Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 67: Chương 67: Hồi 2. Tầng Thứ Năm: Giữa Lòng Dung Nham (3)




“Lại cảm hóa được cả Nham Hỏa Khổng Tước??? Tính khí cuồng nộ như lửa???” Người kia đưa tay nhẹ vuốt lên Thông Thiên Tháp, khóe môi nhẹ vẽ lên một vòng cung nhỏ, cảm thán một chút. “Đúng là không tầm thường!”

“Lần này để xem tiểu quỷ này làm sao “cảm hóa” được bảo ngọc của dung nham???” Người kia nhếch cao kẽ môi, thu tay về, ngữ khí nghe ra một chút hào hứng.

Bên trong tầng năm Thông Thiên Tháp, giữa lòng dung nham đỏ rực đột nhiên trồi lên một đóa hoa cỏ bơ to lớn với nhiều tầng cánh hoa màu hồng, bên ngoài mỗi cánh hoa có viền một màu xanh mướt. Trông cả bông hoa mỏng manh như lụa, dịu dàng uyển chuyển như thiếu nữ, long lanh như ngọc.

Thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp mềm mại đó, chính là bên dưới những cánh hoa luôn ẩn giấu một loại vũ khí thâm hiểm. Những cái tay màu xanh, dài như một loại dây leo. Ở mỗi đầu tay có một chiếc bẫy. Với hình thù như một cái miệng há to, hàm răng tua tủa đầy sắc bén.

Đặc tính của nó là cảm ứng sự rung động của mặt đất mà xác định được vị trí con mồi. Từ đó âm thầm xuất thủ kéo dài cánh tay, bò thật nhẹ nhàng không gây bất kỳ động tĩnh gì để tiếp cận và mở bẫy, miệng khóa chặt con mồi. Rồi nhanh kéo con mồi về, ném vào chính giữa bông hoa, làm thức ăn cho đóa hoa xinh đẹp đó. Những cánh hoa sẽ tự động mở ra để hứng trọn con mồi. Sau đó những cánh hoa sẽ úp nhanh lại vào nhau để tiết ra dịch tiết, tiêu hóa con mồi.

Chính vì vậy, loài hoa này liền có tên là Uyển Mị Sát. Một loài hoa quyến rũ chết người mọc giữa lòng dung nham sục sôi. Càng làm tăng thêm mấy phần mỹ sắc cùng nhiều phần nguy hiểm khó lường.

Uyển Mị Sát đang âm thầm đuổi theo Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt một cách gắt gao. Cái nó nhắm đến là đôi chân của ba người đang di chuyển nhanh thoăn thoắt trên mặt đất.

Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt vẫn còn chưa nhận ra nguy hiểm tiềm ẩn thì một trong những hàm răng đang đuổi theo đó đã há to miệng, ngoạm lấy cổ chân Tiêu Sắt. Tiêu Sắt chưa kịp nhìn xuống để xem thử thì nó liền dùng một lực giật mạnh, kéo hắn về phía sau. Tiêu Sắt ngã xuống, trong khi hắn còn đang nắm chặt lấy tay Quả Quả, nên nàng cũng bị ảnh hưởng, nàng hoảng hốt liền nắm chặt tay hắn lại, thất thanh kêu lên tên hắn.

“Tiêu Sắt!”

Quả Quả vẫn chưa hoàn hồn thì bị thêm một cái bẫy nữa dùng thân quấn lấy vài vòng quanh cẳng chân, cái miệng cứ cạp cạp chân nàng tựa như rất thèm thuồng. Rồi kéo nàng về phía sau, cùng cảnh ngộ với Tiêu Sắt Quả Quả cũng ngã sấp xuống, tuột mất khỏi cổ tay Vô Tâm, thanh đoản chùy cũng rơi từ trong thắt lưng nàng ra ngoài, lăn lốc trên mặt đất. Tiêu Sắt và Quả Quả lập tức bị Uyển Mị Sát lôi về phía miệng núi lửa.

Vô Tâm thấy vậy, vội ngả người nằm sấp xuống ngay tức khắc giang chân phải ra, quay mặt lại phía Quả Quả, tức tốc bảo. “Quả Quả, mau nắm lấy cổ chân ta!”

Quả Quả dù bị lôi dài trên mặt đất, nàng vẫn cố gắng không hoảng. Nàng hiểu rõ, Vô Tâm nói như vậy có lẽ hắn đã có sự tính toán kỹ lưỡng trong lòng. Nàng tin tưởng hắn, liền ngẩng đầu chờ đợi thời cơ. Nhân khi bị kéo đến gần cổ chân Vô Tâm, Quả Quả liền làm theo lời hắn, một tay còn lại bắt lấy cổ chân hắn giữ chặt lại. Vì lực kéo quá lớn, Vô Tâm vì vậy mà cũng bị kéo theo sau Quả Quả và Tiêu Sắt.

