“Tiểu Kiệt!”
Quả Quả hốt hoảng định chạy đến nhưng mặt nước bắt đầu rung động từng nhịp như có ai đó tác động một lực rất mạnh từ trong lòng nước, đánh lên từng cơn sóng gợn. Cùng lúc, bàn cờ nhanh chóng biến mất, những quân cờ giờ chỉ còn trơ lại những chiếc lá xanh, đỏ lềnh bềnh trên mặt nước. Quả Quả chưa kịp chạy đến đã bị sự rung động kia làm cho chao đảo ngả nghiêng, mất thăng bằng trên chiếc lá xanh. Vô Tâm và Tiêu Sắt liền dùng khinh công đạp trên những chiếc lá đang rơi xuống, xếp thành ba hàng nổi trên mặt nước, chạy đến chỗ nàng, hai người hai bên một tay đỡ lấy nàng, chạy về hướng ngược lại.
Mặt nước trở về vẻ tĩnh lặng êm ả như lúc đầu. Chỉ có những cái chạm chân vào chiếc lá của ba người, làm cho mặt nước khẽ động một chút sóng. Những cái bóng đen lũ lượt đuổi theo phía sau, khi thì hợp lại thành một chiếc bóng đen to lớn, khi thì tách nhau ra những cái bóng đen nhỏ. Một mực âm thầm lao vun vút, đuổi theo dưới chân ba người bọn họ.
Bên ngoài, một đạo quang màu xám chạy dài nối lại thành hình ngũ giác. Thông Thiên Tháp tầng ba phát sáng lên rồi vụt tắt.
“Lần này để ta xem thử các người làm sao lên được tầng thứ tư?” Người kia nhìn vào ngọn tháp trước mặt cười khẩy, tức khí vẫn còn lưu lại mấy phần.
“Rõ ràng chúng ta thắng mà. Chuyện này là sao đây???” Quả Quả quay sang Vô Tâm rồi đến Tiêu Sắt, tức khí cuồng cuộng, lẫn bên trong tức khí còn có vài phần sửng sốt, khó hiểu. Tất cả đều theo ánh mắt và thanh âm cùng lúc thoát ra.
“Không có nhiều thời gian để nói đến chuyện này. Mau rời khỏi đây.”
Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Trước tình thế cấp bách thế này, điều quan trọng đầu tiên phải mau tìm cách thoát hiểm sau đó mới tìm hiểu nguyên nhân và đưa ra hướng giải quyết thích đáng.
“Nhưng Tiểu Kiệt, đệ ấy rơi xuống nước mất rồi. Hai người mặc kệ ta, mau quay lại cứu đệ ấy đi.” Quả Quả hai tay dùng dằng, chân cũng không muốn cùng Vô Tâm và Tiêu Sắt chạy tiếp.
“Không còn kịp nữa.” Vô Tâm quay sang gấp rút cất lời, ngăn lại cái tính bướng bỉnh, cứng đầu của Quả Quả. Hắn biết nàng lo lắng cho Lôi Vô Kiệt nhưng đã trễ rồi, không thể quay lại được nữa. Nên hắn đã xốc cánh tay Quả Quả, cưỡng chế nàng kéo theo bọn họ.
“Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã đoán sai.” Tiêu Sắt thở dài, âm thanh nghe rõ có chút thất vọng.
“Đoán sai??? Ý ngươi là... Chúng ta thắng vẫn không thể cứu được Tiểu Kiệt?” Quả Quả liền quay sang Tiêu Sắt, thảo luận về vấn đề này.
“Không phải. Thực chất tên gia hỏa xảo trá đó đang chơi khâm chúng ta. Không phải chúng ta thắng sẽ cứu được Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt ánh mắt ảm đạm nhìn phía trước, chân không ngừng đạp trên những chiếc lá mà chạy.
“Có thể Lôi Vô Kiệt đại diện cho bên xanh. Nên nếu chúng ta thua, người rơi xuống nước là chúng ta. Nhưng chúng ta đã thắng, Lôi Vô Kiệt buộc phải rơi xuống.” Vô Tâm quay lại, nhìn Quả Quả nói rõ suy nghĩ.
“Đáng hận!” Quả Quả nghe xong, chân mày giận run run, ngữ khí cũng cháy bừng bừng. “Nếu Tiểu Kiệt mà mất một cọng lông nào, ta sẽ lột da lão cẩu hồ ly này.”
“Mà Tiểu Kiệt không gặp nguy hiểm gì đó chứ?” Hỏa khí vừa bừng lên, liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy lo lắng của Quả Quả.
