“Tiểu Kiệt, đệ thấy thế nào? Có ngon không?” Quả Quả ngồi ăn một cái đùi gà, quay sang Lôi Vô Kiệt thử hỏi. Trước đó nàng đã ăn hết một cái rồi. Đúng là phong quyển tàn vân (ăn hết sạch mọi thứ trong chốc lát)!
“Quả Quả tỷ, món gà nướng này đúng là rất rất ngon luôn đó. Thịt gà dai ngọt, kết hợp với một chút vị mặn muối và cay cay của ớt, cùng với hương thơm ngào ngạt quyện trong miệng. Một cảm giác cực kỳ thơm ngon khó tả. Có thể nói đây là món ngon nhất đệ từng ăn. Quả Quả tỷ đúng là tài nghệ vô song! Không ai sánh bằng!”
Lôi Vô Kiệt đang nhai nhồm nhoàm thịt gà trong miệng, vội nuốt xuống. Hắn đứng dậy, không hề giấu giếm, giơ cao cái cánh gà đang nhâm nhi lên, vui sướng nhanh nhảu thổ lộ những xúc cảm trong lòng. Rồi liên tục đẩy belike, dành tặng những lời khen có cánh cho nàng.
“Hhaha... Hảo đệ đệ, nói hay lắm!” Quả Quả thích chí, ngửa mặt cười lớn. Nàng bước đến vỗ vai Lôi Vô Kiệt ngợi khen. Sau đó, nàng xoay người lại, chỉ tay về phía con gà phóng khoáng bảo, “Nửa cái ức gà chính là phần thưởng của đệ!”
“Woa... cảm ơn Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt vui mừng quá đỗi, hắn nhào đến, xé ngay cái ức gà cắn ăn ngốn ngấu.
“Tiêu Sắt còn ngươi thấy thế nào? Ngon lắm đúng không?” Quả Quả cầm đùi gà vừa ăn vừa đi đến gần Tiêu Sắt, nhướng mày hỏi đến ý kiến của hắn.
Tiêu Sắt dửng ưng không đáp, hắn cứ bình thường mà ăn, dường như hắn không hề nghe thấy tiếng Quả Quả hỏi.
Quả Quả lập tức nổi giận vì bị phớt lờ, nàng đang cắn miếng thịt gà, miệng cũng không buồn cắn nữa, đôi mày tự khắc cau lại.
Tiêu Sắt ăn hết cái cánh gà trên tay, hắn liền quẳng khúc xương đi. Rồi xoay người sang bên cạnh định xé cái ức gà còn lại ăn tiếp.
Nào ngờ Tiêu Sắt chậm hơn Quả Quả một bước. Nàng như đoán trước được ý định của hắn nên đã nhanh tay chớp lấy ức gà nướng kia mang ra sau lưng giấu đi, trước khi tay Tiêu Sắt sắp chạm tới được cái ức gà đó. Quả Quả vội lùi về sau về bước, yên vị đứng ở đó.
“Không phải vừa rồi cô nói tất cả những thứ này là của bọn ta. Giờ lại không cho ta?” Tiêu Sắt bị cướp mất đồ ăn, vẻ mặt không mấy vui vẻ ngước lên nhìn Quả Quả, gắt một chút.
“Ban nãy đúng là ta có nói như vậy! Nhưng giờ ta không thích cho ngươi nữa!” Quả Quả nghênh mặt, liếc mắt nhìn Tiêu Sắt, hậm hực cau có.
Một giây sau thái độ nàng liền thay đổi, Quả Quả hoan hỉ cười, mở lời dụ dỗ Tiêu Sắt. “Ngươi nói ta nấu ăn rất ngon đi rồi ta sẽ đưa cho ngươi!”
Tiêu Sắt bỗng nhiên đứng lên, bước thẳng tới. Làm cho Vô Tâm, Quả Quả và Lôi Vô Kiệt đều giật mình sững sốt. Tiêu Sắt đi tới chỗ Quả Quả, hắn thản nhiên khom người xuống, há miệng cắn một cái vào đùi gà trên tay mà Quả Quả đang ăn dỡ. Hắn nghiêng đầu, dùng răng xé miếng thịt ra, cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Rồi lại tiếp tục vô tư bước về phía trước. Vừa đi tới hắn vừa dùng tay chùi mép, điệu bộ vô cùng đáng ghét, lên tiếng hỏi.
