Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 102: Chương 102: Ngân Hồ Dậy Sóng (1)




Vô Tâm liên tiếp tung quyền đánh vào tiểu phúc Đại Giác. Đại Giác đem hai cẳng tay làm lá chắn, cản lại quyền nơi Vô Tâm tiến công tới. Thân pháp của Đại Giác lão hòa thượng kia, trong thủ có công, lập tức một quyền đánh bật Vô Tâm lên không trung, lại thêm một quyền đánh hắn rơi trở lại mặt đất.

“Vô Tâm!”

Quả Quả ở bên kia, thét lên một tiếng. Hai chân nàng cố bường, từng bước nặng nề tiến về phía trước. Nhưng! Tiêu Sắt đứng đằng sau nàng, hai tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, giữ chặt nàng lại, dù Quả Quả có cố gắng bương quào cách mấy, hai chân cũng không thể tiến xa hơn được một li nào cả.

“Tiêu Sắt đừng cản ta!” Quả Quả tức tối quay quắt lại, gắt lên.

Tiêu Sắt không hề để cơn giận của Quả Quả vào mắt, hắn vẫn đứng yên như tượng. Mặc cho nàng cố sức vùng vẫy, hắn cũng mãi chẳng chịu buông tay nàng ra. Cảnh tượng lúc này của hai người giống như một con lừa đang hì hục kéo một cổ xe nặng hơn trăm ký, lì lợm nằm ì một chỗ ở phía sau, mãi không chịu chuyển bánh.

Quả Quả không thể làm gì được Tiêu Sắt nên nàng đành phải trút hết cơn thịnh nộ vào bảy lão hòa thượng kia. Cộng thêm cả phần của Tiêu Sắt vào đấy. “Mấy lão hòa thượng các người bất phân thị phi, là phường đại gian đại ác, không tim, không gan, không phèo, không phổi, đầu chứa bả đậu, không biết suy nghĩ, không phân biệt được đúng sai!”

Vô Tâm hai chân vừa tiếp đất, lập tức nhảy vụt lên, tung ra mấy chục quyền, đánh tới tấp vào bụng Đại Giác. Đại Giác hai tay to lớn, đón lấy quyền của Vô Tâm, cùng lúc tung một cước, đá hắn văng xa, nằm dài trên đất.

“Vô Tâm, ngươi sao rồi? Vô Tâm!”

Quả Quả cuống cuồng định chạy tới. Song nàng vẫn bị Tiêu Sắt cản trở, không thể đi được bước nào. Chạy đến chỗ Vô Tâm lúc này là chuyện rất xa xỉ với nàng.

Quả Quả lại dồn sức lên cổ họng, dồn luôn máu trên não xuống cổ họng, rồi mặc sức mà xả. “Mấy lão hòa thượng các người ăn chay niệm Phật, vậy mà chẳng khác gì những kẻ khẩu Phật tâm xà. Mở miệng ra thì nói đạo lý, cái gì đại từ đại bi, phải trừ ma vệ đạo? Nhưng các người có khác gì tà ma ngoại đạo, lạm sát chúng sinh, tay dính đầy máu tươi!”

“Các người thật chất đang nghịch lại thiên đạo!”

Vô Tâm nằm trên đất, mắt đỏ trừng trừng, hắn kiên định phóng tới, nghiêng người né tránh một quyền của Đại Giác đánh ra. Đồng thời, hắn cung tay, hai tay ôm hai quyền, vừa dồn Đại Giác vào chân tường vừa tung ra hàng loạt quả đấm, tấn công vào bụng Đại Giác.

Một quả đấm cuối cùng, Vô Tâm dốc toàn lực đánh ra. Một kích đó uy lực như rồng cuộn, kích Đại Giác lâm vào tường gỗ khiến bức tường vỡ nát. Còn lão bị đánh văng vào sâu bên trong ngôi miếu đổ.

Vô Tâm từng bước tiến vào trong miếu, nộ khí tăng theo cấp số bội trong mỗi bước chân, hắn trỏ tay vào mặt Đại Giác quát lên, “Đại Giác, ông có biết vì sao sư phụ ta nhập ma không?”

