Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 48: Chương 48: Hồi 1. Thông Thiên Tháp - Tầng Thứ Nhất: Băng Diệm Lân Vương (1)




Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt chắn trước Quả Quả và Tiêu Sắt, phòng thủ nghiêm ngặt.

“Đó là thứ gì ah?” Lôi Vô Kiệt ngáo ngác hỏi.

“Là linh thú!” Tiêu Sắt ở phía sau thản nhiên nghé vào tai Lôi Vô Kiệt.

“Đây là trận pháp nguy hiểm nhất trong tất cả trận pháp, triệu hồi linh thú. Mọi người cẩn thận một chút!” Vô Tâm chân mày co lại, giọng nói nghiêm trọng.

“Không phải ác vậy chứ, mới tầng đầu tiên đã chơi lớn như vậy.” Quả Quả lên giọng hoạnh họe.

“Nó sẽ tỉnh lại sao???” Lôi Vô Kiệt rét run trong dạ, rụt cổ che miệng hỏi nhỏ như sợ làm kinh động đến linh thú bên dưới.

Vừa dứt lời, cơn chấn động liền đến nữa, cường độ mạnh gấp 3 lần lần đầu làm cho bốn người lảo đảo một hồi. Họ phải níu nhau lại để giữ thăng bằng cho cả bốn người. Cơn chấn động làm cho mặt băng nứt ra một đường dài xông thẳng đến chỗ bốn người bọn họ đứng. Chia mặt băng làm hai phần và đang nứt rộng ra. Vô Tâm nhanh chóng nhảy sang một bên, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lại nhảy sang bên kia.

Quả Quả phản ứng chậm, Vô Tâm liền nắm cổ tay nàng kéo về phía hắn. Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cũng bắt lấy cổ tay nàng kéo về phía họ. Kết quả nàng bị bọn họ kéo căng, hai chân đứng giữa hai bên mặt phẳng vết nứt.

Quả Quả cười khổ, “Các người muốn cứu ta hay là muốn hại ta đây!”

“Ngươi/Hai ngươi làm gì?” Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt trước tình hình nguy cấp liền lườm nhau gắt gỏng, không bên nào chịu buông tay. “Còn không mau buông tay!”

“Tiêu Sắt, Tiểu Kiệt hai người buông tay đi. Vô Tâm biết võ công, hắn sẽ bảo vệ ta. Tiểu Kiệt đệ phải bảo vệ tốt cho Tiêu Sắt, hắn cũng không biết võ công.” Quả Quả nhắm mắt thở dài, nàng phải nhanh nhảu quay sang Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lên tiếng khuyên can nếu không người chịu thiệt chính là nàng chứ còn ai nữa.

“Tự lo cho bản thân mình trước đi.” Tiêu Sắt thu tay hừ lạnh một cái, quay mặt đi.

“Vô Tâm ngươi hãy bảo hộ tốt cho tỷ ấy.” Lôi Vô Kiệt lo lắng căn dặn, quyến luyến từ từ buông tay.

Vô Tâm liền kéo Quả Quả về, đem nàng giấu ở sau lưng, hảo hảo bảo vệ nàng.

Mặt băng lại chấn động dữ dội thêm lần nữa, làm cho băng sơn rung chuyển, tuyết lở từng trận. Họ không thể trụ vững trước cơn chấn động này, cách duy nhất chính là dùng khinh công, tung người lên cao. Vô Tâm ôm Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt liền tức khắc phi lên, lơ lửng trên không quan sát tình cảnh bên dưới.

Phía dưới mặt băng bị một lực tấn công lên khiến cho nó rạn nứt, các vết nứt lan rộng ra bốn phương tám hướng dài hơn cả dặm. Mặt băng dày hơn 10 trượng bị linh thú đánh bay tạo ra một cái hố lớn với đường kính hơn 3 dẫn. Những phiến băng bị đánh văng ra khắp nơi. Mỗi một phiến đều mang uy tốc và lực sát thương cực mạnh tựa như ngàn mũi ám khí bằng băng sắc nhọn được phóng ra. Vô Tâm ôm Quả Quả điêu luyện xoay người né tránh những phiến băng đang lao đến. Tiêu Sắt được Lôi Vô Kiệt dùng Phích Lịch Tử đánh trả các phiến băng kia. Băng hỏa gặp nhau liền tạo ra tiếng nổ lớn rồi cùng nhau tan biến đi. Sau đó bốn người lại hạ xuống phía xa, ánh mắt ngưng trọng nhìn về cái hố lớn trước mặt.

