Lam nhị Cổ chủ kéo Quả Quả chạy đến gần một cây cầu nhỏ bắc qua một rãnh nước. Gió hiu hiu thổi bay hai tà áo lam, hắn đi chậm lại, xoay người, hai tay nhẹ nắm lấy tay Quả Quả, cười một cái, ôn nhu nhuyễn ngọc. Quả Quả bị nụ cười của hắn làm cho điên đảo tâm hồn. Hắn lui về phía sau, kéo Quả Quả tiến về phía trước, dắt nàng bước lên cầu.
Khi đến giữa cầu, Lam nhị Cổ chủ dừng lại, gương mặt biểu lộ một chút thần bí. Quả Quả hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào hắn, xem thử hắn có trò gì vui muốn khoe với nàng. Lam nhị Cổ chủ một tay nhẹ buông tay Quả Quả ra, hắn xoay xoay bàn tay đưa ra trước mắt Quả Quả rồi từ từ nâng lên cao. Quả Quả hút mắt nhìn theo cánh tay hắn ngẩng đầu lên. Sau đó hắn búng tay một cái, ngón trỏ vẽ xuống một đường thẳng. Một khung cảnh huyền ảo tuyệt mỹ, độc nhất vô nhị liền hiện ra trước mắt Quả Quả. Đột nhiên các tinh tú trên bầu trời đêm lấp lánh liền hết thảy chuyển động, kéo theo những vệt sáng lung linh, thi nhau rơi xuống xung quanh hai người đang đứng trên cầu.
“Waoh... Woah....”
Quả Quả thật không thể tin nổi vào mắt mình. Nàng chớp chớp mắt hết nhìn các vì sao rơi lại nhìn sang Lam nhị Cổ chủ đang nắm tay nàng, tựa như muốn hỏi đây là thật sao? Đáp lại nàng chính là nụ cười diễm lệ của Lam nhị Cổ chủ. Hai người ngước lên, vui vẻ cùng nhau ngắm sao rơi.
“Hảo mỹ...”
Quả Quả ngẩn ngơ ngắm nhìn, nàng hoan hỉ đắm chìm vào trong cảnh tượng kỳ diệu mê người này. Mắt không thể rời khỏi những ngôi sao đang rơi xuống chung quanh. Nàng không nhịn được, liền đưa tay nhẹ bắt lấy một vì sao đang rơi xuống trước mắt nàng. Bỗng nhiên vì sao kia khi tiếp xúc với lòng bàn tay Quả Quả liền nổ thành những pháo hoa nhỏ rực rỡ sắc màu. Quả Quả bị làm cho ngạc nhiên đến mức vui sướng không ngừng vẽ lên những nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc trên môi.
“Hảo mỹ ah!!!”
Sau khi phát hiện ra bí mật đáng yêu của những vì sao rơi, Quả Quả thích thú liền chạy hết chỗ này hết chỗ khác trên chiếc cầu để đón lấy, bắt lấy, lấy tay chọc vào, lấy mũi nhẹ chạm vào các vì sao rơi để chúng nở ra những pháo hoa xinh đẹp.
“Thật sự rất đẹp ah...!!!”
Quả Quả mê đắm mỹ cảnh trước mắt mà quên mất Lam mỹ nam bên cạnh. Còn đối với Lam nhị Cổ chủ, nàng mới chính là mỹ cảnh trong mắt hắn. Thấy nàng “say hoa đắm nguyệt” vui vẻ như thế, làm hắn cũng vui lây. Hắn cứ say sưa ngắm nàng chơi đùa mà vẽ lên vầng trăng hạnh phúc trên mặt.
Một lúc sau đó, Lam nhị Cổ chủ bước tới gần Quả Quả, hắn đặt tay lên vai nàng, nhẹ xoay nàng quay người lại đối diện với hắn trong khi nàng còn đang nghịch chưa đủ với những vì sao rơi. Lam nhị Cổ chủ ôn nhu nắm lấy hai bàn tay nàng, ánh mắt dịu dàng êm ả nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn có chút bối rối trước đôi mắt đen long lanh kia, trong lòng hồi hộp, giọng điệu có chút khẩn trương vì đối diên nàng ở một khoảng cách như vậy.
