tựa như miệng khát, tay chân có chút run, mạch máu cũng trắng hơn, có lẽ đêm xuống mọi người thường ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng hay đau nhói một cái ở tâm, can, phế, tỳ, sau đó nhanh chóng biến mất qua đi, mọi người rất không thích ánh nắng mặt trời, vì cảm thấy cả người như bị thiêu đốt khô héo dần. Nhưng mỗi khi trời ẩm thấp, cơ thể lại trở nên ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Còn nữa sức lực càng lúc càng yếu, khi làm việc phải nghỉ mệt nhiều lần, lâu lâu lại cảm sốt, đau đầu, nhức khớp,... Đặc biệt là khi luyện Vu thuật cũng gặp nhiều hạn chế. Có thể mọi người đã quen với những biểu hiện đó nên không ai phát hiện ra chính mình cũng đang mắc bệnh.”

“Đó là cùng chứng bệnh với Cổ chủ, do Phong Độc gây ra. Tất cả mọi người trong Cổ Hoạt Thành đều mắc phải Phong Độc nhưng ở dạng tiềm tàng trong cơ thể rất lâu sau đó mới phát bệnh. Thông thường Phong Độc nhắm vào những lục phủ ngũ tạng vốn yếu ớt hơn những tạng phủ khác mà từ từ ăn mòn chúng nên biểu hiện bệnh sẽ có chút khác biệt là do cơ địa của mỗi người.”

“Người chết do sốt cao thì do Phong Độc gây lở loét thối rửa can, chết do ho là Phong Độc công kích ở phế. Người bình thường, thần trí đột nhiên điên loạn, đau nhức đầu như búa bổ, chết do Phong Độc lên đến não...” Quả Quả từ từ giảng thuyết cho mọi người hiểu.

“Hóa ra đây là lý do Cổ Hoạt Thành trước giờ chưa từng tham gia vào ân oán giang hồ dù rất giỏi vu thuật.” Vô Tâm và Tiêu Sắt cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc mà cả giang hồ muốn biết.

“Quá tốt rồi. Quá tốt rồi. Cổ Hoạt Thành được cứu rồi.” Trương trưởng lão không kiềm được nỗi xúc động, nước mắt đã lã chã rơi xuống. Trương trưởng lão vội lấy tay áo lau đi nước mắt trên má, giọng nói vô cùng nghẹn ngào. “Để cho tiểu bối các người chê cười rồi. Ta... ta... thật sự...”

“Vậy là từ nay Cổ Hoạt Thành chúng ta sẽ không còn ai chết vì căn bệnh quái ác Phong Độc nữa.” Uất Trì trưởng lão như muốn nhảy cẩn lên vì sung sướng.

“Cô... cô... đúng là... mèo con bắt được chuột cống... À không không... phải là Hoa Đà tái thế mới đúng...” Hách Liên trưởng lão ánh mắt đầy thán phục, nhìn Quả Quả mà run rẩy.

Người dân Cổ Hoạt Thành có lẽ đã quen với cảm giác sợ hãi, sự bất lực khi nhìn người thân xung quanh ngã xuống mà không biết tại sao họ lại chết, mình lại không thể giúp gì được, số phận của chính mình ngày mai cũng sẽ như thế, chết không biết tại sao mình lại chết. Cảm giác này thật sự uất ức, khó chịu, thống khổ đến dường nào! Là số mệnh an bài, họ không thể tránh khỏi, thì chỉ còn cách vui vẻ chấp nhận, bình yên sống qua ngày nào lại hay ngày đó. Tranh đoạt giang hồ có là gì? Đến cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết. Cuộc sống ngắn ngủi như vậy, hà cớ gì đi tranh đoạt khắp nơi. Cùng nhau sống hòa nhã, vui vẻ, không phải tốt hơn sao? Vậy nên Cổ Hoạt Thành chọn cách quy ẩn giang hồ, xa lánh phàm thế, mọi người cùng nhau sống những ngày tháng an nhàn trong thành. Cổ Hoạt Thành có quy định tộc nhân có thể tự do xuất thành nhưng tuyệt đối không được tham gia vào ân oán giang hồ, không được sử dụng vu thuật làm lộ thân phận, gây bất lực cho cả thành. Nếu vi phạm sẽ bị nghiêm phạt. Cố Cổ chủ đã phạm phải quy định này nên đã bị phạt một thời gian dài.

Vậy mà hôm nay, xuất hiện trước mắt họ một vị thánh nhân, nói rằng nàng chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cả thành. Cuối cùng thì câu hỏi hóc búa bao nhiêu năm nay ở Cổ Hoạt Thành cũng có người giúp họ giải ra. Họ không còn phải sợ hãi, không còn cảm thấy bất lực, dằn vặt, thống khổ như thế nữa. Loại cảm xúc vui mừng tột độ, hạnh phúc vô biên này làm sao có thể diễn tả bằng lời... Chính nàng tạo ra kỳ tích, giúp họ thoát khỏi số mệnh khắc nghiệt. Điều này thật khiến họ không thể tin nổi, cả người cứ lân lân như ở trên mây.

