Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 96: Chương 96: Hồi 4. đàm luận nhân sinh




“Tâm Ma Dẫn ta cũng muốn học!” Quả Quả lập tức chen ngang vào ánh mắt giữa Vô Tâm và Tiêu Sắt, hai mắt đen to tròn, lại càng to tròn. Giọng điệu có chút bực dọc thoát ra.

Vô Tâm thu lại hoàng lưu trong ánh mắt. Tiêu Sắt cũng thôi không nhìn vào mắt Vô Tâm nữa, liền xoay mặt sang hướng khác.

“Tâm Ma Dẫn? Cái gì là Tâm Ma Dẫn?” Quả Quả lớ ngớ quay ra, hai mắt chớp chớp, ngu ngơ tự hỏi.

“Quả Quả tỷ, tỷ đã thông thạo khinh công rồi. Vậy giờ tỷ nên luyện thêm thính lực đi!” Lôi Vô Kiệt lúc này liền bước đến gần, chợt bảo.

“Thính lực à?” Quả Quả nghiêng đầu tay trỏ vào tai, cảm thán một chút.

“Đúng đó! Trong võ học nếu có thính lực tốt sẽ chiếm được thế thượng phong, làm chủ thế chiến.” Vô Tâm gật đầu, tán đồng với ý kiến của Lôi Vô Kiệt.

“Luyện thế nào?” Quả Quả nghiêng đầu qua lại ngẩn ngơ hỏi.

“Dùng cái gì có thể ném được ấy!” Tiêu Sắt ôm tay trước ngực, thờ ơ góp ý.

“Đúng ah!” Lôi Vô Kiệt đấm vào lòng bàn tay một cái. Hắn nhanh chóng tháo túi chứa Phích Lịch Tử, đưa ra trước mặt ba người còn lại, mừng rỡ reo lên. “Dùng Phích Lịch Tử của đệ đi!”

“Quả Quả tỷ, giờ tỷ sang bên kia đứng, nhắm hai mắt lại, đệ ở bên đây, ném Phích Lịch Tử sang chỗ tỷ. Tỷ hãy tập trung lắng nghe hướng di chuyển của hỏa dược mà né tránh nó.” Lôi Vô Kiệt đem túi hỏa dược trong lòng bàn tay về, giữ ở trước bụng. Tay kia thì chỉ trỏ ra hiệu, minh họa cho từng hành động trong lời nói.

“Được nga! Tiểu Kiệt hình như ta thấy đệ càng lúc càng thông minh đó nha!” Quả Quả vừa chạy ra xa vừa ngoảnh mặt hoan hỉ cười, bách bàn nan miêu (vẻ đẹp khó có thể miêu tả), tán dương.

“Quả Quả tỷ, đệ bắt đầu đây!” Sau khi ngó thấy Quả Quả ở đằng xa, chuẩn bị xong xuôi, Lôi Vô Kiệt lớn tiếng hô.

“Okay!” Quả Quả hai mắt đã đóng chặt, nàng nghiêng nghiêng đầu, để âm thanh lọt vào tai dễ dàng hơn. Nàng giơ biểu tượng “Ok” lên, xong lại cao ngạo ngoắc ngoắc tay bảo. “Tới đây đi! Ai sợ ai chứ?”

Lôi Vô Kiệt ở bên đây nhắm thẳng về phía Quả Quả, tay liền vung ra một viên hỏa dược bay tới.

Vô Tâm và Tiêu Sắt yên lặng chờ đợi màn ứng biến của Quả Quả. Rốt cuộc nàng có thể né tránh được Phích Lịch Tử đang tới hay không? Nếu “ăn nhầm” phải hỏa dược, kết cục sẽ rất bi thảm ah!

Quả Quả lấy thính lực làm gốc. Tập trung lắng nghe mọi sự di chuyển trong không gian dù là nhỏ nhất. Cảm nhận vạn vật đang tồn tại xung quanh bằng tâm thanh tĩnh.

Quả Quả phát hiện được hướng đi của Phích Lịch Tử, nàng liền nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Viên hỏa dược đi vào khoảng không, nổ thành từng mảnh, sáng cả một góc trời.

