“Àh, không cần gọi ta là Cổ chủ. Giờ ta là bệnh nhân của cô, cứ gọi ta là A Lãm đi.” Cổ chủ dịu giọng thầm thì.
“A Lãm? Dù gì người cũng lớn tuổi hơn ta, như vậy có được không?” Quả Quả có chút sững sốt, ngần ngại.
“Không sao.” Cổ chủ ánh mắt biết cười, cất tiếng.
“Vậy được, A Lãm đại ca, huynh cũng gọi ta là Quả Quả đi, xem như hai ta hòa nhau.” Quả Quả nhìn Cổ chủ cười bế nguyệt tu hoa.
“Được.” Cổ chủ có chút chấn động trong đáy mắt vì nụ cười của nàng.
“Quả Quả, cô cười rất đẹp, rất rạng ngời, cuốn hút mọi ánh nhìn của người khác... Làm ta nhớ đến nàng ấy.” Cổ chủ nhìn về Quả Quả, đuôi mắt khẽ cong.
“Người trong lòng huynh?” Quả Quả vui vẻ suy đoán.
“Đúng vậy.” Cổ chủ nhìn về xa xăm, giọng điệu phức tạp, nhẹ nhàng có, vui sướng hạnh phúc có và có cả đau lòng chua xót, nhỏ giọng khẳng định.
“Khi ta nghe được Tiêu Sắt kể, các vị Trưởng lão muốn Vô Tâm đến đây vì để giúp huynh hoàn thành tâm nguyện cuối cùng là gặp lại người mình yêu lần cuối. Ta đã cực kỳ muốn gặp huynh, muốn xem thử nam nhân như thế nào lại thâm tình như thế. Ta thật ngưỡng mộ tình yêu mà huynh giành cho tỷ ấy.” Quả Quả hai tay ôm lấy mép chậu, tựa cằm xuống hai mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn Cổ chủ, không giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt lẫn lời nói.
“Huynh... có thể hay không... kể cho ta chuyện của hai người? Ta thật muốn nghe lắm lắm luôn áh...” Quả Quả xu xu nịnh nịnh.
“Còn dùng cái giọng điệu đó nói với hắn.” Vô Tâm chau đôi mày lại, như thể sắp nối lại được thành một đường thẳng.
“Ta cũng muốn bị bệnh quá đi.” Lôi Vô Kiệt ngồi phịch xuống than thở.
“Xuẩn ngốc.” Tiêu Sắt đang bức bách trong lòng lại gặp phải Lôi Vô Kiệt. Liền mắng một tiếng cho nhẹ nhõm.
Lam nhị Cổ chủ ganh tị đỏ mắt với đại ca hắn.
Cổ chủ nhìn Quả Quả mại manh (biểu hiện dễ thương, khả ái) như vậy, liền phì cười. “Chuyện này kể cho cô nghe cũng không có gì không thể.”
Quả Quả tâm hoa nộ phóng, nàng ngồi cạnh sau lưng Cổ chủ tựa người vào thành chậu, vừa nhom nhem ăn táo đỏ vừa nghe kể chuyện ngôn tình.
“Năm ta 20 tuổi, lần xuất thành đi dạo đó ta đã gặp được nàng ấy. Nhất Tiếu - một nữ nhi có nụ cười đẹp như hoa nở, rực rỡ như ánh nắng, ngọt ngào hơn kẹo đường trên tay nàng. Nàng giúp cha mẹ bán kẹo trên phố. Mỗi khi có tiểu hài đến mua kẹo hồ lô, kẹo đường hay kẹo diện tố (giống tò he Việt Nam), nàng sẽ vui vẻ vừa đưa cho tiểu hài vừa cười và xoa đầu chúng. Ta đã ngẫn ngơ, đứng đó say sưa ngắm nhìn nàng đến tàn cả phiên chợ. Nàng ấy dọn dẹp rồi sải bước về nhà. Ta vô thức cứ đi phía sau nàng một khoảng. Đến trước cổng một căn nhà nhỏ, nàng đột nhiên dừng lại, rồi quay người lại. Ta không biết nàng sẽ dừng lại nên bước đến gần hơn. Khi nàng quay lại, cũng là lúc ta cùng nàng đối diện ở khoảng cách gần nhất. Nàng đưa ra trước mắt ta một cây kẹo diện tố, ngước mặt lên, hai má nàng đã đỏ như hai quả đào nhỏ. Nàng nhìn ta cười một cái, diễm quốc khuynh thành:
“Tặng cho huynh, xem như quà cảm ơn vì đã hộ tống ta về nhà.”