“Lôi Vô Kiệt đã lạc vào một huyễn cảnh khác trong Thông Thiên Tháp. Cách tốt nhất để cứu hắn chính là nhanh chóng xông lên tầng cuối cùng, đạp đổ cái tháp này để phá trận.” Vô Tâm bộ dáng kiên nghị, ánh mắt đinh ninh nhìn về phía trước, chân bên dưới đạp lên chiếc lá đỏ.
Đột nhiên từ dưới mặt nước, những bóng đen nhỏ, nhảy lên khỏi mặt nước. Dần lộ rõ nguyên hình là quái vật nào đang tới bên chân Vô Tâm.
“Nguy hiểm! Chạy mau!”
Tiêu Sắt phát giác những con thủy quái đang nhảy lên há to miệng với hàm răng dài nhọn hoắc định tấn công vào chân Vô Tâm, mắt liền mở to hơn một chút, kinh hô một tiếng rồi dùng khinh công định phi lên cao.
Nhưng...
“Sao lại không thể sử dụng khinh công???”
Vô Tâm và Tiêu Sắt ngỡ ngàng cảm thán.
Sau khi nghe Tiêu Sắt hô hoán, Vô Tâm và Quả Quả ngay lập tức nhìn về mối nguy hiểm kia. Vô Tâm cũng định dùng khinh công như Tiêu Sắt, nhưng không thể. Cả hai liền phải nhanh chân chạy về phía trước để Vô Tâm tránh đi những cái táp của hàm răng sắc nhọn từ dưới mặt nước phóng đến.
Những con thủy quái để hụt mất con mồi béo bở liền lao trở về ẩn mình dưới mặt nước, vẫn tiếp tục gắt gao truy đuổi phía sau họ.
Không thể sử dụng khinh công, phía sau là những con thủy quái hung tợn không ngừng đeo bám, ba người bọn họ rốt cuộc phải dùng cách gì để thoát nạn này đây?
“Sao lại gặp phải Quỷ Dạ Ngư?” Vô Tâm ảo não, chán chường.
Nói về loài thủy quái vừa tấn công Vô Tâm chính là Quỷ Dạ Ngư này, Quả Quả thoạt hình trông chúng rất giống như loài cá cần câu Anglerfish sống dưới đáy biển sâu. Đây được xem là sinh vật lập dị, xấu xí nhất trên trái đất. Chúng có cái đầu to bự, một phần thịt thừa phía đầu dài ra và cong xuống như chiếc cần câu. Chiếc “cần” phát ra ánh sáng giống như ánh đèn pha đội trên đầu, cái miệng lớn hình lưỡi liềm chứa đầy những chiếc răng dài giống như răng nanh và cong ngược vào trong, có lẽ là cơ chế thích nghi để giữ chặt con mồi. Chúng có màu nâu sẫm.
Nhưng điều khác nhau cơ bản giữa cá cần câu Anglerfish và Quỷ Dạ Ngư chính là loài cá này chỉ sống gần trên mặt nước, con to lớn nhất cũng chỉ có chiều dài khiêm tốn khoảng 30 cm với trọng lượng khoảng 2 kg. Với thân hình nhỏ bé nên chúng sống và săn mồi theo đàn và do con đầu đàn chỉ huy. Vũ khí lợi hại nhất của chúng không gì khác chính là hàm răng sắc bén và dữ tợn kia. Chúng chuyên há to hàm răng, táp vào con mồi, rồi thi nhau cắn xé con mồi. Tính đặc thù của chúng là rất hung bạo và đeo bám dai dẳng con mồi. Xưa nay chưa từng có con mồi nào thoát khỏi hàm răng tử thần của chúng. Đặc điểm này khá giống với loài cá Piranha, cổ máy xay thịt ở Amazon.
“Chúng vẫn ráo riết truy đuổi chúng ta.” Quả Quả chân thì chạy nhưng mắt thì để ở phía sau, nhìn lại Quỷ Dạ Ngư đang ùng ùng bám theo họ.
“Đương nhiên rồi. Quỷ Dạ Ngư sẽ không dễ dàng buông tha con mồi khi đã rơi trong tầm ngắm của chúng.” Tiêu Sắt thản nhiên mở lời. Cước bộ di chuyển nhanh trên những chiếc lá xanh đỏ nổi trên mặt nước.
Chân Tiêu Sắt vừa đạp xuống chiếc lá đỏ. Những con Quỷ Dạ Ngư liền xông lên khỏi mặt nước, há miệng tấn công họ.
