Cửu Long Tự.
Ánh trăng chiếu rọi vào nhân ảnh của một thiếu niên tiêu sái, Đường Liên đang ngồi trên mái đình trong viện, tay cầm là thư, cố chấp đọc một hồi thật lâu vẫn không chịu ngước mặt lên.
Dưới sân, một chú cún nhỏ, lăn xăn chạy khắp nơi. Tư Không Thiên Lạc đuổi theo tóm lấy chú cún nhiều lần nhưng đều không bắt được.
“Xem lâu như vậy vẫn chưa xong sao?” Y phục đỏ thắm, thướt tha trong gió, Thiên Nữ Nhụy ngồi bên bàn, một tay chống lên má, an tĩnh nhìn Đường Liên hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, liền lên tiếng. “Trong thư viết những gì vậy?”
Chú cún nhỏ vừa trông thấy Thiên Nữ Nhụy đã vui mừng chạy đến chỗ nàng, nhẹ cọ đầu vào chân nàng, như thể muốn được nàng âu yếm vuốt ve. Thiên Nữ Nhụy liền thuận tay, bế chú cún con đó, đặt lên bàn. Tư Không Thiên Lạc bực tức, liếc mắt nhìn chú cún nhỏ. Tại sao con cún đáng ghét này thích Thiên Nữ Nhụy mà không thích cô?
“Trên thư chỉ viết bốn chữ!” Đường Liên có chút thất thần nhẹ đáp.
Vô Thiền đi tới cúi đầu, hô một tiếng phật hiệu, “A di đà phật!” với Thiên Nữ Nhụy và Tư Không Thiên Lạc. Thiên Nữ Nhụy đứng lên cùng Tư Không Thiên Lạc giữ lễ, nhẹ gật đầu, chắp tay chào.
“Không phải bốn chữ này.” Đường Liên lắc đầu nhìn xuống bên dưới.
Vô Thiền cười một tiếng: “Đường huynh, tiểu tăng chẳng qua là tiếng hô phật hiệu thôi.”
Đường Liên phục hồi tinh thần lại, cũng không khỏi ngại ngùng cười một cái, quay đầu nhìn vào thư, trầm ngâm nói. “Là do ta lơ đễnh rồi. Có điều là bốn chữ sư tôn viết, ta xem không hiểu!”
“Hửm? Bốn chữ gì?” Vô Thiền tay vẫn lập chưởng uy nghiêm, ngước nhìn Đường Liên ngồi trên mái đình thử hỏi.
“Tùy tâm sở dục!” Đường Liên đọc lên bốn chữ trong thư, trong lòng vướng mắc nan giải, thử hỏi. “Vô Thiền đại sư, cái này trong phật gia có giải thích gì không?”
Thiên Nữ Nhụy ngồi trên ghế, nhẹ nhàng đùa nghịch vui vẻ cùng cún nhỏ. Chú cún trông có vẻ vô cùng thích Thiên Nữ Nhụy, thích được nàng vui đùa, vuốt ve. Tư Không Thiên Lạc đứng bên cạnh trông thấy, có chút ghen tức, hai tay thô bạo tóm lấy chú cún, giữ chặt lại.
Thiên Nữ Nhụy liền thu tay về, ngẩng mặt nhìn lên Đường Liên ở phía trên. Khổ thân cún con sợ hãi, cố tìm cách trốn thoát, nhưng hoàn toàn không thể, nó chỉ còn cách kêu lên vài tiếng đầy thảm thiết.
Vô Thiện trầm tư nhìn theo một chiếc lá bạch quả đang chao luyện trong gió, trả lời câu hỏi của Đường Liên: “Phật viết, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.”
“Đúng rồi! Vô Thiền đại sư, vẫn chưa hỏi thầy, Vô Tâm là người như thế nào?” Đường Liên đột nhiên cất giọng hỏi đến.
“Lúc tiểu tăng còn rất nhỏ đã theo Đại Giác thiền sư rời khỏi Hàn Thủy Tự. Sau đó rất ít khi gặp Vô Tâm sư đệ. Cho nên cũng không hiểu rõ Vô Tâm cho lắm!” Vô Thiền xoay người đi một hướng khác, “Chỉ có một chuyện, khi còn bé đến nay vẫn khắc sâu trong tâm trí.”
Hàn Thủy Tự, mười hai năm trước.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền đang luyện quyền trong sân nhỏ.
“Đây chính là Kim Cương Phục Ma thần thông?”