Ta ngây ngốc nhìn nụ cười của nàng, rồi nhận lấy cây kẹo diện tố kia. Sau khi ta nhận lấy, nàng nhanh chân mở cửa, chạy vào rồi đóng ngay cửa lại. Ta ở bên ngoài không nghe được tiếng bước chân chạy vào, dường như nàng vẫn đứng sau cánh cửa. Một lúc sau tinh thần mới hồi phục bình thường, nhìn lại cây diện tố trên tay, ta vô cùng vui sướng, nàng đã nặn nó lúc nào ta cũng không hề hay biết, thậm chí ta cũng không thể phát hiện nàng lén nhìn ta khi nào. Ta cứ hoan hỉ nhìn diện tố cười ngu ngơ suốt đường về.”
“Cây diện tố kia là nặn theo hình dáng huynh?” Quả Quả khẽ quay đầu lại, nhanh nhảu nói ra suy đoán của mình.
“Đúng vậy.” Cổ chủ nãy giờ tâm tình hưng phấn, ánh mắt rất đỗi hạnh phúc khi nói về nữ nhân trong lòng hắn.
“Lãng mạn quá đi. Nhất tiếu khuynh tâm đây mà. Vậy xem ra là “chàng có tình, thiếp có ý” rồi còn gì. Sau đó thì sao, huynh mau kể tiếp đi.” Quả Quả phấn khích, hối thúc Cổ chủ.
“Sau đó, ta thường xuyên đến chỗ nàng ấy. Hai chúng ta từ từ trở nên gần gũi, thân thiết hơn. Nàng dạy ta cách vẽ kẹo đường, nặn các diện tố. Cùng nhau vui vẻ ra về sau khi chợ tan. Có lúc ta dắt nàng lên sau núi ngắm mặt trời lặn. Ở bên cạnh cô nương băng thanh ngọc khiết, trong sáng đơn thuần như nàng ấy, ta nhận ra nhiều điều đáng quý trong cuộc sống. Xóa bỏ uẩn khúc, buông xuống sự ghen ghét, ích kỷ trong lòng. Có lẽ sự xuất hiện của nàng ấy là do ông trời muốn giúp ta gội rửa tâm hồn không mấy tốt đẹp này của ta.” Cổ chủ thiều thiều thào thào kể tiếp.
“Trước khi gặp Nhất Tiếu tỷ, A Lãm huynh là người thế nào?” Quả Quả ngạc nhiên, cất tiếng hỏi. Tay lại không quên cho vài quả táo đỏ vào miệng.
“Ta là kẻ không hiểu chuyện, cố chấp, tự làm theo ý mình, tệ hại hơn là ta lại ghen ghét, đố kỵ với chính A nương và đệ đệ còn chưa chào đời của mình. Hại sống bôn ba khổ sở bên ngoài suốt gần 20 năm.” Cổ chủ day dứt, tự trách, ruột đau như cắt mà thú nhận.
“Chuyện của mẹ Lam mỹ nam, ta đã nghe hắn kể qua.” Quả Quả thản nhiên lên tiếng.