Đại Giác lòm còm đứng lên, vận lên chân khí, không có trả lời Vô Tâm bằng miệng mà trực tiếp bằng quyền pháp để nói chuyện. Vô Tâm hết né quyền lại tránh cước, rồi trực tiếp đánh ngã Đại Giác nằm lăn ra đất.

Vô Tâm nhảy lên người Đại Giác vừa liên tiếp đấm thẳng vào mặt lão vừa gầm lên. “Là do Phật Đà của các người ép đến nhập ma!”

Không thể chỉ nằm im chịu trận, Đại Giác vung tay đấm thẳng vào hông Vô Tâm. Đánh hắn bay ra ngoài, đâm thẳng vào một pho tượng. Vỡ nát! Vô Tâm nằm trên đống đổ nát, nội thương nghiêm trọng, không gượng dậy được.

“Vô Tâm!”

Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt trong lòng cảm thấy không yên khi Vô Tâm và Đại Giác lão hòa thượng giao đấu bên trong ngôi miếu cũ. Tuy khuất tầm nhìn, nhưng ánh mắt lo lắng của họ vẫn dõi theo, không hề rời khỏi ngôi miếu đó.

Ngay khi phát giác Vô Tâm bị Đại Giác đánh văng ra khỏi miếu, Quả Quả chỉ biết gào thét lên một tiếng vang vọng cả đất trời. Lôi Vô Kiệt chỉ biết nhăn răng há hốc, trợn tròn hai mắt, thương xót cho Vô Tâm trước tình cảnh đó.

Tiêu Sắt lúc này cũng không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh như thường lệ nữa, hai mắt bất giác mở to hơn, hai bàn tay cũng khẽ dùng lực siết lại. Thâm tâm hắn bắt đầu hoảng sợ, nếu hắn không giữ được Quả Quả, để nàng thoát được, chạy đến chỗ Vô Tâm thì sẽ thế nào?

“Tiêu Sắt mau mau buông tay cho ta!”

Quả Quả trán hằng gân xanh, đôi mắt đen trong trẻo đã dần nổi lên những tia máu đỏ, nàng quay xuống lườm Tiêu Sắt mà gắt. Trái ngược với sự nóng giận của nàng, Tiêu Sắt có chút sửng sốt khi bắt gặp đôi huyết nhãn kia. Thế nhưng hắn không vì vậy mà thu lực lại.

Quả Quả bất lực với độ ngoan cố của Tiêu Sắt, nàng đành quay đầu nhìn lại Vô Tâm, dồn hết tâm ý rối bời mà lo nghĩ cho hắn. “Vô Tâm! Ngươi sao rồi? Vô Tâm!!! Vô Tâm! Ngươi mau đứng lên đi!”

Vô Tâm tay ôm ngực, vẫn không gượng dậy được. Quả Quả sốt ruột, cắn cắn môi dưới, hướng mắt nhìn chung quanh, rồi hạ mi ủ rủ tự lầm bầm lẩm bẩm một mình. “Sao đến giờ bọn họ còn chưa tới?”

“Tỷ nói ai sẽ tới?” Lôi Vô Kiệt ở bên cạnh nghe thấy, thắc mắc liền hỏi.

Quả Quả chưa kịp trả lời hắn thì Đại Giác phá vách tường gỗ, từ trong miếu đổ bước ra, mỗi bước đi của lão đều khiến mặt đất rung chuyển từng đợt. Lão vẫn chấp mê bất ngộ, sát khí đằng đằng, “Ăn nói xằng bậy! Nếu không phải vì che chở cho loại tà ma như ngươi. Vong Ưu sao lại nhập ma? Hôm nay lão nạp phải thu phục ma chủng nhà người!”

Vô Tâm giờ phút này rốt cuộc cũng tự đứng dậy được. Trừng trừng mắt lớn liếc nhìn Đại Giác đang từng bước mang theo sát khí tiến về phía hắn.

“Đại Giác ác sư, gian ác xảo trá, tán tận lương tâm, dã tâm điên cuồng, máu lạnh vô tình, hung thần ác sát, giết người không gớm tay, không bằng lang sói! Hơn cả bò cạp rắn rết!”

“Ông chính là nỗi ô nhục của Phật môn thánh tông!”

