“Tiêu Sắt đi tắm ah! Tức là phải cởi bỏ hết y phục!!!... Hắc... hắc...hắc... Cơ hội của ta đến rồi!!!”
Quả Quả đắc chí cười, mừng thầm trong bụng. Những suy nghĩ đen tối liền kéo đến, vây kín tâm trí nàng. Quả Quả ton lon nhanh chân chạy ra hướng bờ suối.
“Quả Quả, cô định làm gì đó?” Vô Tâm ở phía sau ánh mắt đầy lửa đỏ, quét đến lưng nàng, gằn giọng hỏi như cảnh cáo nàng. Thật ra hắn đã biết tổng hết các ý nghĩ đen tối trong lòng nàng rồi.
“Ta... ta... ah... ta... đau... bụng... quá!!! Ta muốn đi ngoài! Sắp không kịp rồi!!!” Quả Quả liền ôm bụng quằn quại nhăn mặt, kêu la. Nàng co chân chạy thật nhanh khỏi sự giám sát của Vô Tâm.
“Quả Quả!” Vô Tâm giọng vọng theo, nhưng vẫn không ngăn được vận tốc trốn chạy để đi làm chuyện xấu của nàng. Hắn bất lực khép mi lại, thở dài. “Lại giở trò rồi!”
Lôi Vô Kiệt hiếu kỳ, lẵng lặng nối gót đi theo phía sau nàng.
Phía xa xa ngoài bờ suối, một nửa bóng dáng trắng nõn in trên dòng nước.
“Woa... woa...!!! Cực phẩm! Thượng hạng cực cực phẩm!!! Băng cơ ngọc cốt! Thân hình hoàn mỹ! Tỷ lệ hoàn hảo! Cơ bắp kìa, cơ ngực, cơ bụng tám múi kìa! Aaaaaahhhh....!!!”
Quả Quả núp sau tảng đá to, lấp ló thập thò bên đây bên kia nhìn trộm Tiêu Sắt đang tắm ở dưới suối. Tâm tình nàng kích động dữ dội khi nhìn thấy được một nửa cơ thể Tiêu Sắt trắng hơn cả tuyết, nhưng vẫn không thiếu phần săn chắc, lực lưỡng. Khác nhau với vẻ ngoài tưởng chừng như mỏng mảnh, yếu ớt.
Quả Quả hai mắt sáng rực như máy quét, không ngừng soi rọi lên từng tấc da thịt của Tiêu Sắt không chừa một li nào. Gương mặt tham luyến nam sắc hữu hiện. Miệng nàng không tự chủ cứ há to mà cười, nước miếng tuôn ra như thác đổ. Đến nổi hai tay nàng liên tục lau lau cũng không kịp ngăn nước miếng chảy dài. Đúng là thùy tiên tam xích (nước dãi chảy dài ba thước/thèm nhỏ dãi).
“Ta cần truyền máu gấp!!! Ngắm thôi cũng đã con mắt rồi!” Quả Quả ngả xuống ngồi trên đất, ngửa mặt lên, tay chân bạo động đập phịch phịch xuống đất vì sung sướng tột độ.
“Giờ ta lại muốn sờ quá đi! Sờ... sờ... một chút thôi!!!” Quả Quả háo sắc, thèm thuồng, liền ló đầu ra nhìn trộm, hai tay đưa lên, ướm chừng như nàng được mơn trớn sờ mó khắp cơ ngực, cơ bụng của Tiêu Sắt ở trước mắt.
“Quả Quả ngươi đúng là háo sắc hết thuốc chữa mà! Ah... Nhìn thêm chút nữa....! Chịu không nổi luôn, mẹ ơi!!!” Quả Quả đánh yêu vào đầu nàng một cái, khoái chí vô cùng, nàng lân lân trong người, lăn xăn núp núp ló ló tiếp tục nhìn trộm Tiêu Sắt. Vẻ mặt vô cùng sung sướng hưởng thụ mỹ cảnh.
Tiêu Sắt thường ngày mặc kín như bưng, Quả Quả không thể nào có cơ hội được nhìn thấy cơ thể hắn. Đây là lần đầu tiên nàng được trông thấy nên tâm tình không thể không náo loạn rồi!