“Đệ ấy kể với cô?” Cổ chủ kinh ngạc. Trước giờ Lam nhị Cổ chủ rất kiệm lời. Những chuyện hắn nói đều là chính sự, chưa từng đề cập với bất kỳ ai về bất kỳ chuyện riêng tư nào. Giờ đây, Quả Quả lại nói Lam nhị Cổ chủ kể chuyện quá khứ của mình cho nàng nghe, hơn nữa chuyện này còn là chuyện rất quan trọng với hắn. Điều này làm cho Cổ chủ nhất thời không tin vào thính lực của chính mình, tức khắc hoảng hốt phải hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy!” Quả Quả thản nhiên, lại ăn vài quả táo đỏ.
Cổ chủ cảm thấy vô cùng khác lạ. “Đệ ấy kể với cô khi nào? Hôm qua?”
“Ừm.” Quả Quả khẽ gật đầu.
Cổ chủ nghe xong, lại càng khó tin. “A Lam chỉ mới vừa gặp Quả Quả hôm qua, thế mà đã kể cho nàng nghe những chuyện quan trọng như thế sao? Đệ ấy trước giờ vô cùng thận trọng, không phải loại vừa gặp đã bắt chuyện. Càng không thể nói đến chuyện đó. Xem ra A Lam đối với nàng có chút ý nghĩa đặc biệt... Hay là do ta không thật sự hiểu con người đệ ấy?”
Nhắc đến chuyện này, Lam nhị Cổ chủ cũng không thể hiểu được tại sao khi Quả Quả hỏi về đôi mắt lam của hắn. Hắn sau đó đã kể cho nàng nghe mà không hề đắn đo suy nghĩ thiệt hơn. Đây không phải là tác phong của hắn. Có lẽ đó chỉ là vô tình tìm được người lắng nghe nội tâm hắn.
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt bên cạnh chuyển mắt đến đặt trên người Lam nhị Cổ chủ, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt đầy thăm dò. Lam nhị Cổ chủ chợt có chút ngần ngại đến run người.
“Lúc nhỏ, ta hay nhìn thấy Cổ phụ yêu thương, chăm sóc A nương cùng A Lam chưa ra đời. Nhìn họ vui vẻ, hạnh phúc như thế, mới đúng là một nhà ba người. Còn ta, ta chỉ là kẻ thừa. Nên ta đã rất ghét bà ấy, dù bà ấy đối xử vô cùng tốt với ta. Có lẽ bà muốn bù đắp cho ta tình mẫu tử mà từ lúc sinh ra ta chưa từng cảm nhận được. Nhưng bà càng cố gắng càng làm ta chán ghét hơn. Khi có Cổ phụ ở bên, ta ra vẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận với bà, khi khuất mặt cha, ta liền liên tục làm khó, gây rắc rối cho bà và dọa bà ấy không ít lần. Không lần nào bà ấy mách với cha, bà chỉ xoa đầu cười bảo, “Hài tử hiếu động! Nhưng nghịch như thế không tốt ah.” Lúc đó, ta không hề hiểu tấm lòng của bà. Ngược lại còn vô cùng căm ghét bà, vì nghĩ bà ấy chỉ giả vờ hiền lành, mê hoặc, cướp mất Cổ phụ ta. Ông ấy nói rằng bà ta là nữ nhân mà ông yêu nhất đời này. Tại sao lại yêu bà ấy mà không phải là Cổ mẫu ta? Ông ấy đối với mẹ ta rốt cuộc là thứ tình cảm gì?”
“Hài tử mà, ai mà không có lúc như thế, A Lãm huynh đừng tự trách nữa.” Quả Quả nghiêng đầu, khẽ an ủi.
“Quả Quả ah, thật ra ta đáng ghét hơn cô nghĩ nhiều.” Cổ chủ thở dài, kể tiếp. “Năm ta gần bốn tuổi, Cổ phụ bệnh qua đời. Sau khi để tang Cổ phụ xong, ta một đứa trẻ mới ba tuổi đã trở thành Cổ chủ của Cổ Hoạt Thành.”
