Bạch Phát Tiên cũng không hề nể mặt vị Thương Tiên kia, cười khẩy một cái, hướng mắt về Vô Tâm và Quả Quả, chuẩn bị rời đi, “Đi thôi!”
Lại thấy hồng y lần nữa ngăn trước mặt mình, Bạch Phát Tiên có chút nổi đóa, “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm và Quả Quả một cái, hùng hồn nói, “Các ngươi dẫn hắn đi, có từng hỏi qua hắn đồng ý hay không đồng ý chưa? Còn cả tỷ ấy nữa!”
Bạch Phát Tiên cả giận nói, “Hắn vốn là Thiếu tông chủ Thiên Ngoại Thiên, không trở về Thiên Ngoại Thiên, chẳng lẽ lại muốn trở về Hàn Thủy Tự?”
Lôi Vô Kiệt không chút sợ hãi, rống gân cổ lên cãi lý với Bạch Phát Tiên, “Nếu như hắn chính là muốn trở về Hàn Thủy Tự thì sao?”
Bạch Phát Tiên trong nháy mắt nộ khí dâng cao, “Tiểu tử, ngươi tự tìm chết? Ngươi đừng nghĩ rằng, ta sợ Lôi gia bảo Lôi Oanh không dám giết ngươi?”
Tiêu Sắt cũng không để tâm đến cơn giận của Bạch Phát Tiên. Chậm rãi bước lên, đứng cạnh bên Lôi Vô Kiệt, nhìn về Vô Tâm hỏi. “Hai người thật phải đi?”
Vô Tâm cau mày không nói. Quả Quả ở bên cạnh nhìn hắn cũng không lên tiếng. Chuyện này khiến hắn khó mà đưa ra quyết định. Nàng cũng không muốn can thiệp vào. Nàng chỉ hi vọng hắn sẽ đưa ra được một lựa chọn mà hắn ưng ý nhất. Tùy tâm sở dục!
Thấy Vô Tâm trầm ngâm lưỡng lự một hồi, Bạch Phát Tiên cũng không nói nữa. Tay kia cầm ngọc kiếm Bạch Phát Tiên đột nhiên quỳ xuống. Quả Quả bị cái quỳ của Bạch Phát Tiên dọa cho hết hồn. Nàng vội co giò, rụt cổ, trố mắt ngạc nhiên mà nhìn.
“Bạch thúc thúc! Người... người đang làm gì vậy?”
Vô Tâm lập tức bước nhanh đến, đỡ lấy khuỷu tay Bạch Phát Tiên, cố nâng hắn đứng lên. Nhưng vô dụng, Bạch Phát Tiên không có ngẩng đầu, hai tay ôm kiếm ngọc chắp trước trán.
“Thiếu tông chủ, Thiên Ngoại Thiên chờ Thiếu tông chủ quy tông. Chờ đợi đã mười hai năm rồi!”
“Hôm nay mười sáu giáo phái chia năm xẻ bảy, chỉ có Thiên Ngoại Thiên, chưa từng có người rời đi!”
“Chúng ta đều ở đây chờ Thiếu tông chủ trở về tông, chủ trì đại cuộc!”
Vô Tâm đứng lên, ngửa mặt nhìn trời xanh, nơi một đôi đại bàng tự do tung cánh chao lượn. Bạch Phát Tiên đã nói Quả Quả là con gái hắn, là Giáo chủ Thiên Ngoại Thiên. Đây cũng là một loại uy hiếp với Vô Tâm. Hắn nhất định phải trở về!
Nếu hắn cương quyết không quay về Thiên Ngoại Thiên, Bạch Phát Tiên buộc phải mang Quả Quả đi. Vì nàng là Giáo chủ Ma giáo, nếu không về Thiên Ngoại Thiên lại chọn con đường lưu lạc giang hồ. Thử hỏi, làm sao các danh môn chính phái tự xưng thay trời hành đạo kia, còn có thể chừa cho nàng một con đường sống?