“Chúng lại đến kìa!” Quả Quả hoảng hốt bám vào Vô Tâm, Tiêu Sắt, giục họ chạy nhanh hơn một chút.
Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng quýnh quáng gia tăng tốc độ. Những con Quỷ Dạ Ngư lại chậm hơn họ một chút, táp vào khoảng không, rồi bực tức lao xuống mặt nước, tiếp tục rượt đuổi.
“Với bộ răng sắc, nhọn một đàn Quỷ Dạ Ngư có thể xơi tái một con trâu chỉ trong vòng chưa tới một khắc, còn với kích cỡ như cô chỉ khoảng 100 cân (=50kg) thì chắc cũng tầm 12 phân đi (12 phân = 180s = 3”).” Tiêu Sắt thấy Quả Quả có chút sợ hãi liền quay sang lên tiếng dọa trêu nàng.
“Nói cho ngươi biết lão tử không sợ trời, không sợ đất. Càng không sợ mấy loài xấu xí này đâu nga.” Quả Quả vênh mặt lên, dõng dạc đáp trả Tiêu Sắt.
“Không chỉ sở hữu hàm răng sắc nhọn, Quỷ Dạ Ngư còn có thính giác khá nhạy. Điều này giúp chúng xác định vị trí của con mồi ngay cả trong dòng nước đục.” Vô Tâm bên kia cũng nói chêm vào.
“Đặc biệt hơn, Quỷ Dạ Ngư còn được mệnh danh là loài thủy quái “cực kỳ khát máu“. Bởi lẽ, khi tấn công con mồi, nạn nhân bị chảy máu dưới nước sẽ càng kích thích bản năng ăn thịt của Quỷ Dạ Ngư và càng khiến chúng tấn công điên cuồng hơn. Nên tốt nhất là đừng ai để nó cắn trúng nếu không cả ba chúng ta đều sẽ trở thành bữa ăn thịnh soạn của chúng.” Tiêu Sắt không chịu thua Vô Tâm về vốn hiểu biết của hắn với Quỷ Dạ Ngư nên khi Vô Tâm vừa nói hết câu, Tiêu Sắt lập tức tiếp lời.
“Quỷ Dạ Ngư luôn sẵn sàng tung ra các cú táp liên tục và chớp nhoáng. Chúng có thể nhai gọn các xương đốt ngón tay ở người trong tích tắc. Bởi vậy, Quỷ Dạ Ngư là nỗi khiếp sợ kinh hoàng của những dòng sông trong rừng rậm.” Vô Tâm vừa lườm Tiêu Sắt một cái, vừa tiếp tục phô bày kiến thức sâu rộng của chính hắn.
“Xem ra Quỷ Dạ Ngư chính là sự kết hợp giữa hình dáng bên ngoài xấu xí của loài cá quỷ Anglerfish, ẩn bên trong là đặc tính tàn bạo của cá Piranha.” Quả Quả nghe xong, đã rút kết luận cuối cùng.
Nếu để Quỷ Dạ Ngư táp trúng, không biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra. Chắc là sẽ giống như mấy cảnh rùng rợn trong phim kinh dị về các loài cá ăn thịt người mà nàng hay xem. Đàn cá lập tức lao vào cắn xé nàng hay Vô Tâm, Tiêu Sắt ra thành trăm mảnh, máu chảy đỏ cả mặt nước. Khi xem mấy cảnh đó nàng không hề thấy sợ hãi, bây giờ trực tiếp rơi vào hiểm cảnh tương tự, đối diện với những thủy quái hung hãn. Nàng liền cảm thấy trong lòng đâu đó có một tia phấn khích thoáng qua. Nàng muốn thử thách giới hạn của bản thân. Nàng tin tưởng vào bản thân, tin tưởng vào hai người bọn họ. Dù phía trước là hoàn cảnh hiểm nguy, khó khăn trắc trở dường nào, họ sẽ luôn cùng nhau nỗ lực vượt qua. Không bao giờ dễ dàng buông bỏ. Cuộc sống chỉ cần gặp được những người bằng hữu như vậy, cùng họ phiêu lưu đây đó, thế là đã đủ rồi.
Đang im lặng suy viễn, Quả Quả vô tình chân trái đạp lên chiếc lá đỏ. Mặt nước dưới chân bắt đầu rung động, báo hiệu một chuyện chẳng lành sắp xảy đến. Quả Quả cảm nhận được liền nhìn xuống chân. Đàn Quỷ Dạ Ngư ngay tức khắc hành động, nhắm vào bắp chân Quả Quả, từ dưới nước xông lên cao khỏi mặt nước, lao đến miếng thịt ngon trước mắt. Lần này chúng nhất định sẽ không để hụt nữa.