“Quả Quả tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Từ đằng sau, tiếng bước chân dừng lại. Lôi Vô Kiệt nhóm người tới, cằm đặt cao hơn đầu nàng một chút, đưa mắt nhìn theo hướng Quả Quả đang nhìn, hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên là nhìn trộm Tiêu Sắt tắm rồi! Vậy cũng hỏi!” Quả Quả vô tư lập tức phất tay đáp, vẻ mặt có chút không vừa ý vì chuyện đã rõ như ban ngày mà còn phải mang ra hỏi sao?
“Nhìn trộm???” Lôi Vô Kiệt cúi mặt xuống, gãi đầu, khó hiểu. “Không phải...”
“Ah!” Lúc này Quả Quả mới nhận ra nàng bị Lôi Vô Kiệt bắt tận tay, day tận mặt nàng đang làm chuyện xấu. Nàng ngay tức thì ngước lên, hai lòng bàn tay áp lại vào nhau, vẻ mặt đáng thương, năn nỉ ỉ oi. “Tiểu Kiệt, hảo đệ đệ à! Xin đệ đó, lát nữa đừng nói cho Tiêu Sắt biết có được không? Tiểu Kiệt...”
“Nói cái gì chứ??? Đệ có biết gì đâu!” Lôi Vô Kiệt giả vờ ngu ngơ, ngó nghiêng ngó dọc, gãi đầu đáp.
“Có chí khí lắm! Hảo đệ đệ!” Quả Quả bật be like, gật đầu khen, gương mặt toát ra vẻ vô cùng vừa lòng mãn ý.
“Hai người núp núp ló ló ở đây làm gì?” Tiêu Sắt đột nhiên xuất hiện ở phía sau tảng đá, lục y chỉnh tề bước đến, cau mày nghiêm mặt gắt hỏi. “Muốn nhìn trộm ta?”
“Không có đâu nga!” Lôi Vô Kiệt tỏ ra vô tội, vội lắc đầu, lắc tay phủ nhận.
“Làm... làm... gì có chứ!” Quả Quả lắp bắp, đôi mắt đảo một vòng. Nàng giảo hoạt nhanh nhảu biện minh. “Bọn ta đang giúp ngươi canh chừng sát sao. Ở bên đó xa như vậy, có người đến làm sao bọn ta cản kịp. Thấy ta tốt với ngươi không?”
“Tốt cho ta???” Tiêu Sắt tự trỏ tay vào mặt mình, ngạc nhiên hỏi. Hắn khinh bỉ phất tay một cái, mắng. “Còn xảo biện??? Bị ta bắt tại trận thế này mà vẫn cãi bướng???”
“Ta nhìn trộm ngươi đấy thì sao hả??? Body đẹp thì phải khoe ra chứ! Ngươi chưa nghe qua câu “xấu che tốt khoe” à?” Quả Quả bị Tiêu Sắt vạch trần, hết đường chối cãi. Vậy mà nàng còn ngang nhiên nghênh mặt đổi trắng thay đen.
“Cô!?!?” Tiêu Sắt giận đến đỏ cả mặt mũi, hắn vừa bị nàng nhìn trộm cơ thể còn bị nàng mắng kiến thức nông cạn??? Tiêu Sắt hắn thật ấm ức, tức muốn thổ huyết mà!!!
“Không phải chính cô đã nói nhìn trộm người khác là ngụy quân tử??? Tại sao lại đi nhìn trộm ta?” Tiêu Sắt không thể nuốt trôi cơn giận này, hắn cố phi tan nộ khí, gương mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng chất vấn nàng.
Quả Quả thản nhiên giang rộng hai tay xoay một vòng, rồi một tay ôm ngang eo, một tay chỉ thiên, hoáy hoáy vài vòng, nghiêng mặt ngạo kiều đáp lời. “Ngươi nhìn cho rõ, ta là nữ tử ah! Ta không phải nam nhân đại trượng phu. Đương nhiên ta càng không phải quân tử! Cho nên nhìn trộm ngươi, ta cũng không phải ngụy quân tử.”