“Quả Quả... thật ra... thật ra... ta... ta... thích nàng. Ta thật sự rất thích nàng. À không. Ta yêu nàng. Thật sự rất yêu nàng. Nàng có thể cho ta theo nàng và bọn họ cùng rời khỏi Cổ Hoạt Thành không? Sau đó nàng muốn đi đâu ta sẽ cùng nàng đi. Ta sẽ bảo hộ nàng, chăm sóc nàng, sủng ái yêu thương một mình nàng.”
“Ah... Lam mỹ nam!”
Quả Quả nghe xong kinh ngạc một phen. Đây là lần đầu tiên nàng được người khác tỏ tình trong một khung cảnh lãng mạn diệu kỳ thế này. Đã thế lại còn là cực phẩm mỹ nam. Nàng thật vô cùng vui sướng và hạnh phúc. Thế nên nàng ấp úng không biết trả lời thế nào. Ánh mắt ngại ngùng, liên tục nhìn đi hướng khác, nàng thật không thể đối diện với Lam nhị Cổ chủ lúc này.
“Ta biết ta và nàng quen biết chưa lâu, đột nhiên gọi nàng ra, lại nói những lời này, nàng nhất thời sẽ không thích ứng được. Nhưng mà những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng. Nửa chữ cũng không hề dối trá hay bông đùa bỡn cợt. Ta đối với nàng là thật lòng thật dạ. Quả Quả gả cho ta đi có được không? Ta sẽ dùng cả đời để chứng minh những lời ta nói lúc này. Gả cho ta đi, Quả Quả!”
Lam nhị Cổ chủ thanh âm nghiêm túc mỗi lúc một lẫm liệt hơn. Khiến cho Quả Quả bị cuốn hút. Nàng cảm nhận được tấm chân tình từ ánh mắt lam nhu hòa, bàn tay ấm áp và cả thái độ vững vàng kia. Nàng không thể rời khỏi ánh mắt xanh hơn biển cả ấy, tuy mênh mông nhưng lại chỉ chứa mỗi mình nàng trong đó. Lam nhị Cổ chủ nhẹ nghiêng đầu, từ từ tiến gần hơn đến môi Quả Quả, giữa lúc những vì sao vẫn đang rơi xuống lấp lánh.
“Hai người hôn rồi?” Cả ba hốt hoảng, giọng điệu pha lẫn chút buồn buồn, thất vọng hỏi lớn.
“Đúng là hôn rồi.” Quả Quả tâm tình vẫn rất nộ phóng, tay ôm trên eo, vênh mặt khoái lạc thừa nhận ngay.
Cả ba người Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt há mồm trố mắt, kích động không nói nên lời. Quả Quả chớp chớp mắt vài cái châm chọc biểu cảm của họ. Có lẽ lần này là thật, Quả Quả thật sự thích Lam nhị Cổ chủ. Nàng vì hắn mà từ bỏ cuộc hành tẩu giang hồ, ý định ban đầu nàng đầy hứng thú. Hai người bọn họ đã hôn nhau rồi còn gì. Nụ hôn này khác hẳn với những nụ hôn khi nàng đang trong cơn say rượu không tự chủ. Họ thật không còn cách ngăn nàng lại, họ không thể ngăn cản hạnh phúc của nàng. Dầu gì họ cũng chỉ là bằng hữu không hơn không kém. Vài giây sau, Vô Tâm lãnh đạm lên tiếng.
“Nếu cô đã quyết định rồi thì cứ làm như vậy đi. Vì đây là chuyện riêng của cô. Bọn ta không tiện xen vào.”
“Các người không chúc phúc ta sao?” Quả Quả chòm người tới, hai tay chống xuống bàn, hớn hở chờ đợi những lời chúc tốt đẹp từ những vị hảo bằng hữu của nàng.
“Ta sẽ không chúc phúc cô.” Tiêu Sắt mặt hầm hầm quay đi hướng khác.
“Tuy không cùng đi tiếp với các người, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu. Thật không chúc phúc một lời à?” Quả Quả nhìn sang Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt mong chờ từ phía bọn họ.
“Ta cũng muốn chúc phúc cô. Mà ta lại không nhớ nổi mấy câu trong kinh cầu phúc. Nên thôi không đọc thì hơn.” Vô Tâm lại tạt thêm một gáu nước lạnh vào mặt Quả Quả.