Nếu trở về Thiên Ngoại Thiên, nàng sẽ là người phải thay thế vị trí của hắn. Hành tẩu trong giang hồ đã nguy hiểm trùng trùng, một mình nàng dấn thân vào Ma giáo lại càng hung hiểm đến dường nào? Một nữ nhi như nàng rồi sẽ nhanh chóng bị Ma giáo nuốt chửng. Vô Tâm không thể để nàng một mình mạo hiểm được!
“Bạch thúc thúc! Ta hiểu rồi!” Vô Tâm đi về phía trước một bước, vượt qua bên người hắn, nắm lấy cổ tay Quả Quả, nhẹ giọng bảo. “Chúng ta đi thôi!”
“Ta?” Quả Quả lưỡng lự.
“Nàng không muốn đi cùng ta?” Vô Tâm trong lòng đầy lo sợ, hắn thật sự nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Quả Quả, hỏi.
“Không phải...” Quả Quả khe khẽ lắc đầu, nàng xị mặt xuống, buồn bã tiếp lời. “Chẳng qua là chơi chưa đủ!”
Vô Tâm liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, hắn nhìn nàng khẽ cười, ra sức dụ hoặc. “Trở về Thiên Ngoại Thiên, nàng muốn chơi thế nào, ta cùng nàng chơi thế ấy!”
“Được rồi! Chờ ta từ biệt họ!” Quả Quả nhìn về phía Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt buồn buồn giọng cất tiếng.
“Được!” Vô Tâm hoan hỉ gật đầu.
“Hay cho cái tên lão đầu tử Bạch Phát Tiên! Chỉ một câu nói đã khiến ta sống dở chết dở!”
“Ta có quyền được từ chối không đi Thiên Ngoại Thiên sao? Đến lúc đó không phải nhân sĩ Võ lâm sẽ thay hắn diệt trừ một Giáo chủ Ma giáo giả, không biết nghe lời như ta sao? Đúng là gừng càng già càng cay mà!”
“Nếu buộc phải chọn giữa Vô Tâm với Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, ta thật khó lựa chọn Vô Tâm hay Tiêu Sắt. Nhưng nếu phải lựa chọn giữa Thiên Ngoại Thiên và Tuyết Nguyệt Thành, ta thà chọn Thiên Ngoại Thiên còn hơn!”
Quả Quả loại bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi tâm trí nàng. Nàng chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Sắt giang rộng hai cánh tay.
Tiêu Sắt hiểu ý nữ nhân háo sắc này. Lần này chia tay tại đây, không biết sau này bao giờ mới có thể gặp lại. Thật không muốn từ chối nàng. Nên hắn cũng giang tay, khom lưng ôm nàng vào lòng. Hắn thật sự không muốn nàng cùng Vô Tâm rời đi. Hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn. Cánh môi mấp máy, hắn thật sự muốn hỏi nàng, “Có muốn đi cùng hắn không?”
Nhưng hắn không thể nói ra được, bởi lúc này hắn không đủ sức bảo vệ nàng. Vả lại, hắn đã chậm một bước thì thua cả ván cờ. Hắn còn một chuyện chưa nói cho nàng. Nhưng giờ xem ra đã không còn cơ hội để nói nữa rồi.
“Không ngờ Tiêu Sắt ta lại thua cho một lời nói của Bạch Phát Tiên!?!”
“Thôi bỏ đi! Nếu nàng ấy không muốn đi không ai có thể ép được nàng. Ta cũng không muốn nàng bị cuốn vào chuyện kia.”
“Xem như gửi tạm nàng ấy ở chỗ ngươi. Sau này ta nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đón nàng vào phủ!”
Tiêu Sắt ghì thật chặt Quả Quả vào ngực hắn, cảm nhận từng nhịp thở của nàng một lần nữa. Một tay nhẹ nhàng, âu yếm vuốt tóc nàng. Đầu hắn tựa lên vai nàng, khẽ nghiêng mặt sang, chóp mũi dường như sắp chạm vào cổ nàng. Hắn hít một hơi thật sâu, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng mà ngọt ngào, cuốn hút của nàng thêm một lần. Xem như đây là một loại năng lực dự trữ, giúp hắn vượt qua những ngày tháng sau này, khi không có nàng bên cạnh.
