Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 46: Chương 46: Cổ Tương Liên (3)




Mọi người bên kia không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Vô Tâm và Lam Cổ chủ nên rất tò mò, rốt cuộc họ đang nói chuyện gì mà cử chỉ hành động thay đổi sinh động liên tục cứ như họ đang được xem một tuồng hí kịch.

“Vô Tâm, Lam mỹ nam tìm ngươi có việc gì?” Quả Quả cấp thiết kéo Vô Tâm lại nhanh một chút để nàng hỏi chuyện trong khi hắn đang đi đến gần.

“Chuyện này không có liên quan đến cô.”

Vô Tâm rút tay về. Sau đó lập chưởng trước mũi, cúi đầu một cái, nói.

“Được Cổ Hoạt Thành đón tiếp nồng nhiệt, tiểu tăng cảm kích vô cùng. Hẹn ngày tái ngộ!”

Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn biểu hiện của Vô Tâm có chút khó hiểu. Nhưng sự khó hiểu này dần bị lãng quên trong không khí giã từ này.

“Tiểu hòa thượng, tạm biệt!”

“Các vị bằng hữu, hẹn ngày tái ngộ!”

Người của Cổ Hoạt Thành đồng bộ chắp tay từ biệt. Các tiểu hài đứng trước cười vẫy vẫy tay.

“Cáo từ!” Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt chắp tay, cụp mắt. Vô Tâm vẫn nghiêm nghị lập chưởng.

“Tạm biệt! Tạm biệt mọi người!” Quả Quả hai tay vươn cao, vẫy vẫy kịch liệt, tâm tình có vẻ cực kỳ vui vẻ.

“Tạm biệt, Quả Quả!”

“Tạm biệt, Đại Cổ chủ!” Người của Cổ Hoạt Thành cũng bùi ngùi nhìn sang Sùng Lãm bên cạnh.

Mọi người ưu ái gọi hắn một tiếng “Đại Cổ chủ” chứng tỏ trong lòng mọi người hắn vẫn có địa vị rất cao, so với Lam Cổ chủ rất có thể cũng tương xứng.

“Tạm biệt mọi người. Khi tìm được Nhất Tiếu, ta sẽ cùng nàng quay lại nơi đây. Bởi vì đây chính là nhà của ta.” Sùng Lãm khẽ cười, chắp tay cúi đầu. Rồi lại đảo mắt nhìn lại toàn cảnh Cổ Hoạt Thành và mọi người nơi đây.

“A Lãm huynh, tạm biệt.” Quả Quả nghiêng đầu, cười xinh đẹp, vẫy tay chào.

“Tạm biệt các vị.” Sùng Lãm chắp tay thêm lần nữa.

“Chúng ta/Ta đi đây!”

Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Sùng Lãm quay người về hai hướng khác nhau, mạnh bước rời khỏi Cổ Hoạt Thành mặc cho mọi người phía sau mãi nhìn theo bóng lưng họ càng lúc càng xa mà vẫn chưa chịu đi vào thành. Lam Cổ chủ tầm mắt chỉ chứa nổi bóng lưng Quả Quả, hình bóng nàng, gương mặt nàng, nụ cười của nàng,... cứ nhẹ nhàng khắc sâu vào tim hắn, mãi mãi không thể xóa nhòa. Cũng như tình cảm mà hắn dành cho nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Bốn người bọn họ tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ba người Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt thì sướng rồi, một thân một mình ung dung, thoải mái bước đi. Chỉ tội cho Lôi Vô Kiệt bị ba người họ áp bức, hắn một thân phải mang trên người bao nhiêu là tay nải các loại đồ mà Cổ Hoạt Thành biếu tặng ban nãy. Khổ thân thằng bé, nhỏ nhất nhóm lại hiền nhất nhóm nên luôn bị ăn hiếp.

Đi được một đoạn khá xa, Quả Quả trong lòng cứ có cảm giác rằng nàng đã bỏ quên thứ gì đó ở Cổ Hoạt Thành. “Hình như còn thiếu thiếu cái gì đó thì phải?”

“Thiếu cái gì?” Tiêu Sắt quay sang, tia mắt hỏi.

Quả Quả gãi gãi thái dương cố nghĩ mãi, nhưng cũng đành lắc lắc tay, “Ta không nhớ ra.”

“Không nhớ được thì đừng cố. Không lẽ cô định khi nhớ ra sẽ quay lại lấy sao?” Vô Tâm bên cạnh nghiêng mặt nói.

“Sao ngươi biết ta cố nhớ ra?” Quả Quả kinh ngạc, cứ như Vô Tâm hắn đọc được suy nghĩ của nàng.

“Nhìn mặt cô là biết rồi còn gì.” Vô Tâm trỏ tay vào giữa ấn đường đang co rút của Quả Quả.

