Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 113: Chương 113: Vô Lực Phản Kháng




Sau khi giải quyết xong chuyện Đoạn Thần Dật, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cho mọi người lui xuống trước, Đoạn Thần Dật đành phải ngậm ngùi ôm cục tức quay trở về nhà. Còn Diệp An Thế và Quả Quả được Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đưa đến nơi ở đã được sắp xếp sẵn từ trước.

“Phòng của ta ở đâu?” Quả Quả và Diệp An Thế bị Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu dẫn đi vòng vòng hết mấy con đường, nàng chóng hết cả mặt, liền hỏi.

“Ở Câu Thần Các, Tây viện!” Tử Y Hầu ở phía sau vừa đi vừa cấm đầu vào quyển sách trên tay, không buồn nhướng mắt lên nhìn Quả Quả, miệng đã nhanh nhảu đáp.

“Vậy chàng ấy ở đâu?” Quả Quả đưa mắt nhìn sang Diệp An Thế đang đi bên cạnh, lại hỏi đến. Hắn quay mặt sang, nàng nhìn cười ngọt ngào một cái.

“Ở phòng cũ của Tông chủ lúc trước, Phục Thần Các Đông viện!” Bạch Phát Tiên đi trước, khẽ nghiêng đầu cất lời.

“Sao lại như vậy chứ? Không biết!” Quả Quả giận dỗi không thèm đi nữa, liền đứng ì ra một chỗ, hai tay khoang lên trước ngực. “Chàng ấy ở đâu thì ta ở đó!”

Bạch Phát Tiên ở phía trước và Tử Y Hầu ở phía sau cũng phải ngẩng đầu lên. Nghe được câu này, họ thật không biết nên cảm thán thế nào với tiểu nha đầu hết sức bạo dạn này đây?

Tử Y Hầu thầm nghĩ, nếu Quả Quả và Diệp An Thế thật sự ở chung một phòng. Đêm đến chắc hắn phải túc trực ngoài cửa canh chừng, đề phòng tiểu yêu nữ này sẽ ăn sạch vị Tông chủ ngây thơ của hắn, một khúc xương cũng không nhả!

“Quả Quả đừng giận!” Diệp An Thế liền nắm lấy tay Quả Quả kéo nàng ngã vào lòng hắn, đầu tựa lên ngực hắn. Hắn một tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôn nhu vừa vuốt mái tóc mềm mượt như tơ, vừa dỗ dành nàng. “Ta sẽ bảo người dọn dẹp phòng bên cạnh cho nàng, có được không?”

“Hảo ah! Muốn gặp chàng chỉ cần bước một bước là tới. Ta không cần phải chạy ngược chạy xuôi, từ Tây viện sang Đông viện, thật là mệt ah!” Quả Quả núp trong lòng Diệp An Thế, hoan hỉ nũng nịu, hai tay nàng vòng ra phía sau, ôm lấy hắn, cảm nhận được từng nhịp đập khẽ khe của trái tim bên trong lồng ngực rắn rỏi của hắn.

Cảnh tượng này thật là ngược chết hai lão cẩu độc thân Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu ah! Bạch Phát Tiên đành phải chuyển tầm mắt về phía trước, mở giọng cất lời. “Được rồi! Con chịu khó đợi một chút!”

Tử Y Hầu cúi đầu nhìn lại quyển sách trên tay, rồi lẵng lặng quay người đi. Quả Quả rời khỏi Diệp An Thế, nhìn theo bóng lưng Tử Y Hầu, hiếu kỳ hỏi. “Thúc ấy đọc sách gì mà chăm chú quá vậy?”

“Ta thấy bìa sách viết là Sơn Hải Kinh!” Diệp An Thế một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Quả Quả mãi không buông, thỉnh thoảng còn vuốt ve vài cái. Tay kia nhẹ gãi gãi sau vành tai, đáp.

“Sơn Hải Kinh? Không lẽ trước giờ thúc ấy chưa đọc qua Sơn Hải Kinh lần nào sao?” Quả Quả ngạc nhiên, lòng đầy nghi hoặc.

