“A Lam đến giờ rồi.” Cổ chủ khẽ nhắc nhỡ.
Mọi người liền nép sang hai bên, chừa khoảng trống cho Cổ chủ, Lam nhị Cổ chủ, Quả Quả, Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đi về phía trước. Lam nhị Cổ chủ và bộ tứ đi đến bên cạnh ba vị Trưởng lão nhẹ chào một cái rồi đứng nối theo thành một hàng ngang phía trước gần nhất với ngai vị Cổ chủ ở trên bục cao. Mọi người phía sau cũng nhanh chóng xếp thành những hàng dọc chỉnh tề ngay ngắn và trang nghiêm.
Cổ chủ bước lên bục cao, hắn cúi thấp người trước ngai vị, phía sau ngai vị chính là bàn thờ hương khói tổ tiên các đời của Cổ Hoạt Thành. Đại Tế Tư từ trong bước ra mang theo thanh quyền trượng đến đưa lên ngang tầm mắt Cổ chủ, nàng cúi đầu trước hắn. Cổ chủ mắt nhìn quyền trượng, năm hắn ba tuổi đã dùng máu lập giao ước xác nhận chủ nhân và cầm quyền trượng này trong tay. Hai năm qua, vì Phong Độc mà hắn chưa từng chạm tới quyền trượng. Lần này chính là lần cuối cùng vì hắn sắp truyền lại nó cho Lam nhị Cổ chủ. Cổ chủ trịnh trọng cúi người xuống hai tay cẩn thận nhận lấy quyền trường từ tay Đại Tế Tư. Đại Tế Tư lùi về sau vài bước. Cổ chủ tay cầm quyền trượng chống xuống sàn, an tọa trên ngai vị. Mọi người bên dưới chỉ trừ bộ tứ đều đồng loạt hai tay đan chéo trước ngực, cúi người 90 độ, hô.
“Cổ chủ thiên an.”
Đại Tế Tư mang đến cho hắn thanh đoản kiếm bằng vàng. Cổ chủ để thanh quyền trượng thẳng đứng, tay trái cầm kiếm, tay phải mở vỏ kiếm, đặt xuống mâm nhỏ mà Đại Tế Tư đang cầm. Ánh kiếm chói sáng khiến người ta hoa cả mắt. Cổ chủ cầm kiếm cắt một đường vào ngón trỏ, máu liền tươm ra. Cổ chủ mặt không biến sắc, đặt thanh kiếm xuống, sau đó nâng quyền trượng lên không trung, dùng máu xóa bỏ giao ước năm xưa. Khi xóa xong giao ước, Cổ chủ nhận lại quyền trượng về tay. Đại Tế Tư liền đến trước mặt hắn cầu phúc cho hắn bằng cách dùng đầu ngón tay vẽ ấn ký đặc biệt lên trán hắn. Ấn ký từ từ phai nhạt và biến mất đi như chưa từng được vẽ lên.
Quả Quả không quên đảo mắt nhìn quanh kiến trúc của tòa thành này, đây rõ là sự kết hợp của văn hóa phương Đông và phương Tây cổ đại, mọi thứ đều phối hợp rất hài hòa uyển chuyển. Quả không hổ danh Tây Vực - nơi giao thao của nền văn minh thế giới cổ đại. Đến khi Đại Tế Tư bước ra, ánh mắt của Quả Quả liền bị Đại Tế Tư thu hút. Đại Tế Tư đúng là thiên sinh lệ chất như lời Cổ chủ đã nói. Băng cơ, ngọc cốt (da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp). Diện tái phù dung (xinh đẹp hơn hoa sen). Dương chi bạch ngọc (cao quý, thanh khiết).
“Sùng Lãm - Cổ chủ Cổ Hoạt Thành đời thứ mười ba, hôm nay trước mặt các vị tổ tiên truyền lại ngôi vị Cổ chủ cho đệ đệ Sùng Lam. Hi vọng với tài trí của Sùng Lam sẽ chấn hưng Cổ Hoạt Thành.” Đại Tế Tư chất giọng trong trẻo làm say lòng người.
Lam nhị Cổ chủ bên dưới từ tốn dần bước lên mấy bục cao. Trong lòng hắn lúc này dao động vì những chuyện tối qua. Tối qua, sau khi tỏ tình thất bại, Lam nhị Cổ chủ đã đến tìm Cổ chủ để nói mấy lời.