“Rảnh rỗi sẽ đến tìm ngươi.” Quả Quả thỉ thủ vào tai Tiêu Sắt, chỉ để mình hắn nghe thấy. Nghe được câu này, hai mắt Tiêu Sắt sáng lên những tia hi vọng nhỏ nhoi.
“Bảo trọng! Đừng có nhớ ta đến phát điên nha!” Quả Quả từ từ rời khỏi vòng tay Tiêu Sắt, nàng đứng đối diện với hắn, nở nụ cười thật đẹp, trêu chọc hắn thêm lần nữa.
Tiêu Sắt không đang tâm để Quả Quả rời khỏi vòng tay hắn. Tuy sắc mặt lúc nào cũng lạnh nhạt vô cảm, song, ngay lúc này ai cũng dễ dàng nhận ra được, Tiêu Sắt lưu luyến Quả Quả đến mức nào. Tiêu Sắt cố gắng nhìn ngắm nàng cho thật kỹ. Cố thu hình bóng của nàng, nụ cười diễm lệ của nàng vào mắt hắn, khắc sâu vào trong tim hắn, nhớ mãi trong lòng.
Một mái tóc đen mềm mại, bồng bềnh, bay bay. Đôi mắt phượng, to tròn, một đen láy, một lấp lánh như kim cương, quả đúng là “mị hoặc trầm mê, vô cùng tận”! Sống mũi cong cong, cánh môi hồng căng mọng. Cùng nụ cười tươi tắn tỏa nắng, xua tan bao nỗi giá lạnh trong hắn.
Quả Quả ngón cái trỏ vào Lôi Vô Kiệt, hào sảng nhờ cậy. “Àh ngươi hãy chăm sóc tốt cho tiểu đệ ngốc này giúp ta!”
Quả Quả đến ôm Lôi Vô Kiệt, vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn. “Đệ bảo trọng, cố gắng bái sư luyện công thật tốt. Sau này còn có thể bảo vệ ta, như đệ đã hứa. Có biết không?”
“Quả Quả tỷ... đừng đi có được không?” Lôi Vô Kiệt ôm nàng, mếu máo như đứa trẻ nhõng nhẽo, sắp khóc đến nơi.
“Đệ đệ ngốc!” Quả Quả cười một cái, vỗ vai Lôi Vô Kiệt. Nàng hốt hoảng khi chợt phát hiện, “Sao đệ lại bị thương rồi?”
“Để ta bôi thuốc cho đệ.” Quả Quả cúi xuống, lấy trong túi gấm ra lọ thuốc của Bách Cửu Ảnh Cơ, bôi lên vết thương cho Lôi Vô Kiệt. “Sau này tuyệt đối không được để bản thân bị thương nữa đấy!”
“Quả Quả tỷ...” Lôi Vô Kiệt não nuột kêu một tiếng.
“Còn nữa, Tiêu Sắt không biết võ công, đệ giúp ta bảo vệ tốt cho hắn!” Quả Quả cất lại lọ thuốc vào trong, tận tình dặn dò.
“Đệ hứa!” Lôi Vô Kiệt mặt mày bí xị, khe khẽ gật đầu.
Quả Quả trở về bên cạnh Vô Tâm, mắt ngấn lệ song nàng đã kịp thu hồi. Tuy nàng chọn Thiên Ngoại Thiên, chọn đi cùng Vô Tâm nhưng nàng lại không nỡ xa Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt chút nào.
Tiêu Sắt hai mắt luôn dán chặt vào nàng, chưa từng rời đi, dù chỉ một giây. Để nàng bên cạnh Vô Tâm, hắn yên tâm được sao? Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn. Nàng đã là vị hôn thê Vô Tâm!!!
Vô Tâm vội nắm lấy cổ tay Quả Quả, kéo gần về phía hắn. Cùng nàng tiến thẳng về phía trước.
“Vô Tâm! Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt ở phía sau, không nhịn được lại kêu lên một tiếng.
