Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 37: Chương 37: Thật Muốn Nhổ Bông Cướp Chậu (2)




“Quả Quả, cô không sao chứ?” Cổ chủ nghe Quả Quả đột nhiên hoảng hốt kinh hô, làm hắn lo lắng vội bước ra hỏi nàng.

Cùng lúc này, bốn kẻ bên ngoài cũng đã phá cửa xong vào đến tận nơi.

“Mỹ nam. Hảo soái ca. Mém xíu là lãng phí cái nhan sắc nhân thần cộng phẫn này rồi.” Quả Quả ngẩn ngơ, cười ngây ngốc, cất tiếng.

Quả Quả hai mắt lấp lánh hết cả lên. Trước mắt nàng bây giờ chính cực phẩm hiếm có trên thế gian. Cổ chủ trần trụi, phơi bày thân thể trắng nõn nà, không tỳ vết. Cơ bắp săn chắc, tỉ lệ cơ thể đẹp đến hoàn hảo khó tin. Hắn thật sự còn đẹp hơn gấp nhiều lần so với tượng Lực sĩ ném đĩa của Hy Lạp cổ đại. Đã thế gương mặt lại đậm chất nam thần bước ra từ truyện tranh. Đường nét đẹp sắc sảo đến ngạt thở, như tạc như vẽ, mắt phượng mày ngài, mũi cao, môi mỏng. Đây không phải cực phẩm thì cũng phải là kiệt tác của tạo hóa. Không ngắm đúng là uổng phí.

Quả Quả ngây ngô cứ cười hê hê ngắm nhìn Cổ chủ không một mảnh vải che thân trước mặt mà không hề chớp mắt. Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Lam nhị Cổ chủ vừa chạy vào đến cũng có chút thất thần khi thấy Cổ chủ trước mắt. Nhưng sau đó, quay sang thấy bộ dạng háo sắc Quả Quả liền nổi máu lên. Tiêu Sắt một bên, sắc mặt hầm hầm, Vô Tâm bên kia sắc mặt cũng khó coi vô cùng. Cả hai liền giơ tay mỗi người che đi một bên mắt Quả Quả, không cho nàng đắm đuối nhìn Cổ chủ như muốn “ăn tươi nuốt sống” hắn.

“Quả Quả tỷ, tỷ chảy máu cam kìa.” Lôi Vô Kiệt hoảng hốt vừa kêu lên, vừa lo lắng chạy đến bên cạnh nàng khi thấy máu chảy ra từ hai mũi nàng.

Quả Quả miệng vẫn cười hề hề, hai tay tự giác lao đi máu cam trên mũi, trong điệu bộ của nàng không khác gì một ngốc tử. Nhìn cũng rất giống Mr. Xịt máu mũi Sanji trong One Piece, không biết hai người này có họ hàng gì không đây?

“Để ta nhanh mặc y phục lại.” Cổ chủ sực nhớ trên người hắn hoàn toàn không có một mảnh vải che thân. Trước tình hình ngại ngùng, khó xử này, liền vội vã cuống cuồng lấy y phục mặc vào.

“Không cần vội. Ông bà ta có câu “xấu che, tốt khoe“. Huynh đừng vội. Không cần mặc cũng được nga.”

Quả Quả nghe vậy ngay lập tức dùng tay nắm lấy hai tay của Tiêu Sắt và Vô Tâm kéo xuống khỏi mắt mình, nhào về phía trước, nhanh nhảu ngăn cản Cổ chủ mặc y phục che mất mỹ cảnh. Nhưng Quả Quả đã bị Vô Tâm và Tiêu Sắt hai bên ôm chéo ngang eo ngăn cản.

“Thật muốn nhổ bông cướp chậu.” Quả Quả bất lực, buồn dỗi thốt lên.

Vô Tâm tức khí đằng đằng, hắn thật muốn đánh chết tiểu yêu tinh này để diệt trừ hậu hoạn cho chúng sinh.

Tiêu Sắt mặt khinh bỉ, âm trầm trỏ trỏ vào miệng Quả Quả, gằn giọng. “Thùy tiên tam xích (nước dãi chảy dài ba thước, thèm nhỏ dãi) mau lau đi. Nếu không sẽ dọa Cổ chủ sợ chết khiếp.”

“Ngươi thì hiểu cái gì?” Quả Quả đưa mắt liếc Tiêu Sắt một cái.

Tiêu Sắt phẫn nộ, hắn không hiểu? Hắn mà không hiểu sao? Hắn hiểu rất rõ là đằng khác. Tiêu Sắt định lên tiếng phản pháo thì...

Cổ chủ sau khi xiêm y chỉnh tề liền trịnh trọng quỳ xuống hành lễ, “Quả Quả cô nương, xin nhận của ta một lạy, ơn tái sinh nặng tựa non cao, ta thật không biết phải đền đáp cô thế nào mới đủ.”

