“Hayda... cuối cùng cũng thoát ra được rồi ha...”
Quả Quả vui mừng nhìn lại cái cây kia, nhẹ nhõm nói ra, mà quên rồi nàng đang nằm trên người Vô Tâm. Nàng thu mắt về thì phát hiện Vô Tâm đang nằm bên dưới, khoảng cách của hai người vô cùng gần không khác gì hồi thu phục Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư là mấy. Có điều, khác ở chỗ là lúc trước Vô Tâm nằm trên còn bây giờ đổi ngược lại, hắn nằm dưới, hai tay còn đang ôm lấy lưng eo nhỏ của Quả Quả. Khiến nàng liền đỏ mặt, tim nổi loạn trong lồng ngực, hai tay chống vội lên ngực Vô Tâm, tạo một lực nâng nửa thân người trên lên cao, để khoảng cách của hai người xa hơn một chút, nàng lắp bắp nói: “Ta... ta.. không cố ý.”
“Không cố ý. Vậy cô định đến bao giờ mới chịu đứng dậy đây?” Vô Tâm miệng thì cười, nhưng lời nói lại không dễ nghe cho lắm.
“Ta... ta...” Quả Quả vừa đứng dậy vừa lớ ngớ nói không nên lời.
“Được rồi. Đừng nói nữa, mau rời khỏi nơi này.” Vô Tâm đứng lên, phủi bụi trên y phục xuống.
“Hay là ngươi đi trước đi Vô Tâm.” Quả Quả cười sượng, xua xua tay bảo.
“Cô sao vậy?” Vô Tâm nhận ra vẻ khác thường của Quả Quả, liền nghi ngờ mà nhìn xuống chân nàng.
Sợi dây leo đang quấn chặt lấy chân nàng. Hắn hoảng hốt vội nắm tay nàng kéo lại nhưng không kịp. Quả Quả bị dây leo kéo ngã, lê cả người trên đất, hướng về gốc cây ban nãy. Vô Tâm liền phóng tới, giẫm hai chân lên dây leo dùng lực đạp xuống. Cố ngăn cản nó lôi Quả Quả về lại sào huyệt của Yên Tử. Có lẽ Yên Tử đã thoát ra được tâm ma của chính mình và đang bắt họ lại.
“Muốn chạy. Đâu có dễ như vậy.” Giọng Yên Tử vang lên nhưng không hề tìm thấy thân ảnh nàng ta ở nơi nào.
Vô Tâm cùng sợi dây leo đang trói Quả Quả dằng co quyết liệt, một bên muốn kéo, một bên ngăn lại. Những sợi dây leo khác xuất hiện ngày càng nhiều. Tấn công vào hai bàn chân Vô Tâm đang giẫm lên sợi bên dưới. Vô Tâm quyết không nhấc chân lên, chân nào bị tấn công thì cứ lùi về sau mà thủ, tiện thể đá những sợi đang tới ra hai bên. Đến lúc Vô Tâm cảm nhận chỉ còn cách chân Quả Quả một đoạn thì hắn không lui nữa vì sợ giẫm phải chân nàng. Song, những sợi dây leo đâu dễ buông tha họ như vậy, chúng lại càng tấn công dồn dập hơn khi biết Vô Tâm không còn đường lui nữa. Hễ Vô Tâm một chân nhấc chân lên né, thì sợi bên dưới lại kéo Quả Quả đi. Vô Tâm lại giẫm chân trở xuống.
Quả Quả tuy bị kéo lê cả lưng đau ê ẩm nhưng nàng cũng không dễ dàng để bị người khác “dắt mũi lôi đi” như vậy. Nhân lúc Vô Tâm cản lực kéo cho mình, nàng liền với tay tìm lấy tản đá vừa tay nhặt lên, gồng người ngồi dậy, dùng sức đập mạnh liên tiếp tản đá xuống khoảng trống phía trước sợi dây leo cố chấp đang quấn lấy chân mình không buông: “Đập cho ngươi chết... đập cho ngươi chết luôn... dám quấn lấy ta hả???...”
Nói đến Vô Tâm, hai sợi dây leo từ hai phía tấn công đến thân trên của hắn. Vô Tâm cúi xuống xoay người né tránh. Vô Tâm chỉ vừa mới định hình được, hai sợi khác lại đến, hắn lần này phải ngã người về sau, hai tay giang ra giữ thăng bằng. Những sợi khác lại tiến công tới, Vô Tâm lộn người, hết tay chạm xuống lại đến chân giậm lại sợi dây leo quấn lấy Quả Quả.
“Cứng đầu thật ah. Đập đau cả tay cũng không chịu nhả ra...” Quả Quả quẳng tản đá đi, thổi thổi đôi tay đang đỏ hết cả lên, bực dọc.