“Cô biết việc đầu tiên ta làm là gì không?” Cổ chủ đưa mắt về phía Quả Quả thử hỏi.
“Không lẽ huynh đuổi A nương mình ra khỏi thành?” Quả Quả sửng sốt, hai mắt lại to hơn một chút, xoay cả người lại nhìn Cổ chủ phỏng đoán.
“Đúng vậy.” Cổ chủ nhắm mắt quay đầu đi như muốn che giấu sự cắn rức lương tâm.
“Thì ra là vì hắn. Nếu sớm biết như vậy, hai năm trước ta sẽ không mềm lòng.” Lam nhị Cổ chủ bàn tay siết chặt như muốn rỉ máu.
“Lúc đó ta cực kỳ căm ghét bà ấy, không muốn bà ấy xuất hiện trước mắt ta, càng không muốn nhìn đệ đệ chưa ra đời kia đã được cha yêu quý hơn cả ta, ở lại trong thành. Nhìn thấy họ suốt ngày xuất hiện trước mắt, khác nào là cực hình với ta... Mãi cho đến 17 năm sau, ta gặp được Nhất Tiếu, cuối cùng ta cũng hiểu được thế nào là tình yêu.”
“Tình yêu không có tại sao. Chỉ có yêu hay không yêu.” Cổ chủ nhẹ giọng. Quả Quả cũng tự nhiên lên tiếng.
“Không ngờ ta với huynh lại có cùng châm ngôn tình yêu ah.”
Quả Quả phấn khởi khi phát hiện người đồng tư tưởng. Cổ chủ cũng vui mừng không kém.
“Có gì mà vui như thế?” Tiêu Sắt khinh khỉnh.
“Đúng vậy.” Lôi Vô Kiệt gật đầu lia lịa.
“Nữ nhân đúng là dễ lừa gạt.” Vô Tâm thản nhiên lắc đầu cảm thán.
Lam nhị Cổ chủ một mực im lặng, sắc mặt âm trầm.
Cổ chủ lại tiếp tục thiều thào kể:
“Sau đó, ta cho người đi tìm A nương. Mãi đến một năm sau, ta mới tìm được họ. Lúc đó, A nương đang bệnh rất nặng, ta cũng vô tình phát hiện mình có bệnh. Còn về Nhất Tiếu ta vì sợ lây bệnh cho nàng nên ta ngày càng thưa thớt ít đến thăm nàng hơn, chỉ dám đứng xa xa nhìn về nàng. Một phần cũng vì căn bệnh của A nương mà ta trở nên bận bịu hơn. Ta vì chuộc lại lỗi lầm năm xưa mà hết lòng chạy chữa nhưng cũng không cứu được bà.” Cổ chủ ray rức trong lòng.
“Mọi thảm kịch xảy ra lúc ta 22 tuổi. Hôm đó, ta đến thăm Nhất Tiếu mới biết nhà nàng ấy xảy ra chuyện. Một mảng khăn tang, nàng đeo trên đầu, nước mắt đầm đìa nhìn về phía ta. Mấy hôm trước, nàng vô tình lọt vào mắt một gả công tử ác bá, hắn bức ép nàng về làm tiểu thiếp cho hắn. Cha nàng biết chuyện của ta với nàng, nên cương quyết không nhận lời. Cũng chính vì vậy mà bị bọn chúng đánh chết. Mẹ nàng vì thương xót mà sinh bệnh. Nàng ấy vừa đội tang vừa chăm sóc cho mẹ đau ốm. Mẹ nàng cũng không qua khỏi mấy hôm. Cõi lòng tan nát, nàng nằm trong lòng ta khóc suốt một ngày một đêm. Nhìn thấy nàng ấy như thế ta cũng đau xót không kém, chỉ biết ôm chặt nàng, làm chỗ dựa cho nàng. Hôm sau, khi tháo khăn xuống, nàng cố gắng cười thật tươi như thường ngày. Nàng nói cha mẹ vì muốn nàng sống vui vẻ hạnh phúc một đời nên mới đặt cho nàng cái tên Nhất Tiếu, họ cũng vì bảo vệ nụ cười này của nàng mà hi sinh cả tính mạng, nàng không thể làm họ thất vọng. Nàng phải sống thật tốt, thật vui vẻ, cười thật rạng rỡ, để họ trên trời linh thiêng sẽ thấy yên lòng. Ta thật không ngờ một cô nương nhỏ nhắn, mỏng manh như nàng ấy mà tinh thần lại quật cường, mạnh mẽ đến thế.”