“Ta thua rồi. Huynh đã đi tìm tình yêu của huynh. Còn ta, ta sẽ ở lại. Vì nàng mà xây dựng Cổ Hoạt Thành lớn mạnh. Làm hậu thuẫn vững chắc cho nàng. Sau này khi nàng hành tẩu giang hồ sẽ không ai dám động đến nàng.”
Hắn trở thành Cổ chủ không phải vì kế hoạch năm xưa, cũng không phải vì cược thua Cổ chủ mà bởi vì Quả Quả. Bởi vì nàng đã từng nói, muốn hắn phát triển Cổ Hoạt Thành vững mạnh. Tất cả đều chỉ vì một lời nói của nàng.
Lam nhị Cổ chủ đến trước mặt Cổ chủ, hai tay đan chéo cúi đầu chào. Cổ chủ đứng lên trịnh trọng nâng quyền trượng trao lại cho hắn. Lam nhị Cổ chủ nhận lấy quyền trượng. Lần này đến lượt Sùng Lãm cúi đầu trước Lam nhị Cổ chủ. Sau đó hắn lui về phía sau bên phải ngai vị tránh chỗ cho Đại Tế Tư phía đối diện bước đến hoàn thành nghi thức kế vị. Đại Tế Tư cúi đầu, mang thanh đoản kiếm ban nãy đến cho Lam nhị Cổ chủ lập giao ước máu với quyền trượng. Giao ước có giá trị đến khi Lam nhị Cổ chủ lìa khỏi cõi đời. Đại Tế Tư lại cầu phúc cho hắn nhưng ấn ký này khác hẳn với ấn ký mà nàng vẽ cho Sùng Lãm ban nãy. Ấn ký cũng từ từ phai mờ.
“Sùng Lam - Cổ chủ thứ mười bốn của Cổ Hoạt Thành nguyện cống hiến hết tài trí, công đức để chấn hưng Cổ Hoạt, cường đại Vu thuật, Vu tộc hưng thịnh.” Lam Cổ chủ hai tay nâng quyền trượng lên cao cúi đầu xuống, dõng dạc thông cáo.
“Cổ chủ thiên an.”
“Chấn hưng Cổ Hoạt.”
“Cường đại Vu thuật.”
“Vu tộc hưng thịnh.”
Mọi người bên dưới trang nghiêm hai tay đan chéo, cúi đầu chào đón tân Cổ chủ, đồng thanh hùng hồn hô hào khẩu hiệu riêng biệt của thành.
“Bạch Quả thần nữ xin mời bước lên.” Đại Tế Tư nhìn xuống Quả Quả, thanh âm mềm mại cất lên.
Bộ tứ đang miên man trong không khí uy nghiêm bao trùm, Quả Quả đột nhiên bị gọi tên, nàng kinh ngạc sững sờ, hỏi lại. “Đại Tế Tư gọi ta sao?”
“Đúng vậy.” Đại Tế Tư ánh mắt trong trẻo khẳng định. “Theo di huấn của tổ tiên, người chữa khỏi bệnh cho cả thành sẽ trở thành người mà cả Cổ Hoạt Thành ngàn đời quy thuận.”
Quả Quả tay chân lóng ngóng, bước lên bục, có lúc tưởng chừng sắp vấp phải bục mà ngã xuống, làm cho mọi người một phen hú vía. Nàng cố giữ bình tĩnh đến trước mặt Đại Tế Tư. Đại Tế Tư vừa cầu phúc cho nàng vừa nói. “Kể từ bây giờ, Bạch Quả thần nữ sẽ trở thành Thần Chủ của Cổ Hoạt Thành.” Đại Tế Tư vẽ vào lòng bàn tay Quả Quả một ấn ký đặc biệt khác, “Đây chính là ấn ký Thần Chủ, chứng minh cho lòng trung thành, sự phục tùng của Cổ Hoạt Thành đối với người.”
Sau khi vẽ xong, Đại Tế Tư mắt bảo Quả Quả giơ cao ấn ký lên. Quả Quả ánh mắt ngại ngùng, rụt rè giơ lòng bàn tay lên cao. Lam Cổ chủ, Đại Tế Tư và tất cả mọi người trong Cổ Hoạt Thành đều quỳ rạp xuống, tay phải áp lên ngực trái, hành lễ.
“Thần Chủ vạn phúc.”
“Nguyện vì thần nữ vào sinh ra tử.”
“Thề chết mãi mãi bảo vệ người.”
“Thề chết vĩnh viễn trung thành.”