Phía trước, Vô Tâm bị những sợi dây leo tấn công tám phương tứ hướng. Có một sợi định bắt lấy cổ tay hắn, hắn nhanh chóng phát hiện, liền vung tay hất sợi ấy đi. Lại nói đến dưới chân cũng không được yên, chúng liên tục bắt lấy hai chân Vô Tâm. Vô Tâm trụ không vững, liền bị chúng đánh ngã về phía sau.
Quả Quả thấy Vô Tâm ngã xuống. Nàng cũng hoảng lên mà loạng choạng ngã xuống trước.
“Chắc bị đè chết mất...” Quả Quả vẻ mặt đáng thương, buồn thỉu buồn thiu khi nghĩ vậy.
“Ah... Có rồi.”
“Vô Tâm. Ta đỡ ngươi.” Quả Quả bên dưới vội đưa hai tay đỡ lưng hắn.
“Lên.” Nàng dùng lực, hai tay đẩy mạnh một cái cho Vô Tâm theo lực đứng vững trở lại.
Nhưng thật không may, Vô Tâm vừa đứng lên đã bị bốn dây leo tóm gọn hai tay hai chân treo lên cao.
“Thảm rồi.”
Quả Quả lại bị kéo đi. Nàng luống cuống sờ sẫm khắp người để tìm xem có gì có thể giúp được lúc này hay không. Thật không ngờ, cuối cùng nàng cũng tìm thấy vị cứu tinh, đó chính là chiếc túi dựng Phích Lịch Quả của Lôi Vô Kiệt, lúc đi nàng đã tự ý mang theo để phòng bất trắc vì Vô Tâm không có vũ khí, nàng lại không biết võ công, có hỏa dược mang theo phòng thân cũng không tệ.
“Hỏa dược này chắc chỉ cần ném là được chứ gì???”
Quả Quả khó khăn mở túi lấy ra một viên Phích Lịch nhắm vào gốc cây kia ném tới. Do bị kéo nên độ và lực ném không chuẩn, hóa dược còn cách gốc cây một đoạn đã nổ tung. Nhưng may thay, cũng làm cho Yên Tử giật mình mà thả chân nàng ra, dây leo vội thu về.
Nàng thoát được vội đứng lên nhìn đến Vô Tâm đang bị bốn sự dây leo treo trên không trung, có cố gắng mấy cũng không thể thoát ra được. Quả Quả liền làm liều, lấy bốn viên hỏa dược ném vào bốn sợi dây treo hai tay hai chân Vô Tâm, lần này chính xác hơn. Hỏa dược vừa chạm đến dây leo thì nổ tung, lửa phóng ra, cắt dứt các sợi dây leo, giải cứu cho Vô Tâm, đồng thời lửa bén ra đốt cháy các sợi dây leo bùng bùng. Vô Tâm sau khi được Quả Quả dùng hỏa dược cứu liền rơi xuống, hắn định thân lại rồi chân tiếp nhẹ xuống đất.
Không ngờ Yên Tử vẫn không chịu tha cho họ, ngược lại càng tức giận hơn. Những sợi dây leo kia đột nhiên mọc ra những chiếc gai to, điểm cuối những sợi dây leo đã biến thành mũi nhọn sắc bén như mũi tên, dễ dàng gây sát thương cho kẻ địch.
Chúng nhắm đến chỗ Vô Tâm và Quả Quả mà lao vun vút tới. Vô Tâm ngay tức khắc ôm lấy Quả Quả lăn vòng trên đất né tránh những mũi nhọn kia liên tục muốn đâm vào họ. Vô Tâm một tay đập mạnh xuống đất lấy đà, mang Quả Quả đứng lên.
Quả Quả phát hiện ba bốn mũi nhọn cứ nhấm vào nàng mà lao tới. Nàng không biết võ công nên phản xạ đương nhiên không thể tốt được. Nàng thật không biết phải xử trí thế nào.
“Cẩn thận.”
Vô Tâm tức thì tay đặt trên đầu nàng, đè nàng cúi người xuống thấp, đồng thời xoay nàng quay ra phía sau lưng hắn. Giúp nàng thoát chết trong gang tấc. Chưa kịp hoàn hồn, những sợi khác đã từ khắp nơi lao tới.
Vô Tâm xoay người lại, một tay ôm đầu Quả Quả chôn vào ngực mình, một tay choàng qua ôm ngang eo nàng, siết chặt, cố che chắn cho nàng, để nàng không phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Vô Tâm thân thủ cực nhanh, nghiêng người qua trái, lại lượn qua phải, hết ngoi lên lại hụm xuống, né tránh những mũi nhọn kia mang đầy sát khí phóng vào họ. Chúng thi nhau dàn trận rất chặt chẽ, hòng tóm gọn cả hai. Những chiếc gai nhọn cơ hồ như sắp chạm đến họ trong gang tấc. Vô Tâm phải khó khăn lắm mới tìm ra khẽ hở của chúng để thoát thân.