Thanh âm từ trên cao truyền xuống. Vô Thiền ngước mắt nhìn lên thì thấy tiểu Vô Tâm ngồi trên cành cây, tay cầm một chiếc lá bạch quả màu vàng, ngắm nghía, không chú ý tới hắn bên dưới, chỉ thuận miệng qua loa hỏi.
Vô Thiền gật đầu, “Ừm! Vô Tâm sư đệ.”
“Chẳng qua là lòng phục ma nặng như vậy, có khác gì ma đâu?” Tiểu Vô Tâm cầm lá bạch quả xoay xoay, thâm sâu mở lời.
“Trừ ma vệ đạo, vốn không phải nên như vậy sao?” Vô Thiền lúc ấy không hiểu, gãi cái đầu trọc nhỏ, nhìn tiểu Vô Tâm, thắc mắc.
Tiểu Vô Tâm tiếp tục nói ra những cảm nhận trong lòng. “Trừ ma là giết hết ma quỷ phiền não. Không phải trừ ma bên ngoài, mà là trừ ma trong lòng!”
Vô Thiền nghe xong lời ấy tựa như thiên lôi quang đỉnh, cúi đầu trầm tư suy ngẫm, đến khi ngước nhìn lên đã không thấy Vô Tâm đâu nữa.
“Nếu không phải do chính miệng đại sư kể, ta cũng không thể tin một đứa trẻ năm tuổi có thể nói ra những lời nói như thế.” Đường Liên đưa tay đón lấy lá bạch quả đang bay đến, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, dừng một chút, bỗng dưng trầm giọng kể.
“Từ nhỏ ta sinh ra ở Đường môn, môn quy nghiêm ngặt, trước năm mười hai tuổi tu luyện tâm pháp độc thuật của lục môn ngoại phòng. Năm mười sáu tuổi luyện thành tất cả thủ pháp ám khí của tam thập nhị môn ngoại phòng. Mười bảy tuổi đi tới Tuyết Nguyệt Thành, bái sư tôn làm thầy, đến nay cũng được thêm sáu năm. Chuyện trong hai mươi ba năm này, tựa như đều đã được định sẵn, ta chỉ cần hoàn thành là được. Bằng tâm mà động, ta thật không hiểu ra!”
“Ngày mai phải khởi hành đi Vu Điền Quốc rồi. Nếu gặp được lệnh sư đệ, Vô Thiền đại sư sẽ làm thế nào?” Đường Liên chợt siết tay lại, nhìn Vô Thiền thăm dò thử hỏi.
Vô Thiền đi về phía trước một bước, nhảy một cái leo lên mái hiên, cười đáp. “Tùy tâm sở dục! Đường huynh cứ từ từ mà nghĩ. Tiểu tăng phải đi ngủ đây!” Vô Thiền nói xong liền xoay người, nhảy xuống đất, bỏ đi.
“Sư huynh, huynh từ từ nghĩ. Bổn cô nương phải đi ngủ đây! Đại Hoàng, chúng ta đi!” Tư Không Thiên Lạc, ôm chú cún lên, bộ dáng kênh kiệu tự kiêu quay đầu một mạch bỏ đi. Mặc cho cún con luôn tìm cách thoát khỏi cô ta.
Duy nhất chỉ còn một mình Thiên Nữ Nhụy ở lại, nàng thở dài một cái, đứng lên bước nhanh vào phía trước rồi uyển chuyển phóng lên mái đình, ôm lấy vai Đường Liên, ngồi xuống bên cạnh hắn, dịu dàng nói. “Tùy tâm sở dục cũng được. Tùy tâm, tùy tính, tùy duyên cũng được. Không cần nghĩ nhiều quá đâu! Khi gặp nhau, phản ứng chớp nhoáng trong lòng, chính là tâm của huynh.”
“Ta cảm thấy Vô Tâm cũng không phải phường đại gian đại ác gì! Càng huống hồ lúc trên xe ngựa, y cũng xem như từng cứu chúng ta một mạng.” Đường Liên ngại ngùng, có chút tránh né Thiên Nữ Nhụy, quay mặt đi. Trong lòng hắn bâng khuâng, khó phân định đúng sai, đạo nghĩa. “Có điều, dù sao y cũng là Thiếu tông chủ Ma giáo. Càng huống chi...”
