Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 61: Chương 61: Hồi 1. Tầng Thứ Tư: Đại Mạc Chết Chóc (4)




“Còn không ngậm miệng lại, ta sẽ cưỡng hôn ngươi!” Quả Quả trừng mắt, cảnh cáo.

Cưỡng hôn? Tiêu Sắt lửa giận đùng đùng nhưng hắn trăm ngàn lần không được phản kháng. Mà phải cố giằng xuống vì nếu hắn không nhẫn được mà lên tiếng, khác nào muốn bị Quả Quả cưỡng hôn như đã đe dọa. Tiêu Sắt lần này chịu nhiều thiệt thòi rồi. Hắn giận đến nỗi tay run run phải nắm chặt viền ống tay áo để kiềm chế.

“Quả Quả đừng đùa nữa!” Vô Tâm nghe Quả Quả nói xong, đột nhiên cảm thấy nóng rang khắp người, hắn đứng dậy, kéo tay Quả Quả nhắc nhỡ.

“Ta có chuyện muốn hỏi cô.” Vô Tâm nghiêm mặt nói thẳng vấn đề. “Lúc ở trong mê cung, hai người đã làm chuyện gì khi không có ta ở đó?”

Quả Quả và Tiêu Sắt liền khựng lại. Vẻ sượng sùng hiện lên. Quả Quả gãi gãi đầu, đảo mắt, cầm chân cua đưa lên, há miệng cắn. Vừa nhai vừa đánh trống lảng. “Chuyện đó sao??? Để ta từ từ nhớ lại đã...”

“Thật ra là do ta háo sắc nên sàm sở Tiêu Sắt, kết quả bị hắn tát cho một cái.” Quả Quả nhìn Vô Tâm cười hề hề, rồi nhai tiếp.

“Cô nói bậy! Ta tát cô hồi nào?” Tiêu Sắt tức tối vì bị Quả Quả đặt điều đổ oan, hắn lập tức phản bác kịch liệt.

“Không phải sao? Vậy chắc ta nhớ nhầm rồi...” Quả Quả tỏ vẻ ngỡ ngàng, xụ mặt thú nhận.

Nàng lại ăn thêm một miếng thịt cua rồi búng tay một cái, đắc ý như vừa nhớ ra, “Chuyện là thế này, Tiêu Sắt hắn sàm sở ta, nên bị ta tát cho một cái.”

“Cô nói láo! Ta mà đi sàm sở cô??? Đúng là nằm mộng.” Tiêu Sắt đúng là bị Quả Quả chọc cho phát điên. Hắn như muốn nhảy đổng lên, oan ức này hắn làm sao gánh nổi??? Tiêu Sắt tức khắc chỉ thẳng mặt Quả Quả quát tháo, rồi quay quắt đi, giận không thèm nhìn mặt Quả Quả nữa.

Vô Tâm nghe Quả Quả nói như thế, hắn đã không tin. Cộng thêm việc chứng kiến biểu hiện kịch liệt của Tiêu Sắt thì lại càng không đáng tin hơn nữa.

“Cũng không phải sao???” Quả Quả ngu ngơ, gãi đầu khó hiểu. Tựa như nàng đang rất thất vọng về trí não của bản thân. Miệng thì liên tục cắn thịt cua nhai nhai.

“Được rồi. Hắn không phải loại người vũ phu, háo sắc đó. Cô đừng hòng lừa ta. Mau nói sự thật đi.” Vô Tâm phất tay, nghiêm túc bảo.

“Thật ra, chỉ là lúc rơi xuống mê cung, một bên má của ta bất đắc dĩ phải tiếp xúc với mặt đất nên đỏ lên như vậy thôi. Giữa ta và hắn không có xảy ra chuyện gì hết áh.” Quả Quả tức thời cười tươi hớn hở, nàng liền quay về chế độ lanh lợi, hoạt bát giải bày.

“Không xảy ra chuyện gì, tại sao phải vòng vo như vậy??? Cô tưởng ta giống như Lôi Vô Kiệt dễ dàng bị cô lừa sao?” Vô Tâm đôi mày co rút lại. Hắn ngồi xuống, nhìn lên Quả Quả, nghiêm giọng hỏi như hỏi cung.

“Ta thật sự không có lừa ngươi. Ngươi xem mặt ta giống đang nói dối lắm sao?”