Nội lực sinh ra, Vô Tâm hai chân đá những sợi dây leo đầy gai góc kia đi, mà phóng lên không trung. Vô Tâm phi vút lên cao nhưng chúng vẫn không có ý để hai người trốn thoát, những mũi nhọn kia vẫn lao theo họ lên cao, tựa như sắp bắt được chân Vô Tâm. Quả Quả len lén nhìn xuống. Thấy vậy, nàng lại dùng đến Phích Lịch Quả, nàng gom một nắm những viên hỏa dược trong tay, ra sức ném xuống chúng. Dây leo sắc nhọn phóng tới, hỏa dược lao xuống, chúng gặp nhau và nổ tung từng đợt.
Đùng. Đùng. Đùng.
Nhờ có uy lực của hỏa dược, Vô Tâm cùng Quả Quả đã phi lên càng lúc càng cao, cùng nhau nhìn xuống xem hỏa dược có thật sự đã ngăn được dây leo của Yên Tử hay chưa? Khói tảng ra, để lộ khoảng không tiện cho việc quan sát hơn. Những sợi dây leo đã chịu rút về. Lần này, thật sự kết thúc rồi. Vô Tâm và Quả Quả cuối cùng cũng thoát được khỏi móng vuốt sắc bén kia của Yên Tử. Cả hai cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Vô Tâm chuyển hướng, đạp không khí mà đi về hướng trà quán.
“Quả Quả tỷ, tỷ có bị thương chỗ nào không đó?” Lôi Vô Kiệt kích động bật dậy nắm lấy hai cánh tay Quả Quả xoay qua xoay lại kiểm tra sơ bộ cơ thể nàng.
“Ta không sao. Vô Tâm bảo vệ ta rất tốt. Đệ yên tâm.” Quả Quả bàn tay vỗ nhẹ lên tay hắn trấn an.
“Quá nguy hiểm rồi. Quả Quả tỷ, đệ không muốn tỷ xảy ra chuyện gì đâu. Tỷ biết không?” Lôi Vô Kiệt lo lắng hiện rõ, lắc lắc đầu.
Quả Quả khe khẽ gật đầu, cười.
“Vô Tâm ngươi cũng thật lợi hại ah.” Lôi Vô Kiệt mắt long lanh nhìn vào Vô Tâm ca thán.
Sau đó, hắn lại không hiểu nổi: “Mà Quả Quả tỷ, tỷ thật sự bán đứng Vô Tâm sao?”
“Ta cảm thấy Lôi gia thật sự bất hạnh khi sinh ra một tên ngốc như ngươi.” Tiêu Sắt uể oải thở ra. “Nếu thật sự là vậy thì hai người họ sao có thể cùng nhau về đây?”
“Lúc đầu ta cũng đã tin là như vậy. Nhưng lúc cô ta nhảy theo ta vào sào huyệt của Yên Tử, ta chợt nhớ ra những lời cô ta nói trước khi cả hai chạm đất.” Vô Tâm cư nhiên giải đáp.
“Ta?” Vô Tâm cười khổ.
“Vô Tâm ngươi hãy nhớ kỹ những lời ta sắp nói, nửa chữ cũng không được lãng quên. Lát nữa, dù ta nói ra bất cứ điều gì ngươi cũng tuyệt đối đừng tin đó là thật. Phải tùy cơ ứng biến, phối hợp với ta.” Quả Quả cực kỳ nghiêm túc nắm lấy cổ áo Vô Tâm nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
“Xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi.” Vô Tâm thở dài.
“Giờ ta trả nó lại cho đệ.” Quả Quả đưa túi chứa hỏa dược lại cho Lôi Vô Kiệt.
Thật ra Quả Quả vẫn còn một chuyện giấu ở trong lòng. Chỉ cần nghĩ lại nàng chợt tủm tỉm cười ngây ngô hạnh phúc ngay.
Vô Tâm chuyển hướng, đạp không khí mà đi về hướng trà quán. Quả Quả vô tình khẽ gục đầu lên vai Vô Tâm, nàng chợt bừng tỉnh nhận ra Vô Tâm đang ôm chặt nàng trong lòng hắn, nàng cũng đang vòng tay ôm ngang eo hắn. Nàng nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm lúc nãy, Vô Tâm cũng ôm chặt nàng như vậy, hắn bảo vệ nàng rất sát sao. Nàng nghe rõ nhịp tim nhanh đồn dập của hắn lúc đó, bàn tay tuy ôm chặt nàng nhưng có lúc lại cứ như đang run lên. Có vẻ như hắn đặc biệt lo lắng cho nàng, sợ không thể bảo vệ chu đáo cho nàng, sợ nàng phải bị tổn thương... Nàng hạnh phúc cười trộm, giấu đi nửa nụ cười trong ngực hắn.