“Nghe nói cố hương của Vong Ưu đại sư là ở Vu Điền quốc?”
Quả Quả lúc đó sửng người trố mắt nhìn Tiêu Sắt ăn miếng thịt gà trên tay nàng. Nàng ở lại phía sau, tức giận đến run tay, nàng nghiến răng gầm gừ, “Dám ăn đùi gà của ta! Ngươi... cái tên... chết bầm đáng ghét này!!!”
Lôi Vô Kiệt vội vàng để ức gà xuống, chạy tới ôm lấy eo Quả Quả nhấc lên. Hắn sợ nàng giận quá sẽ lao tới đánh chết Tiêu Sắt nên đành phải nhanh chóng phóng đến ngăn cản nàng, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. “Quả Quả tỷ, tỷ đừng tức giận ah!”
“Lôi Vô Kiệt đệ làm gì vậy? Mau thả ta xuống đi!” Quả Quả tay chân vùng vẫy, quát lên.
“Đệ thả tỷ xuống cũng được nhưng tỷ phải hứa là đừng đánh chết Tiêu Sắt, hắn không biết võ công đâu!” Lôi Vô Kiệt ở dưới lưng Quả Quả vẻ mặt khổ não bảo.
“Ta đánh chết hắn? Đệ đang nói gì vậy? Ta chưa bao giờ có ý định muốn đánh Tiêu Sắt. Từ trước đến nay ta tuyệt đối không ra tay đánh mỹ nam nha! Đây chính là nguyên tắc của ta!” Quả Quả có chút ngạc nhiên, nàng nhanh nhảu nói rõ quan điểm của bản thân cho Lôi Vô Kiệt biết. “Ta ghét ai dám ra tay đánh mỹ nam lắm nga. Nếu để ta biết được, ta sẽ không tha cho kẻ đó!”
“Ra là vậy!” Lôi Vô Kiệt từ từ để hai chân Quả Quả chạm lại mặt đất, rồi thả vòng tay đang ôm ngang eo nàng ra.
Ở bên kia, từ khi Tiêu Sắt đi tới chỗ Vô Tâm ngồi xuống, Vô Tâm buồn rầu nhìn xung ngôi miếu đổ nát, nhỏ giọng đáp. “Không sai! Nói đúng hơn, ngôi chùa này chính là nơi ông ta ra đời.”
Vô Tâm bỏ chén đũa xuống, lặng lẽ đi tới một góc chùa, mắt nhìn đi xa xăm, nói tiếp. “Từ nhỏ lão hòa thượng đã tinh thông Phật lý, sáu tuổi liền cùng Ma Kha Tôn giả Đại Phạn Âm Tự luận đạo. Để cầu đạo ông ấy đã rời khỏi Đại Phạn Âm Tự vân du khắp nơi. Bốn mươi tuổi thì đến Hàn Thủy Tự làm trụ trì. Khi đó, ông ấy đã được xưng là thiên hạ đệ nhất Thiền sư rồi!”
Vô Tâm dừng lại một chút, tay chắp sau lưng chợt siết chặt lại, “Hai mươi năm sau, ông ấy nhận nuôi ta!”
“Tiêu huynh đệ kiến thức rộng, ắt hẳn sớm đã biết ta là ai rồi nhỉ?” Vô Tâm mỉm cười quay lại nhìn Tiêu Sắt, thử hỏi.
“Ngươi họ Diệp!” Tiêu Sắt kiên định nói.
“Đúng vậy, ta đích xác họ Diệp. Ta tên Diệp An Thế, là nhi tử của Diệp Đỉnh Chi.” Vô Tâm nhẹ gật đầu.
“Diệp Đỉnh Chi?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu, cả kinh nói tiếp. “Tông chủ Ma giáo!”
“Không sai! Cha ta là Tông chủ Ma giáo, thủ tọa Thiên Ngoại Thiên.” Vô Tâm nhẹ khẳng định.
“Thiên Ngoại Thiên là Ma giáo đúng không?” Lôi Vô Kiệt nhìn sang Quả Quả cầu trợ giúp.