“Quả Quả tỷ, lợi hại ah!” Lôi Vô Kiệt mừng rỡ khen ngợi khi thấy Quả Quả thành công tránh được một viên Phích lịch Tử đầu tiên.

Vô Tâm và Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nàng cũng có chút bản lĩnh.

Lôi Vô Kiệt lần này không nói không rằng liền ném một lượt hai viên Phích Lịch Tử, tăng độ khó lên một chút. Quả Quả lần này thuận lợi lộn người né tránh hai viên hỏa dược cùng một lúc.

Lôi Vô Kiệt phấn kích, ném ra năm viên Phích Lịch Tử, Quả Quả lập tức bị bao vây tứ vây.

Vô Tâm và Tiêu Sắt thấy thế, trong lòng có chút lo sợ. Tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Quả Quả như người không xương, nàng bắt đầu uốn lượn, nghiêng ngả tránh né hết bốn viên hỏa dược.

Còn lại một viên cuối cùng, bỗng Vô Tâm để lộ nụ cười tà mị ở đáy môi, chợt lên tiếng.

“Bên phải!”

“Vô Tâm nói bên phải vậy thì ta sẽ né sang trái!” Quả Quả một mực tin tưởng Vô Tâm.

Nào ngờ lại...

“Đùng!”

“Ahhhh!”

“Hahaha...”

Tiếng hỏa dược nổ lớn, hòa với tiếng đau đớn sầu bi thét lên và tiếng cười khoái chí đến mức ôm bụng cười lăn lê bò lết vang vọng giữa đêm khuya tĩnh mịch.

“Tên hòa thượng thối, ngươi dám lừa lão tử!” Quả Quả nhả ra ngụm khói, mặt đen hơn than, đầu tóc dựng ngược, xoăn tít lại như sợi mì. Nàng vừa bơ phờ, mếu máo vừa tức đến run người, nghiến nát răng nát lợi, trỏ thẳng vào mặt Vô Tâm quát mắng.

Vốn dĩ, ban đầu Quả Quả định né sang bên phải vì nàng phát giác Phích Lịch Tử đang di chuyển về phía bên trái nàng. Nhưng Vô Tâm đột nhiên thét lên, làm nàng tưởng phán đoán của mình là sai. Hắn có lòng tốt muốn nhắc nhở nàng, để nàng không phải ăn hỏa dược.

Vậy là nàng lập tức không hề suy nghĩ mà nghe theo lời hắn, né về bên trái. Kết cục đáng thương cho sự nhẹ dạ cả tin của nàng là viên Phích Lịch Tử vô tri cứ bay đến, va chạm vào nàng và nổ tung. Thuốc khói hỏa dược tản ra khiến cho nàng biến thành hình dạng thê thảm tới độ không thể thê thảm hơn được nữa!

“Vừa rồi chính là ta đang dạy cô một bài học vô cùng quan trọng. Đó là không được phép tin tưởng bất kỳ ai! Cô hiểu chứ?” Vô Tâm cố gắng thu hồi điệu bộ đang cười ra nước mắt, nhìn Quả Quả mặt đen như Bao Công, đang oán hận hắn mà nhẹ giọng dạy đời.

“Hiểu cái đầu ngươi!” Quả Quả nộ khí ngút trời, gắt vào mặt Vô Tâm. Nàng trong một khoảng khắc vụt qua, liền rất muốn chạy tới, gõ vào đầu trọc của hắn một cái thật mạnh, thật đau thì nàng mới có thể hả giận được ah!

“Mặt của ta có phải là đen lắm không?” Quả Quả một mặt sầu khổ ê chề, quay sang nhìn Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, than khóc. Nàng không nhẫn được, vội đứng lên toang chạy đi trong đầu không định sẵn hướng đi. “Không được ta phải tìm nước để rửa sạch gương mặt xinh đẹp của ta mới được!”

“Trời tối rồi, cô chạy loạn trong rừng sẽ gặp nhiều nguy hiểm!” Tiêu Sắt ngay tức thì vội kéo tay Quả Quả giữ nàng lại. Hắn cau mày, liếc mắt nhìn nàng, bực dọc mà phát ra những lời lạnh lùng khiến người ta chán ghét. “Đừng có gây thêm phiền phức cho bọn ta!”