Hắn ôm nàng chặt như vậy, nằm trong vòng tay hắn, nàng cảm thấy ấm áp, bình yên, êm ái và an toàn biết mấy, nàng chợt muốn được ôm hắn như vậy mỗi ngày. Nghĩ đến đây tim nàng chợt rộn ràng lên, nó cứ nhảy nhót lăng xăng làm nàng ngượng chín cả mặt.
“Đừng làm loạn nữa. Vô Tâm sẽ nghe thấy mất.” Quả Quả vừa hờn trách bản thân vừa cố trấn tĩnh chính mình.
“Hình như tim cô đang đập rất nhanh thì phải?” Vô Tâm hơi cúi đầu, khẽ nói. Hắn đâu biết rằng làm như vậy sẽ khiến cho hơi thở và giọng hắn phả vào tai Quả Quả, làm nàng càng luống cuống hơn, tim lại đập càng nhanh hơn, tai cũng hắn bị nướng chín luôn rồi.
“Ta...ta...” Quả Quả đôi môi không tự chủ mấp máy liên tục nói cũng không tròn câu.
“Vẫn còn sợ sao?” Vô Tâm giọng nhẹ nhàng hỏi tiếp.
“Ta không có sợ ah.” Quả Quả trấn an lại tinh thần, khí phách đáp. Thật sự lúc đó nàng không hề sợ hãi. Vì nàng biết Vô Tâm sẽ bảo hộ nàng an toàn.
“Vậy thì tại sao?” Vô Tâm thanh âm mê hoặc, quyết hỏi cho ra lẽ.
“Không phải tim ngươi cũng đập nhanh vậy sao?” Quả Quả cũng nghe được nhịp tim loạn xạ của Vô Tâm nãy giờ, liền ngẩng đầu lên chất vấn lại hắn.
Vô Tâm ánh mắt nhìn xuống đã bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả Quả kề bên, hắn lơ ngơ đảo mắt đi, vội vã nới lỏng vòng tay. Tùy tiện nói ra một câu phủ nhận. “Do ta ban nãy vận động nhiều.”
“Ngươi không ôm chặt, ta sẽ rơi xuống mất.”
Quả Quả ngửa mặt nhìn theo ánh mắt hắn, nàng muốn cho hắn trông thấy nàng. Điều đó càng làm cho Vô Tâm ngượng ngùng hơn, tim hắn lại không ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nữa, gương mặt đỏ lên giữa đêm đen. Hắn gượng gạo siết chặt vòng tay lại theo ý Quả Quả. Quả Quả hoan hỉ thấy rõ nụ cười đầy ngọt ngào.
“Ngươi không còn giận ta sao?” Quả Quả chợt hỏi Vô Tâm.
“Lúc đầu thật là ta rất giận đó.” Vô Tâm nghe nhắc đến chuyện bị bán đi trong mắt chợt lóe lên một tia giận dữ rồi lại nhanh chóng theo thanh âm của hắn tan biến mất vào trong không gian tĩnh mịch.
“Ta xin lỗi. Đó không phải những lời thật lòng của ta đâu.” Quả Quả thấy thế vội giải bày.
“Vậy lời thật trong lòng cô là gì đây?” Vô Tâm hiếu kỳ muốn biết.
“Là...” Quả Quả được hỏi, theo quán tính liền toang định nói ra, nhưng nàng sau đó lại sựng lại. Phải mất hai nhịp sau nàng mới tiếp tục lên tiếng: “Thôi bỏ đi. Tóm lại ngươi chỉ cần biết là trong lòng ta ngươi từ lúc nào đã trở nên rất quan trọng là được.”
“Vậy sao? Ta muốn biết mình được xếp thứ mấy ah.” Vô Tâm nghe thấy những lời đường mật này, có lẽ chính hắn cũng không biết được mình đang cười diễm lệ đến thế nào.
“Không nói cho ngươi biết. Ngươi thử tự mình đoán đi.” Quả Quả bị nụ cười này của hắn làm cho lạc mất nửa linh hồn. Nàng vội thu nó về, tinh nghịch nháy mắt thách đố hắn.
“Nếu tự đoán ta đương nhiên không để bản thân chịu thiệt rồi.” Vô Tâm ngay lập tức lộ ra vẻ tự phụ mỹ mãn.