“A Lãm huynh đừng làm vậy ah, ta không dám nhận.” Quả Quả vội chạy đến hai tay đỡ lấy hai tay Cổ chủ chắp trước trán nâng Cổ chủ đứng lên, vội vàng ngăn cản hắn hành lễ với nàng.

Quả Quả lại quét mắt nhìn Cổ chủ từ trên xuống dưới lần nữa, tay ôm eo, tay xoa xoa cằm, cười cười trêu chọc Cổ chủ. “Dù biết huynh đã có người trong lòng, nhưng với cái nhan sắc này thì... ta.... Ah hay là huynh lấy thân báo đáp đi.”

Vô Tâm liền kéo Quả Quả về phía sau, gắt hỏi, “Cô thật muốn chia ương rẻ thúy?”

“Cái này... thì... không được. Sùng Lãm ta nguyện kiếp này làm trâu làm ngựa ở đền đáp ân tình hôm nay của cô.” Cổ chủ liền lùi về sau, chắp tay lên đầu, vừa cung kính vừa quả quyết đáp.

“Ta thay huynh ấy đền đáp cô.” Lam nhị Cổ chủ bên kia, lẫm liệt bước đến, cũng quả quyết không kém cất lời.

Cổ chủ, Quả Quả và Lôi Vô Kiệt một phen kinh ngạc tột độ khi nghe những lời khảng khái của Lam nhị Cổ chủ. Còn Vô Tâm, Tiêu Sắt lại thấy Lam nhị Cổ chủ không phải hy sinh vì hạnh phúc của đại ca hắn mà là đang nhân cơ hội để đạt được mục đích riêng. Vả lại, hình như hắn có vẻ khá để tâm đến Quả Quả, ánh mắt mỗi lúc hắn nhìn nàng cũng đều nhu tình chan chứa, giọng điệu lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào. Đã vậy bây giờ còn mạnh miệng muốn thay huynh trưởng lấy thân báo đáp ân công? Nực cười. Chắc chắn một điều rằng hắn đã thích Quả Quả. Nếu không ai lại làm vậy.

“Lại có thêm một kẻ điên.” Tiêu Sắt liếc Lam nhị Cổ chủ một cái thật sắc, lắc đầu quay đi.

Vô Tâm “nhật quang như cự” (ánh mắt như bó đuốc) hắn thật muốn xé Lam nhị Cổ chủ ra làm trăm mảnh ngay tức khắc. Nhưng đệ tử Phật môn không thể phạm sát sinh. Thật tức chết Vô Tâm mà.

“Ah... Lam mỹ nam, ta... ta... chỉ nói đùa với A Lãm đại ca thôi, hai người đừng xem là thật, ta biết huynh với nặng tình với Nhất Tiếu tỷ thế nào mà. Dù ta có hoa si đến đâu cũng không nỡ đi đốt nhà người khác, bổng đả uyên ương (gậy đánh uyên ương) như vậy không phải tán tận lương tâm lắm sao!” Quả Quả vội vàng xua tay chối tội.

“Ta chỉ muốn thử huynh ấy một chút.” Quả Quả ranh ma lèo lách, giơ tay lên minh họa từ “một chút” ở cuối câu.

“Nếu như hắn đồng ý thì cô định làm thế nào?” Tiêu Sắt hỏa khí cuồng nộ từ ánh mắt lẫn giọng điệu xông thẳng vào Quả Quả.

“Đương nhiên là... phải nhận rồi.” Quả Quả hí hửng trong lòng nhưng nàng chỉ có thể nói ra điều ngược lại. “Đương nhiên là cho một tát vào mặt rồi.”

“Hai huynh đệ Cổ chủ đúng là cực phẩm trong cực phẩm. So với Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng không kém mấy nga. Ta đúng là số hưởng. Vừa bước ra một tấc đường liền gặp được mỹ nam. Nếu không kiếm được một chút “xôi” hay “đậu hũ” nào thì thật có lỗi với cha mẹ ah.” Quả Quả lại háo sắc hóa rồi.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Ta đã cứu huynh, cứu cả thành của huynh. Dù ít dù nhiều thì cũng cần được báo đáp một chút, nếu không thật ủy khúc ah.” Quả Quả mặt mày phún phính, hớn hở, tay ôm eo, tay chỉ chỉ vào má mình ngầm “vẽ đường cho hươu chạy“.

Cổ chủ bất đắc dĩ phải hôn má nàng. Nhưng cùng lúc Cổ chủ hôn nàng, bên kia Lam nhị Cổ chủ cũng hôn lên má nàng một cái. Được hai mỹ nam hôn cùng một lúc, Quả Quả tâm tình hưng phấn đến nổi hồn xông lên tận chín tầng mây, lơ lửng ở trên đó mãi vẫn không chịu xuống.