Quả Quả ăn nốt chút thịt còn lại, quẳng xương gà đi, phủi tay rồi vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái. Nàng vừa bước đến chỗ Vô Tâm và Tiêu Sắt vừa giải thích cho Lôi Vô Kiệt đi bên cạnh hiểu.
“Ma giáo thật ra là tên gọi chung của mười mấy giáo phái ngoại vực lớn nhỏ liên hợp lại với nhau. Trong đó chi lớn nhất chính là Thiên Ngoại Thiên, Tông chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi mà người ta nhắc đến, chính là thủ tọa Thiên Ngoại Thiên.”
“Thì ra là vậy!” Lôi Vô Kiệt nhẹ cảm thán.
“Sau khi Ma giáo đông chinh thất bại, đã cùng Võ lâm Trung Nguyên lập ra hiệp ước Tỏa Sơn Hà, mười hai năm không được phép đặt chân vào đại huyền lãnh thổ nửa bước. Ước định này còn nói đến nhân vật trọng yếu của Thiên Ngoại Thiên, bị giữ ở Bắc Ly làm con tin kỳ hạn cũng là mười hai năm. Chắc hẳn chính là ngươi?” Tiêu Sắt nói.
“Là ta, năm ấy ta năm tuổi, theo phụ thân cùng đông chinh. Sau đó phụ thân qua đời, ta được Vong Ưu thu nuôi.” Vô Tâm xoay người đi, thở dài, đáp. Tà áo tăng bào trắng bị gió thổi nhẹ bay bay.
“Hòa thượng say rượu lúc sáng là Toái Không Đao Vương Nhân Tôn à?” Tiêu Sắt chợt hỏi.
“Toái Không Đao Vương Nhân Tôn là hòa thượng say rượu lúc sáng?” Lôi Vô Kiệt lại kinh ngạc, thảng thốt thêm lần nữa.
“Vương Nhân Tôn là bạn thân của phụ thân ta lúc sinh tiền, ông ta là đệ tử phái Thiên Sơn, khuyên phụ thân ta đừng đông chinh nhưng lại không thành công. Cuối cùng vốn định đi một chuyến, lại bị sư môn sở bách tham gia vào trận chiến cuối cùng tiễu trừ ma giáo.” Vô Tâm nói.
“Sau trận chiến ấy ông ta rời khỏi phái Thiên Sơn, không rõ tung tích.” Tiêu Sắt nhẹ lắc đầu, nói chêm vào.
“Cũng là người trọng tình trọng nghĩa.” Lôi Vô Kiệt gật đầu khen. Hắn sực nhớ ra một chuyện, liền lên tiếng, “Đúng rồi, trước đó ngươi nói từ năm năm tuổi ngươi bị bắt giữ làm con tin. Vậy bây giờ...”
“Nay kỳ hạn mười hai năm đã đến, theo lý ta nên về Thiên Ngoại Thiên rồi!” Vô Tâm hạ mi cụp mắt, nhìn xuống khoảng trống nhỏ trong giây lát.
“Nhưng thả ngươi đi rồi. Ai biết được Ma giáo có tro tàn cháy lại không?” Tiêu Sắt thản nhiên cất giọng. “Cho nên có người muốn phế đi võ công của ngươi, có người muốn giam cầm ngươi, cũng có người muốn giết ngươi. Cuối cùng Đại Giác của Cửu Long Tự ra mặt, đưa ra câu chuyện quan tài vàng này.”
Lôi Vô Kiệt nghe những lời Tiêu Sắt nói, liền có chút sợ hãi, lo lắng quay đầu nhìn theo bóng lưng Vô Tâm.
Quả Quả thở dài, im lặng không nói. Nàng ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn theo Vô Tâm. Nàng cứ để mạch phim diễn ra như bình thường. Xem ra tự mình trải nghiệm, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ còn mãnh liệt hơn cả ngồi xem phim.
Tiêu Sắt bỗng dưng nhô ra một câu, “Nếu ta là ngươi, bây giờ đã đi tìm một con khoái mã, không ngừng phi về hướng Tây rồi.”
“Nếu ta muốn chạy trốn, hôm đó đã đi theo Bạch Phát Tiên rồi.” Vô Tâm cười một tiếng.
“Ngươi không đi cùng Bạch Phát Tiên mà kéo bọn ta chạy đến Vu Điền quốc chỉ để tổ chức một tràng pháp sự?” Tiêu Sắt hỏi tiếp.