“Các người...” Chuyện đến nước này, Quả Quả còn vui nổi mới là lạ.
“Quả Quả tỷ, tỷ thật muốn gả cho Lam nhị Cổ chủ? Tỷ không muốn cùng bọn ta tiếp tục lên đường?” Lôi Vô Kiệt không nhịn được nữa, hắn chạy sang nắm cánh tay Quả Quả lay lay, ánh mắt buồn thiu như vừa bị mất trộm báu vật. Dù đã biết trước câu trả lời nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại để xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Quả Quả nhìn sang Lôi Vô Kiệt gật gù.
“Sao có thể chứ? Không đâu. Không đâu!” Lôi Vô Kiệt vẫn không chịu tin đây là sự thật. Hắn lắc lắc đầu hơn cả chục vòng, la ó lên, tay không ngừng lay mạnh cánh tay Quả Quả tựa như muốn thức tỉnh nàng.
“Quả Quả tỷ, có phải Lam nhị Cổ chủ đã cho tỷ uống bùa mê thuốc lú gì đó không? Nên tỷ mới thành ra như vậy?” Lôi Vô Kiệt lo lắng quay Quả Quả vài vòng để kiểm tra xem có chỗ nào đáng ngờ không.
“Tiểu Kiệt a, ta rất bình thường, Lam mỹ nam không có làm gì ta hết.” Quả Quả bị xoay đến mức đầu muốn nổi đom đóm.
“Quả Quả tỷ, đừng mà. Đừng gả cho Lam nhị Cổ chủ có được không? Đừng ở lại đây, Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt hết cách, hắn như van nài, cầu xin nàng. Dù bất cứ giá nào hắn cũng không thể để Quả Quả gả cho Lam nhị Cổ chủ.
“Tiểu Kiệt à...” Quả Quả định khuyên can hắn một tí, nhưng chưa kịp nói đã bị Lôi Vô Kiệt la ló om sòm cắt ngang.
“Quả Quả tỷ, hay là tỷ đừng gả cho Lam nhị Cổ chủ nữa. Tỷ gả cho đệ, chúng ta lại cùng nhau đi tiếp.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên cảm thấy thay vì để Quả Quả gả cho Lam nhị Cổ chủ thì gả cho hắn cũng không tồi. Hắn thích nàng cũng không thua gì Lam nhị Cổ chủ, hắn sẽ mãi mãi đối xử tốt với nàng, bảo vệ nàng, yêu thương và cưng chiều nàng, chỉ cần thứ nàng muốn hắn sẽ liều mạng mang về cho nàng. Nàng chính là trời trong mắt hắn. Là chân lý của đời hắn. Nàng nói sai hắn không bao giờ cãi lại là đúng. Nàng bảo đi đông hắn sẽ không đi về hướng tây. Lôi Vô Kiệt trên mặt đã lộ rõ hai chữ “thê nô” rồi ah.
“Lôi! Vô! Kiệt!” Vô Tâm và Tiêu Sắt răng nghiến chặt lại tựa như muốn nghiền nát hắn ra thành cát bụi.
“Tiểu Kiệt, ta trước giờ yêu thương chăm sóc đệ vì ta xem đệ như đệ đệ của ta. Tiểu Kiệt ngoan, đệ còn nhỏ chưa hiểu được chuyện này ah.” Quả Quả giật mình ngạc nhiên, nàng vội vàng quay sang giải thích rõ ràng với hắn để tránh bị hiểu lầm quá sâu.
“Nếu tỷ không muốn gả cho đệ... chi bằng gả cho Tiêu Sắt đi.”
Lôi Vô Kiệt nhanh chóng nghĩ ra cao kiến mới. Hắn biết có lẽ người Quả Quả thích là Vô Tâm hay Tiêu Sắt. Vô Tâm thân là một hòa thượng, Quả Quả sẽ không thể gả cho hắn, chuyện này Lôi Vô Kiệt hiểu rõ. Nếu Quả Quả muốn gả cho Tiêu Sắt, hắn sẽ có chút cam tâm và yên lòng hơn. Quả Quả chắc sẽ chịu gả cho Tiêu Sắt nên hắn lập tức nói ra.
“Lôi Vô Kiệt ngươi đang nói điên cái quái gì đó?” Tiêu Sắt mắt đỏ bừng bừng, mắng chết Lôi Vô Kiệt cái tên ngốc tử này.