“Huynh đó, chính là nghĩ quá nhiều rồi! Suy sau tính trước cứng ngắc như thế, làm gì có dáng vẻ giống thiếu niên lãng tử chứ? Nghĩ không thông thì đừng nghĩ nữa.” Thiên Nữ Nhụy vội đánh gãy nửa lời Đường Liên muốn nói. Nàng vỗ nhẹ vào vai Đường Liên khuyên nhũ.
Thiên Nữ Nhụy đột nhiên quay người đi, nhỏ giọng buồn bã phát ra. “Ngày mai ta sẽ về Tam Cố Thành!”
Đường Liên nghe xong, trái tim hắn giống như bị kích động muốn phát nổ. Hắn thật muốn giữ nàng nán lại lâu hơn một chút. Vậy mà hắn lại khẩu thị tâm phi, chỉ biết quay sang, nói một lời đầy khách khí. “Vậy cô đi đường cẩn thận...”
Thế nhưng, Thiên Nữ Nhụy không chờ Đường Liên nói hết câu, đã chủ động đưa môi đến, cản lại toàn bộ thần trí của Đường Liên. Đường Liên ngây dại, ngay thời khắc này, hắn chỉ biết hành động theo cảm tình, nhiệt tình đáp trả nụ hôn nồng nàn của Thiên Nữ Nhụy.
Khi hai cánh môi quyến luyến tách ra khỏi nhau, Thiên Nữ Nhụy thẹn thùng xoay người, nhảy xuống đất, nàng hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn Đường Liên đang ngây ngốc ngồi yên trên mái đình, ánh mắt không giấu được sự ngỡ ngàng, lúng túng. Nàng nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, nhẹ bảo.
“Huynh đi đường cũng phải cẩn thận nhé! Nhớ tùy tâm mà động, giống như lúc nãy vậy!”
Dứt lời, Thiên Nữ Nhụy một mạch bỏ đi mất dạng. Còn lại Đường Liên vẫn cứ ngây ngây dại dại ngồi đó trông theo bóng nàng.
Trời còn chưa kịp sáng, một đoàn người ngựa xuất phát từ Cửu Long Tự, cấp tốc lên đường, thẳng hướng đất cũ Đại Phạn Âm mà truy. Phía trước là bảy lão hòa thượng đầu trọc, hăng hái dẫn đầu. Theo sau là Đường Liên, Vô Thiền và Tư Không Thiên Lạc, vó ngựa phóng nhanh, cát bụi trên sa mạc cũng vì vậy mà trở nên mù mịt.
“Sư huynh, huynh nói xem, Vô Tâm hòa thượng này có phải là điên rồi không? Nhiều người truy sát hắn như vậy, hắn không mau tìm cách trốn đi. Lại chạy đến đây, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải đang tìm chết sao?” Tư Không Thiên Lạc ngồi trên lưng ngựa, quay mặt sang hỏi nhỏ Đường Liên.
Đường Liên cũng không hiểu Vô Tâm đang suy tính chuyện gì, thế nên trong lòng hắn cứ mãi lo nghĩ không yên. Đường Liên chưa kịp trả lời, Vô Thiền ở phía sau, phóng ngựa tới gần bên cạnh hắn, cười hỏi. “Đường huynh, chuyện tối qua huynh đã nghĩ thông chưa?”
“Ta vẫn chưa hiểu rõ tâm ý của chính mình. Thôi thì chờ đến thời khắc nào đó, trong lòng thoáng có quyết định thì cứ như vậy mà làm đi.” Đường Liên nhẹ lắc đầu, thở dài một cái.
“Còn tiểu tăng càng lúc càng hiểu rõ tâm ý của mình. Biết được mình cần phải làm gì! Sư phụ không phải ma, Vô Tâm sư đệ cũng không phải ma!” Vô Thiền ngẩng đầu đối diện với bầu trời đang chuẩn bị ló ra những tia nắng đầu tiên, hiên ngang cất lời.
“Sao lại nói thế?” Tư Không Thiên Lạc ở bên kia, nhóm người nhìn qua Vô Thiền, lớn tiếng nghi vấn.
“Tiểu tăng có từng dịp nghe sư phụ nói, cố hương của sư phụ chính là đất cũ Đại Phạn Âm Tự này. Vô Tâm bất chấp mọi hiểm nguy trở về nơi đây, cũng chỉ vì muốn giúp sư phụ lá rụng về cội!” Vô Thiền ánh mắt chứa đầy chính khí lẫm liệt, nhìn về phía trước sâu hun hút, không có đích đến nhưng có điểm dừng và mục tiêu cần thực hiện, hắn thúc ngựa phóng nhanh vụt đi mất.