“Vô sỉ!!!” Tiêu Sắt thật hết cách, hết đường để cãi với nàng. Hắn chỉ còn nước mắng vài lời cho hả giận, rồi quay đầu bỏ đi.
“Bỏ qua dễ dàng cho cô ấy, chẳng phải ta chịu lỗ vốn rồi sao? Không thể như vậy được!”
Tiêu Sắt bỗng dưng dừng lại. Hắn nhanh tức khắc xoay người lại, bắt lấy hai má Quả Quả, nghiêng mặt nàng sang, hôn lên một bên má nàng. Sau khi hôn xong, Tiêu Sắt dửng dưng như không, mặt hình sự cảnh cáo.
“Sau này còn dám nhìn trộm ta thì liệu hồn đó!”
Rồi quay người một mạch bỏ đi. Trong khi Lôi Vô Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tay run run chỉ theo lưng Tiêu Sắt mắng.
“Ngươi... ngươi... hạ... hạ... lưu...!”
Quả Quả bị Tiêu Sắt hôn bất ngờ, nàng vẫn còn chưa tỉnh cơn mê, cứ thẩn thơ thẩn thờ như kẻ bị đoạt mất hết hồn vía. Đôi mắt mơ màng, ngơ ngác, hai má đỏ dần lên, trên môi nàng dường như chứa cả một vườn xuân, trăm hoa đua nhau khoe sắc thắm.
Nàng nhìn trộm hắn, hắn ăn đậu phụ của nàng. Xem như cả hai hòa đi! Nhưng nói thế nào thì nói, vẫn thấy Quả Quả có lợi hơn ah! Vừa nhìn trộm chính chủ, còn được chính chủ hôn. Thử hỏi nàng làm sao không vui sướng cho được?
“Cô không sao chứ? Đi ngoài lâu đến thế, không biết có bệnh gì không?”
Vô Tâm thấy Quả Quả và Lôi Vô Kiệt quay về, hắn hậm hực nói móc nàng. Không cần phải hỏi cũng biết Vô Tâm đã cảm nhận được điều gì nên mới tức giận như thế.
“Bệnh cái đầu ngươi í!” Quả Quả tức thời hai tay chống nạnh, nhóm người tới, cắn trả Vô Tâm.
“Ta cũng muốn đi thanh mục, hai người giúp ta canh chừng một lát.” Vô Tâm mở mắt, đứng lên, hướng thẳng bờ suối mà đi, cũng không ngó đi nơi nào khác.
“Chỉ cần canh một mình cô ta là đủ! Không ai háo sắc bằng cô ta đâu!” Tiêu Sắt nhìn về phía Quả Quả, hai tay long vào trong tay áo nhẹ nói.
“Xí!” Quả Quả hai tay ôm ở trước ngực, nghiêng đầu về phía Tiêu Sắt, môi trề dài ra cả thước.
Cơn gió buổi chiều tà nhẹ cuốn qua. Sau một hồi ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, để nghĩ cách thoát khỏi sự giám sát chặt chẽ của Tiêu Sắt. Quả Quả nhẫn không nổi nữa, liền rón rén định nhẹ nhàng chuồn đi trong lúc Tiêu Sắt đang nhắm mắt tựa người vào thân cây, giống như đang ngủ.
“Quả Quả cô định đi đâu?”
Thật không ngờ, dù nàng nhẹ chân đến thế nào cũng đều bị Tiêu Sắt phát hiện. Hắn mắt vẫn nhắm, bờ môi mỏng mị mấp máy, rào trước nàng.
“Ta nhớ là ta bỏ quên đồ ở bờ suối, để ta đi lấy!” Quả Quả vội dừng chân, ngoảnh mặt lại vừa ra vẻ yểu điệu thục nữ đã nhanh nhảu hoạt bát vụt chạy đi.
“Cô để quên cái gì?”
Không biết từ lúc nào Tiêu Sắt đã xuất hiện ở đối diện Quả Quả, cản trước mặt nàng. Quả Quả vừa quay đầu chạy đã đụng ngay vào ngực hắn. Nàng muốn chạy cũng không thể chạy.