“Tiểu Kiệt à, đệ cũng thấy đó. Dù ta muốn gả cho Tiêu Sắt nhưng hắn không có đồng ý.” Quả Quả tỏ vẻ buồn buồn, nhẹ an ủi Lôi Vô Kiệt đồng thời cũng tự thương cảm cho nàng một chút.
“Chỉ có kẻ điên mới chịu rước cô về phủ.” Tiêu Sắt vẫn còn giận dỗi quay đi. Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy vui vui trước lời nói của Quả Quả.
“Hai người thật đáng ghét ah.” Quả Quả tức tối, giậm chân đùng đùng.
“Quả Quả tỷ... đừng gả mà... đệ không cho tỷ gả đi... Quả Quả tỷ...” Lôi Vô Kiệt ngồi phịch xuống đất giãy giụa, nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn rơi như thác đổ, mặt mày nhăn nhó, khóc la om sòm như đứa trẻ khuấy khóc một mực không muốn tỷ tỷ mình gả đi. Hắn thật không còn cách giữ nàng lại nữa rồi. Hắn thật không cam tâm. Nhưng hắn cũng không biết trách ai bây giờ.
“Hừ... Không vui gì cả.” Quả Quả thất vọng, mặt mày méo mó, dùng dằng vì ý định không thành.
“Được rồi, Tiểu Kiệt đừng la ló nữa. Ta chỉ định dọa các người cho vui. Là đùa thôi. Thật ra ta đã từ chối Lam mỹ nam rồi.” Quả Quả thanh âm giận dỗi vừa giải trình vừa ngồi xuống đỡ Lôi Vô Kiệt lên.
“Đùa áh? Thật sao? Vậy là tỷ sẽ cùng chúng ta lên đường?” Lôi Vô Kiệt mừng rỡ như muốn phát điên, vội nắm chặt lấy cánh tay nàng không buông. Hắn sợ buông nàng ra nàng sẽ lập tức chạy đi mất. Hắn nãy giờ chỉ chờ nghe được chữ “đùa” của nàng. Xem ra hắn đã chờ được rồi.
“Thật ah. Ta đương nhiên sẽ cùng các người lên đường. Chúng ta là bằng hữu mà, hoạn nạn có nhau. Ta không thể thấy một chút lợi ích trước mắt liền bỏ rơi bằng hữu.” Quả Quả xoa xoa đầu hắn. Xem ra chỉ có hắn yêu quý nàng, muốn nàng cùng đi mà đến cả chuyện chung thân đại sự cũng miễn cưỡng nói ra.
“Hơn nữa, tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây Thiên nga.” Quả Quả liền liếc mắt về phía Vô Tâm.
“Tốt quá rồi. Quả Quả tỷ! Vậy chúng ta lại cùng nhau đi tiếp rồi.” Lôi Vô Kiệt vui mừng khôn xiết, liền ôm chầm lấy Quả Quả. Nàng cười cười vỗ vỗ lưng hắn như xoa dịu nỗi sợ hãi mà nàng đã mang đến cho hắn. Cũng chỉ có tên tiểu đệ ngốc này mới bị nàng lừa.
“Cô cũng thật quá đáng. Chuyện chung thân đại sự cũng mang ra đùa.” Tiêu Sắt tức giận mắng mỏ.
“Không đùa? Không lẽ ngươi mong đây là sự thật?” Quả Quả kênh kiệu liếc xéo Tiêu Sắt.
“Cô???” Tiêu Sắt nhiệt huyết lại sụt sôi hết cả lên. Nhưng hắn nghĩ đây không phải sự thật lại càng tốt, hắn không phải mất công tìm cách giữ nàng nữa. Vì nàng đã luôn bám riết không buông còn gì. Nên lần này hắn tha bổng, không hẹp hòi mà tính với nàng.
“Chuyện phía sau là thế nào?” Vô Tâm mở cờ trong lòng, nhẹ ngồi xuống ghế hỏi.
Quả Quả cũng ngồi xuống, chống tay lên cằm, kể thêm đoạn kết của hồi ức tối qua.