Diệp An Thế cũng khó hiểu không kém, hắn chỉ biết lắc đầu. “Ta cũng không biết!”

“Đừng để tâm đến tên đầu tử đó! Hắn thù dai lắm, con tốt nhất đừng có chọc vào tên nhà bị cháy đó! Đặc biệt là đừng động vào mấy quyển sách của hắn!” Bạch Phát Tiên phất tay một cái, vừa đi về phía trước, vừa thật tâm khuyên nhũ.

Bạch Phát Tiên nói được ba câu, đã hết hai câu thuận miệng mắng chửi lão bằng hữu thâm niên Tử Y Hầu, xem ra thường ngày hai người họ có vẻ cũng “khắng khít” lắm nga!

Diệp An Thế và Quả Quả bỏ lại những vướng mắc về Tử Y Hầu, nối gót theo sau Bạch Phát Tiên. Đi thêm một đoạn, đã đến Phục Thần Các ở Đông viện. Bạch Phát Tiên hai tay đẩy nhẹ một cái, cửa phòng mở ra.

Đây là căn phòng trước đây mà phụ thân hắn, Diệp Đỉnh Chi từng sống khi còn ở Thiên Ngoại Thiên, trước lúc Đông chinh. Trong tâm trí mơ hồ của Diệp An Thế, dường như mọi thứ vẫn như cũ. Nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt hắn có chút xáo động.

“Vào đi!” Bạch Phát Tiên đi vào trước, hắn dừng lại trước chiếc bàn nhỏ, tay nhẹ đặt lên bàn, ngoảnh về phía Diệp An Thế còn đang thẩn thờ ngoài cửa, chợt nói. “Mười hai năm rồi, mọi thứ ở đây vẫn được mọi người gìn giữ nguyên vẹn. Tựa như Tông chủ vẫn chưa từng rời đi!”

“Cảm ơn thúc!” Diệp An Thế đưa mắt nhìn về Bạch Phát Tiên, cười đáp. Sau đó hắn cùng Quả Quả bước vào trong.

Quả Quả trong lòng không khỏi cảm khái, “Không ngờ người Thiên Ngoại Thiên lại trọng tình trọng nghĩa đến thế!”

Nàng cùng Diệp An Thế ngồi xuống bên cạnh Bạch Phát Tiên. Nhưng chưa kịp ngồi hẳn xuống ghế, Quả Quả chợt nhớ ra một chuyện, nàng lập tức quay sang Diệp An Thế, kêu một tiếng. “Vô Tâm!”

“Ah... giờ phải gọi chàng là Diệp An Thế.” Quả Quả vỗ trán một cái, lắc đầu thở dài. “Haiz...!!! Sau này ta phải gọi nhiều thêm một chữ, tốn thêm một ít nước bọt.”

“Nàng đó!” Diệp An Thế trỏ vào trán Quả Quả, đẩy nhẹ một cái, trách móc. “Gọi tên ta mà lại sợ tốn nước bọt. Về khoảng nào nàng keo y hệt như tên Tiêu lão bản kia!”

“Tiêu Sắt tên bủn xỉn í, hắn có để tâm thứ gì khác ngoài tiền đâu chứ!” Quả Quả chu môi, than thở.

Diệp An Thế thu hình bóng của Quả Quả vào trong ánh mắt tràn ngập mê tình của hắn, tay đang nắm tay nàng xuýt xoa một cái, nhẹ nói. “Có một thứ khiến hắn để tâm hơn cả tiền bạc đấy!”

“Có sao?” Quả Quả ngỡ ngàng, chớp chớp mắt nhìn Diệp An Thế, khẽ thốt lên.

“Không nhắc đến hắn nữa!” Diệp An Thế có chút không vui. Suy cho cùng cũng là do hắn tự nhắc đến Tiêu Sắt trước, nên tự làm tự chịu. Nhưng không hề để lộ ra ngoài, hắn nhẹ xoa đầu nàng, ngón trỏ chỉ thiên, cười bảo. “Nếu nàng sợ tốn nước bọt vậy thì sau này chỉ cần gọi ta một chữ “Thế” là được rồi!”