“Ban đầu rất nhiều người đến đòi lão hòa thượng giao ta ra. Ông ấy muốn bảo vệ ta lại không khuyên nổi đám người đó chỉ có thể tự mình lo nghĩ. Cuối cùng đã ép bản thân đến phát điên.” Vô Tâm chợt cong môi cười, nhưng thanh âm vẫn còn vương lại một chút gì đó nghe chua xót.
“Cho nên ngươi là vì báo ân?” Tiêu Sắt ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi.
Vô Tâm cúi đầu che giấu đi những xúc cảm phô bày trên gương mặt. Sau đó hắn liền nhanh chóng quay người lại, đi về phía ba người họ, cất lời. “Trước kia lão hòa thượng luôn nói muốn về nơi này. Nếu ta đã đi ngang qua đây thì tiện tay giúp ông ấy chiêu hồn phách về. Cũng xem như trả ân tình này.”
“Có một chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu.” Tiêu Sắt đưa mắt nhìn sang Lôi Vô Kiệt, rồi dừng lại trên người Vô Tâm, hỏi. “Tại sao ngươi phải mang theo hai người chúng ta? Bọn ta vốn không có chút liên hệ gì đến chuyện này.”
“Phải đó! Nếu ngươi thật sự cần trợ thủ, không phải nên tìm cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?” Lôi Vô Kiệt cũng hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc thiên kim cừu, một người mặc phượng hoàng lửa, nhìn liền biết rất có tiền a!” Vô Tâm giọng chân thành, xoay lưng đáp.
“Hòa thượng ngươi dưới lưỡi giống như có ngàn câu nói dối, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng mang ra dùng vậy.” Tiêu Sắt có chút không biết làm sao.
“Một điểm này, hai người các ngươi giống nhau đấy.” Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm và Tiêu Sắt, không kiêng kị nói.
Vô Tâm rung ống tay áo một cái, ánh trăng lạnh lẽo dội xuống. Vô Tâm ngửa mặt lên trời, vẽ ra hình bán nguyệt treo trên khóe môi. Bỗng nhiên hắn nhẹ giậm chân, ống tay áo tung bay, chân đạp trên tường làm bàn đạp bay lên. Vô Tâm giậm nhẹ lên cành cây, xoay người một cái đã đứng trên mái hiên, đón gió tà áo trắng cùng gió phi vũ.
Lôi Vô Kiệt thích thú hút mắt nhìn theo. “Woaaa!!!”
“Ta muốn cưỡi gió về hướng bắc, ngồi ngắm tuyết lớn rơi ngoài cửa.
Ta muốn mượn thuyền du hướng đông, tiên tử thướt tha đứng đón gió.
Ta muốn đạp mây ngàn vạn dặm, miếu đường long ngâm làm gì ta?
Đỉnh Côn Lôn mộc ánh nắng, tận cùng biển cả thấy núi xanh.
Trường phong vạn dặm yến trở về, không thấy chân trời người không về!”
“Ta sẽ không chết, ta còn có rất nhiều địa phương phải đi. Còn rất nhiều việc cần phải làm!” Vô Tâm nghiêm túc nói.
“Ngươi sẽ không chết đâu! Ta bảo đảm đó!” Giọng Quả Quả chợt vang lên, truyền đi xa.
Vô Tâm thu ống tay áo, cúi đầu nhìn xuống bên dưới, Tiêu Sắt, Quả Quả và Lôi Vô Kiệt lúc này cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, cả bốn người tại một khắc kia, đều tựa như trong ánh mắt này liền nhìn thấu được nhau!
“Vô Tâm kéo ta lên với. Ta cũng muốn đứng đón gió!” Quả Quả giương tay ra, hướng đến Vô Tâm, cười bảo.
“Muốn lên thì tự mà lên. Nghe Lôi Vô Kiệt nói cô biết khinh công!” Vô Tâm ngược lại trở mặt không nhận người quen. Hắn nghiêng mặt đi, liếc xuống nhìn nàng, cánh môi yêu mị khẽ động.
“Tên khó ưa, không kéo ta lên. Ta trù ngươi từ trên đó té xuống!” Quả Quả thuận tay trỏ thẳng vào mặt Vô Tâm, mắng.