Lam nhị Cổ chủ chậm rãi định hôn lên môi Quả Quả, khi hai đôi môi mỏng gần kề, Quả Quả đột nhiên sựng tỉnh, quay mặt sang một bên cho nụ hôn của Lam nhị Cổ chủ trượt lên má nàng. Một giây trước, Quả Quả được Lam nhị Cổ chủ tỏ tình bất ngờ, nàng nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Nàng chỉ biết lặng người lắng nghe nhịp đập trái tim nàng, tự hỏi chính mình. Chỉ cần yên tĩnh lắng nghe nàng sẽ có câu trả lời. Và cuối cùng nàng cũng đã có câu trả lời cho mình cũng như cho cả Lam nhị Cổ chủ.
Lam nhị Cổ chủ khi phát hiện Quả Quả quay mặt đi, khước từ nụ hôn của hắn. Hắn lập tức dừng lại. Ánh mắt lam tựa như biển cả chấn động, bần thần nhìn thẳng vào Quả Quả. Cả người hắn có chút run rẩy.
“Lam mỹ nam! Thật ra... ta... ta...” Quả Quả bắt gặp ánh mắt cùng gương mặt khổ sở kia, liền khó xử nói lắp. Nàng thật không muốn làm tổn thương Lam nhị Cổ chủ.
Quả Quả hít một hơi thật sâu, nàng rút tay về, trầm tĩnh bảo, “Ta rất cảm kích huynh đã thích ta. Nhưng ta chỉ mới mười bảy tuổi vẫn chưa đủ tuổi kết hôn ah.”
“Nàng đã mười bảy tuổi rồi mà. Vẫn chưa đủ tuổi gả đi sao?” Lam nhị Cổ chủ sửng sốt.
“Huynh cũng biết ta không phải người ở nơi này. Ở chỗ ta, nữ nhân mười tám tuổi mới có thể gả đi.” Quả Quả liền lên tiếng giải thích.
“Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ chờ đến khi nàng mười tám tuổi, chúng ta cử hành hôn lễ.” Lam nhị Cổ chủ hai tay ôm chặt vai Quả Quả, thái độ vô cùng thành khẩn.
“Lam mỹ nam, huynh nghe ta nói. Thật ra con người ta rất háo sắc, nhìn thấy người đẹp liền sấn tới. Trong mộng cảnh của Dẫn Tình chú, huynh cũng biết ta đã gặp những ai. Ta đối với huynh chỉ là hoa si, thích thú đơn thuần. Hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ sâu đậm, khắc cốt ghi tâm, nguyện cùng sống chết.” Quả Quả đôi mày hơi co lại. Nàng cấp thiết phải giải thích rõ ràng cho Lam nhị Cổ chủ hiểu.
Lam nhị Cổ chủ nghe xong, đồng tử thu hẹp cực độ, nỗi buồn đã thoáng hằng lên gương mặt hắn. Hắn thất thần buông lỏng tay xuống. Tựa như mặt biển bi thương trầm lặng không còn tâm sức để gợn sóng vui đùa nữa. Những vì sao bên ngoài đang rơi hay là huyết lệ đang rơi trong tim hắn, hắn cũng không rõ nữa. Thời khắc này mọi cảm xúc của hắn hình như đều tê liệt, hắn không còn cảm giác được bất kỳ điều gì nữa.
“Lam mỹ nam, ta xin lỗi.” Quả Quả nhìn thấy Lam nhị Cổ chủ đau lòng như thế, nàng liền cảm thấy có lỗi, tự trách bản thân. Quả Quả vội vàng xoa dịu nỗi đau trong hắn, “Huynh là một nam nhân tốt, sau này huynh nhất định sẽ gặp được nữ nhân tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần, đến lúc đó huynh phải trân trọng nàng, tuyệt đối không được buông tay. Vì nếu đã buông tay rồi thì đến khi nắm lại chưa chắc đã là bàn tay huynh muốn nắm.”