“Được đó!” Quả Quả hoan hỉ búng tay một cái rõ to.

Bạch Phát Tiên bị cái búng tay của nàng làm cho ngạc nhiên sững sốt. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy một hành động kỳ lạ như thế. Hai ngón tay miết vào nhau cũng có thể phát ra tiếng động sao? Giống như ban nãy khi ở trên đại sảnh, hắn cũng chưa từng thấy qua các thủ thuật mật ngữ kỳ lạ đến vậy!

“Thế, ta có nhiều chuyện không hiểu.” Quả Quả gãi đầu, nhìn hướng Diệp An Thế hơi nhăn mặt một chút, cất giọng.

“Nói ra nghe xem!” Diệp An Thế nhẹ cười một cái, trông thấy biểu cảm đáng yêu của nàng. Thật khiến hắn tâm tình kịch phát vui vẻ.

“Ta không phải nhi nữ của Bạch thúc, chàng biết chắc, vậy tại sao lại nói giúp thúc ấy?” Quả Quả trỏ ngón cái về phía Bạch Phát Tiên, lên tiếng hỏi.

“Nàng từ nơi khác đến đây, cần một thân phận rõ ràng.” Diệp An Thế liền nhẹ giọng giải thích. Hắn lại nhìn nàng, nghiêm túc nghi vấn. “Giáo chủ Thiên Ngoại Thiên là một thân phận không tồi. Nàng không thích?”

Nói cho cùng cũng là Diệp An Thế suy nghĩ thấu đáo. Quả Quả hân hoan gật gù tán đồng. “Chàng nói cũng rất đúng nga! Ta sẽ nghe theo chàng.”

“Nhưng tại sao cả Thiên Ngoại Thiên ai ai cũng đều biết chuyện này?” Quả Quả không hiểu rõ ngọn ngành, nàng lại hai tay chống lên cằm, chu môi thắc mắc.

“Là ta an bài.” Tử Y Hầu từ ngoài bước vào, đáp.

“Chuyện nói con là con gái của ta. Là Giáo chủ Thiên Ngoại Thiên cũng do một tay hắn bày ra.” Bạch Phát Tiên liếc mắt sang Tử Y Hầu, mách lẻo.

“Cái lão Tử Y Hầu này, đúng là thâm hiểm khó lường ah! Ta phải đề phòng mới được!” Quả Quả hơi híp mắt, ngoáy đầu lườm theo từng bước chân của Tử Y Hầu, cho đến khi hắn an tọa, ngồi xuống ngay kế bên cạnh nàng mới thôi. “Còn nữa, tại sao thúc lại nói ta là vị hôn thê của chàng ấy?”

“Ta thấy con vì Tông chủ vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, ta còn tưởng...” Tử Y Hầu đảo mắt một cái, cầm quạt trỏ về Diệp An Thế, thử hỏi. “Con không thích Tông chủ sao?”

“Không phải!” Quả Quả lập tức kịch liệt lắc đầu xua tay. Nàng thẳng thắn vỗ ngực, cất cao giọng tuyên bố. “Con đương nhiên là thích chàng!”

“Vậy thì tốt rồi! Xem như ta đã an bài được một mối lương duyên tốt.” Tử Y Hầu xòe quạt, giấu đi nụ cười phía sau cánh quạt ấy.

“Sau này ta sẽ xem con giống như con gái ruột của ta, cung kính con giốngnhư cung kính Tông chủ.” Bạch Phát Tiên đường mạo nói ra.

“Sau này, chàng chính là tướng công chưa qua cửa của ta!” Quả Quả siết chặt bàn tay to đang mãi vuốt ve tay nàng, ánh mắt ngập tràn tình ý nhìn Diệp An Thế, ngọt ngào cười một cái. Nàng chuyển tầm nhìn đi, cười tít cả mắt, nói tiếp. “Thiên Ngoại Thiên chính là nhà của ta. Thúc chính là phụ thân đại thân của ta!”