Đường Liên ở lại phía sau, cúi đầu tự lẩm bẩm một mình. “Bằng tâm mà động, tùy ý hành sự!”
Ở đâu đó trong sa mạc khô cằn này, lại xuất hiện thêm một đoàn người ngựa của một thế lực thần bí nào đó, đang lang thang trên mặt cát vàng.
Một thiếu niên say ngựa, mệt mỏi nằm dài trên lưng ngựa, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại vác trên lưng một hạp gỗ to tướng, còn lớn hơn thân hình vị thiếu niên kia. Không còn sức lực bám víu, thiếu niên kia liền cùng hạp gỗ té khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất.
Một vị thiếu niên khác, cao lớn dẫn đầu, tay cầm bản đồ xem xét kỹ càng, rồi lên tiếng. “Chính là nơi này. Các vị đại sư của Cửu Long chắc là đã đến nơi rồi!”
Vị thiếu niên ngã ngựa ban nãy, cố sức đi đến, thiều thào vừa hỏi vừa than vãn. “Sư huynh, tên hòa thượng này thật sự quan trọng vậy sao? Điên cuồng chạy ngày chạy đêm không nghỉ. Đệ mệt sắp chết luôn rồi này!”
“Sau khi Vong Ưu nhập ma bỏ mạng, trên đời này, người có thể khôi phục nguyên vẹn tất cả ba mươi hai bí tịch La Sát Đường. Chỉ còn lại duy nhất Vô Tâm hòa thượng này thôi.” Sư huynh cất tấm bản đồ vào trong, lấy túi da chứa nước ra uống, sẵn tiện giải đáp thắc mắc cho sư đệ của hắn.
“Cho nên lần này mục đích của chúng ta là đi cướp tên hòa thượng đó...” Sư đệ chạy theo, hỏi tiếp.
“Thứ nhất, võ công La Sát Đường trả lại chủ cũ, trả lại Phật tông thiên hạ. Mà Vô Tâm hòa thượng này phải về Vô Song Thành. Không được để Tuyết Nguyệt Thành giành mất!” Sư huynh thở dài một hơi, tiếp tục giải thích.
“Năm đó, trước khi Tuyết Nguyệt Thành được thành lập, Vô Song thành chúng ta mới thật sự là Thiên Hạ Vô Song. Mà này, tuy không muốn thừa nhận nhưng sư phụ nói, đệ là người có thiên phú nhất ở Vô Song Thành trong vòng một trăm năm nay.” Sư huynh bước đến, đặt hai tay lên vai tiểu sư đệ, như gửi trọn niềm tin vào đứa trẻ này, nhẹ dặn dò. “Nếu Vô Song Thành muốn trở lại đệ nhất thiên hạ, thì chỉ có thể dựa vào đệ. Cho nên lần này, sư huynh hi vọng đệ có thể dốc hết toàn lực.”
Sư đệ kia bất chợt tắt đi nụ cười trên môi, vẻ mặt ngây ngô cúi đầu thấp xuống, dường như vẫn còn uẩn khúc trong lòng chưa giải. Sư huynh thấy vậy, liền mở đường giúp hắn. “Đệ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Đệ chỉ muốn hỏi, hòa thượng đó quan trọng như vậy, sao lúc trước khi xuất phát, huynh không nói, cứ phải sắp đến nơi huynh mới chịu nói với đệ?” Sư đệ nhanh chóng hỏi tới.
Sư huynh thật bó tay hết cách với tên sư đệ ngốc nghếch này, hắn lập tức rút tay về, não nề thở dài thườn thượt, gằn giọng gắt. “Hayda... mấy lời này hôm trước mới nói với đệ xong!”
“Hửm? Hóa ra là vậy!” Sư đệ ngớ ngẩn cười một cưới cho qua chuyện.
“Cơ nghiệp trăm năm của Vô Song Thành ta, thật sự phải dựa vào thằng ngốc này sao?” Thâm tâm sư huynh không khỏi gào thét, hắn chỉ biết ngửa mặt lên trời mà than thở cho nhẹ cõi lòng.
“Phía trước là đến nơi rồi. Nhanh chóng lên đường thôi!” Sư huynh quay lại chính sự, nhảy lên ngựa, thúc dục một tiếng.
Cả đoàn ngựa lại tiếp tục phi nước đại giữa sa mạc nóng bức.
Chương này phần lớn được trích từ chương 19: Tùy Tâm Sở Dục trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.