Một đôi bộ móng vuốt màu đen sắc nhọn, to gấp 5 lần móng vuốt của gấu xám Bắc Mỹ xuất hiện, nó đang vấu chặt mặt băng làm điểm tựa để thoát lên phía trên. Sau lấy đà, linh thú mang theo đạo lực phóng lên khỏi mặt băng. Chính thức kiêu hùng xuất hiện trước mắt bốn người bọn họ. Bọn họ đầu óc, giác quan đều bị ngưng trệ vì linh thú lớn xác hung bạo trong tầm mắt.

“Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương!” Vô Tâm đôi môi run rẩy gọi tên hình ảnh linh thú đang căng đầy trong mắt hắn.

“Linh thú vạn năm hung hãn hiếu chiến.” Tiêu Sắt hai mắt nheo lại một chút, thanh âm có chút tuyệt vọng.

Linh thú vạn năm Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương là hình thù này sao? Trong mắt Quả Quả chẳng qua chỉ là một quái vật kỳ dị và to xác. Tổng thể linh thú dài khoảng 6 dẫn, cao khoảng 1 dẫn, với hai tông màu đỏ và lam là chủ yếu. Đầu lân màu đỏ có ba mắt màu tím, cặp sừng màu đen trên đầu xoắn dài như sừng dê núi Markhor, ria mép màu trắng, uốn vòng cung và thậm chí kéo dài sang hai bên như râu của khỉ Emperor tamarin, răng nanh dài màu đen nhọn hoắc như nanh hổ. Thân lại mang một bộ lông màu lam dài xùm xuề đến tận gót chân, như những sợi dây thừng, trông thật giống với bộ lông của loài chó Bergamasco. Ngoài bộ lông màu lam, những chỗ còn lại sẽ mang một bộ vảy sừng màu đỏ của rắn Bush Viper điển hình như bốn chân to lớn mạnh mẽ. Và cả chiếc đuôi dài uốn lượn lại vào trong tạo thành những vòng tròn cuộn khít vào nhau. Không những thế, từ trên cổ chạy dài đến hết đuôi là những gai nhọn màu trắng sừng sững hướng lên trời.

Sau màn nhìn nhau ngỡ ngàng giữa hai bên, Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt với Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương, thì Lân Vương bắt đầu màn chào hỏi hoàng tráng với những kẻ trước mắt nó bằng cách ba mắt lườm họ thật sắc. Đột nhiên từ trong đôi mắt của Lân Vương xuất hiện hai tia tử quang phóng thẳng đến bốn người bọn họ. Họ nhanh nhảu hai bên cùng lúc nhảy vút lên lượn người né tránh hai tia sáng màu tím kia. Bọn họ mắt không ngừng hướng theo hai đạo quang đó. Hai tia tử quang kia theo đạo lực ban đầu lao vun vút đi, chạm trúng nơi nào, nơi đó liền hóa thì một ngọn núi băng.

“Ah???...ah???” Lôi Vô Kiệt ngu ngơ nhất thời không thể nói nên lời, chỉ ú ớ được vài tiếng.

Quả Quả cũng kinh hãi không kém, hai mắt căng lên. Giờ thì nàng cũng hiểu tại sao Vô Tâm phát giác tia tử quang kia liền ngay lập tức ôm nàng tránh đi. Tiêu Sắt bên kia cũng quăng Lôi Vô Kiệt đang ngỡ ngàng sang một hướng khác. Chắn chắc hai người bọn họ biết rõ nếu bị tia tử quang đó bắn trúng sẽ bị đóng băng ngay tức khắc nên mới hành động nhanh như vậy.

Lân Vương tấn công lần đầu thất bại, liền có chút bực bội trong lòng. Lần này trực tiếp mạnh tay hơn hẳn. Lân Vương lườm từ hướng Vô Tâm và Quả Quả qua đến Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Lúc này từ trong ba mắt Lân Vương phóng ra những ba tia tử quang, đã thế khoảng cách của ba tia khá gần nhau, áp lực lại rất lớn, Vô Tâm và Quả Quả đang hai tia ngoài cùng bao lấy. Tia chính giữa đang chiếu thẳng vào chính giữa họ. Tựa như Lân Vương thật sự muốn tiễn hai người bọn họ đi trình Diêm Vương. Bởi vì hai tia phát ra từ đôi mắt vẫn có thể khiến cho thứ gần kề lập tức đóng băng nếu bị tia tử quang này bắn lệch sang một chút. Còn tia chính giữa phát ra từ con mắt thứ ba trên trán cũng là tia nguy hiểm nhất, nếu bị bắn trúng tức khắc sẽ bị nổ tung không còn một mảnh giáp như bị chính súng đại bác bắn trúng, uy lực còn cường đại hơn gấp nhiều lần. Hoặc nếu Lân Vương tia mắt ngang thì mọi thứ trong tầm mắt đều sẽ bị cắt làm đôi.