“Nàng đó!” Diệp An Thế nhẹ cảm thán một chút. Rồi đan năm ngón tay hắn vào năm ngón tay nàng. Mười ngón tay khẽ siết lại vào nhau.

Tử Y Hầu có chút lạc lõng, lúc này Diệp An Thế, Quả Quả và Bạch Phát Tiên là một nhà ba người, chỉ có lẻ mỗi hắn là người dưng, bơ vơ một mình?

Hắn tằng hắng một cái, thắc mắc hỏi vào chuyện chính, “Ban nãy, tại sao An Thế chỉ dùng nửa phần công lực đã đánh thắng Đoạn Thần Dật? Tiểu Giáo chủ, có phải con đã giở trò gì đó rồi không?”

“Đúng vậy! Chuyện này có nhiều điểm khả nghi.” Bạch Phát Tiên cũng đồng tình.

“Là nàng ấy đã hạ dược Đoạn Thần Dật trước khi trận chiến bắt đầu. Nếu không, con cũng không dễ dàng đánh thắng hắn nhanh như vậy!” Diệp An Thế thành thật đáp.

“Hạ dược?” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu không khỏi kinh ngạc.

“Đúng vậy! Ở Tây Vực này, tùy tiện ngắt một bông hoa, hái một chiếc lá đã có thể tạo ra vài loại độc dược hại người rồi!” Quả Quả tà mị cười một cái.

“Độc ban nãy ta dùng chính là Vô Lực Phản Kháng. Nó được bào chế từ phần Ngộ Giả còn thừa lại sau khi hạ được Bách Cửu tỷ tỷ. Kết hợp với dịch chiết màu xanh của lá Thảo Quyết Minh, từ dạng bột trắng sẽ chuyển thành bột đỏ.” Quả Quả thản nhiên lấy gói độc dược, bày ra trước mắt Diệp An Thế, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.

“Không lẽ chính là lúc đó...” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn gói độc dược trên bàn, ngầm hiểu ra vấn đề.

“Không sai! Chính là lúc đó!” Quả Quả gật đầu, nghênh mặt cao ngạo cất lời.

Khi đó, Quả Quả chả thèm chú ý lắng nghe những lời Đoạn Thần Dật nói bên dưới. Nàng đưa tay ra phía sau thắt lưng, lấy ra độc dược và thuốc giả. Cũng may nàng đã dự phòng trước, nên chia thuốc ra giấu ở nhiều nơi trên cơ thể. Chỗ này không tiện thì còn chỗ khác, tùy thời có thể lấy ra sử dụng lúc nguy cấp.

Quả Quả giả vờ buồn ngủ, thản nhiên một tay vươn vai, một tay vỗ miệng ngáp một cái thật dài. Thật ra ngay chính lúc đó, nàng khéo léo dùng cánh tay vỗ miệng, để che đậy nhằm tự uống thuốc giải trước.

Mặc cho Đoạn Thần Dật ở bên dưới vẫn tiếp tục ra sức mê hoặc lòng người. “Mười hai năm qua, khi không có ngài, bọn ta trong giáo luôn trông mong về một Tông chủ anh minh thần võ. Có thể thống nhất và xây dựng giáo phái lớn mạnh, dẫn dắt Thiên Ngoại Thiên lần nữa sát phạt Trung Nguyên... Nhưng còn ngài....”

Quả Quả bộ dáng mệt mỏi đứng lên, từ từ bước xuống, hai tay xoa vào nhau. Thực chất nàng đang xoa loại thuốc độc bằng bột đỏ lên tay. Nàng dửng dưng trong khi Đoạn Thần Dật đang huyên thuyên nói mãi, vẫn chưa hết câu, đã bị nàng tung một cú, tát thẳng vào mặt hắn.