“Các vị không cần phải vội khen Quả Quả, đợi sau khi ta chữa xong cho mọi người, rồi hãy khen một lượt ah.” Quả Quả cười tít mắt, xua xua tay.

“Hhahaha... Được... được.” Ba vị trưởng lão gật đầu lia lịa.

“Đa tạ cô. Cổ Hoạt Thành sẽ không quên ơn sâu nghĩa nặng mà cô đã mang đến cho mỗi người dân nơi đây. Thay mặt cả Cổ Hoạt Thành, ta lần nữa vô cùng cảm tạ cô.” Cổ chủ cố vươn tay nắm lấy bàn tay Quả Quả siết chặt, hắn muốn cho nàng biết trong sâu thẳm tim hắn vô cùng vô cùng cảm kích, vô cùng chân thành biết ơn và vui mừng cực độ như thế nào.

“Cổ chủ không cần khách sáo. Ta vẫn chưa làm được gì cơ mà. Những lời này hãy để sau này hẳn nói.” Quả Quả ngồi xuống, cũng nắm chặt bàn tay nhẵn nhụi của hắn, trìu mến nhìn hắn, cười dịu dàng.

Ở phía nào đó, có lục hồng hỏa nhãn chỉ hận không thể thiêu cháy bàn tay kia thành tro bụi cho hả dạ.

“Ta cần một vài thứ để chữa trị cho Cổ chủ, mong mọi người chuẩn bị giúp ta.” Quả Quả đứng lên nghiêm túc nói.

“Cô nương cứ việc căn dặn.” Ba vị trưởng lão, khảng khái hưởng ứng.

“Lam mỹ nam, ở đây có trồng cây bông chứ?” Quả Quả quay sang hỏi.

“Có, rất nhiều.” Lam nhị Cổ chủ đáp.

“Được, Lam mỹ nam, qua đây.” Quả Quả vẫy tay gọi hắn đến gần. Nàng ghé vào tai hắn an bài.

“Được.” Lam nhị Cổ chủ nghe xong liền gật mạnh.

Quả Quả bước nhanh lại bàn, lấy một tờ giấy, đặt bàn tay xuống, dùng bút lông viền theo bàn tay, sau đó mang mảnh giấy lại đưa cho Lam nhị Cổ chủ, tiếp tục nói. “Đây là kích cỡ tay của ta, bảo họ chuẩn bị cho ta một đôi bao tay.”

Lam nhị Cổ chủ cuộn tròn mảnh giấy, cầm trong tay, “Cứ giao cho ta.”

“Chuẩn bị một chậu nước nóng thật to đến đây.” Quả Quả nghiêm nghị nhìn xung quanh căn phòng, rồi chỉ tay xuống một khoảng trống lớn.

“Mọi người có thể dẫn ta đi xem thảo dược được không? Ta cần kiểm tra một chút.” Quả Quả đưa mắt nhìn qua ba vị trưởng lão và Lam nhị Cổ chủ.

“Quả Quả, đi theo ta.” Lam nhị Cổ chủ gần bên, cất lên thanh âm êm ái tựa như tiếng đàn ngân nga.

“Đi thôi, Lam mỹ nam.” Quả Quả vui vẻ nắm lấy cổ tay Lam nhị Cổ chủ, kéo hắn chạy đi. Đột nhiên bị Quả Quả nắm lấy cổ tay, Lam nhị Cổ chủ có chút bất ngờ, nhưng rồi hắn cũng phấn khởi trong lòng, để nàng kéo đi.

Quả Quả lướt qua Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Vô Tâm. Họ không biết từ lúc nào đã bị nàng bỏ rơi vào một xó, nhìn cũng không nhìn tới. Đã thế lại còn thân thiết quá trớn với hai huynh đệ Cổ chủ, nào là nắm tay, cười dịu dàng, thái độ ân cần, trìu mến, thân thiện đến đáng ghét. Bốn người bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử bao nhiêu lần, nàng cũng chưa bao giờ đối xử với họ như thế. Với Lôi Vô Kiệt cùng lắm cũng chỉ là nửa phần ôn nhu như vậy. Tại sao thái độ lại khác một trời một vực như thế? Đúng là phân biệt đối xử mà. Ba người bọn họ chung một nỗi niềm thống khổ, họ cảm thấy thật bất công, cực kỳ ấm ức, bức bối trong lòng, không biết giải bày cùng ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.