“Woa... Nữ hán tử, tỷ ấy thật sự rất cừ nha. Rất hợp gu với ta ah. Hi vọng sẽ có ngày được kết bằng hữu với tỷ ấy.” Quả Quả tấm tắc tán thưởng, nàng cảm thấy Nhất Tiếu rất đáng để nàng kết giao bằng hữu. Vả lại khi nghe Cổ chủ kể, Quả Quả ngầm đoán được, Nhất Tiếu cũng không có nhiều bằng hữu xung quanh. Có lẽ nàng cũng rất cô đơn.
“Chuyện sau đó thế nào vậy, A Lãm đại ca? Huynh có vì tỷ ấy mà báo thù không?” Quả Quả ăn một quả táo đỏ, nuốt xuống liền hỏi tới.
“Cơn giận này ta đương nhiên nuốt không trôi. Sau khi từ giã nàng, ta một mạch đến phủ gả công tử ngang ngược kia, đánh tàn phế cả hai chân hắn, móc cả hai mắt hắn. Cho hắn khỏi ra ngoài tạo nghiệp. Trước khi ra về, ta đã không quên cảnh cáo, nếu dám động đến nàng ấy xem như muốn chống đối với Cổ Hoạt Thành. Đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là mất đi đôi mắt và đôi chân như thế này.” Cổ chủ đến giờ vẫn còn khí tức khi nhắc đến chuyện này.
“A Lãm huynh cũng thật ngầu nga. Đáng mặt nam nhân lắm.” Quả Quả be like khen ngợi. Nàng tay ôm quyền giơ lên ngang tầm mắt, ánh mắt cừu hận, nghiến răng ken két, “Loại cẩu dâm tặc như hắn may mà gặp huynh. Chứ còn gặp phải ta thì xem như bất hạnh rồi.”
“Hử?” Cổ chủ ngạc nhiên không khỏi ngoảnh mặt lại nhìn Quả Quả.
Quả Quả đứng dậy, sắng tay áo lên, tay tựa như đang cầm kim, trước mắt nàng hiện lên kẻ dâm tặc kia. Nàng vừa thi cho hắn một châm vừa tiếp lời, “Ta lập tức thi cho hắn một châm liền biến thành “Âm Nuy (liệt dương) Công Tử“. Để hắn gặp nữ nhân, thèm thuồng đến chảy nước dãi, máu nổi lên nhưng bên dưới không dùng được. Huynh nói xem hắn có tức chết hay không?” Quả Quả ở cuối câu, vênh mặt xấc xược, tinh ranh nhìn về Cổ chủ đầy đắc ý.
“Haha... đúng là cao tay.” Cổ chủ nghe xong, cảm thấy mát lòng nhưng lại kiên dè nhiều hơn. Hắn tức thời liền phát hiện, nữ nhân trước mắt tuy nhỏ nhắn nhưng thật không thể đùa.
Bốn chú mèo trước cửa vểnh tai lên nghe lén chuyện bên trong. Khi nghe Quả Quả nói đến đó, cả bốn tên mặt mày đều xanh tái mép, vội lùi về sau vài bước như muốn né xa nàng, càng xa càng tốt.
“Thật đáng sợ.” Cả bốn người hãi hùng thốt lên. Rồi sợ sệt cúi đầu nhìn xuống bên dưới một chút.