Quả Quả liền sà xuống ngồi đối diện Vô Tâm. Một tay nàng đặt trên ngực hắn, ép hắn tựa lưng vào mỏm đá. Tay còn lại vẫn cầm khư khư chân cua không buông. Nàng tiến đến gần hắn, mặt cách mặt trong gang tấc. Nàng nghiêng mặt qua trái, rồi nghiêng lại qua phải, mắt nhìn thẳng vào mắt Vô Tâm cho Vô Tâm kiểm chứng độ thành thật của nàng thông qua nét mặt.

Vô Tâm bất ngờ bị Quả Quả đột kích. Ở cực li gần như vậy, hắn bắt đầu bị Quả Quả chi phối tâm trí. Lúc này đầu óc hắn không còn hoạt động minh mẫn như bình thường được nữa. Nàng nói gì cũng đều đúng cả. Hắn không còn năng lực để phản pháo nữa. Bởi vì đôi mắt kia, cánh môi kia đã hoàn toàn hạ gục triệt để được hắn.

“Ta nói thật đúng chứ? Ngươi phải tin ta.” Quả Quả chớp chớp mắt, bán manh một chút để được qua cửa.

“Được rồi. Ta tạm tin cô.” Vô Tâm giả vờ tằng hắng một cái, lấy tay sờ lên mũi, che mặt lại, nhỏ giọng nói.

Quả Quả thắng trận liền vui vẻ rời đi. Sau đó đột ngột buồn bã than, “Không biết Tiểu Kiệt thế nào rồi???”

“Chắc là lạc ở đâu đó trong Thông Thiên Tháp.” Tiêu Sắt phóng tầm mắt ra bên ngoài sa mạc, trầm ấm nói.

“Hi vọng đệ ấy không xảy ra chuyện gì.” Quả Quả giọng buồn thiu cất tiếng.

“Bây giờ chúng ta cũng chỉ biết mong là vậy.” Vô Tâm cũng nhìn đi xa xăm, nhẹ tiếp lời.

Ba người im lặng một hồi, Quả Quả chợt lại ngồi gần Vô Tâm, một tay choàng qua ôm cánh tay hắn, nhìn qua hắn lên tiếng hỏi.

“Vô Tâm ban nãy ngươi chưa giải thích rõ tại sao cua nhện lại xuất hiện ở đây?”

“Trường Cước Độc Giải là loài sống ẩn nấp dưới cát bởi lớp vỏ vừa dày vừa cứng nên tránh được cái nóng ở sa mạc. Chúng thường tấn công con mồi nhỏ hơn chúng. Kể cả nhân loại. Tuy nhiên loài này rất hiếm gặp khi đi trên các sa mạc. Một người hay nhiều người gặp phải một con Độc Giải thì xem như số kiếp của họ đã tận... Ngoại trừ cô.” Vô Tâm từ tốn giảng giải, ở cuối câu nhìn Quả Quả cười mỉm một cái.

“Ồh... Hóa ra là vậy. Nhưng La Sát Đường đã bị Vong Ưu đại sư phá hủy. Nói vậy là Thượng Cổ Thiên Thư đã bị hủy. Trên thế gian chỉ còn lại một quyển duy nhất.” Quả Quả vừa ăn, vừa ca thán.

“Là Điển Cổ Thượng Thiên Kỳ Thư!” Vô Tâm và Tiêu Sắt cùng lúc nhìn nàng nhấn mạnh.

“Àh... àh...” Quả Quả gật gù nhận ra lỗi sai.

“Thật ra quyển còn lại...” Tiêu Sắt ngẫu nhiên nói rồi bỗng dưng dừng lại khi phát hiện hắn tự đào hố chôn mình.

“Ngươi biết nó ở đâu sao?” Quả Quả hiếu kỳ nhìn sang Tiêu Sắt.

“Ta biết. Nó ở trong Hoàng cung.”

Tiêu Sắt đi đến bên cạnh Quả Quả ngồi xuống. Hắn giành lấy miếng thịt cua mà Quả Quả đang dâng lên đến miệng. Cho vào miệng ăn ngon lành trong khi Quả Quả đã buông tay đang ôm cánh tay Vô Tâm ra để giành lại nhưng thất bại. Nàng chỉ biết tiếc nuối miếng thịt mà nhìn hắn bằng nửa con mắt.