“Lại nữa rồi. Cổ Hoạt Thành này cũng thật là, đã lớn như vậy rồi mà lúc nào cũng gọi thần với chả thánh. Nếu họ ở hiện thực, một là bị bắt vào tù vì tội truyền bá mê tín dị đoan, hai là bị hốt vào viện tâm thần hết cả đám.” Quả Quả lắc đầu thở ra, nàng ngán ngẩm cảnh này lắm rồi. Một lần là đủ rồi ah. Quả Quả vẻ mặt miễn cưỡng nhìn xuống Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Họ cũng nhún nhún vai quay mặt đi hướng khác.
“Mọi người mau đứng lên đi.” Quả Quả vội thu tay xuống, bước tới một bước vừa đỡ Lam Cổ chủ vừa bảo.
Nghi lễ xong mọi người liền đứng lên, Quả Quả liền chuồn về chỗ cũ. Lam Cổ chủ tay cầm quyền trượng, ngồi xuống ngai vị, Đại Tế Tư thì đi cầu phúc cho từng người trong Cổ Hoạt Thành. Đến lượt Uất Trì Trưởng lão, ánh mắt hai người giao nhau, bao nhiêu nỗi niềm nhớ nhung, bao nhiêu tình cảm chất chứa bấy lâu giống như một lần đều nói ra hết. Đại Tế Tư nhẹ cười một cái, mỹ bất thắng thu (đẹp không sao tả xiết), nụ cười này chỉ dành cho riêng Uất Trì Trưởng lão rồi rời đi. Uất Trì Trưởng lão mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng kia không muốn rời.
Nụ cười này chỉ dành cho chàng. Ánh mắt này chỉ dành riêng nàng. Giống như một bài thơ nào đó mà Quả Quả từng đọc lướt qua. Quả Quả chú ý nhìn vào đôi tình nhân khắc khổ này. Nàng thật muốn giúp họ, nhưng nàng không có cách nào. Tình cảm này của họ vừa khiến người ta đau lòng lại vừa khiến người ta vô cùng ái mộ. Một tình yêu nhẹ nhàng, thuần khiết không lẫn tạp chất.
Cầu phúc kết thúc, mọi người lũ lượt kéo nhau ra ngoài, chỉ còn Sùng Lãm, Lam Cổ chủ và Đại Tế Tư ở lại phía sau cánh cửa dần khép lại. Như chính trái tim Uất Trì Trưởng lão cũng vì Đại Tế Tư mà khép lại. Bộ tứ cũng nối gót theo nhưng chợt bị Lam Cổ chủ gọi lại. “Quả Quả chờ ta một chút, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
“Hảo ah.” Quả Quả nhanh nhảu nhận lời. Nàng ở lại đương nhiên ba kẻ kia cũng không thể bỏ đi. Nên đành đứng sau cánh cửa vừa chờ đợi bên ngoài vừa ngắm cảnh.
Trương Trưởng lão đi trước giải trừ kết giới cho mọi người ra khỏi nơi đây. Một lúc lâu sau, bộ tứ cùng với Sùng Lãm và Lam Cổ chủ mới rời khỏi, trên đường trò chuyện rôm rả.
“A Lãm đại ca, không phải lúc ở tịnh đàn mọi người đã nhận một lần rồi sao?”Quả Quả thắc mắc, ló đầu sang nhìn Sùng Lãm hỏi.
“Lần đó là ta có chút lỗ mãng, qua loa chỉ thông cáo với trời đất, lần này nhờ Đại Tế Tư ký giao ước và thông cáo với tổ tiên.” Sùng Lãm ngân nga giải thích.
“Mọi người định bao giờ sẽ tiếp tục lên đường?” Lam Cổ chủ nhìn sang bộ tứ lên tiếng.
“Sáng mai.” Vô Tâm định lên tiếng trả lời nhưng bị Quả Quả cướp mất thoại, hắn có chút hậm hực trong lòng.
“Sáng mai ta cũng lên đường đi tìm Nhất Tiếu.” Sùng Lãm nghe vậy, thuận tình nói ra ý định của hắn.
“A Lãm, vậy tối nay ta đến phòng huynh được chứ?” Quả Quả tinh quái đá lông nheo về phía Sùng Lãm.
Sùng Lãm chợt cảm thấy lạnh ở sống lưng, liền rùng mình một cái vì những lời nói của Quả Quả.