Vô Lực Phản Kháng là loại thuốc có độc tính rất mạnh. Chỉ cần một tiếp xúc nhỏ với cơ thể cũng dễ dàng sinh ra độc tính. Không nhất thiết phải uống hay tạo ra vết thương để thuốc ngấm vào máu. Chỉ cần thuốc tiếp xúc một ít trên da thôi cũng đủ rồi!

Vì vậy Quả Quả đã uống thuốc giải trước. Sau đó nàng mới chọn cách tiện lợi nhất, đường đường chính chính động thủ hạ độc Đoàn Thần Dật ngay trước mắt mọi người. Mà không sợ bị ai phát hiện, đó là tát thẳng vào mặt hắn.

Một phần vì Vô Lực Phản Kháng là bột thuốc màu đỏ, nên sau khi bị tát, thuốc dính lên mặt sẽ không bị người khác nghi ngờ. Một phần vì thuốc thấm vào da thịt rất nhanh và rất âm thầm, không hề có một biểu hiện bất thường nào. Nên khiến cho Đoạn Thần Dật không thể nhận ra bản thân đã trúng phải độc dược.

Sau đó, Quả Quả lẫm liệt nhìn Đoạn Thần Dật, rồi quét mắt một lượt. Nàng chỉ tay về phía Diệp An Thế đang ngồi trên hổ vị Tông chủ, hùng hổ lớn tiếng thông cáo. “Hôm nay nếu ai không phục thì bước ra đây! Đấu với hắn một trận. Ai thắng chiếc ghế Tông chủ sẽ là của người đó!”

Diệp An Thế ngồi ở bên trên chỉ biết cười khổ một cái.

“Giáo chủ!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu sửng sốt kinh hô, đây cũng được xem như một lời nhắc nhở.

Quả Quả không quay đầu, cũng đinh ninh không trả lời. Nhưng nàng đưa một tay ra sau lưng, ngón cái bật lên, rồi chuyển sang biểu tượng “okay” cho Diệp An Thế, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thấy. Song chỉ có mình Diệp An Thế mới hiểu được thông điệp nàng nhắn gửi cho hắn, mọi chuyện đang nằm trong sự khống chế của nàng.

“Không sao! Cứ để nàng ấy nói!” Diệp An Thế lập tức lên tiếng can ngăn Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.

Tuy Quả Quả rất hay làm càn, song nàng không phải kiểu người không biết nặng nhẹ. Lần này có vẻ nàng đã tính toán kỹ lưỡng hết tất cả mọi việc, nên mới điềm nhiên nói như thế. Sau đó ngầm ra hiệu báo với hắn mọi chuyện nằm trong tính toán của nàng, hắn chỉ việc phối hợp với nàng là được.

Và rồi mọi chuyện đã diễn ra đúng theo sự tính toán của Quả Quả!

Khi Đoạn Thần Dật vận lên chân khí, lúc này Vô Lực Phản Kháng mới phát huy tác dụng. Thế nhưng hắn vẫn một mực không nhận ra được, hắn càng vận lên chân khí ngút ngàn, thì nội lực của hắn càng bị tiêu tán nhanh chóng. Kết quả dẫn đến, các chiêu thức mà hắn đánh ra chỉ có uy thế vô thượng bề ngoài, song không hề có khí lực sát thương bên trong.

“Chính vì vậy mà, Thế dễ dàng đánh bại một tên “bất lực” như Đoạn Thần Dật!” Quả Quả hỉnh mũi, ngông nghênh phát ngôn.

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu ánh mắt trầm trồ nhìn về Quả Quả. Thật không thể xem thường một nữ tử nhỏ bé như nàng. Tử Y Hầu giấu mặt sau cánh quạt, lắc đầu than thầm. “Tông chủ cưới được Tiểu Độc Nương này, không biết là phúc hay họa đây??? Không xong rồi! Sau này Tông chủ có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện “nam nhân phong lưu, tam thê tứ thiếp”! Nếu không thì...... lành ít dữ nhiều ah!”