Quả Quả hậm hực, thịt cua rõ ràng nàng đã mang cho Tiêu Sắt một phần. Hắn không chịu ăn. Nàng đã nhét vào miệng hắn, hắn cũng không ăn. Chỉ đặt nó sang tảng đá nhỏ bên cạnh. Bây giờ phần thịt cuối cùng của nàng, hắn lại giành ăn với nàng??? Tên Tiêu Sắt này bị thần kinh chắc???

“Hoàng cung.... Vậy thì khó rồi!” Quả Quả thở dài. Thịt bị cướp còn sách cũng không có cách lấy được.

“Cô định làm gì?” Vô Tâm và Tiêu Sắt có cùng một nghi vấn.

“Ta chỉ muốn nhìn một chút, đọc một chút quyển Kỳ Thư này. Nhưng e là không có cơ hội rồi.” Quả Quả thất vọng não nề đáp.

“Không sai. Đột nhập hoàng cung là tội chết.” Vô Tâm trong mắt toát ra một tia phức tạp.

“Nhưng cũng không cần phải phiền phức như vậy...” Tiêu Sắt âm thanh nghe có chút tự hào.

“Đúng ah. Vô Tâm chắc chắn là đã đọc hết rồi. Cũng chỉ có hắn là biết trong Kỳ Thư viết gì. Ta bảo hắn nói cho ta nghe là được rồi.” Quả Quả hai tay ôm lấy cánh tay Vô Tâm cười híp mắt, tâm đắc nói. “Từ giờ ngươi chính là của ta. Tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta. Kể cả hết thảy các kiến thức sâu rộng của ngươi.”

Vô Tâm ngại ngùng, không nói được câu nào. Trong khi đó, Tiêu Sắt đã kéo Quả Quả về ngồi ngay ngắn đúng vị trí, âm thanh gắt lên một chút. “Cô lại lợi dụng cơ hội làm chuyện xằng bậy rồi.”

“Ta có làm gì đâu chứ?” Quả Quả tức tốc kêu oan.

“Còn nói không. Cô nói những lời ám muội như vậy còn nói là không làm gì?” Tiêu Sắt nhanh chóng phản đối.

“Là do ngươi phúc hắc (lòng dạ đen tối). Đừng có suy bụng ta ra bụng người.” Quả Quả chọt chọt vào ngực Tiêu Sắt, ngang nhiên nói. Rồi hùng hồn bào chữa. “Ta chỉ muốn nói từ giờ hắn chính là Kỳ Thư của ta thôi mà.”

“Cô??? Giỏi lắm!” Với lý lẽ đó, Tiêu Sắt bí đường cãi với Quả Quả. Hắn lại bị Quả Quả hất nước bẩn, phải ôm thêm một cục tức vào người.

“Nhưng đâu phải chỉ có tên hòa thượng này mới biết Kỳ Thư viết gì.” Tiêu Sắt liếc Vô Tâm một cái. Vô Tâm cũng khổ tâm không kém, nằm không cũng trúng đạn.

“Ta đã thấy lạ tại sao ngươi lại biết Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương, Quỷ Dạ Ngư và Trường Cước Độc Giải. Hóa ra là vậy.” Lúc này Vô Tâm cũng đã lên tiếng chen vào. Hắn đương nhiên không thể để bản thân dễ dàng bị người khác bắt nạt.

“Là sao?” Tiêu Sắt hai tay long vào tay áo, ngắn gọn hỏi.

“Ngươi là người trong hoàng cung.” Vô Tâm thẳng thắn nói ra suy luận của mình.

“Chỉ dựa vào ta biết Điển Cổ Kỳ Thư, ngươi đã cho rằng ta là người trong hoàng cung? Có phải là đã quá nóng vội rồi không?” Tiêu Sắt ngược lại không lúng túng, hắn thản nhiên đối chất với Vô Tâm.

“Vậy thì sao??? Ngươi nói!” Vô Tâm cũng muốn nghe xem Tiêu Sắt chối cãi như thế nào?

“Thật ra, những thái giám làm việc trong các cung điển thư vì thu lợi cá nhân nên đã chép tay và tìm cách đưa ra bên ngoài bán với giá cao. Nên ta biết nhiều thứ trong hoàng cung cũng không có gì là lạ. Ngoài ta ra không phải còn kẻ khác cũng biết được đó sao!” Tiêu Sắt chậm trãi đưa ra bằng chứng thuyết phục.

“Hắc Thiên Động?” Vô Tâm chợt nhớ đến nơi bí ẩn đó.