“Đại ca huynh ấy tự đền đáp cô, ta thay cả Cổ Hoạt Thành đền đáp cô.” Lam nhị Cổ chủ e thẹn quay mặt đi, chỉ có thanh âm êm ả kia đọng lại nơi nàng.

“Quả Quả tỷ! Quả Quả tỷ!” Lôi Vô Kiệt huơ huơ tay trước mắt thẩn thờ của Quả Quả, gọi hồn nàng về với thực tại.

“Ta đây! Ta đây!” Quả Quả vẫn chưa tỉnh hẳn, nàng chỉ lên tiếng đáp lại Lôi Vô Kiệt một chút.

Tiêu Sắt thở dài, tay xoa xoa ấn đường, kéo dãn đôi mày đang nhíu chặt lại với nhau. Hắn chả hiểu sao khi nhìn Lam nhị Cổ chủ, hắn lại thấy chẳng vừa mắt tí nào. Nếu có Vô Cực Côn ở đây, thật muốn cho hắn một trận. Đánh như đánh chó. À không. Đánh cho hắn thành đầu heo mới phải.

Vô Tâm cũng không khác mấy, hắn cũng chẳng thể có hảo cảm với tên Lam nhị Cổ chủ đáng ghét này từ lúc hắn bắt Quả Quả đi cho giờ. Bây giờ còn làm ra hành động vô sỉ như vậy. Vô Tâm lúc này thật muốn siêu độ cho hắn về cõi U Minh. Người ta siêu độ để về cõi cực lạc, còn Lam nhị Cổ chủ hắn chỉ thích hợp với 21 tầng U Minh. Nhưng khổ nỗi Vô Tâm hắn thật không biết siêu độ, đúng như lời Quả Quả từng nói. Thế nên Vô Tâm muốn lột da rút gân hắn. A di đà phật. Thiện tai thiện tai.

“Lam nhị Cổ chủ thuốc sắc xong rồi.” Thiếu nữ mang vào năm chén thuốc đặt xuống bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trước khi đi nàng không quên nhìn đến Quả Quả với ánh mắt đầy kinh ngạc, như thấy một loài động vật quý hiếm được ghi trong Sách Đỏ chỉ còn lại duy nhất một con trên thế gian.

“Được rồi. Được rồi. Không đùa nữa. Giờ có việc quan trọng hơn cần làm. Vô Tâm, Tiêu Sắt, Tiểu Kiệt lại đây.” Quả Quả xoay người bước tới bên bàn.

“Chuyện gì?” Tiêu Sắt lười biếng, bước lên một bước.

“Cho ngươi.” Quả Quả đưa tới trước mặt Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt ba người ba chén thuốc sắc sẵn. “Uống đi.”

Họ nhận lấy chúng có chút khó hiểu. “Bọn ta không có bệnh, sao phải uống thuốc?” Vô Tâm nhìn chén thuốc sóng sánh, rồi nhìn đến Quả Quả hỏi.

“Phong Độc có tính lây nhiễm rất cao. Cho nên chúng ta vẫn phải uống thuốc phòng bệnh.” Quả Quả cũng bưng chén thuốc lên.

“Cạn chén.” Quả Quả đưa chén tới cụng vào bát thuốc của ba người họ và Lam nhị Cổ chủ, hào sảng hô lên. Rồi nâng chén một hơi uống cạn bát thuốc đắng. Sau khi thuốc xong, nàng vẫn xuân tình phơi phớt trên mặt.

Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt chỉ biết nhìn Quả Quả lắc đầu. Cổ chủ và Lam nhị Cổ chủ nghiêng đầu khó hiểu. Uống thuốc chứ có phải uống rượu đâu mà cạn chén. Đã thế lại sảng khoái như vậy. Phong cách uống thuốc cũng khác người. Ba người họ nhìn lại chén thuốc trên tay mình mà không khỏi nhăn mày nhăn mặt, chần chừ.

“Thuốc đắng giã tật.” Quả Quả thấy họ vẫn chưa chịu uống liền nhìn họ gằn nói. “Ta đã cho chút Cam Thảo vào rồi. Sẽ không đắng lắm đâu.”

Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà uống cho hết thuốc. Họ nhăn mặt, lè lưỡi, bỏ chén không xuống bàn.

“Ngoan lắm.” Quả Quả cười tít mắt, vỗ vai Lôi Vô Kiệt.

“A Lam đệ triệu tập tất cả tộc nhân đến tịnh đàn (đàn tế lễ) đi.”

Cổ chủ chờ sau khi Lam nhị Cổ chủ uống xong chén thuốc liền nhẹ giọng bảo hắn. Lam nhị Cổ chủ đặt chén thuốc xuống bàn rời đi.

“Quả Quả và ba vị bằng hữu cùng theo ta đến tịnh đàn đi.” Cổ chủ quay lại bốn người bọn họ, nói.

“Để làm gì ah?” Bộ tứ đồng thanh nghi vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.