Vô Tâm co chân, hướng tới con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn hung hăng nhất, tặng cho nó một cước thẳng vào mặt. Khiến nó rơi tõm xuống nước, say sẩm mặt mày. Những con khác thấy vậy, càng thêm tức giận, thi nhau tấn công dồn dập vào ba người. Tiêu Sắt cũng không nhân từ, xoay người lại, hai chân cũng động thủ với chúng. Những con Quỷ Dạ Ngư nhe nanh phóng lên, liền bị Vô Tâm, Tiêu Sắt mỗi người một bên, dùng chân hết đá thì đạp vài ba con Quỷ Dạ Ngư cùng rơi xuống nước.
Những con Quỷ Dạ Ngư nhận thấy Quả Quả là kẻ yếu nhất trong ba người bọn họ liền chủ yếu nhắm vào nàng mà lao đến. Nhưng Vô Tâm và Tiêu Sắt phòng thủ chặt chẽ, chúng không thể làm gì được, ngược lại còn bị đánh rơi trở về. Tiêu Sắt dù lười biếng đến mấy, trong tình thế khó khăn này cũng phải góp chút sức lực, nếu không thì chính hắn cũng gặp nguy hiểm. Ba người cũng phải bỏ mạng tại đây. À không bốn người mới phải.
Con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn thể hiện tài năng thao lược của mình liền ra hiệu chỉ huy, chia cả đàn Quỷ Dạ Ngư thành hai tốp. Một tốp vẫn tấn công liên tục từ phía trước và tảng ra bên phải. Một tốp lặn xuống nước, bơi ra phía sau và bên trái, trực tiếp bao vây kín đường tẩu thoát của ba người bọn họ và tiến công dập dồn.
Thấy vậy, Tiêu Sắt cũng chuyển hướng bước lên chiếc lá xanh phía trước, chắn trước Quả Quả, bình nhiên hai tay ôm trước ngực, hai chân liên tục ứng phó với những con Quỷ Dạ Ngư đang phóng từ mặt nước lên, há to miệng tấn công họ bằng cách hai chân thay phiên nhau đạp chúng ngược trở lại mặt nước. Tiêu Sắt có nhiệm vụ bảo hộ phía trước và bên trái Quả Quả. Còn phía sau và bên phải là phần của Vô Tâm. Hai người cứ luân chuyển tiếp hai vị trí đó để tiếp chiến một trận quyết liệt với Quỷ Dạ Ngư. Quả Quả ở chính nghĩa được bảo vệ nghiêm ngặt, lại chứng kiến trận chiến kịch liệt của Vô Tâm, Tiêu Sắt với Quỷ Dạ Ngư liền thích thú ra mặt. Hai mắt lấp lánh quang mang ái mộ cực độ, nhảy tưng tưng trên chiếc lá đỏ đầy vui sướng. “Đánh hay lắm.”
Chỉ có Vô Tâm, Tiêu Sắt phải đối phó với cả đàn Quỷ Dạ Ngư dai sức, không hề mệt mỏi kia khiến cho họ cũng có thấm mệt đôi chút. Vô Tâm giang chân, quơ một cái, bốn năm con Quỷ Dạ Ngư đang xông tới đành phải ngã nhào xuống nước. Hắn xoay người hướng sang bên phải dùng một con Quỷ Dạ Ngư làm hỏa tiễn, đá nó bay vào hai ba Quỷ Dạ Ngư khác đang lũ lượt nhắm vào Quả Quả nhảy lên, kết quả đánh trúng hồng tâm, cả đám cùng nhau rớt trở về mặt nước.
Tiêu Sắt bên kia tâng một con Quỷ Dạ Ngư, lộn qua lộn lại mấy lượt giữa hai chân như tâng bóng, làm cho mấy con Quỷ Dạ Ngư dưới nước ló đầu lên nhìn thấy mà tròng mắt không khỏi di chuyển theo. Sau đó Tiêu Sắt tâng lên lần nữa vừa tầm chân, nhảy lên đá ngang một cú, con Quỷ Dạ Ngư xấu số liền lao trúng vào đồng bọn ba bốn con đang cùng lúc phóng lên phía trước công kích vào Quả Quả. Tội cho con cuối cùng, bị lực tác động liền văng ra ngoài. Những con Quỷ Dạ Ngư khác cứ lao vào họ, liền bị Vô Tâm, Tiêu Sắt đá bay ra ngoài, có lúc bay bổng lên trời, lúc văng ra xa tứ hướng.