“Haha... Có thể saooo????” Vô Tâm ngửa mặt, ôm bụng cười dài.
Cũng bởi vì cười ngửa mặt quá trớn Vô Tâm liền mất đà, chân theo quán tính lùi về sau một hai bước. Nếu không kịp dừng lại giữ thăng bằng thì xém tí nữa hắn đã lộn nhào xuống bên dưới. Làm cho lời trù ểm của Quả Quả trở nên linh nghiệm.
“Haha...còn bảo không thể đi!” Quả Quả ở bên dưới trông thấy dáng vẻ luống huống, sợ sệt của Vô Tâm khi sắp ngã, nàng được một trận cười no nê, đắc ý.
Lôi Vô Kiệt túm miệng cười, hắn cố gắng không phát ra tiếng xem như chừa cho Vô Tâm một chút thể diện.
Tiêu Sắt hai tay ôm trước ngực, lắc đầu thở dài.
“Vô Tâm kéo ta lên đi! Ta không có biết khinh công! Là hai người bọn họ nhìn nhầm thôi!” Quả Quả sau khi cười hả hê, ngay tức thì nàng lại tay vương ra, bèo meo hết lời nài nỉ Vô Tâm đang đứng trên cao.
“Hai người bốn con mắt, cô còn bảo nhìn nhầm? Nhìn nhầm kiểu gì đây? Lúc đó không phải cô cũng thấy hay sao?” Tiêu Sắt bị đổ oan liền tức giận, hai ngón tay trỏ vào hai mắt, cáu gắt.
“Các người hùa nhau ức hiếp ta!” Quả Quả mặt mếu, uất ức tựa như sắp khóc, tức tưởi kêu than.
“Quả Quả tỷ không phải đâu! Đệ không có ức hiếp tỷ mà!” Lôi Vô Kiệt vội vàng dỗ nàng, cuống cuồng giải thích.
“Được lắm! Ngươi chờ đó! Ta bay được lên đó, sẽ đánh ngươi té xuống dưới này!” Quả Quả đập nắm đấm vào lòng bàn tay, bức bối lớn giọng hâm dọa.
“Ta đợi cô!” Vô Tâm kiêu ngạo, cười nhếch môi.
Nghe câu này, Quả Quả càng thêm tức giận bội phần. Nàng một tay mở, một tay giương cao hai ngón tay, định trước ngực, hô một tiếng.
“Lên!”
Nhưng không có chuyện gì khác thường xảy ra! Hai chân Quả Quả vẫn đứng yên trên mặt đất. Chỉ có không gian tĩnh lặng như ngưng động. Một cơn gió thổi qua, khiến lòng người càng thêm âm u lạnh lẽo.
“Lên!”
“Lên!”
Quả Quả không bỏ cuộc, nàng cố gắng dùng sức, mỗi lần một hô to hơn nữa. Thế mà tình hình vẫn không có chuyển biến gì mới.
“Hahahahahah....! Cô đang làm trò gì thế hả?” Vô Tâm ôm bụng cười ngất. Hắn cũng không quên chế nhạo nàng một chút.
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng bịt chặt đôi môi lại, tuyệt đối không được để một tiếng cười nào lọt ra bên ngoài. Nếu không họ sẽ chết rất khó coi cho mà xem! Song, cả cơ thể họ cứ rung rung lên liên hồi. Chuyện này không giấu nổi người bên cạnh đang bừng bừng khí tức.
“Dám cười nhạo ta!” Quả Quả phẫn nộ, dứt khoát hô lớn một tiếng.
“Lên!”
Nào ngờ lần này Quả Quả thật sự nhấc chân khỏi mặt đất, bay lên được. Chẳng những là như vậy mà còn vụt một cái bay vút lên cao. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng không kịp nhìn theo.
“Ah......”
Một điều không thể ngờ được chính là Quả Quả không biết điều chỉnh phương hướng. Phi một cái liền xông thẳng lên đọt cây ngồi. Những chiếc lá xanh bất đắc dĩ lìa cành, xào xạc rơi xuống.
“Oa...Oa...Oa... Vô Tâm! Tiêu Sắt! Tiểu Kiệt! Mau cứu ta đi!”
Chương này phần lớn được trích từ chương 17: Hòa Thượng Phong Hoa Tuyệt Đại trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.