Lôi Vô Kiệt thật không đành lòng, bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử không ít lần, tình cảm khăng khít bấy lâu, bây giờ lại phân ly tại đây? Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, hắn còn tưởng như mới hôm qua. Sau này không thể cùng đi bên nhau, hắn thật sự không quen chút nào, cũng không muốn chút nào!
Vô Tâm và Quả Quả căn bản không nỡ rời đi, bị Lôi Vô Kiệt gọi lại, liền dừng chân, chẳng thể bước tiếp được nữa.
“Tuyết Nguyệt Thành cung tiễn Tông chủ Thiên Ngoại Thiên Diệp An Thế và Giáo chủ Bạch Quả quy tông!” Tư Không Trường Phong ở phía sau, chắp tay, cất cao giọng nói.
“Cái thằng cha nội chết tiệt này thiệt đáng ghét!” Quả Quả quay lại, trực tiếp liếc xéo Tư Không Trường Phong. Đúng là ông bà ta nói không sai! Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng là có thật ah!
Vô Tâm quay lại cười một cái. Hôn thì cũng hôn rồi. Giới thì cũng phá rồi. Hắn còn quay lại Hàn Thủy Tự làm gì? Khi mà sư phụ hắn không còn ở đó nữa!
“Tư Không Thương Tiên, người cũng đừng uy hiếp ta nữa! Vô Tâm biết, thật ra thì lão hòa thượng cũng không còn nữa, có trở về Hàn Thủy Tự hay không cũng không trọng yếu. Lão hòa thượng nói đúng, nhà của ta chính là phương ngoại chi cảnh, Thiên Ngoại Chi Thiên.”
Vô Tâm quay đầu đi về hướng Vô Thiền. “Sư huynh, ta đi đây!”
Vô Thiền chắp tay cúi đầu một cái, “Sư huynh hôm nay trở về Hàn Thủy Tự, vô luận sư đệ có phải Tông chủ Thiên Ngoại Thiên hay không? Hàn Thủy Tự vẫn có một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật, chúc Vu sư đệ.”
“Diệp Tông chủ tự nhiên có thể trở về Hàn Thủy Tự, nhưng không phải bây giờ.” Tư Không Trường Phong lại bảo.
“Kinh phật thì miễn đi! Thật ra cho tới bây giờ, ta vẫn không niệm kinh.” Vô Tâm gãi cái đầu trọc của hắn, rồi đưa ánh mắt tràn đầy sóng tình, nhìn sang Quả Quả bên cạnh, cười bảo. “Ta có một tiểu nương tử chưa qua cửa xinh đẹp như vậy. Thương Tiên nghĩ ta nỡ bỏ nàng mà trở về Hàn Thủy làm hòa thượng sao?”
Vô Tâm lại quay sang Lôi Vô Kiệt, đặt hai tay lên vai hắn, động viên. “Dạy ngươi quyền, mỗi ngày đều phải đánh. Bộ quyền kia trọng yếu không phải phục ma, mà là La Hán. Nửa bộ quyền trước nhìn như phổ thông, nhưng thiên chi bách luyện đánh xuống, nước chảy đá mòn, trên đá nở hoa.”
“Chiêu ta truyền cho ngươi...” Vô Tâm nhìn tới Tiêu Sắt, “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không dùng tới nó.”
Tiêu Sắt không thèm nhìn Vô Tâm, hờ hững đáp. “Ta quên rồi!”
“Quên thì tốt!” Vô Tâm xoay người đi, bước về phía trước một bước, ôm ngang eo Quả Quả, tung người nhảy lên một cái, Bạch Phát Tiên cũng tung người đi lên theo.
“Ta muốn cưỡi gió đi hướng bắc, tuyết rơi hiên viên đại như tịch.
Ta muốn mượn thuyền hướng đông du, thướt tha tiên tử đón gió lập.
Ta muốn bước trên mây ngàn vạn dặm, miếu đường long ngâm làm ta gì?
Đỉnh Côn Lôn mộc ánh nắng, biển cả tuyệt cảnh thấy núi xanh.