“Gương mặt ngươi chẳng khác gì nữ nhân. Thân thể lại là nam nhân. Chi bằng để bên dưới không dùng được cho giống hẳn nữ nhân đi.” Vô Tâm nhìn sang Tiêu Sắt vừa cười vừa bảo.
“Ngươi là hòa thượng, bên dưới không cần dùng. Có cần ta bảo cô ta giúp ngươi không?” Tiêu Sắt không lộ nộ khí, quay sang Vô Tâm như thể có ý tốt muốn giúp hắn.
“Ngươi muốn chết?” Vô Tâm trên môi thì cười, nhưng trong giọng vẫn thấy tức khí rõ ràng.
“Không phải ngươi muốn sao?” Tiêu Sắt ửng dưng, vẻ mặt giống như thèm được ăn đòn.
“Các người ồn ào gì đó? Có phải muốn ta giúp cho bớt phiền không?” Quả Quả nghe thấy bên ngoài xôn xao, liền cất cao giọng.
“Thật không cần ah.” Bốn người bên ngoài nghe vậy liền xua tay từ chối nhanh gọn lẹ.
“A Lãm, yên ắng rồi huynh kể tiếp đi.” Quả Quả quay lại, cười với Cổ chủ.
“Nhưng khi ta quay về thành, cả thành lại một màu trắng tang thương. A nương đã qua đời, ta không kịp về nhìn mặt bà ấy lần cuối. A Lam từ đó cũng trở nên ảm đạm hơn, đệ ấy vẫn một mình thui thủi, ít tiếp xúc với mọi người. Trước giờ, hai mẹ con đệ ấy nương tựa vào nhau mà sống, giờ A nương bỏ đệ ấy mà đi. Nỗi đau này ta rất thấu hiểu, muốn san sẻ cùng đệ ấy. Nhưng với ta lại càng khó tiếp cận đệ ấy hơn. Có lẽ đây là trừng phạt mà ta đáng phải nhận được. Suy cho cùng, mọi chuyện cũng do ta mà ra.” Cổ chủ buồn thiu, nhỏ giọng. Hắn hít một hơi liền phấn chấn kể tiếp.
“Thấy đệ ấy như vậy, ta liền nhờ Trương trưởng lão dạy Vu thuật cho đệ ấy. A Lam học Vu thuật tiến bộ rất nhanh. Giờ đệ ấy là người có Vu thuật cao nhất trong thành.”
“Ta vì trả thù cho Nhất Tiếu đã vi phạm tộc quy nên bị nghiêm phạt. Ta sảng khoái nhận phạt. Tuy vi phạm tộc quy nhưng ta biết chuyện mình làm không hề sai. Ngược lại, lại rất đáng. Vì người mình yêu, chịu một ít khổ cực cũng không đáng là gì. Cổ phụ năm xưa chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Chuyện tình cảm của Cổ phụ với A nương tuy ngắn ngủi nhưng rất đỗi ngọt ngào, hạnh phúc. Họ còn có thêm A Lam nữa. Còn ta, bệnh tình của ta cũng ngày một nghiêm trọng hơn.”
“Chính vì vậy mà chuyện tình của ta với Nhất Tiếu cũng kết thúc từ đó. Vì không muốn nàng ấy lại thương tâm khi phải chứng kiến người mình yêu thương chết đi, lại càng không muốn nàng ấy bị lây căn bệnh quái ác này nên ta đã dùng lời lẽ khó nghe để chấm dứt đoạn tình cảm này. Chia tay hôm ấy, nàng cố nặn ra nụ cười rạng ngời đầy chua xót, rồi quay gót bước đi, không một lần ngoảnh lại. Dường như nàng sợ quay lại sẽ bị ta phát hiện nàng đang rơi lệ. Trước mắt ta giờ chỉ còn là một màu đen u tối, ta như kẻ mất đi linh hồn, lết xác quay trở về thành. Sau đó ít lâu, ta len lén đến chợ thăm nàng thì mới biết nàng đã bỏ đi. Ta hỏi thăm tin tức về nàng nhưng không ai biết nàng đã đi đâu.” Cổ chủ kết thúc câu chuyện bằng giọng điệu vô cùng chua chát. Cũng giống như câu chuyện ngược tâm của chính cuộc đời hắn.