“Nhưng mặt của ta thì phải làm sao? Không thể để như thế này đến sáng được!” Quả Quả hai tay bưng bê gương mặt đen hơn lọ nồi của mình, nhăn nhó than thở tỉ tê.

Tiêu Sắt đã lặng lẽ lấy khăn tay, định đưa ra cho Quả Quả lau mặt. Nhưng hắn rụt rè, nửa muốn lấy ra, nửa lại ngại ngùng không dám đưa ra. Đến khi hắn quyết định lấy khăn tay ra thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

“Quả Quả tỷ hay tỷ lấy áo đệ lau cho sạch đi!” Lôi Vô Kiệt cuống quýt chạy đến lấy một bên vải áo đỏ chìa ra trước mặt Quả Quả, vẻ mặt ngây ngô thật thà đáng yêu.

“Hảo đệ đệ, chỉ có đệ là tốt với ta thôi!” Quả Quả cầm lấy áo Lôi Vô Kiệt ánh mắt long lanh không giấu nổi sự cảm động.

Tiêu Sắt thấy vậy, vội vàng thu khăn tay đang cầm về, lén lút giấu sau lưng. Những ngón tay không tự chủ khẽ siết khăn tay lại. Thế nhưng khoảnh khắc vụng về kia của Tiêu Sắt đã bị Vô Tâm bắt gặp.

Quả Quả dùng áo của Lôi Vô Kiệt để lau mặt. Nàng lau một lúc lâu, thì buông ra.

“Nhưng mà vẫn chưa được sạch lắm!” Lôi Vô Kiệt nhìn kỹ gương mặt Quả Quả, vẫn còn lấm lem một chút màu đen của thuốc khói.

“Lấy khăn tay này mà dùng!” Tiêu Sắt lúc này mới đưa khăn tay cho Quả Quả, hắn ra vẻ cau có khó chịu, miễn cưỡng lắm mới đưa ra. Chứ thật sự thì hắn không hề muốn làm vậy chút nào ah! “Nhớ là không được làm bẩn khăn tay của ta đó biết không?”

“Tên đáng ghét!” Quả Quả giật lấy khăn tay, vừa lau mặt vừa càu nhàu.

Quả Quả lau xong mặt mũi. Nàng nhét khăn tay vào khoảng trống giữa hai hốc khuỷu tay và ngực Tiêu Sắt. Nàng phủi tay, đi xa về phía trước, huênh hoang kiêu ngạo mở lời. “Được rồi! Giờ làm lại lần nữa! Lần này ta sẽ tin vào chính mình. Mấy viên Phích Lịch Tử này sao có thể làm khó được ta hả?”

Lôi Vô Kiệt liền ném năm viên Phích Lịch Tử về phía Quả Quả.

“Gây nhiễu loạn cho cô ta!” Vô Tâm bí mật truyền tin cho Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt.

“Bên này!” Tiêu Sắt không vừa lòng song vẫn nhẹ kêu một tiếng.

“Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt ở bên kia góp vui cũng kêu lên theo.

Quả Quả lúc này giữ vững lòng mình, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ tin vào chính bản thân nàng. Quả Quả lập tức loại bỏ hết tất cả tạp âm gây nhiễu, tập trung tinh thần lực vào đôi tai, lắng nghe sự di chuyển của năm viên Phích Lịch Tử trong không khí, nhẹ nhàng dùng khinh công né tránh thành công bốn viên hỏa dược.

Còn lại một viên cuối cùng, Quả Quả bỗng đá nó bay vút về hướng Vô Tâm.

Vô Tâm mỉm cười, giậm chân nhảy lên né tránh viên hỏa dược kia, hắn nhẹ đặt chân trở lại mặt đất, đắc chí khen một tiếng. “Tốt lắm!”

Quả Quả biết rõ Vô Tâm sẽ an toàn. Chẳng qua nàng chỉ muốn cảnh cáo hắn một chút. Nàng không phải là người dễ bắt nạt. Để nguôi giận thôi!

Nàng mở mắt lên, quay lưng đi về phía ba thiếu niên bên kia, chợt bảo. “Vô Tâm, Tiêu Sắt, Tiểu Kiệt, ta có ý này!”

“Chuyện gì?” Tiêu Sắt hai tay long vào trong tay áo, lên tiếng hỏi.