“Cô lại muốn làm gì? Cô nam quả nữ đêm tối ở chung một phòng?” Tiêu Sắt nhìn thấy vẻ mặt háo sắc đang hiện hữu trên mặt Quả Quả, hắn không khỏi cả giận, dừng chân không đi nữa, hai tay liền ôm lên trước ngực, gắt gỏng chất vấn.
Không chỉ riêng Tiêu Sắt, Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt và Lam Cổ chủ cũng nghe trong lòng có chút hỏa khí bốc lên, không buồn bước tiếp.
“Đương nhiên là cùng A Lãm huynh “tâm sự đêm khuya” rồi.” Quả Quả vẻ mặt dửng dưng ranh mãnh nói ra những lời hết sức ám muội.
“Cô/Tỷ/Nàng...???” Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Lam Cổ chủ bị Quả Quả chọc tức đến muốn phát nổ, ấn đường thu hẹp cực độ, đồng thanh đồng bộ quay quắt sang nhìn Quả Quả.
“Ta làm sao?” Quả Quả chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, ngây thơ hỏi.
“Có nữ nhân nào như cô không? Chưa gả đi lại không biết giữ gìn lễ tiết. Để ta xem sau này ai dám rước cô về?” Tiêu Sắt thu lại nộ khí, đại ý phỉ báng trù dập Quả Quả cho hả giận.
“Ta không có nhờ ngươi dùng kiệu rước ta về nga.” Quả Quả vẫn không có chút tức giận, ngược lại nàng quay mắt đi, ung dung đáp trả hắn.
“Ta dùng kiệu rước cô về? Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày.” Tiêu Sắt tỏ vẻ đầy ngạc nhiên cứ như mặt trời mọc đằng tây, rồi nhanh chóng nghiêng mặt cười nhạo, liếc xéo Quả Quả.
“Được thôi. Ngươi hãy nhớ cho kỹ những lời ngươi vừa nói. Sau này đừng có nghĩ trăm phương ngàn kế gạ gẫm mà rước ta về phủ.” Quả Quả khoan thai nhẹ nhàng lắc lư hai vai, xéo xắt móc họng Tiêu Sắt.
“Ta đi gạ gẫm cô? Cô không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào à?” Tiêu Sắt nghe xong liền phát hoảng, hai tay vội buông lỏng xuống. Hắn đường đường là Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà của Bắc Ly, hắn lại có lúc phải hạ lưu bỉ ổi đi gạ gẫm một nữ tử háo sắc như Quả Quả, thấy mỹ nam như thấy mỹ vị liền muốn ăn sạch? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
“Ngày nhỏ ta đi học, chỉ trừ hai chữ liêm sỉ không chịu học, tất cả những thứ khác đều không làm khó được ta.” Quả Quả thong thả hất loạng tóc vương trên má bay theo gió, cao giọng hót, tiếp thêm lửa cho Tiêu Sắt bùng cháy.
“Cô đúng là không ra thể thống gì! Mặt còn dày hơn cả cổng thành Thiên Khải.” Tiêu Sắt cũng phải bó tay với độ mặt dày vô sỉ lại háo sắc của Quả Quả, hắn bực bội trút giận vào tay áo bằng cách phất tay áo ra sau lưng.
Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt, Sùng Lãm và Lam Cổ chủ mỗi người một kiểu, túm miệng cười trộm biểu cảm khó coi của Tiêu Sắt khi bị Quả Quả chọc giận. Cuộc đấu khẩu này của họ quả là thật tức cười, làm người ta không thể nhịn được phải ôm bụng cười. Nhưng khi nghe Tiêu Sắt nhắc đến Thiên Khải liền ngạc nhiên thốt ra. “Thiên Khải Thành???”
“Đừng đùa nữa. Ta hết hơi rồi.” Quả Quả cúi đầu xua tay tựa như vô cùng hụt hơi, nàng không thể cãi nổi nữa với Tiêu Sắt, nhưng thật ra nàng chỉ giả vờ để giúp hắn khỏi phải giải thích vòng vo trước mặt mọi người.
Vô Tâm vừa nhìn đã biết Quả Quả giải vây cho Tiêu Sắt, hắn cũng không có hỏi tới, lặng lẽ quay đi.
Tiêu Sắt cũng thôi không nói nữa, hướng mắt nhìn lên cao, trời xanh mây trắng.
Lam Cổ chủ cảm thấy đôi mày nặng trĩu, ánh mắt lo lắng không rời khỏi Quả Quả.