“Đúng!” Tiêu Sắt gật đầu.

“Là vậy sao! Tiêu học bá, sau này xin chỉ giáo nhiều.” Quả Quả chắp tay, cúi đầu, ra vẻ cung cung kính kính nhưng lại chẳng hề nghiêm túc chút nào.

“Học bá???” Vô Tâm và Tiêu Sắt không hiểu hai từ này là ý gì, liền hỏi.

“Là người học cao hiểu rộng, kiến thức bao la.” Quả Quả huơ tay múa chân minh họa cho lời nói.

Nàng vô tình làm rơi thanh đoản chùy ra. Quả Quả vội nhặt lên, “Ah! Cũng may mà có thanh đoản chùy của ngươi, giúp chúng ta mổ bụng con cá to xác đó chui ra ngoài. Rồi lại hạ được con cua nhện này. Đúng là bảo bối hiếm có.”

“Nó lợi hại như vậy hay là chúng ta nghĩ ra cái tên gì đó thật ngầu đặt cho nó đi.” Quả Quả ngấm nghía thanh đoản chùy trong tay rồi nảy ra sáng kiến. Nàng nhìn sang Vô Tâm, Tiêu Sắt như hỏi ý họ.

“Nó là của cô. Cô tự nghĩ đi.” Vô Tâm nhún vai.

Tiêu Sắt không nói.

“Để xem... Hay là gọi nó là... Tiêu Hồn Chùy đi, bất kỳ cái gì gặp phải đoản chùy của ta đều sẽ có cùng một số phận đó là bị đánh cho tiêu tan hồn phách.” Quả Quả suy nghĩ rồi vui vẻ nói cười.

“Tên hay lắm! Gọi tắt sẽ là Tiểu Tiêu.” Quả Quả tự nghĩ rồi tự khen, khác nào mèo khen mèo dài đuôi. Làm cho Vô Tâm phải bật cười một cái.

Gọi xong hai chữ “Tiểu Tiêu”, Quả Quả lại phát hiện ra một chuyện đầy thích thú. “Vừa hay đồng âm với họ Tiêu trong tên của Tiêu Sắt. Tiểu Tiêu Sắt cũng có thể gọi tắt là Tiểu Tiêu(*).”

“Cô muốn chết sao???” Tiêu Sắt nổi đóa lên, hắn gằn giọng ngăn cấm.”Ta không cho phép cô gọi như vậy.”

“Được. Ta quyết định rồi. Sẽ gọi nó như vậy, Tiểu Tiêu.” Quả Quả đứng lên, gật đầu một cái, rồi đưa thanh đoản chùy lên cao, phấn khích thông cáo.

Quả Quả hoan hỉ chưa đầy một giây. Gương mặt nàng đã đột nhiên biến sắc. Nàng buông lỏng tay xuống, không có quay đầu nhìn Vô Tâm và Tiêu Sắt, thanh âm bàng hoàng hỏi.

“Vô Tâm, Tiêu Sắt hai người nói xem, thịt cua bị mang đi nướng chín rồi, còn có thể mọc chân chạy được không?”

“Đương nhiên là không!”

Vô Tâm và Tiêu Sắt lập tức trả lời. Chuyện này quá đỗi bình thường, đến cả con nít ba tuổi cũng biết câu trả lời. Họ thật muốn biết tại sao Quả Quả lại bàng hoàng hỏi một câu dư thừa như vậy. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề nên liền đứng lên, bước đến chỗ nàng, mỗi người đứng một bên nàng, hướng theo mắt nàng nhìn ra ngoài.

“Vậy trước mắt chúng ta là gì?” Quả Quả chỉ vào mấy đốt chân cua đang tự di chuyển trên mặt cát, ngỡ ngàng hỏi tiếp.

“Chắc chắn là có thứ gì đó muốn cướp thịt cua của cô.” Vô Tâm và Tiêu Sắt nhẹ nhàng đáp lại.

“Dám to gan cướp đồ ăn của lão tử???” Quả Quả hắc hóa, tức tốc cất thanh đoản chùy vào thắt lưng. Nàng cầm lấy một vỏ đốt chân đã bị nàng ăn hết thịt, dùng nó làm vũ khí, quơ qua quơ lại, thét lớn rồi lao nhanh ra ngoài. “Đúng là muốn ta đại khai sát giới mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.