Con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn, đang ngấm ngầm quan sát chiến trường. Nó phải nhân lúc Vô Tâm, Tiêu Sắt phòng ngự có kẽ hở liền nhắm vào Quả Quả, dùng sức phóng vút lên cao. Chỉ cần cằn trúng nàng, máu nàng chảy xuống nước, sẽ như một liều thuốc kích thích những con Quỷ Dạ Ngư khác, hung hãn thô bạo ứng chiến quyết liệt hơn. Chúng sẽ có một bữa ăn no nê.
Vô Tâm và Tiêu Sắt hai bên phải nghênh chiến với rất nhiều con Quỷ Dạ Ngư. Nói không có kẽ hở thì quả là nói điêu. Trong lúc Vô Tâm phía sau đang ba đầu sáu tay đối phó đầy cam go với những con Quỷ Dạ Ngư khác, Tiêu Sắt cũng không khá hơn khi hắn xuýt bị một con Quỷ Dạ Ngư cắn vào chân. Con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn chớp lấy thời cơ, phóng vút lên cao, há to miệng, phô bày hàm răng nanh sắc nhọn, lao đến ngang tầm mắt nàng.
Quả Quả đang hí hửng xoay tới xoay lui xem Vô Tâm, Tiêu Sắt đánh nhau với Quỷ Dạ Ngư. Trong tầm mắt chợt xuất hiện kẻ thù hung ác đang tới, nàng liền vội vàng sử dụng Vu thuật nhưng không có hiệu nghiệm. Nàng loay hoay nhìn sang Vô Tâm, Tiêu Sắt nhưng họ đang bận bịu không hề phát giác ra. Quả Quả lần này phải làm sao thoát thân đây?
Đến lúc Vô Tâm nhận ra được, Tiêu Sắt phát hiện nguy hiểm cận kề với Quả Quả thì cũng sửng sốt hết cả lên, dương mắt nhìn Quỷ Dạ Ngư đầu đàn đang đến rất rất gần Quả Quả. Họ vội định thần, quay lại động thủ. Nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Quỷ Dạ Ngư đầu đàn một chút.
Quả Quả sẽ bị con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn kia cắn trúng sao?
Lúc hàm răng của Quỷ Dạ Ngư kia đến gần trong gang tấc, liền bị văng lên trời, lộn vài vòng rồi rơi tự do xuống nước. Trông chờ người khác cứ mình, chi bằng tự mình cứu lấy mình. Ngay thời khắc nguy nan, Quả Quả làm liều ôm tay dùng sức đấm vào bụng con Quỷ Dạ Ngư dữ tợn đó một đấm thật mạnh. Nó chỉ còn chút xíu nữa là thực hiện được kế hoạch hoàn mỹ trong tư duy. Nhưng chưa động được đến nàng đã bị nàng đấm bay lên trời, thê lương rớt trở về lòng nước. Xem ra trong trận chiến này, Quỷ Dạ Ngư đầu đàn là kẻ bại trận thê thảm nhất. Những con Quỷ Dạ Ngư khác cùng Vô Tâm, Tiêu Sắt cùng lúc thất thần, ngơ ngác đình chiến mà chỉ chăm chú nhìn vào cuộc đối đầu của Quả Quả và Quỷ Dạ Ngư đầu đàn.
“May quá không mất miếng thịt nào!” Quả Quả hai mắt hé mở, từ từ xoay cổ tay, ti hí nhìn thử. Khi phát hiện tay mình bình an vô sự, nàng mừng quýnh lên, vui vẻ thu tay về, lắc qua lắc lại ngắm nghía lại lần nữa.
Vô Tâm, Tiêu Sắt cuối cùng cũng quy tụ đầy đủ hồn phách. Sự việc vừa nãy đúng là dọa người ta chết kiếp. Nếu Quả Quả thật sự bị cắn trúng, không biết hai người họ sẽ làm gì???
Con Quỷ Dạ Ngư đầu đàn ngoi đầu lên khỏi mặt nước, đầu óc vẫn còn có chút quay cuồng. Nó bị Quả Quả đánh bay mặt mũi chợt nổi cơn cuồng nộ, chiếc cần câu trên đầu bỗng phát sáng lên. Những con Quỷ Dạ Ngư không biết từ đâu kéo đến ngày một đông đúc hơn, vây kín Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt.