“Vậy sao?” Quả Quả xoa xoa ấn đường, thản thốt.

“Ban nãy Sùng Lam nói chuyện gì với ngươi thế?” Tiêu Sắt tay long vào áo, liếc mắt sang Vô Tâm hỏi.

“Chỉ nói vài chuyện cỏn con, không có gì quan trọng.” Vô Tâm chuyển tầm mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Vô Tâm, ngươi nói dối.” Quả Quả chỉ tay thẳng mặt Vô Tâm gắt lên.

“Vậy cô nói xem Sùng Lam nói với ta chuyện gì mà ta phải giấu giếm các người?” Vô Tâm bình nhiên đáp lại.

“Ta không biết, nhưng ta biết ngươi đang nói dối.” Quả Quả chỉ cảm thấy rằng Vô Tâm đang nói dối nàng, quanh quẩn bên tai nàng là nhịp tim của một ai đó.

“Ba người... đừng đi... nhanh quá. Chờ... chờ... ta với...” Lôi Vô Kiệt vác đồ trên lưng, nặng nề lê bước, thở không ra hơi. Còn ba người kia lại đi nhanh như gió, bỏ hắn một đoạn, khiến hắn vừa mệt lại phải gắng sức kêu la thảm thương.

Cổ Hoạt Thành.

Lam Cổ chủ đôi chân buồn bã cứ vô thức bước đến hậu viện. Trong đầu hiện về những chuyện đã nói với Vô Tâm ban nãy lúc từ giã.

Vô Tâm yên ắng quay người bước về phía đối diện được hai bước. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại Lam Cổ chủ.

“Ta... đổi ý rồi. Ngươi thả cổ đi.” Vô Tâm bước lại, đứng đối diện Lam Cổ chủ hào hùng nói.

Vô Tâm đổi ý bởi vì hắn đã giác ngộ đạo lý Phật môn. Không phải Phật đà luôn dạy rằng chúng tăng nhân phải luôn “phổ độ chúng sinh” hay sao? Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng từng nói “Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Chúng sinh độ tận, phương chứng Bồ-đề.” Vậy nên nghe lời Phật dạy, Vô Tâm hắn nguyện thay nàng gánh mọi đau khổ thế gian. Một người cũng không phổ độ được thì sao có thể phổ độ cả chúng sinh trong thiên hạ?

Lam Cổ chủ vui mừng, vỗ vai Vô Tâm khen ngợi, “Hảo ah! Ta không nhìn lầm người. Ngươi hãy thay ta bảo vệ tốt cho nàng.”

Vô Tâm gật đầu ưng thuận. Ánh mắt đinh ninh.

Lam Cổ chủ thu tay về, xua tay đuổi, “Quay về đi!”

Vô Tâm ngạc nhiên hỏi, “Ngươi chưa thả cổ mà?”

“Ta đã thả rồi ah.” Lam Cổ chủ cũng tỏ vẻ sững sốt một chút.

“Hử? Thả rồi? Sao ta không phát hiện?” Vô Tâm càng thêm kinh ngạc. Với võ công của hắn lại không hề phát giác bị Lam Cổ chủ thả cổ khi nào?

“Nếu để ngươi phát hiện ra, ta không còn xứng với danh hiệu “Người có Vu thuật cao nhất trong Cổ Hoạt Thành“.” Lam Cổ chủ kiêu ngạo cười khẩy một chút.

Vô Tâm gật gù công nhận tài năng của Lam Cổ chủ. Lam Cổ chủ nếu là kẻ địch thì có lẽ Vô Tâm đã chết dưới tay hắn lâu rồi. Tên này thật đáng gờm ah.

“Hi vọng sau này có cơ hội đọ sức với ngươi!” Vô Tâm khóe môi cong lên, đường mạo thách thức.

“Được thôi. Ta rất sẵn lòng.” Lam Cổ chủ tự tin trăm phần, cười đáp.

“Hẹn ngày tái ngộ!”

Vô Tâm lập chưởng, cụp mi. Lam Cổ chủ chắp tay rũ mắt từ biệt nhau. Vô Tâm xoay người bước về phía bộ ba đang đợi hắn. Vô Tâm hít một thật sâu rồi thở nhẹ ra. Hắn từ từ cảm nhận được tim của Quả Quả đang đập từng nhịp từng nhịp.

Lam Cổ chủ dừng chân trước căn phòng mà Quả Quả từng ở. Hắn đẩy cửa bước vào. Ở đây vẫn còn nguyên dấu chân nàng, bóng hình nàng. Đêm đó nàng say rượu chính là rượt đuổi hắn từ bên này sang bên nọ, bên nọ qua đến bên kia. Nàng còn trèo qua cửa sổ, đi ra trước sân quậy phá,... Hắn nghĩ lại những cảnh tượng ấy chỉ biết lắc đầu cười. Nàng còn đập phá biết bao báu vật của hắn, hại hắn lỗ nặng vậy mà hắn lại “không bắt được người” để bù lỗ.