“A Lãm, huynh đừng buồn nữa. Ngày mai huynh đã là người khỏe mạnh bình thường. Huynh có thể đi tìm Nhất Tiếu tỷ về. Ta tin chỉ cần người có tình, sẽ cảm động được trời đất. Huynh nhất định sẽ cùng tỷ ấy sống hạnh phúc đến hết quãng đời còn lại.” Quả Quả nhìn Cổ chủ ôn nhu lẫm liệt, những lời nàng nói xuất phát từ trái tim chân thành. Thành tâm chúc phúc cho đôi uyên ương trắc trở này.
“Cảm động trời đất có ích gì. Lỡ như nàng ấy không tha thứ cho ta thì sao?” Cổ chủ nhẹ cười chua xót.
“Huynh yên tâm. Giúp người thì giúp cho trót. Ta đây không những chữa lành bệnh cho huynh, còn chỉ cách cho huynh làm lành với tỷ ấy.” Quả Quả trăm phần tự tin, từng ngón tay nắm lại hình quả đấm, cứ như Quả Quả sẽ dễ dàng bắt gọn Nhất Tiếu trong lòng bàn tay.
“Cô ta định bày trò gì nữa đây? Hi vọng không làm hư bột hư đường.” Tiêu Sắt thở dài.
“Cô nói thật sao? Cách gì?” Cổ chủ kích động, vui mừng tột độ, liền quay quắt lại nhìn Quả Quả liên tục truy vấn.
“Không cần vội. Chờ huynh lành bệnh ta sẽ mách sau.” Quả Quả nhanh chóng can ngăn.
“Cảm ơn cô, Quả Quả!” Cổ chủ trở về tư thế ban đầu, ánh mắt tâm tình nở hoa vẫn chưa thuyên giảm, ngược lại càng thêm hân hoan hi vọng chất chứa càng lúc càng lớn.
“Huynh không cần khách sáo.” Quả Quả cười nhẹ, nàng đi đến phía sau, thầm thì nhỏ, “A Lãm, ta giúp huynh tháo mặt nạ xuống.”
Quả Quả tháo mặt nạ xong liền trực tiếp nè đầu Cổ chủ xuống nước thảo dược. Cổ chủ bị tập kích bất ngờ, không hề phòng bị, nên không kịp trở tay, càng không ngờ Quả Quả lại hành động như thế. Cổ chủ bị ngạt nước, không thể hô hấp được, nên tận lực vùng vẩy để thoát thân nhưng hắn là bệnh nhân, sức lực vô cùng yếu ớt, không thể chống lại Quả Quả. Đến lúc cảm thấy Cổ chủ sắp không chịu được, Quả Quả mới kéo hắn lên.
“Cô muốn giết chết ta sao?” Cổ chủ sau khi lấy lại không khí, liền tức giận gắt hỏi.
“Cũng được ah.” Quả Quả cười cười, gật gù. “Chờ huynh sắp chết ta sẽ cứu huynh sống lại lần nữa.” Quả Quả ngạo mạn nháy mắt đáp.
“Lại lần nữa.” Quả Quả vừa nói xong lại mạnh bạo tiếp tục hành động đó. Cho đến lần thứ năm mới chịu dừng lại.
Ở bên ngoài, bộ tứ chợt khó hiểu. Đây là phương pháp cứu người sao? Thực chất là định giết người thì có. Họ một khắc cảm thấy thương cho số phận Cổ chủ gặp phải đại phu cổ quái như Quả Quả thì chỉ có sống không bằng chết.