“Sau này bốn người chúng ta sẽ mỗi người một nơi. Không có cơ hội gặp nhau thường xuyên nữa.” Quả Quả dừng lại ở đối diện ba người họ, nghiêm túc nói tiếp.

“Ừm!” Vô Tâm nhẹ gật đầu đồng thuận.

Quả Quả cuối cùng đúc kết lại một câu. “Vậy nên ta muốn dạy cho ba người Thiên Tinh Báo để tiện liên lạc với nhau. Ba người thấy thế nào?”

“Tùy cô!” Tiêu Sắt nhún vai một cái, xoay mặt đi, tựa hồ đối với Vu thuật ảo diệu trùng trùng, hắn cũng chẳng mấy để tâm tới.

“Ta không có ý kiến!” Vô Tâm cười lắc đầu, hắn cũng giống Tiêu Sắt, không hề có hứng thú đối với Vu thuật.

“Thiên Tinh Báo là Vu thuật??? Quả Quả tỷ, tỷ định dạy Vu thuật cho bọn đệ thật sao?” Lôi Vô Kiệt phấn khởi đến nỗi không tin vào thính lực của mình. Hắn liền nắm lấy cổ tay Quả Quả hỏi lại lần nữa.

“Ừa! Ta sẽ không bao giờ lừa ba người!” Quả Quả gật đầu chắc nịch xác nhận.

“Thiên Tinh Báo! Vu thuật! Vu thuật! Ta sẽ được học Vu thuật ah!” Lôi Vô Kiệt vui mừng hớn hở, miệng cười te tét, xoay thêm mấy vòng mà ca hát nghêu ngao.

“Thật ra Vu thuật rất dễ học. Chỉ cần ba người nhớ khẩu quyết và tinh thần tập trung cao độ, không có tạp nhiễm là được!” Quả Quả đột nhiên cả người toát ra một chút cao thâm khó lường.

“Khẩu quyết của Thiên Tinh Báo chính là...... Ahabaramamaya!” Quả Quả cười một cái, ôn tồn giảng giải. “Lặp lại ba lần khẩu quyết này trong miệng sau đó nghĩ tới người mà các người muốn gửi tin. Dùng tay viết ra những thông điệp mà các người muốn gửi đi. Lúc đầu là vậy, sau này luyện tập thêm một chút, thì chỉ nghĩ trong đầu thế nào, Thiên Tinh cũng sẽ hiện ra thế đó.”

“Vu thuật của cô cũng tùy tiện không khác gì La Sát Đường của hắn!” Tiêu Sắt nghe xong chỉ biết thở dài, trỏ ngón cái về phía Vô Tâm, đại ý chê bai, một mũi tên trúng hai đích.

“Điểm đặc biệt của Thiên Tinh Báo là chỉ những người gửi tin cho nhau mới nhận được. Còn người khác bên cạnh hoàn toàn không hay biết gì!” Quả Quả không để ý đến những lời mai mỉa của Tiêu Sắt, nàng ngồi xuống, hai tay chống cằm, mắt ngó lên bầu trời đêm, cười một cái, xán lạn như ánh mặt trời.

“Vậy tại sao hôm đó bọn ta có thể nhìn thấy những tin mà cô và Sùng Lam gửi cho nhau?” Vô Tâm khó hiểu liền hỏi.

“Bởi vì ta cho phép ah! Và Lam mỹ nam cũng vậy!” Quả Quả vô tư giải thích.

“Cái tên Cổ chủ hắn đúng là muốn gây hấn mà!” Vô Tâm, Tiêu Sắt không hẹn mà gặp, trong đầu liền không nhịn được mắng một tiếng.

“Các người làm thử đi!” Quả Quả nhanh nhảu hối thúc.

Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt làm theo chỉ dẫn của Quả Quả. Trong miệng lẩm nhẩm thần chú. Trên trời bỗng chốc các vì sao thay đổi. Xếp lại thành ba dòng chữ giống nhau.

“Sinh tử chi giao!”

Quả Quả nhìn thấy bốn chữ này, lòng vui như mở hội, vội bật dậy vỗ tay hò reo. “Hay lắm! Giỏi lắm!”