“Nếu Đoạn Thần Dật không có thuốc giải, thì ít nhất ba tháng sau mới có thể vận công sinh nội lực trở lại như bình thường.” Quả Quả thong dung, vui vẻ nói. “Vậy thì ít nhất là ba tháng nữa hắn sẽ không dám sinh sự nữa. Chúng ta sẽ được sống yên ổn trong ba tháng tới.”

“E là không mọi chuyện không đơn giản như vậy!” Diệp An Thế trong lòng không khỏi lo lắng trước con người nham hiểm như Đoàn Thần Dật.

“Đúng rồi Thế!” Quả Quả đang thu gói thuốc độc về, bỗng nàng quay quắt sang, lại hỏi đến. “Ban nãy chàng một chiêu đã hạ đo tường Đoạn Thần Dật. Chưởng pháp đó là gì vậy?”

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng có cùng thắc mắc với nàng, liền nhìn tới Diệp An Thế, gật đầu một cái.

“Là Như Lai Thần Chưởng!” Diệp An Thế hé môi, nhẹ bảo.

“Như Lai Thần Chưởng!!!” Quả Quả kinh ngạc quá mức, nàng đứng phắt dậy, hai mắt tròn xoe. Rồi lại có chút thất vọng, nhỏ giọng ngồi lại xuống ghế. “Như Lai Thần Chưởng là như vậy sao? Ta còn tưởng sẽ giống như trong phim Tuyệt Đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì. Nhưng không giống!”

“Không giống? Vậy thì khác như thế nào?” Diệp An Thế, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nửa hiểu nửa không. Nhưng cái họ quan tâm chính là sự khác nhau của cùng một chiêu thức.

“Như Lai Thần Chưởng do Châu Tinh Trì đánh ra, uy thế dũng mãnh vô thượng, hình thành một bàn tay Phật tổ to lớn như thế này. Từ trên trời chưởng xuống sẽ tạo ra một cái hố hình bàn tay thật lớn, lún sâu tận mấy tấc đất luôn cơ!” Quả Quả vừa nói vừa ra ni minh họa đủ kiểu.

“Lợi hại như thế sao????” Diệp An Thế và Tử Y Hầu hai mắt chớp lia chớp lịa.

“Vậy hắn cũng là một đại cao thủ trên giang hồ rồi! Có cơ hội mong được cùng hắn đấu một trận!” Bạch Phát Tiên nghiêm mặt cất giọng.

Quả Quả phì cười một cái, nàng lắc đầu, từ tốn giải thích. “Daddy đại nhân sẽ không có cơ hội đó đâu! Bởi vì Châu Tinh Trì là diễn viên ở chỗ ta! Hắn không phải một cao thủ thực thụ như các người. Bàn tay to đó cũng chỉ là hiệu ứng mà thôi!”

“Con vừa nói gì? Ta... nghe không hiểu!” Bạch Phát Tiên nhíu mày, ngập ngừng nói.

“Daddy có nghĩa là phụ thân ah! Còn diễn viên là từ để chỉ những người biết diễn xuất. Diễn nhiều cảnh, rồi ghép lại thành một bộ phim, phát trên một màn hình lớn cho mọi người cùng xem. Ba người có thể nghĩ xem phim giống như đang xem hí kịch vậy ah!” Quả Quả chậm rãi giảng giải thêm lần nữa.

Diệp An Thế, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thoáng hiểu một chút những từ ngữ kỳ lạ của Quả Quả. Tử Y Hầu vui miệng liền hỏi. “Vậy thúc thúc thì gọi là gì?”

“Uncle!” Quả Quả liền đáp.

“Ấn cồ á?” Tử Y Hầu lập tức tay cầm quạt khép lại, phất đi một cái, bất mãn bảo. “Thôi khỏi đi! Ta thấy “thúc thúc” vẫn nghe thuận tai hơn!”

Quả Quả nhìn Tử Y Hầu hơi bĩu môi một chút, thầm mắng một tiếng, “Ai thèm gọi thúc là Uncle đâu mà phán như đúng rồi vậy á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.