Chính vì vậy, Vô Tâm không thể ôm Quả Quả, hai người cùng nhau né đi được nữa. Hắn cũng không thể dùng Bàn Nhược Tâm Chung bao trùm lấy họ vì hắn không chắc chắn, đạo tử quang kia có thể xuyên thủng cái chuông vàng của hắn không? Những thứ có thể gây tổn hại đến nàng, những thứ hắn không chắc chắn bảo vệ tốt cho nàng, hắn sẽ tuyệt đối không liều lĩnh đánh cược. Hắn bất đắc dĩ phải dùng một lực, chưởng vào vai nàng đẩy nàng ngã người sang bên kia, cho nàng tự do rơi xuống mặt băng bên dưới trước khi hai tia tử quang đuổi đến. Còn hắn cũng phải lộn người sang hướng ngược lại một cái, để tránh bị đóng băng hay nổ tung. Nhưng hắn cũng không kịp thời gian để đỡ lấy nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, té ê mông, nằm dài trên mặt băng lạnh. Như thế vẫn đỡ hơn là một phát bị cắt đôi, hay đóng băng vĩnh cửu.

Vừa để Vô Tâm và Quả Quả thoát nạn, Lân Vương quyết không để hai tên còn lại may mắn thoát kiếp. Ba đạo tử quang kéo tới chỗ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, bọn họ cũng có chút khó khăn mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Tiêu Sắt chân vừa nhẹ chạm mặt băng đã nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Lân Vương đã phóng ra đạo tử quang trên trán, một lúc sau mới có thể dùng lại lần nữa. Đây là cơ hội tốt để tấn công nó.”

“Quả Quả, cô tự mình cẩn thận!” Vô Tâm quay đầu nhìn Quả Quả, ánh mắt như gửi cả nỗi niềm lo lắng, căn dặn kỹ càng.

“Ta biết rồi. Yên tâm đi.” Quả Quả khảng khái, mạnh mẽ gật đầu.

“Điểm yếu của Lân Vương chính là con mắt thứ ba trên trán. Lôi Vô Kiệt chúng ta lên.” Vô Tâm vừa khí thế đạp chân phóng nhanh tới Lân Vương vừa lớn giọng báo với Lôi Vô Kiệt.

“Hảo!” Lôi Vô Kiệt cũng tay ôm quyền khí phách lao về phía Lân Vương.

Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương vô cùng giận dữ, nó muốn chứng minh mình là linh thú hung hãn với kẻ địch liền đáp lại bọn họ bằng cách trụ vững hai chân sau, đứng thẳng người vừa rống lên vừa dùng hai chân trước đấm mạnh vào ngực như King Kong. Tiếng rống tạo ra áp lực cường đại, hất văng Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đang vùng lao đến. Ở phía sau, Quả Quả và Tiêu Sắt cũng phải chịu một áp lực không nhỏ. Sau đó Lân Vương trong miệng phun ra những viên hỏa lôi. Hai chân trước lại quay về với mặt băng. Nhưng uy lực giậm chân xuống của Lân Vương cũng đủ tạo ra thêm một cơn rung chuyển trên bề mặt lớp băng, vẽ nên các vết nứt lớn hiện hữu khắp nơi.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đang bị hất văng ra khi phát hiện liền nhanh nhạy nghiêng người né tránh những viên hỏa lôi đang xé mây phóng đến họ, không chừa một ai. Những viên hỏa lôi không trúng mục tiêu mà rơi xuống vừa tiếp xúc với mặt băng, liền tạo ra những chiếc hố to do lớp băng dày bị sức nóng hỏa lôi làm tan mất đi chỉ trong một giây. Nếu như ai đó không may bị “ăn” phải một viên hỏa lôi của Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương, kết cục chỉ có một, đó là tan thành bay khói.