Vô Tâm lợi dụng lực kéo của Uyển Mị Sát, kéo đến nơi Tiêu Hồn Chùy bị đánh rơi trên mặt đất. Hắn giang tay bắt lấy nó, thu về. Vô Tâm tức thì hai tay ôm chặt Tiêu Hồn Chùy, dồn hết sức lực, ưỡng người vươn thanh đoản chùy trong tay lên cao hết khả năng, mạnh mẽ đóng thanh đoản chùy sâu xuống mặt đất. Từ Tiêu Hồn Chùy tạo ra một điểm cố định để bám chắc vào. Vô Tâm hai tay dùng sức siết chặt đoản chùy. Ngăn cản chính hắn, Quả Quả và Tiêu Sắt không bị Uyển Mị Sát kéo đi thêm nữa.

Tuy Vô Tâm đã thành công bám chặt lấy Tiêu Hồn Chùy, khiến Quả Quả và Tiêu Sắt không còn bị kéo về làm mồi cho Uyển Mị Sát nữa. Nhưng tình thế lúc này lại vô cùng bất lợi cho cả ba người. Trong khi Vô Tâm nửa thân trên giữ Tiêu Hồn Chùy nên nửa thân trên của hắn xem như còn ở trên mặt đất. Thế nhưng nửa thân dưới của hắn, lại thêm Quả Quả và Tiêu Sắt đều nằm lơ lửng giữa miệng núi lửa.

Quả Quả tay trái cố giữ chặt cổ chân phải của Vô Tâm, tay phải siết chặt bàn tay trái của Tiêu Sắt, giữ hắn lại. Bên dưới là dung nham đang gầm gừ sôi sục và chính giữa là đóa Uyển Mị Sát với hai cánh tay đang kéo căng Quả Quả và Tiêu Sắt, cùng lúc đọ sức với Vô Tâm. Nó muốn xem thử rốt cuộc là ai mạnh hơn, ai dai sức hơn và cuối cùng ai là người sẽ chiến thắng trong trận chiến thú vị này???

Uyển Mị Sát dùng thêm sức kéo Tiêu Sắt và Quả Quả về phía nó. Làm cho ba người bị kéo căng như dây đàn. Vô Tâm chỉ còn cách duy nhất là gắng gượng bám thật chặt vào Tiêu Hồn Chùy mà thôi. Cả ba người đều phải nhăn mặt nhíu mày, hàm răng cắn chặt, không thể nói được lời nào. Vì trong tình cảnh này họ đang cố gắng tận dụng sức lực để giữ chặt đối phương. Tuyệt đối không để bất kỳ ai làm mồi cho Uyển Mị Sát hoặc tệ hơn là rơi xuống dung nham đỏ rực kia.

Uyển Mị Sát lại kéo thêm lần nữa, sức lực cũng tăng thêm vài phần. Ba người càng bị kéo căng hơn nữa. Vô Tâm đột ngột bị tác động từ phía sau nên hai bàn tay tuột ra khỏi Tiêu Hồn Chùy một chút. Hắn dồn hết sức lực vào hai bàn tay, cố gắng siết vào và khóa chặt thanh đoản chùy lại.

“Hòa thượng, ngươi còn giữ nổi không???” Tiêu Sắt một chân đang bị cái bẫy Uyển Mị Sát cắn chặt, không ngừng ra sức kéo về, tựa như hắn đang chịu cực hình “ngũ mã phanh thây“. Tiêu Sắt cũng phải nhíu mày vì đau, ngẩng mặt lên nhìn Vô Tâm, nhẹ hỏi một tiếng.

Vô Tâm không hề lên tiếng đáp lại, cũng không có gật hay lắc đầu. Hắn chỉ giữ nguyên tư thế bám lấy Tiêu Hồn Chùy đang cắm sâu vào lòng đất mà thôi.

Quả Quả cũng đã nhăn nhó mặt mày vì một tay nắm cổ chân Vô Tâm, một tay cố giữ Tiêu Sắt, đã thế một chân còn bị Uyển Mị Sát quấn chặt. Nàng cố mở ra một chút khí lực, nhìn xuống Tiêu Sắt dặn dò. “Tiêu Sắt, ngươi cũng phải nắm chặt lấy tay ta thêm một chút!” Tình thế của nàng rõ ràng còn khó khăn hơn Tiêu Sắt, vậy mà nàng lại không lo cho chính mình, cứ luôn nghĩ cho Tiêu Sắt.