Bọn chúng đồng loạt hành động. Hàng trăm con Quỷ Dạ Ngư nhảy cao khỏi mặt nước tấn công mười phương tám hướng. Cảnh tượng có chút hỗn loạn. Lần này thật sự rất bức người, Vô Tâm, Quả Quả, Tiêu Sắt cùng nhau đánh loạn xạ hết cả lên. Hết cước rồi quyền, lúc đá lại đạp, rồi đấm. Hễ bất cứ chiêu gì có thể đánh bay Quỷ Dạ Ngư thì họ điều mang ra xài hết.
Tiêu Sắt phía trước mở được một con đường, liền nắm lấy bàn tay Quả Quả, lôi nàng rời khỏi chiếc lá đỏ mà chạy trên những chiếc lá xanh nổi lềnh bềnh, bỏ lại mình Vô Tâm trên chiến trận. “Chạy!”
“Tiêu Sắt!” Quả Quả bị hành động nhanh như chớp của Tiêu Sắt làm bất ngờ, thất thanh kêu lên một tiếng. Sau đó nàng phát hiện tình trạng có chỗ khác thường, “Ah cái này... nắm tay rồi ah.” Chỉ thấy Tiêu Sắt nắm chặt tay nàng kéo nàng chạy như bay về phía trước, tránh xa nguy hiểm cùng Vô Tâm ở phía sau.
“Vô Tâm. Còn Vô Tâm nữa.” Quả Quả sực nhớ lại còn thiếu một đội viên, liền lo lắng quay đầu nhìn Vô Tâm phía sau, tay còn lại đánh đánh nhẹ vào tay Tiêu Sắt đang nắm tay nàng, như muốn nhắc nhỡ hắn một chuyện hệ trọng.
“Hắn sẽ tự mình lo được.” Tiêu Sắt ngược lại không lo lắng chút nào, an nhiên kéo Quả Quả chạy đi, không chịu dừng lại.
“Lo sao nổi chứ??? Hắn lát nữa sẽ thành thức ăn cho cá mất.” Quả Quả có chút bực tức, dùng dằng kéo Tiêu Sắt đứng lại.
Vô Tâm sau khi phát hiện phía sau có chút im ắng bất thường, liền quay lại nhìn thì chẳng thấy bóng ai, hai người sau lưng đột ngột biến mất từ khi nào??? Cũng may Quỷ Dạ Ngư cũng đột nhiên cũng không tấn công ồ ạt nữa mà lại lặn xuống mặt nước, cùng Vô Tâm chạy đua để đuổi theo Quả Quả và Tiêu Sắt phía trước.
Nhưng Tiêu Sắt vẫn không muốn dừng chân. Quả Quả chỉ còn cách quay lại phía sau giang rộng cánh tay, gọi. “Vô Tâm nhanh lên.”
Vô Tâm vừa chạy vừa phóng đến nắm lấy cổ tay Quả Quả để đuổi kịp Quả Quả và Tiêu Sắt. Sau khi bắt kịp nhịp điệu của hai người. Vô Tâm quay sang, lườm huýt hỏi tội Tiêu Sắt. “Ngươi hay lắm!”
“Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Ngươi đừng trách ta, chẳng phải trước khi chạy đi ta đã hô lên rồi sao? Là tại ngươi không nghe thấy.” Tiêu Sắt điềm nhiên giành phần đúng về mình, đỗ hết lỗi cho Vô Tâm.
Vô Tâm nghe xong, càng thêm sôi máu nhưng cố gằn xuống nộ khí trong giọng nói, quay mặt đi. “Được. Ta từ bi hỷ xả không tính với ngươi.”
Tiêu Sắt hắn hô cái gì chứ? Nói lí nhí trong miệng lại gọi là hô àh? Đã vậy còn kéo Quả Quả đi cùng như kiểu muốn cùng nhau bỏ trốn??? Bây giờ hai người họ vẫn còn tay trong tay???
Vô Tâm liếc một cái thật nhọn vào hai bàn tay đang quấn lấy nhau, cả người nóng rang vì giận. Mùi giấm chua từ đấy bốc lên nồng nặc.
“Kỳ lạ ah. Hai người có phát hiện khi chúng ta giẫm lên mấy lá đỏ thì Quỷ Dạ Ngư mới nhảy lên tấn công không?” Quả Quả nghiêng đầu, nhạy bén nhận ra mấu chốt của vấn đề.
“Không lẽ chiếc lá đỏ là cửa tử? Lá xanh là cửa sinh?” Tiêu Sắt cũng nhanh nhảu nêu lên suy nghĩ của mình.
“Vậy tránh lá đỏ ra là được.” Vô Tâm không kiêng kị, lập tức hào sảng cất lời.