Đối với Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt những hỏa lôi trước mắt không có gì đáng sợ. Nhưng điều làm họ lo sợ nhất, tâm can náo loạn chính là... Quả Quả một mình ở phía dưới. Nhờ Cổ Tương Liên mà Vô Tâm cảm ứng được sự nguy hiểm của Quả Quả nhanh hơn Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Điều đó cũng có nghĩa là hắn lo lắng, bất an nhiều hơn họ.

“Quả Quả, nguy hiểm!”

“Quả Quả tỷ, cẩn thận!”

Vô Tâm chân mày co rút cực đại, hắn cùng Lôi Vô Kiệt bất chấp nguy hiểm quay đầu, lao về phía Quả Quả khi một viên hỏa lôi đang hướng tới nàng. Quả Quả ngược lại lúc này không biết phải phản ứng thế nào, mắt cứ trân trân nhìn hỏa lôi lao đến, đến nỗi thần phách thất loạn. Quả Quả lần này thê thảm rồi.

“Cô ta bị ngốc sao???” Tiêu Sắt bên kia vừa lo vừa giận cũng vùng người về phía Quả Quả nhưng tiếc thay hắn đã bị hai hỏa lôi chắn mất đường đi. Khiến cho cơn giận trong hắn càng nhiều hơn, sức nóng, sự bùng cháy so với hỏa lôi chắc cũng không ít hơn bao nhiêu. Dù cho Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cố gắng thế nào, tốc lực của hỏa lôi vẫn nhanh hơn họ, nó đang nghênh ngang nhắm vào Quả Quả mà bay vun vút đến chỗ nàng. Và còn cách trán Quả Quả chỉ trong gang tấc.

Đột nhiên hết thảy những viên hỏa lôi đang phóng tới trong không trung liền bất động một cách lạ lùng. Thời gian cũng như đang ngừng lại trước mắt họ.

Sau khi một thanh âm vang lên.

“Định!”

Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt từ lo lắng sốt sắn chuyển sang ngỡ ngàng, kinh ngạc.

Chỉ thấy Quả Quả hai bàn tay chắp lại với nhau, ba ngón trỏ, ngón giữa và ngón út ấn vào nhau, ngón áp út cong lại tiếp xúc với hai ngón cái nối lại với nhau ở bên dưới. Rồi hô to một tiếng.

Ban nãy, lúc còn đang thất sắc là do Quả Quả trong đầu đang suy ngẫm tính toán. 125 loại Vu thuật nàng nên dùng cái nào cho trường hợp nguy nan này đây? Lựa qua lựa lại một hồi, đến giây phút sống còn nàng cũng đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Đó là dùng Bất Động Tâm Thuật. Những thứ nàng không muốn nó di chuyển liền không thể di chuyển. Còn những thứ khác vẫn chuyển động bình thường. Thế nên những viên hỏa lôi và cả Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương chính là bị nàng làm cho bất động. Hơn nữa cả đặc tính của nó cũng bất hoạt. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đúng là bị nàng dọa một phen kinh hồn đảm chiến.

“Dọa chết ta rồi, nguy hiểm thật!” Quả Quả buông lỏng cả người, một tay vỗ nhè nhẹ trấn an trái tim bé nhỏ trong lòng ngực đang nhảy nhót sợ hãi.

Sau đó Quả Quả một tay cầm lấy hỏa lôi trước mắt, nàng lấy đà, khẽ nhếch môi, ném mạnh về phía Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương đang bất động không có sức chống cự, hảo sảng thét lớn.

“Cho ngươi nếm mùi, đồ tổ hợp xấu xí!”

Hỏa lôi theo lực ném quay về phía Lân Vương, trúng vào một bên râu ria mép màu trắng. Lập tức hỏa diệm nổi lên, thiêu cháy mất một bên ria mép ấy. Trông Lân Vương lúc này vừa tức cười, cũng vừa tội nghiệp. Khi nó, hai mắt chỉ biết đứng nhìn hỏa lôi của chính mình lại thiêu cháy một bên ria mép của chính mình mà lực bất tòng tâm không thể làm gì được.

“Cô ta.... Cô ta... Thật không ngờ tiểu nữ quỷ này biết Vu thuật???” Thanh âm bí ẩn vang lên trong giọng đầy sự kinh ngạc. “Hơn nữa lại là một cường giả! Đến cả Lân Vương cũng bị khống chế???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.