“Lo mà giữ chặt cổ chân hắn đi! Ta không muốn cùng cô rơi xuống dung nham đâu.” Tiêu Sắt đanh đá lườm Quả Quả một cái, đáng ghét mở lời.

“Ta biết rồi! Nhưng mà Tiêu Sắt, ngươi cố giữ chặt ta! Đừng buông ra nga!” Quả Quả đôi mắt ánh lên ý cười, nàng lại gấp gáp kỹ lưỡng cặn dặn Tiêu Sắt, cứ như hắn là đứa trẻ lên ba vậy, chuyện gì cũng không rõ.

“Phí lời!” Tiêu Sắt liếc mắt đi, cáu gắt mắng một tí.

“Tiêu Sắt ngươi làm gì??? Mau nắm chặt vào!”

Cùng lúc đang mặt đi, Tiêu Sắt cũng bắt đầu nới lỏng bàn tay ra. Quả Quả phát giác liền vội vàng siết tay hắn lại, đôi mày co rút cực đại, quát nạt hắn.

Tiêu Sắt chỉ tức giận vì nàng lúc nào cũng ngốc như vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác mà không chịu nghĩ cho bản thân mình. Hắn hiểu rõ trong hoàn cảnh rối ren này, cả ba người không thể cùng nhau thoát khỏi nơi đây. Trong ba người buộc phải có người chịu hi sinh để hai người còn lại tiếp tục xông lên các tầng khác của Thông Thiên Tháp.

Vô Tâm là đầu dây đang níu giữ hai người, Quả Quả thì đang cố gắng hết sức để giữ hắn lại. Nhìn tới nhìn lui, suy cho cùng thì người nên hi sinh cũng chỉ là hắn. Bởi vì hắn chẳng giúp được gì mà ngược lại còn đang là gánh nặng cho hai người họ. Thế nên hắn quyết định buông tay.

Mặc dù quyết định này đối với hắn cũng có chút khó khăn. Hắn không biết khi rơi xuống dung nham rốt cuộc là cảm giác gì? Hắn có được toàn thây không? Liệu sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa không? Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.

Hắn cũng không yên lòng khi để Quả Quả một mình cùng Vô Tâm đi tiếp. Bởi hắn hiểu quá rõ cái tính háo sắc của nàng. Khi không có hắn bên cạnh kèm cặp, nàng chắc chắn sẽ tự tung tự tác tha hồ giở đủ trò tác oai tác quái để chiếm tiện nghi của tên hòa thượng yếu lòng, lập trường không vững vàng đó. Hai người họ rồi sẽ phát sinh chuyện gì? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa.

Nhưng dù thế nào, Tiêu Sắt cũng buộc phải buông tay. Nếu không cả ba sẽ rơi xuống dung nham nóng rực hay phải làm mồi cho Uyển Mị Sát. Mong rằng sự hi sinh của hắn có thể khiến hai người họ trở nên mạnh mẽ, nghiêm túc mà xông thẳng lên đỉnh Thông Thiên, phá hủy nó.

Uyển Mị Sát bên dưới liền tung thêm bốn cánh tay ra. Hai cái lao nhanh về phía Vô Tâm, một cái quấn lấy chân Tiêu Sắt. Cái còn lại cắn vào chân Quả Quả. Nhưng ngay lúc chúng phóng đi được một nửa đoạn đường thì ở bên dưới dòng dung nham, hai con Nham Hỏa Khổng Tước bỗng chốc bay vút lên. Mỗi con khổng tước bất ngờ sà xuống hai chân bắt lấy một cánh tay của Uyển Mị Sát rồi lạnh lùng xé nó ra làm hai khúc, cái mỏ sắc bén ngậm lấy một cánh tay khác rồi hung tợn cắn đứt nó ngay lập tức.

Uyển Mị Sát đau đớn, từng cánh hoa co rúm lại. Hai cánh tay ở chỗ Quả Quả và Tiêu Sắt cũng run rẩy vì đau. Hai con Nham Hỏa Khổng Tước dừng ở trên không, chắn trước Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt, chúng tức giận, lườm mắt nhìn về Uyển Mị Sát, thét lên một tiếng như một lời tuyên chiến trực tiếp, chúng muốn bảo vệ ba người bọn họ nên sẽ không ngại đối đầu trực diện với Uyển Mị Sát.

Sau khi cơn đau đớn qua đi, Uyển Mị Sát lập tức báo thù. Nó vung ra nhiều cánh tay, nhắm vào hai con Nham Hỏa Khổng Tước mà tới. Hai con khổng tước chia nhau đối phó với những cánh tay Uyển Mị Sát tua tủa đang ùng ùng lao đến. Những chiếc bẫy cứ há miệng táp tới, liên tục tấn công đến.