Ba người vừa đi trên những chiếc lá vừa chú ý đến màu sắc của chúng. Cứ thấy chiếc lá đỏ, họ thận trọng dìu dắt nhau bỏ qua nó mà bước trên chiếc lá xanh. Quỷ Dạ Ngư phía dưới ngoan ngoãn đuổi theo nhưng không hề tấn công nữa. Có lẽ họ đoán đúng.
“Phía trước nhiều lá đỏ như vậy, hay chúng ta tách nhau ra đi.” Quả Quả đưa ra đề nghị khi thấy một khoảng trước mắt toàn những chiếc lá đỏ.
“Cô tự mình đi được không đó.” Vô Tâm đưa mắt sang lo lắng hỏi han.
“Ba người cũng không thể qua được.” Tiêu Sắt nhìn tình hình cũng tán đồng với ý kiến của Quả Quả, nhưng câu từ thì nghe ra không có chứa chút tình nghĩa nào cả.
Phía trước ba hàng lá cây đã là chín lá đỏ. Đến hàng thứ tư ở chính giữa mới có một chiếc lá xanh. Hai hàng kế tiếp vẫn là đỏ. Hàng tiếp theo ở bên cột Tiêu Sắt đang đứng mới là lá xanh.
“Cô cẩn thận một chút.” Vô Tâm bây giờ mới hướng mắt về phía trước, ngẫm thấy tình hình thật không thể cùng nhau đi, nên lặng lẽ buông tay, nghiêng mặt lại nhắc nhỡ Quả Quả chú ý an toàn.
“Ngươi qua trước đi.” Quả Quả xua xua tay, hối thúc.
Vô Tâm đi trước, giang chân phóng qua chiếc lá xanh phía trước rồi đến chiếc thứ hai. Hắn quay lại, đưa tay về, “Nắm lấy tay ta.”
Quả Quả cố vươn tay ra, bắt lấy bàn tay Vô Tâm, hắn nắm tay nàng, trợ nàng một lực, kéo nàng bước lên chiếc lá xanh.
Quả Quả không quên Tiêu Sắt ở phía sau, quay về phía hắn, giơ tay, bảo. “Đến đây!”
Tiêu Sắt miễn cưỡng nắm lấy tay Quả Quả. Vô Tâm đằng trước bước tới, kéo hai người bọn họ lần lượt bước qua khỏi những chiếc lá đỏ. Ba người lại cùng sánh bước trên ba cột lá xanh. Tiêu Sắt đi bên trái, Quả Quả đi ở chính giữa, bên phải là Vô Tâm.
Thoát khỏi nguy hiểm, Quả Quả cùng lúc buông tay hai người. Một mình nhảy chân sáo qua từng chiếc lá xanh. Tâm tình hỉ xuất vọng ngoại (vui mừng quá đỗi).
“Woah! Ta đang đi trên mặt nước??? Đây là lần đầu tiên ta đi trên mặt nước ah.”
“Cảm giác thật tuyệt, cứ như ta biết khinh công vậy, cả người nhẹ phiêu, không trọng lượng.”
“Cô cẩn thận đấy, đừng có để vui quá mà bất cẩn rơi xuống nước làm mồi cho cá. Bọn ta sẽ không cứu cô đâu.” Tiêu Sắt ngang nhiên ngắt cầu dao, khiến cho Quả Quả tắt điện ngay tức khắc.
“Tên keo kiệt đáng ghét Tiêu Sắt. Ngươi không làm ta tụt mood là ngươi ăn cơm không ngon à?” Quả Quả quay quắt lại, chỉ thẳng mặt Tiêu Sắt, cáu gắt.
“Tụt mút là gì?” Tiêu Sắt chả hiểu hai từ này.
“Mood trong tiếng nước ngoài có nghĩa là tâm trạng. Tụt mood chính là bị người ta làm mất hứng đó.” Quả Quả ôm tay trước ngực, giải thích.
Tiêu Sắt thản nhiên ngó lơ một cái như chẳng hề để tâm đến câu trả lời của Quả Quả. Liền khiến nàng tức điên, hướng tới Tiêu Sắt chửi xéo. “Tên Thâm Tỉnh Băng (đồng âm với “Bệnh thần kinh”).”
Tiêu Sắt tuy không hiểu ba chữ “thâm tỉnh băng” kia là gì. Nhưng nhìn thái độ của Quả Quả, cũng đủ biết là nàng đang mắng hắn, mắng chết hắn.
“Nhanh! Tiến về phía trước!” Vô Tâm không có quay đầu, chỉ có một giọng cọc cằn vang ra.
Tiêu Sắt ở sau cùng, bước nhanh về phía trước để bắt kịp tiến độ của Vô Tâm và Quả Quả.