Lam nhị Cổ chủ mơ hồ, như có như không nghe được những lời nàng nói. Hắn cúi gầm mặt xuống. Hắn cũng biết chuyện tình cảm không thể gượng ép. So với Vô Tâm hay Tiêu Sắt, luận về võ công hoặc nhan sắc, hắn không hề thua kém họ. Nhưng tình yêu đâu thể lấy tài năng hay nhan sắc làm thước đo. Nàng không thích hắn chuyện này hắn cũng đoán được vài phần. Nhưng hắn vẫn cố gắng chuẩn bị chu đáo, tạo ra một khung cảnh lãng mạn để tỏ tình với hi vọng nhỏ nhoi nàng sẽ có một phần rung động, một phần nhỏ yêu thích hắn. Xem ra nàng đối với hắn chỉ là tình cảm bằng hữu thân thiết. Hắn thua rồi. Hắn thua tất cả cho nàng rồi. Bây giờ tâm can hắn đang rất đau, đau đến mức không thể thở nổi, đau đến mức không còn sức lực phản kháng. Nếu có cơn gió thở mạnh qua, có lẽ hắn sẽ dễ dàng ngã xuống trước mặt nàng. Nhưng hắn cố gắng không để nàng biết được nỗi đau trong hắn lớn đến mức nào. Nếu không nàng sẽ vằn vặt, tự trách bản thân. Hắn trấn tĩnh lại, gương mặt cố trầm mặc, lãnh đạm như thường ngày, ngước lên nhìn nàng, nặn ra một cười giả tạo che lắp nỗi đau. Song hắn không thể che dấu ánh mắt lam đã nhuộm cả nỗi u buồn.
“Lam mỹ nam, huynh hãy ở lại Cổ Hoạt Thành, cùng với A Lãm đại ca xây dựng và phát triển Cổ Hoạt Thành thật tốt. Ta tin nếu huynh và A Lãm cùng nhau hợp sức, Cổ Hoạt Thành sẽ rất nhanh danh chấn thiên hạ.” Quả Quả nhỏ giọng khuyên bảo Lam nhị Cổ chủ, tay vỗ vỗ lên vai hắn, cứ như nàng đặt rất nhiều niềm tin nơi hắn.
“Sau này, nếu rảnh rỏi ta sẽ về thăm các người. Có hỷ sự nhớ không được quên ta đó. Ta đặc biệt thích ăn cỗ.” Quả Quả muốn phá đi không khí ảm đạm, nhìn Lam nhị Cổ chủ vẽ lên một nụ cười trăm hoa đua nở trên môi.
“Xem ra ta tỏ tình thất bại rồi.” Lam nhị Cổ chủ cười sượng sùng, gãi đầu tỏ vẻ ngốc nghếch.
“Lam mỹ nam... ta... xin lỗi.” Quả Quả buồn bả cúi đầu tự trách.
“Đây không phải là lỗi của nàng. Nàng đừng tự trách mình.” Lam nhị Cổ chủ dịu dàng xoa đầu, động viên nàng. Sau đó hắn nâng cằm Quả Quả lên cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ôn hòa, trìu mến ngắm nhìn nàng, khẽ cất lời. “Quả Quả hứa với ta một chuyện được không?”
“Huynh nói đi.” Quả Quả lập tức ưng thuận ngay.
“Quả Quả sau này nàng nhất định phải thật hạnh phúc, vui vẻ. Ta không cho phép nàng vì bất cứ điều gì mà đau lòng, buồn khổ. Nếu không ta sẽ hủy diệt thứ đó.” Lam nhị Cổ chủ nhẹ đặt một nụ hôn thành tâm chúc phúc lên trán Quả Quả.
“Ta hứa với huynh.” Quả Quả khép hàng mi lại, thủ thỉ.
“Cô đã tiết lộ thân thế cho Lam nhị Cổ chủ?” Vô Tâm thắc mắc.
“Không có. Ta chỉ bảo là ta đến từ một nơi rất xa. Không có nói đến từ hiện thực.” Quả Quả lắc đầu phủ định.
“Ở chỗ tỷ mười tám tuổi nữ nhân mới được gả đi thật à?” Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu, tò mò hỏi.
“Ừm. Nam nhân muốn thành thân thì phải tròn hai mươi.” Quả Quả nhìn sang Lôi Vô Kiệt giải thích thêm một chút cho hắn hiểu.
“Chỗ cô đúng là lắm quy tắc.” Tiêu Sắt lười biếng cảm thán. Rồi lại nghiêng đầu tựa vào tay.
“Đúng vậy, ta cũng quen rồi.” Quả Quả cười nói vui vẻ, không một chút gò bó.
“Mọi người đều ở đây hết cả sao?” Cổ chủ một thân chàm y tung bay, từ xa bước tới, giọng nói êm ái cũng truyền ra.