“Nếu sớm biết như vậy, hôm đó ta sẽ không đi hành thích nàng, ngược lại trực tiếp đi “cướp người” thì hôm nay mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?” Lam Cổ chủ nghiêng đầu, cười tà. Nhưng nụ cười này sức quyến rũ cũng không hề nhỏ nga.

“Nhưng trên thế gian này không tồn tại hai chữ “nếu như“.” Lam Cổ chủ thở dài, quay mặt đi.

Những ký ức về nàng cứ ùa ạt kéo về trong tâm trí Lam Cổ chủ.

“Đêm qua những bức tranh nàng vẽ tuy rất kinh dị nhưng không thể phủ nhận rằng, nàng vẽ đẹp đến nỗi phi thường thần diệu. Cho nên đến cả bức họa của Lý Cầm Xu tiên sinh, nàng cũng dám mạnh miệng chê xấu.”

Lam Cổ chủ ý cười đầy mặt, chỉ cần nghĩ về nàng, hắn thật không thể giấu nổi sự hạnh phúc vui vẻ trong lòng.

“Đúng rồi! Bức Phong Hoa Tuyết Nguyệt hôm đó...”

Lam Cổ chủ sực nhớ ra, vội chạy đi tìm bức họa cổ đêm đó bị Quả Quả vẽ nguệch ngoạc lên. Hắn hiếu kỳ không biết nàng vẽ gì???

Lam Cổ chủ tìm được bức họa trong thùng rác, cũng may vẫn chưa thu dọn. Hắn nhặt lên, nhẹ nhàng mở bức tranh ra. Mắt chăm chú nhìn kỹ từng chi tiết từ đầu đến cuối. Không khỏi bật cười thành tiếng.

“Quả Quả, nàng thật là... ranh ma nghịch ngợm.”

Trong bức tranh sơn dầu non nước hữu tình, ánh trăng tròn trên cao, lấp ló sau cành đào đỏ thắm e ấp sau lớp tuyết trắng phủ đầy trên cành. Bên dưới một dãy núi hùng vĩ, đỉnh núi đã bị tuyết lạnh ôm lấy. Một ngọn thác hiên ngang từ trên núi đổ xuống, quanh co uốn lượn. Một bên bờ là mõm đất nhỏ đầy cỏ xanh. Đó là theo bức họa chính tông do đích thân Lý tiên sinh họa nên. Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Còn đây là bức Phong Hoa Tuyết Nguyệt do mấy nét vẽ nguệch ngoạc của Quả Quả thêm vào. Một bên bờ là mõm đất nhỏ đầy cỏ xanh. Trên thảm cỏ ấy có một chú cún nhỏ rất dễ thương... đang thoải mái co chân tè vào vách núi.

Lam Cổ chủ ngửa mặt, cười muốn lộn ruột. Sau đó hắn nghiên qua nghiên lại bức họa ngắm nghiến thì chợt phát hiện một chuyện kỳ lạ. Chỉ cần hắn nghiên bức họa 45° thì chữ liền hiện lên theo sườn núi. Khi nhìn chính diện thì hoàn toàn không nhìn thấy. Cứ như nàng có phép thần thông, khiến người ta phải “kinh vi thiên nhân” (kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy). Đã thế ba chữ hiện lên lại là: “Xấu như chó!”

Lam Cổ chủ thật chỉ biết lắc đầu bó tay, cười không khép được miệng. Hắn thản nhiên treo bức họa lên chỗ cũ. Say sưa đứng nhìn rồi cười như kẻ ngốc.

“Ah! Ta nhớ rồi!” Quả Quả hai mắt sáng lên. Cuối cùng các neuron đã cảm ứng được nhau, lấp đi khoảng trống trong não nàng.

Quả Quả vô lực quỳ thụp xuống, ngửa mặt lên trời mà than khóc.

“Oa.. oa... oa... sách của ta...Ta vốn định mang những quyển sách Vu thuật kỳ lạ này về hiện thực share lên Weibo, Wechat khoe khoang với bạn bè... mà ta lại để quên hết ở Cổ Hoạt Thành... oa... oa...”

Tiêu Sắt đang đi bên cạnh bỗng thấy Quả Quả khụy xuống, hắn cả kinh trong lòng. Sau đó lại nghe Quả Quả nói toàn những từ ngữ lạ lùng, mà ngán ngẩm ra mặt. “Cô ta lại lên cơn điên gì? Nói toàn những từ kỳ quái. Không ai hiểu nổi.”

Lôi Vô Kiệt ngốc nghếch trên lưng vác nặng cũng gắng sức chạy nhanh đến xem tình hình Quả Quả.