Quả Quả ở chính giữa nhanh chóng tiến lại đi ngang bên cạnh Vô Tâm. Nàng len lén nhìn trộm hắn, nàng có chút không hiểu, tại sao Vô Tâm hắn lại tức giận cáu gắt? Nàng có làm gì sai đâu??? Hay là... có gian tình.... hắn giận vì nàng mắng Tiêu Sắt??????
Quả Quả bước sang tuyến đường của Vô Tâm chắn trước hắn, rồi lấy lui làm tiến, hai tay chắp sau, bước lùi về trước, nghiêng người nhỏ giọng, cười hỏi Vô Tâm. “Vô Tâm, ngươi giận chuyện gì?”
“Ta không có giận gì hết.” Vô Tâm mắt không nhìn Quả Quả, nhẹ nhàng bước tới, đáp lời.
“Còn nói không giận? Trán ngươi vẫn hằng gân xanh kìa.” Quả Quả ngón trỏ chạm vào ấn ký giữa trán Vô Tâm.
“Không phải chuyện của cô.” Vô Tâm nắm cổ tay Quả Quả giữ lại, ngăn không cho tay nàng chạm vào trán hắn, đôi mày hạ thấp xuống, giọng điệu vẫn gắt gỏng như cũ.
Lúc này chỉ thấy Vô Tâm và Quả Quả mặt cách mặt chưa đầy 3 thốn. Vô Tâm vội buông tay, bước sang hàng lá xanh chính giữa lảng tránh Quả Quả. Nhưng đã bị nàng đoán trúng ý định, nàng giang một chân bước qua nửa chiếc lá xanh còn lại chắn trước hắn, hai tay ôm trước ngực, hí hửng khẽ lắc lắc đầu, cất cao giọng, “Ngươi không chịu nói, ta sẽ không để ngươi tiến lên một bước nào.”
Vô Tâm lại kiên quyết muốn bước tới, liền ưỡng ngực, nhích chân lên một chút. Quả Quả vừa hay cũng vênh mặt, nhích chân lên phía trước một chút. Hai mũi chân chạm vào nhau. Không ai chịu nhường ai, họ đang định phân cao thấp với nhau về độ lỳ lợm sao??? Có điều hoàn cảnh tạo ra lúc này lại là hai gương mặt gần kề, ánh mắt giao nhau, hai cánh môi hết khép lại mở, nhấp nhô đến gần nhau rồi lại ngại ngùng lui về.
Trước tình cảnh mập mờ thế này, tức khí liền tiêu tan, độ cứng đầu cũng bằng không. Vô Tâm quýnh quán tức khắc thu chân đang đặt trên nửa chiếc lá xanh đứng cùng Quả Quả, lui về phía sau. Hắn đã vô tình làm cho chiếc lá mất cân bằng, hại Quả Quả trong nháy mắt ngã người về phía sau. Vô Tâm thấy vậy, hốt hoảng vội vàng đặt chân trở lại nửa chiếc lá kia, giang tay ôm ngang eo, đỡ lấy Quả Quả, kéo nàng về phía hắn.
Lần này khoảng cách của hai người càng được rút ngắn hơn nữa. Quả Quả chính là được Vô Tâm ôm chặt, dí sát vào ngực hắn. Hai tay nàng hiện đang nắm chặt lấy tay áo hắn. Giữa hai cánh mũi đã không còn chỗ cho hai từ “khoảng cách“. Hai làn môi mỏng căng mọng, gần sát nhau chưa đến 1 cm. Thời khắc này, cả Vô Tâm và Quả Quả đều hồn phách điên đảo, thần trí tán loạn, ánh mắt mơ hồ, cả người đông cứng cứ như trúng phải Bất Động Tâm Thuật, không hề có một cử động rất khẽ nào, tựa như cả hô hấp cũng không. Vì chỉ cần một sự hoảng loạn nhỏ, hành động sai lầm sẽ dễ dàng xảy ra. Môi chắc chắn sẽ chạm nhau, nụ hôn đó đương nhiên sẽ hiện hữu.
Tiêu Sắt ở đối diện cay mắt thật không chịu nổi. Ánh mắt mang theo cả biển lửa, thanh âm nghe như cả biển nhiệt huyết sôi nghi ngút đang gợn lên những cơn sóng thần to lớn. Cùng lúc xông tới tựa hồ muốn thiêu cháy Vô Tâm thành tro bụi ngay tức thì.
“Hòa thượng còn không mau buông tay???”
- ----------------
Nguồn: Internet.