Quả Quả dùng toàn bộ khí lực, ngưng tụ trong chất giọng, lớn tiếng thét mắng. Tần số âm thanh của nàng siêu cao làm cho người khác nghe thấy đều đinh tai nhức óc. Tựa như chiêu thức Sư Tử Hống trong mấy truyện kiếm hiệp Kim Dung vậy.

Đại Giác lão hòa thượng vừa bị sỉ nhục thậm tệ, vừa bị sóng âm tác động mạnh vào não bộ. Lão lập tức chuyển hết tất cả nộ sát sang Quả Quả, tay ôm quyền lớn, định một lần trút hết lên người nàng.

“Yêu nữ! Ngươi muốn chết!”

“Quả Quả!” Vô Tâm hốt hoảng, thản thốt một tiếng.

Tiêu Sắt được một phen đứng tim, nhưng thần sắc không đổi, chỉ có hai mắt mở to, lăng lăng nhìn quyền pháp của Đại Giác đang tới gần. Nhất thời không biết ứng phó thế nào? Cả Vô Tâm đã vào Tự Tại Địa Cảnh còn không địch lại Đại Giác. Võ công của hắn đã bị phế, đối đầu trực diện với Đại Giác là chuyện không thể nào!... Bất quá, hắn sẽ dùng khinh công ôm Quả Quả chạy trốn vậy!

Ngược lại, Quả Quả không hề sợ hãi. Nàng chính là đắc ý, cười nhếch môi một cái.

“Cẩn thận!” Lôi Vô Kiệt tức tốc nhảy lên, ném ra hai viên hỏa dược.

Nhưng cả hai viên đều bị Đại Giác hai tay bắt lại. Trong cơn tức giận, Đại Giác bóp nát hai viên hỏa dược khiến chúng phát nổ trong lòng bàn tay lão.

Lôi Vô Kiệt cả kinh, mắt tròn mặt dẹp lơ lửng trên không, rồi rơi xuống đất. Chân hắn chưa kịp chạm đất, đã một Đại Giác phát cho một quyền, lao vào gốc cây, xa xa phía ngoài.

Quả Quả não nề chỉ biết thở dài một cái. Lúc nãy nàng cười bởi vì nàng đã thành công thu hút sự chú ý của Đại Giác lão hòa thượng cố chấp này. Giúp Vô Tâm thoát chết trong gang tấc. Còn nữa, khi Đại Giác tới, Tiêu Sắt lại không có võ công, hắn còn không mau mau buông tay sao? Đến lúc đó, nàng sẽ dùng Vu thuật đối phó với lão ma đầu này. Một công hai việc! Vậy mà mọi chuyện lại không theo sự tính toán của nàng.

“Sư phụ nói ta trời sinh ma tâm, đời này định sẵn không có Phật duyên, nên để ta vào La Sát Đường, do ma vào Phật.” Vô Tâm trọng thương, tay vẫn còn ôm ngực, thiều thào mà rắn rỏi, chính khí lẫm liệt, gầm lên. “Các ngươi có lòng giết ma lớn như thế, có gì khác ma đâu!”

“Phật pháp ảo diệu! Há đến lượt tà ma như ngươi nghi hỏi?” Đại Giác xoay người lại, quát tháo.

“Ha! Phập pháp ảo diệu? Nhìn khắp thiên hạ, câu này sư phụ ta nói được! Ông thì không có tư cách nói!” Vô Tâm cũng không chịu thua, hắn cười khẩy một cái, ré lên.

“Mồm miệng sắc bén! Nạp mạng đi!” Đại Giác giậm chân nhảy lên, từ trên cao tung ra một quyền.

Vô Tâm cũng bật nhảy lên, đón lấy quyền đạo của Đại Giác. Một quyền đối một quyền giữa không trung. Vô Tâm đang bị trọng thương, một chút nội lực ít ỏi của hắn trong quyền kia không đủ chống lại nội lực của bảy lão hòa thượng quy tụ trong quyền của Đại Giác.

Một tiếng nổ lớn phát ra, khói đen tan tỏa, chắn hết cả tầm nhìn. Vô Tâm có đảo ngược tình thế hay không? Giữa hai người ai thắng ai bại thật khó phân định được.

Sau khi khói đen tản đi, chỉ thấy Đại Giác một tay vung cao, bàn tay to lớn còn lại đang trấn ở trên cổ Vô Tâm.