Trường phong vạn dặm yến trở về, không thấy chân trời người không về!”
Vô Tâm mang theo Quả Quả, bóng người càng lúc càng xa, thanh âm tựa như xông thẳng lên trời, hồi lâu không tiêu tan.
“Hẹn ngày tái ngộ! Byebye!” Tiếng Vô Tâm, Quả Quả lồng vào nhau, cả hai bạch y và lam y lại tìm không tới một chút tung tích.
Vô Thiền cúi đầu khẽ hô một tiếng phật hiệu, “A di đà phật.”
Tiêu Sắt vẫn nhìn lên bầu trời không còn nhân ảnh, trầm ngâm đứng nhìn hồi lâu, không lên tiếng.
Lôi Vô Kiệt chạy đến phía trước vài bước như muốn đuổi theo họ, hắn dừng lại, liền giơ cao tay vẫy chào, miệng cười chua xót, lớn tiếng thét lên, “Tạm biệt! Tạm biệt! Goodbye! See you later!!!” Rồi lại buồn thỉu buồn thiu gọi nhỏ tên hai người họ. “Quả Quả tỷ! Vô Tâm!”
Một lúc sau, ở giữa không trung có một mảng bạch y và một mảng lam y phất phới tung bay trong gió. Quả Quả hai tay ôm lấy cổ Vô Tâm, nàng đối mặt cùng hắn, chăm chú nhìn thật kỹ những đường nét, những biểu cảm trên gương mặt hắn.
Vô Tâm cũng nhìn lại nàng, khóe môi khẽ lay động, hắn hơi mỉm mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ say sưa ngắm nhìn nàng.
“Nếu ngươi đã không trở về Hàn Thủy Tự, vậy thì ngươi sẽ không thể chạy thoát khỏi ta!” Quả Quả đột nhiên nghiêm túc cất lời.
Dứt câu, nàng liền chủ động đưa cánh môi mọng mị đến, hôn lên má Vô Tâm một cái, đánh dấu chủ quyền.Quả Quả rời môi đi lập tức để lại một câu tuyên bố chủ quyền.
“Từ giờ trở đi, ngươi chính là người của ta!”
Vô Tâm bị hôn bất ngờ, liền sửng sờ một chút, hai má thoáng đỏ lên. Trái tim hắn bị kích động, cứ lăn xăn liên hồi không yên. Hắn biết rõ Quả Quả rất bá đạo, nàng khác hẳn với tất cả những nữ nhân khác. Thích liền nói thích. Mà đã thích thì sẽ không kiêng kỵ liền thể hiện bằng hành động. Nhưng tận sâu trong thâm tâm hắn có một chút tiếc nuối, tại sao Quả Quả lại hôn má mà không phải là hôn môi?
Vô Tâm dẹp bỏ suy nghĩ kia đi, thu nhỏ vòng tay, ôm chặt Quả Quả vào lòng. Từ giờ hắn chỉ việc ôm nàng thật thoải mái như thế này, không còn phải vướng bận bất kỳ những thanh quy giới luật phức tạp nào nữa.
Nắng vàng xuyên qua kẽ lá, trên đường mòn nhỏ, có hai con ngựa song hành. Hồng y ngồi trên lưng ngựa, lòng vẫn không yên, liên tục hỏi tới hỏi lui một vấn đề trong suốt cả một quãng đường dài.
“Tiêu Sắt ngươi nói xem, Quả Quả tỷ có lừa chúng ta không?”
“Cô ta tuy có giảo hoạt một chút, nhưng trước giờ luôn dùng chân tâm đối xử với chúng ta. Ta chỉ là không tin tên Bạch Phát Tiên kia!” Tiêu Sắt sắc mặt cũng chưa khá lên được, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước, nhẹ giọng đáp.
“Vậy tại sao Vô Tâm lại nói giúp hắn?” Lôi Vô Kiệt vẫn chưa hiểu được, liền hỏi tiếp.
“Có lẽ là vì...”
Chương này phần lớn được trích từ chương 27: Cung Tiễn Diệp An Thế Quy Tông trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.