Bị
người ta vu khống là vô sỉ, Kính Ninh cũng chẳng để tâm, hắn điềm đạm hỏi: “Yêu
quái, xưng hô thế nào?”
Nữ nhân
cao ngạo hứ một tiếng rồi quay đầu đi, Kính Ninh búng nhẹ ngón trỏ, một đốm lửa
sáng rực bay thẳng đến đầu của nữ yêu, đốt nóng khiến nàng ta kêu oai oái. Kính
Ninh lại hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Nàng
kia rụt lưỡi vào trong miệng, giữ nước bọt lại. Tên của yêu quái giống như một
lời nguyền vậy, một khi bị người ta biết được thì coi như đã bị người ta khống
chế, nàng nghiêng mắt nhìn đốm lửa trên ngón trỏ của Kính Ninh, môi run run,
vừa sặc sụa vừa chùi nước mắt một cách đáng thương: “Mạt Họa, a* tên Mạt Họa.”
*A:
ta (nói ngọng)
Kính
Ninh gật đầu: “Tại sao lại làm hại Liễu tiểu thư?” Mạt Họa đảo mắt bốn phía,
không muốn trả lời vấn đề này, Kính Ninh nhẹ nhàng kêu tên nàng một tiếng, toàn
thân Mạt Họa hơi cứng lại, trả lời một cách không tình nguyện: “Người vẽ ra ta
là một thư sinh, hắn luôn ái mộ Liễu tiểu thư, tháng trước hắn nghe nói Liễu
tiểu thư đã có hôn sự… nên nhảy sông chết rồi, ta là bức tranh cuối cùng hắn vẽ
ra, nghe được di nguyện của hắn, hắn luôn muốn lấy Liễu tiểu thư, ta không còn
cách nào, cho nên…”
“Muốn
giết Liễu tiểu thư để họ bầu bạn dưới Địa phủ à?”
Mạt Họa
ủ rũ gật đầu: “Thư sinh rất đáng thương, ta muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện
cuối cùng.”
“Ngươi vốn có ý tốt, nhưng sinh lão bệnh tử do trời định, đâu thể vì thỏa mãn
chút ước muốn riêng tư mà giết hại người khác được.” Kính Ninh nói, “Nể tình
bản tính ngươi không xấu, hôm nay ta tha cho ngươi, sau này tu luyện cho tốt,
không được làm chuyện ác nữa.”
Mạt Họa
ngoan ngoãn gật đầu.
Kính
Ninh trầm mặc rồi lại nói: “Đừng có hở một chút là thè lưỡi ra, rất dễ bị bắt
được đó.”
Mạt
Họa nghiêng đầu nghĩ: “Nhưng chiêu này rất hữu dụng, Liễu tiểu thư bị ta làm
dọa sợ mất mật…”
Kính
Ninh lại im lặng một hồi, Mạt Họa giương mắt nhìn hắn, nhìn đôi mắt mọng nước
và cái mũi khóc đến đỏ của nàng ta, Kính Ninh bỗng nhiên mềm lòng, hắn nhẹ
giọng hỏi: “Nếu ngươi muốn thành tâm tu đạo thì ta có thể dạy ngươi.”
Vừa dứt
lời thì mắt Mạt Họa sáng lên, nàng nhảy đến bên chân Kính Ninh, ôm lấy chân
hắn: “Sư phụ ở trên, đồ đệ… đồ đệ ở dưới! Mặc cho sư phụ chơi đùa!”
Kính
Ninh lại im lặng một hồi, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Mạt Họa ra: “Ngươi xem, ngươi
còn phải học văn hóa nữa.”
“Cái gì
con cũng có thể học.” Mạt Họa ngẩng đầu nhìn hắn, “Sư phụ xưng hô thế nào?”
“Kính
Ninh.”
“Kính
Ninh.”
“Phải
gọi sư phụ.”
“Tên
Kính Ninh này nghe thật bình yên.”
“Vẫn
phải gọi sư phụ.”
“Kính
Ninh sư phụ.”
Kính
Ninh nhìn vào mặt Mạt Họa, hắn cảm thấy nếu như nàng ta có một cái đuôi thì sẽ
vẫy vẫy với hắn. Hắn thức thời xoa đầu nàng: “Ta chưa từng nhận đồ đệ, tư chất
của ngươi lại hơi ngốc, nhưng ta tin là cần cù bù thông minh, ta dạy cho tốt,
ngươi học cho tốt thì ít nhất sẽ có ngày ngươi học được cách làm ra vẻ thông
minh.”
Mạt Họa
vui vẻ gật đầu: “Nhất định không phụ lòng gửi gắm của sư phụ!”