Đến đại sảnh, thức ăn đã được dọn lên, nhìn một bàn đầy thức ăn, nàng tự nhiên ngồi xuống mặc kệ những ánh mắt kính ngạc của hạ nhân. Còn Hàn Thiên Phong thì không được như vậy, hắn bực bội, hắn chán ghét những ánh mắt nhìn nương tử của hắn. Nương tử là của một mình hắn không phải là của họ, nhìn cái gì chứ, hắn mặt lạnh quét về phía bọn hạ nhân làm họ sợ hãi cúi đầu.
Không để ý những người khác, Bạch Tuyết Linh tự gắp thức ăn, những hạ nhân nhìn thấy mà không khỏi cảm thấy sợ hãi. Vương gia chưa động đũa mà vương phi đã ăn, vị vương phi này có hiểu lễ nghĩa không chứ, đặc biệt là người hà khắc như vương gia.
Trong bữa cơm mà gia chủ là vương gia, người chưa động đũa mà có kẻ không biết trời cao đất dày mà dám động đũa trước, chắc chắn sẽ bị vương gia trừng phạt, cho dù người đó là hoàng thân quốc thích cũng sẽ bị xử phạt. Bọn họ bỗng cảm thấy đồng cảm cho Vương phi.
Hình như bọn họ quên mất sáng nay chỉ vì có người dám bịa chuyện trước mặt của nàng mà hắn phạt tất cả hạ nhân trong phủ thì phải. Họ cứ ngỡ Vương gia sẽ phạt vương phi, ai ngờ thứ họ thấy là gì?
Vương gia, vương gia thế nhưng tươi cười lấy lòng vương phi, giọng nói chờ mong như một đứa trẻ hỏi:
- Thế nào, đồ ăn vương phủ có hợp với nàng không?
Nàng liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt lên tiếng:
- Tạm được.
- Chỉ tạm được thôi sao, vậy nàng ăn thử món này đi, cả món này nữa,...
Nhìn vương gia của họ lấy lòng gắp thức ăn cho vương phi mà bọn hạ nhân trợn mắt há hốc mồm làm mắt và cằm như muốn rớt xuống đất. Đây là vương gia hà khắc, lạnh lùng của bọn hắn sao? Không phải người giả chứ? Làm sao, làm sao mà vương gia có biểu hiện này, mà vương phi lại chẳng thèm nhìn vương gia lấy một cái. Thiên, có phải mắt bọn họ bị hỏng hết rồi hay không vậy.
Nghe Hàn Thiên Phong không ngừng lải nhải, gắp thức ăn cho nàng mà nàng thấy nhức đầu, tức giận đặt đôi đũa xuống bàn khiến nó kêu `cạch´ một tiếng, làm tất cả những người trong đại sảnh giật mình nhìn về phía nàng.
- Sao vậy Linh nhi, có thứ gì không hợp với nàng sao?
- Ngươi câm miệng cho ta.
Hắn lập tức im miệng, ai oán nhìn nàng, hắn làm sai cái gì, vì sao nương tử bắt hắn im miệng, hắn thật đáng thương nương tử đây là ghét hắn sao?
Bọn hạ nhân toát cả mồ hôi, vương phi thế nhưng bắt vương gia im lặng, mà vương gia liền im lặng không dám nói gì, chỉ ai oán nhìn vương phi. Bỗng họ nhận ra một điều, có thể đắc tội vương gia nhưng không thể đắc tội vương phi, vì vương gia còn phải nghe lời vương phi.