“À ta nhớ ra rồi! Ta không có quên đồ!” Quả Quả lùi lại vài bước, nàng bày ra điệu bộ đầu óc được khai thông sáng bừng. Nàng vờ nhăn nhó mặt mày, ôm bụng quằn quại thêm lần nữa, nhằm đánh lừa Tiêu Sắt. Hi vọng dễ dàng qua cửa. “Nhưng ta muốn đi mao xí! Gấp lắm rồi ah!”
“Không phải vừa nãy đã đi rồi sao?” Tiêu Sắt thản nhiên ôm tay trước ngực, liếc nhìn dáng vẻ vờ vịt của nàng, chất vấn.
“Ban nãy chỉ là...” Quả Quả liền mở miệng giải thích, nàng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Tiêu Sắt cắt lời.
“Mấy trò quỷ của cô, đừng hòng lừa được ta!”
Tiêu Sắt lườm Quả Quả một cái rồi kéo cổ tay nàng cùng đi về chỗ cũ, đứng ở đó. Hắn vẫn cứ nắm lấy cổ tay Quả Quả không chịu buông, tựa như sợi dây, trói giữ nàng.
Quả Quả cố vùng vẫy thế nhưng cũng không tày nào thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Sắt. Nàng bất lực cứ để cho hắn muốn nắm bao lâu thì nắm. Trong lòng nàng phải thầm an ủi chính bản thân mình. “Dù sao body của Vô Tâm ta cũng đã nhìn qua ba lần rồi! Như vậy cũng đủ lắm rồi ah!”
“Nhưng ta muốn nhìn thêm lần nữa cơ!” Quả Quả ảo não nhăn mặt, buồn bã than khóc trong tâm.
Quả Quả vừa khổ sầu chưa được lâu, nàng sực nhớ ra một chuyện vô cùng hữu ích. Chỉ có những lúc háo sắc thế này, đầu óc Quả Quả mới chịu hoạt động hết công suất, khả năng liền vượt qua khỏi giới hạn phi thường.
“Thiên Lý Nhãn, mở!”
Quả Quả nhắm mắt lại, trong đầu hô lên một khẩu quyết. Đột nhiên hai khóe mắt nàng phát ra một luồng sáng màu đỏ, phóng ra xa. Nàng tuy nhắm mắt, song lại thấy rõ ràng mọi vật trong bán kính một ngàn dặm.
“Xem ra Vu thuật giúp ta chiếm hời được không ít việc tốt nga!”
Quả Quả đắc chí cười tà. Nàng chuyển tầm mắt, dò tìm hình bóng của Vô Tâm. Suối chảy róc rách, dòng nước mát thanh trong, có những ánh những vàng óng ánh in trên mặt nước.
Dáng vẻ háo sắc liền hiện lên, Quả Quả phớn phở ra mặt, mím môi nuốt nước bọt ực ực khi trông thấy body của Vô Tâm trên dòng suối. Nàng đã trông thấy thân thể Vô Tâm không ít lần, nhưng đều là những lúc nguy hiểm, bất ngờ nên không kịp chiêm ngưỡng kỹ. Lần này có cơ hội soi, nàng sẽ soi thật tỉ mỉ, sẽ không bỏ sót một chi tiết nào.
Vô Tâm đang gột rửa cơ thể, hắn dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm hắn. Ngoảnh lại phía sau kiểm tra thì thật không có ai. Hắn quay lại, nhắm mắt chậm rãi lắng nghe nhịp đập của trái tim.
“Quả Quả đang giở trò gì mà lại vui sướng như thế? Không lẽ... là đang nhìn trộm ta???”
“Quả Quả tỷ, tỷ lại chảy máu mũi rồi!”
Lôi Vô Kiệt từ trên cây hoảng hốt nhảy ngay xuống đất khi thấy mũi Quả Quả chảy dài hai dòng máu đỏ. Hắn phun vội cọng cỏ đang ngậm trên miệng ra, lo lắng hét toáng lên.