“Vô Tâm!” Quả Quả bi thống, ánh mắt thẫn thờ, từ lúc nào đã nhạt nhòa nước mắt, từng nhịp thở như tắc nghẽn. Cả người vô lực, nàng vô thức lắc đầu nguầy nguậy, giọng điệu cũng vì run rẩy mà ngân dài từng quảng. “Đừng... mà!!!”

Lão hòa thượng Đại Giác đầy thù hận nhìn Vô Tâm đang bị bóp ngạt, tay kia ôm chắc một quyền, rống lên. “Yêu nghiệt! Chịu chết đi!”

Chính vào lúc này, Quả Quả bỗng chốc thay đổi bất ngờ. Ánh mắt thẩn thờ đã biến đi đâu mất, sâu thẳm bên trong đôi mắt nàng là cả một mặt hồ đêm mênh mông lấp lánh đang gợn lên từng con sóng nhỏ. Thay vào đó là hai đuốc lửa đỏ bừng bừng bùng cháy. Cả cơ thể nàng tựa như có một luồng sức mạnh nào đó đang sục sôi, nộ khí cũng theo đó mà dâng trào mạnh mẽ.

“Đại Giác lão ma đầu, ông làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, trời đất bất vung!”

“Mấy lão hòa thượng các người luôn miệng nói phải giữ năm giới, ăn chay niệm Phật. Nhưng thật ra trong lòng lúc nào cũng chứa đầy sát y, giết người! Thử hỏi thuyết pháp Phật học các người vứt đi đâu? Các người tu hành cái quái gì?”

“Suốt mười hai năm qua, tim vẫn luôn mang nặng thù hận không buông bỏ. Cái gì tứ đại giai không, cái gì từ bi hỉ xả? Lừa người!”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Đại Giác bị kích động lập tức nổi giận đùng đùng, lão nhất thời quên mất mục tiêu chính là Vô Tâm đang bị lão bóp ngạt ở cổ họng. Đại Giác liền hất văng Vô Tâm ra xa, trợn mắt trừng Quả Quả, một quyền đánh tới.

Cũng nhờ thế mà Vô Tâm may mắn thoát khỏi tình cảnh nguy cấp. Hắn bị hất tung lên trời, rồi nhanh chóng lộn người đáp trở lại mặt đất.

Nhưng Đại Giác một quyền đang hướng thẳng tới Quả Quả đánh ra, Vô Tâm dù có thân pháp nhanh cách mấy, vừa mới chạm đất đã vụt lao tới đuổi theo Đại Giác, song cũng không thể cứu nàng tránh khỏi tử kiếp.

Đúng lúc đó, một tăng bào màu lam xuất hiện, chắn trước đường đi của quả đấm đang đến.

“A di đà Phật!” Tăng nhân cúi đầu lập chưởng trước ngực, chậm rãi ngước mặt lên.

Đại Giác lão hòa thượng trông thấy, liền thu hồi quyền khí, cáu khỉnh hỏi. “Vô Thiền! Ngươi cũng bao che cho tên tà ma này sao?”

“Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!” Quả Quả vui mừng khôn xiết vì cuối cùng vị cứu tinh cũng đã tới. “Vô Thiền!”

Vô Thiền tay vẫn chắp trước ngực, nhẹ giọng đáp. “Sư đệ không phải ma. Đại Giác sư phụ, người...”

“Cút ra!” Đại Giác không để Vô Thiền nói hết câu, ngay tức khắc xuất thủ.

Lão hòa thượng cố chấp này tuyệt nhiên không nương tình, đối với Vô Thiền vẫn thẳng tay, nhất sát nhất kích mà đánh. Vô Thiền cũng không thể chiếm thế thượng phong, so với Đại Giác, hắn nhiều lần bị lão đả thương. Một đấm vào ngực, Vô Thiền bị Đại Giác kích, va chạm mạnh vào vách tường gỗ, trọng thương.

Trong không trung, bỗng xuất hiện vô vàn những ám khí lao đến chỗ Đại Giác. Lão chỉ còn cách dùng nội lực phù trợ, tạo ra một màng bao bọc, ngăn cản ám khí xông vào.