Vô Tâm bỗng nhiên quay người phi lên ngồi ở đỉnh miếu, bạch y tung bay, nhìn đi xa xăm an tĩnh trầm tư.

Tiêu Sắt, Quả Quả và Lôi Vô Kiệt không hiểu Vô Tâm tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Họ không ai lên tiếng, chỉ phất tay một cái, những vì sao trở lại bình thường. Rồi thi thỉnh nhìn theo bóng lưng Vô Tâm.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Vô Tâm đã chịu mở miệng. “Lão hòa thượng tuy được người đời ca tụng Đệ Nhất Thiền Sư. Nhưng trong lòng ông ấy vẫn có một chuyện nghĩ mãi không thông!”

“Nếu giết một người có thể cứu được trăm vạn người. Người kia lại hoàn toàn vô tội, vậy các ngươi có giết hay không?”

“Cái này...” Lôi Vô Kiệt gãi đầu lưỡng lự khó quyết.

“Muốn ta liền giết.” Tiêu Sắt ngồi trên bậc thềm, rắn rỏi đáp.

“Ta sẽ không giết! Ở chỗ ta nếu giết người sẽ bị bắt đi bóc lịch hoặc tử hình đó nga! Không được giết người ah!” Quả Quả ngồi bên cạnh Tiêu Sắt, hồn nhiên, dí dỏm lắc đầu đáp.

“Bóc lịch? Tử hình?” Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lại không hiểu.

“Bóc lịch chính là bị giam vào ngục ấy, rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngồi đếm ngày đếm tháng trông cho đến ngày được thả ra. Còn tử hình là bị phán tội chết ấy!” Quả Quả thản nhiên vương đôi mắt trong veo, ngước lên nhìn Vô Tâm giải thích.

“Ở chỗ ta tuyệt đối không được giết người. Sau này ở đây, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì ta cũng sẽ không giết người!” Quả Quả đứng lên quả quyết phát ngôn.

Quả Quả quay người lại, đối diện với Tiêu Sắt, thẳng thừng bày tỏ quan điểm của bản thân. “Ngươi thà giết một người vô tội để bảo vệ trăm vạn người. Nhưng ngươi có dám đảm bảo với ta rằng trăm vạn bách tính kia đều là người tốt, người vô tội, không có kẻ xấu hay không?”

Tiêu Sắt cứng miệng, không biết phải phản bác thế nào.

Quả Quả phong thái như cũ, tiếp tục nói. “Mỗi một sự việc đều có nhiều chiều hướng để giải quyết. Ngươi không thể chỉ nghĩ đến việc giết hay không giết mà phải thay đổi cách nhìn nhận vấn đề theo nhiều hướng khác nhau. Rồi ngươi sẽ biết được đâu mới chính là hướng giải quyết tốt đẹp nhất cho vấn đề.”

“Nếu có thể ta sẽ chọn cách bảo bọc người vô tội kia. Nuôi dưỡng sự thiện lương trong trái tim hắn. Giúp hắn nhìn ra thị phi trắng đen, phân rõ đúng sai trên đời, hiểu được đạo lý nhân sinh. Từ đó hướng hắn đến con đường chân thiện, góp sức cho giang sơn xã tắc. Sống bình an tiêu dao một đời. Ngươi thấy không như vậy sẽ không cần thiết phải hi sinh bất kỳ ai. Ngược lại còn cứu được một trăm vạn lẻ một người nữa đó.”

Vô Tâm nghe xong hai tay bất giác siết chặt ống tay áo, không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.

Tiêu Sắt liếc mắt lên đỉnh miếu, nơi bạch y tăng bào khẽ rung trong gió. Tiêu Sắt hai tay ôm trước ngực, chợt lạnh lẽo cất giọng hỏi. “Ngươi luôn nói về chuyện của người khác, vậy giờ nói đến chuyện của ngươi, ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn trở lại Hàn Thủy Tự, tiếp tục nghe lão hòa thượng niệm kinh.” Vô Tâm ngửa mặt nhìn lên ánh trăng sáng, cười một tiếng.

“Nhưng Vong Ưu Đại sư đã...” Quả Quả ngập ngừng không thể nói trọn câu.

Chương này phần lớn được trích từ chương 17: Hòa Thượng Phong Hoa Tuyệt Đại trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.