Quả Quả gương mặt say sưa, đắm đuối, háo sắc, thèm thuồng khi liếc mắt soi kỹ từng lớp da trắng nõn đến phát quang, cơ bắp, múi bụng cuồn cuộn của Vô Tâm. Hôm đó trong Thông Thiên Tháp nàng thật muốn hôn lên vai Vô Tâm một cái, nhưng lòng đầy lo sợ nên đành phải nuốt xuống dục vọng. Giờ nghĩ lại nàng thấy tiếc đứt ruột ah!
Nàng chính là kiềm nén những gào thét trong thâm tâm mà lục phủ ngũ tạng sản sinh nhiệt khí quá độ, khiến cho thân nhiệt tăng cao. Tạm thời cơ thể không thể giải tỏa hết hỏa khí, nên chỉ còn cách xuất huyết ra ngoài bằng đường mũi để cân bằng lại thân nhiệt một cách nhanh chóng.
“Cô ta nhắm mắt không thấy gì, lại bị ta giữ ở đây mà cũng chảy máu mũi được sao? Hay là...” Tiêu Sắt nhìn sang đôi mày tự khắc nối lại với nhau thành một đường.
“Cô dùng Vu thuật để làm chuyện xằng bậy gì?” Tiêu Sắt lườm Quả Quả gắt hỏi.
“Không có nga! Tại ta bản chất thể hỏa nên cứ hễ nóng hơn bình thường một chút sẽ chảy máu cam đó!” Quả Quả lắc đầu, điềm nhiên ngụy biện.
“Là thật à?” Tiêu Sắt trong lòng hoài nghi, không dám tin tưởng những lời Quả Quả nói. Trong Thông Thiên Tháp hắn đã cùng nàng vượt qua sa mạc, đến cả miệng núi lửa, nàng có chảy máu cam đâu? Hay là do đó chỉ là viễn cảnh nên không chảy máu cam thật?
“Ừa!” Quả Quả lấy tay quẹt ngang mũi, lau máu đi, nàng để lộ vẻ mặt đáng thương gật đầu.
“Như vậy sẽ mất nhiều máu lắm đó, Quả Quả tỷ! Thật không có cách chữa trị sao?” Lôi Vô Kiệt sốt sắng, lo lắng nhìn Quả Quả, hỏi han hết lời.
“Không!” Quả Quả buồn thỉu buồn thiu, khẽ lắc đầu.
Quả Quả bỗng gian manh nhướng nhướng mày với Lôi Vô Kiệt rồi quay sang dúi dúi đầu vào ngực Tiêu Sắt, nũng nịu cất lời. “Vậy nên các người phải đối xử với ta tốt hơn một chút mới được đó.”
“Thật là...” Tiêu Sắt rầu rĩ, một tay xoa xoa trán, tay còn lại vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Quả Quả.
Quả Quả giấu mặt vào ngực Tiêu Sắt, khóe môi đắc ý cong lên. Xem ra nàng đã lừa được hắn rồi.
“Tiểu Kiệt à, tối nay đệ muốn ăn món gà nướng muối ớt không?” Quả Quả rời khỏi lồng ngực của Tiêu Sắt, ánh mắt dời đi, liền bắt được hình ảnh một con gà rừng chạy ngang. Quả Quả vỗ vai Lôi Vô Kiệt, lém lĩnh bảo. “Nếu muốn thì hãy mau bắt con gà rừng đó lại đi!”
“Yes, madam!” Lôi Vô Kiệt bỗng khép chân lại đứng nghiêm, tay đặt lên dưới chân mày, chào theo kiểu quân nhân, dõng dạc tuân mệnh. Không cần phải hỏi cũng biết đây là do ai dạy!
Nói xong Lôi Vô Kiệt liền co chân chạy đi hai tay giang ra định bắt gà. “Bữa tối ơi, đừng chạy!”
Sau khi Vô Tâm tắm xong, quay lại, cũng là lúc Lôi Vô Kiệt tóm được con gà kia. Bốn người lại cùng nhau lên đường, tiến đến đất cũ Đại Phạn Âm Tự.