Vô Tâm khẽ cười, cảm giác tự trách này thật khả ái. Lại biến đổi rồi.

“Không sao. Cũng may ta đã đọc qua hết rồi.” Quả Quả tinh thần phấn chấn, khí phách tự thân đứng lên, đi tiếp.

“Đọc qua rồi thì sao? Với đầu óc lúc nắng lúc mưa của cô, có thể nhớ hết?” Tiêu Sắt mặt đầy khinh bỉ.

“Hôm qua Lam mỹ nam mang đến cho ta 5 quyển sách Vu thuật, mỗi quyển viết về 25 loại chú thuật cả về Bạch Vu thuật lẫn Hắc Vu thuật. 5 quyển tức là 125 chú thuật. Ngoài ra Lam mỹ nam còn dạy ta cách sử dụng ấn ký Thần Chủ. Tất cả mọi thứ ta đều nhớ hết rồi ah.” Quả Quả xòe tay ra bấm như một thầy bói lão luyện đang bấm quẻ tính toán vận mệnh.

“Ta tin cô mới là chuyện lạ.” Tiêu Sắt ôm tay trước ngực, đại ý chế nhạo đầy mặt, quay đi.

“Vậy ngươi có muốn thử lại Dẫn Tình Chú một lần nữa không?” Quả Quả vẻ mặt hân hoan, bước đến gần, dùng vai đẩy đẩy cánh tay Tiêu Sắt, nhướng nhướng mày thách thức hắn.

“Không muốn!”

Tiêu Sắt trực tiếp khước từ. Hắn dù không tin nhưng hắn cũng không có gan đánh cược Quả Quả có thể thi triển Dẫn Tình Chú hay không. Nếu nàng thật sự có thể thi triển thì hắn sẽ bị nàng nhìn thấu. Khi ấy mặt mũi của hắn phải “cất” ở đâu? Vậy nên phải nhanh chóng bỏ chạy.

“Không muốn thì ngoan ngoãn im lặng đi tiếp đi nga.” Quả Quả tâm tình nộ phóng khi thấy Tiêu Sắt có vẻ sợ hãi. Nàng thật muốn biết người mà Tiêu Sắt gặp trong mộng cảnh Dẫn Tình Chú là ai? Có phải là Tư Không Thiên Lạc hay không?

“Àh... hay là Tiêu Sắt ngươi mang giúp Tiểu Kiệt một ít thứ đi.” Quả Quả thừa thắng xông lên, ép Tiêu Sắt xuống.

“Được đó. Được đó.” Lôi Vô Kiệt phía sau mồ hôi đầm đìa, vui sướng cất tiếng.

“Ta???” Tiêu Sắt ngạc nhiên, tay đang ôm trước ngực phải trỏ thẳng vào mặt.

“Hay là muốn gặp ý trung nhân của ngươi?” Quả Quả nhịp nhịp chân, tay sờ sờ cằm tỏ vẻ khó quyết định.

“Được. Mang thì mang. Đồ quỷ quyệt.” Tiêu Sắt bức bối dừng lại.

“Cảm ơn quá khen.” Quả Quả trịnh trọng cúi đầu. Ngay sau đó ngước mắt lên cười nhạo Tiêu Sắt. Rồi quay người hai tay chắp sau vừa huýt sáo, vừa ngạo nghễ bước đi.

Vô Tâm bên cạnh không nói lời nào, chỉ đứng xem trò hay. Hắn cảm nhận được Quả Quả cực kỳ vui vẻ khi chọc ghẹo Tiêu Sắt. Điều này làm hắn vừa vui vừa buồn. Nhưng buồn vẫn nhiều hơn vui. Hắn tỏ ra không màng thế sự, cứ chậm rãi bước tiếp bước.

Tiêu Sắt bực tức trước sự chế nhạo của Quả Quả nhưng cũng đành phải kìm nén. Hắn đợi Lôi Vô Kiệt đi đến liền mang giúp y hai tay nải.

Lôi Vô Kiệt không biết nên khóc hay nên cười. Hắn mang mười mấy cái tay nải. Hắn còn tưởng Tiêu Sắt sẽ mang giúp hắn phân nửa số này??? Ai mà ngờ Tiêu Sắt hắn lại chỉ mang hai tay nải???

Nếu không phải Quả Quả dùng Dẫn Tình Chú bức ép Tiêu Sắt thì với cái bản tính lười từ trong tủy ấy của Tiêu Sắt, hắn dễ dàng mang giúp Lôi Vô Kiệt hai tay nải??? Đừng có mơ!

Lôi Vô Kiệt nên vui lên đi. Vì dù gì cũng bớt được hai tay nải, đỡ hơn không bớt được tay nào. Dường như cũng nghĩ đến điều này, Lôi Vô Kiệt lặng lẽ thu lại vẻ mặt ngỡ ngàng, hoan hỉ bước tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.