Đường Liên ở trên không, tận lực dùng Vạn Thụ Phi Hoa, thi triển hết tất cả những ám khí mà hắn có, dồn về phía Đại Giác, liên tiếp tấn công tới.

Đại Giác nội lực tiêu hao nhanh chóng, không thể chống đỡ được lâu. Ám khí xuyên qua màng chắn, phá vỡ lớp bảo vệ, lão liền bị thương, ngã lăn ra đất.

Đường Liên hạ chân chạm đất. Tư Không Thiên Lạc cũng nhanh chóng vác hộp Sát Phổ Kiếm của Lôi Vô Kiệt nhảy xuống theo.

“Sư... sư huynh!” Lôi Vô Kiệt mừng rỡ kêu một tiếng, rồi chạy tới chỗ họ.

“Đường Liên!” Quả Quả cũng vui mừng không kém khi trông thấy Đường Liên xuất hiện. Nhưng đến lúc thấy Tư Không Thiên Lạc, thái độ nàng lại khác hẳn, “Tại sao cô ta cũng đến?”

Ngừng một chút, Quả Quả dáo dác nhìn ngó chung quanh, ngu ngơ tự hỏi. “Thiên Nữ Nhụy, Vương Nhân Tôn, Minh Hầu, Nguyệt Cơ sao lại không đến?”

Tư Không Thiên Lạc ném Sát Phổ Kiếm trả lại cho Lôi Vô Kiệt, cô ta ngoảnh lại trông thấy Tiêu Sắt và Quả Quả tay nắm tay kéo, người bường đi tới, người dùng sức một mực cản lại. Cô ta khó hiểu, nhíu mày nghé sang hỏi nhỏ Lôi Vô Kiệt. “Cô ta là ai? Tiêu Sắt và cô ta đang làm trò gì vậy?”

“Đường Liên! Tuyết Nguyệt Thành cũng muốn ra mặt giúp tên nghiệp chướng Ma giáo này sao?” Đại Giác sau khi bị thương, được sáu sư đệ đỡ dậy. Lão tức giận, nhìn Đường Liên quát hỏi.

“Đó là hành động của cá nhân ta, không hề đại diện cho lập trường của Tuyết Nguyệt Thành. Đại Giác sư phụ, Vô Tâm không phải kẻ đại gian đại ác. Mong sư phụ mở lòng từ bi, tha cho hắn.” Đường Liên trầm giọng, khẩn cầu.

“Đúng đó, Đại Giác sư phụ, Vô Tâm sư đệ không phải ma. Bí thuật La Sát Đường dù có tà dị thế nào, thì cũng chỉ là một nhánh thần thông của Phật môn thôi.” Vô Thiền ở bên cạnh đang đỡ lấy Vô Tâm cũng nhanh chóng nói chêm vào. “Đại Giác sư phụ đừng...”

“Đừng phí lời với ông ta! Ông ta là kẻ dã tâm điên cuồng, chấp mê bất ngộ. Nói nhiều vô ích, nếu muốn cứu Vô Tâm thì cứ trực tiếp xông lên đi!” Quả Quả ở phía sau bọn họ, nhón chân, rống gân cổ lên, nhao nhao nói.

Nhưng nàng lại bị Tiêu Sắt khóa hai cánh tay ở sau lưng, khống chế không cho nàng mặc sức tung hoành. Quả Quả ngoảnh mặt, cau có. “Tiêu Sắt đã có người tiếp viện tới rồi, ngươi còn không mau buông tay đi!”

Tiêu Sắt do dự, miễn cưỡng lắm mới thả cổ tay Quả Quả ra. Tiêu Sắt vừa nới lỏng bàn tay một chút, Quả Quả đã mừng cuống quýt, ngay lập tức chạy tới đỡ Vô Tâm thay cho Vô Thiền.

Đại Giác trợn trừng, quét mắt nhìn tất cả bọn họ một lượt, tay siết chặt quả đấm, gầm lên. “Cả lũ các người, không phân biệt chính tà. Đại Giác ta diệt trừ yêu nghiệt Ma giáo có gì sai?”

Chương này phần lớn được trích từ chương 22: Đại Giác Thiền Sư và chương 24: Bi Thiên Mẫn Nhân trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.