Lôi Vô Kiệt liền chạy lại đỡ một bên tay nàng hỏi han: “Quả Quả tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không sao, ta không sao rồi.” Quả Quả cười hê hê, nàng hít thở đều, lại nói: “Hít một chút không khí sẽ không sao nữa.”
“Ta biết Quả Quả định làm gì.” Sùng Lãm nhẹ nhàng lên tiếng, phá tan không khí có chút bất ổn kia. “Được rồi. Tối nay ta chờ cô, tiện thể sai người chuẩn bị vài loại bánh. Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Hay lắm!” Quả Quả vỗ vỗ tay chan chát, vẻ mệt mỏi kia liền biến đi đâu mất, giờ chỉ còn lại sự vui sướng được biểu lộ, chạy đến bên Sùng Lãm, ôm cánh tay hắn đánh tới đánh lui.
“Hai người làm gì?” Bốn nam nhân còn lại nhìn họ đầy khó hiểu.
“Ta từng hứa với A Lãm hai chuyện. Bây giờ đến lúc ta phải hoàn thành lời hứa của mình. Ta đi kể chuyện kinh dị. Các người muốn nghe?” Quả Quả buông tay, bước lên một bước, tay chống hông điểm mặt từng người, truy hỏi.
“Đương nhiên là muốn. Chuyện kỳ quái ai mà không hiếu kỳ.” Tiêu Sắt tay long vào trong áo, nghênh mặt, thản nhiên.
“Đúng. Đúng. Đúng.” Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt và Lam Cổ chủ ngoan ngoãn phối hợp gật đầu tán thành ý kiến của Tiêu Sắt. Bốn người bọn họ tuyệt đối sẽ không để Quả Quả một thân một mình ở bên cạnh Sùng Lãm. Vì nếu không, cô nàng háo sắc này sẽ lập tức lòi đuôi ra, không biết lại giở trò gì đó ăn mất Sùng Lãm thì toi.
“Nhưng ta lại không muốn các người phá mất không gian riêng tư của hai người chúng ta!” Quả Quả quay người đi, hai tay chắp sau không ngừng làm trò, ngẩng mặt lên cao, liếc mắt xuống nhìn bọn họ, giọng điệu vô sỉ vang lên, nàng không quên nhấn mạnh những từ cần nhấn mạnh.
“Quả Quả, ta thấy hay cứ để mọi người cùng đến trò chuyện, càng đông càng vui mà.” Sùng Lãm ngay tức khắc tiếp lời, hắn không để bọn họ cứ cằn cưa nữa mà kẻ chịu thiệt lại là chính hắn. Thật ra hắn không dám một mình đối diện với Quả Quả. Với nàng, hắn vẫn có mấy phần kiên dè và khiếp sợ.
“Huynh đã nói vậy thì.... tối nay gặp ở phòng A Lãm đại ca.” Quả Quả hai tay đưa lên ra vẻ miễn cưỡng ưng thuận, sau đó nàng hoan hỉ cười tít mắt ở cuối câu.
Bọn họ lại cùng nhau lên đường, Quả Quả tung tăng bước đi, nàng bất chợt nhớ lại vài chuyện liền quay sang Lam Cổ chủ, “À mà Lam mỹ nam, Cổ Hoạt Thành của huynh các loại Vu thuật đều khác hẳn những gì ta được đọc qua trong sách vở. Huynh có thể cho ta mượn vài quyển đọc sơ cho biết không?”
“Hảo ah. Lát nữa ta sẽ mang qua tặng hết cho nàng.” Lam Cổ chủ ánh mắt nhìn Quả Quả chan chứa cưng chiều, sủng nịnh.
“Cảm ơn, Lam mỹ nam.” Quả Quả bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không ngừng).
“Giữa ta với nàng còn phải khách sáo như vậy?” Lam Cổ chủ ngược lại có chút trách cứ.
“Đúng vậy, là ta sai. Ta nhận lỗi với huynh, được chưa? Lam mỹ nam...” Quả Quả liền quay sang làm nũng nịnh nọt hắn.
“Nàng đó...” Lam Cổ chủ đương nhiên không thể chống lại vẻ mặt siêu đáng yêu này của Quả Quả, du nhiên thất tiếu (cười nhàn nhã), hắn liền thuận tay, bóp mũi chọc ghẹo nàng. Hai người đùa giỡn râm ran nhưng ba kẻ bên kia trông thấy sắc mặt đột nhiên đen lại.