Thi thoảng cũng có vài cánh tay bất ngờ nhắm vào Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt mà phóng nhanh đến chỗ họ. Nhưng hai con khổng tước đều cản phá rất tốt. Không một cánh tay nào có thể tiếp cận gần hơn với ba người. Còn về hai cánh tay đang giữ Quả Quả và Tiêu Sắt thì nó càng lúc càng kéo mạnh hơn. Tiêu Sắt bị lôi xuống, bàn tay bắt đầu tuột dần khỏi tay Quả Quả.

“Tiêu Sắt!”

“Ngươi có thấy không Nham Hỏa Khổng Tước cũng đến cứu ngươi. Ngươi không được phụ lòng chúng.”

“Không được buông tay! Ngươi có nghe thấy không?”

“Đừng buông tay!”

“Làm ơn! Xin ngươi đó, Tiêu Sắt! Đừng buông tay mà!”

Quả Quả đầu cứ lắc lia lịa, ánh mắt đã hoảng loạn tột độ, giọng nói cũng đã run rẩy, sợ hãi và bi thống cùng cực. Nhìn bàn tay Tiêu Sắt càng lúc càng tuột xuống, Quả Quả tựa như đấy chính là vết thương mà ai đó đã đâm vào tim nàng rồi từ từ rạch vết kiếm dài xuống từng chút từng chút một. Một cơn đau dằn xé tận xương tủy, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

“Ồn ào! Yên lặng chút đi!”

Tiêu Sắt môi mím lại một chút, ánh mắt nâu điềm tĩnh, dửng ưng hằng ngày đột nhiên có biến động. Khi Tiêu Sắt cảm nhận được nàng vì hắn mà đau lòng đến thế nào. Từng nỗi đau đã không thể giấu giếm được trên nét mặt của nàng. Đâu đâu cũng là một mảng bi thương tột cùng. Chóp mũi nàng cũng dần đỏ lên, có thể lúc này nàng đã cảm thấy cay xè ở cánh mũi. Chất giọng cũng đã có nhiều biến đổi. Khi Tiêu Sắt nhìn thấy vẻ bi thương của Quả Quả. Hắn chợt cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng. Hắn chợt trở nên yếu đuối. Ý định vốn đã quyết liền bị lung lay. Nàng đau lòng vì hắn muốn buông tay. Vậy hắn sẽ không buông tay nữa, được không??? Hắn ghét cái cảm giác này, ghét cái suy nghĩ này nên cau có quát lên.

“Tiêu Sắt! Chỉ cần ngươi không buông tay. Ta hứa sau này sẽ không chọc phá ngươi nữa. Sẽ không cãi nhau với ngươi. Có đồ ăn ngon sẽ chia cho ngươi. Còn nữa, nếu ta có nhiều ngân lượng cũng sẽ chia cho ngươi. Ngươi bảy ta ba hay là tám hai??? Cho ngươi hết cũng được. Chỉ cần ngươi đừng buông tay thôi. Có được không?”

Đôi mắt Quả Quả đã đong đầy một làn nước long lanh. Nàng cứ nhìn chăm chăm vào Tiêu Sắt ở bên dưới, dù trước mắt nàng càng lúc còn mơ hồ vì nước mắt đang dâng đầy khóe mắt. Nàng cứ nấc lên từng tiếng từng tiếng một, đầy tan thương thống thiết. Tay nàng cứ vươn ra cố gắng nắm lấy tay hắn càng nhiều càng tốt, càng chặt càng tốt.

“Ai nói ta buông tay chứ? Có phi vụ làm ăn lời như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng để sống rồi. Chỉ những kẻ đầu óc có vấn đề như cô mới buông tay nga. Không phải ta!” Tiêu Sắt bàn tay bỗng níu lại tay Quả Quả, siết chặt vào. Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, cười nhạo nàng.

“Đúng đúng! Là đầu óc ta có vấn đề. Là ta ngốc nghếch. Ngươi mắng cái gì cũng đều đúng cả. Đợi đến khi thoát khỏi nơi này, ngươi muốn mắng cỡ nào, ta cũng sẽ ngoan ngoan ngồi yên nghe ngươi chửi mắng.” Quả Quả nhẹ nhõm trong lòng, nàng cười lên thật tươi, gật gật đầu, miệng thì cứ nhao nhao vui mừng.

Trong khi đó, hai con Nham Hỏa Khổng Tước vừa phòng thủ vừa giúp Quả Quả và Tiêu Sắt tháo bỏ xiềng xích từ hai cánh tay của Uyển Mị Sát. Cuối cùng chúng cũng thành công phá bỏ sự trói buộc của Uyển Mị Sát đối với Quả Quả và Tiêu Sắt.

Nhưng!

“Tiêu Sắt!”

“Tên dối trá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.