Hồ yêu
kia yêu lực cao thâm kiến Kính Ninh bất ngờ, hắn đánh trọng thương Hồ yêu nhưng
không bắt được nàng ta. Nghĩ rằng Hồ yêu bị trọng thương nhất định cần hút càng
nhiều dương khí, mấy ngày nay Kính Ninh thiết kế không ít kết giới trong thành,
một khi Hồ yêu dùng yêu lực thì nhất định không thoát khỏi mắt hắn.
Mấy
ngày nay Kính Ninh cũng hết lòng dạy Mạt Họa không ít khiến tu vi của nàng tiến
bộ lên nhiều. Nhưng Mạt Họa thì lại không muốn học mấy.
Đêm
khuya, hai người theo dõi Hồ yêu đến ngoại thành, nhưng đến bên con sông nhỏ
thì mất dấu nàng ta, lúc này cửa thành đã đóng, hai người chỉ đành ăn gió nằm
sương ở ngoại thành. Mạt Họa ngồi bên đống lửa nhìn Kính Ninh đang tĩnh tọa,
nàng cảm thấy gương mặt của đạo sĩ này có khi còn mê người hơn yêu quái nữa.
Một hòn
đá nhỏ đập vào đầu nàng, Kính Ninh không mở mắt đã hỏi: “Tu hành cần phải kiên
trì, không thể thụt lùi ngày nào, ngưng thần.”
“Sư
phụ, con đang luyện tập làm sao để lúc đối diện với sư phụ tim không nhảy
loạn.”
Kính
Ninh mở mắt điềm đạm hỏi: “Lần trước sau khi rơi xuống nước đã bị mắc bệnh tim
à?”
Mạt Họa
xoa ngực đáp: “Chắc là vậy, lúc nhìn thấy sư phụ thì phát bệnh, chắc là lần
trước sư phụ bỏ lại con một mình đã khiến cho con bị tổn thương quá nhiều.”
Kính
Ninh chỉ điềm nhiên nói: “Tu đạo nếu muốn có thành tựu thì nhất định phải thanh
tâm tĩnh thần, quả dục vô cầu…” Hắn nói về tâm pháp thanh tu của Đạo gia, Mạt
Họa nghe giọng nói đều đều của hắn đến xuất thần, nàng cảm thấy tu hành đối với
nàng thật ra cũng không có ý nghĩa gì to tát, trong lòng lại có một ý nghĩ dần
dần thành hình. Nàng bỗng nhiên cắt lời Kính Ninh: “Sư phụ, con thấy không muốn
làm đồ đệ của sư phụ nữa.”
Kính
Ninh nhíu mày, thanh âm mang theo nộ hỏa hiếm thấy: “Nói bừa!”
“Con
nghiêm túc đó, con không làm đồ đệ của sư phụ nữa, làm nương tử có được không?
Vậy thì chúng ta có thể tùy ý hôn nhau ôm nhau rồi.”
Kính
Ninh ngẩn ra, lửa giận bốc lên mang theo sự xấu hổ khiến tai hắn đỏ lên: “Hỗn
xược!”
Mạt Họa
chớp mắt nhìn hắn một hồi rồi chìa bốn ngón tay ra: “Sư phụ cần bốn ngón* làm
gì?” Kính Ninh nhíu mắt, hắn thật sự nổi giận, Mạt Họa vội huơ tay, “Được rồi
được rồi. Con làm đồ đệ là được rồi.”
*Hỗn
xược đồng âm với thả bốn ngón tay
Dù sao
cũng chính là trong đêm nay.
Canh
ba, Kính Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, Mạt Họa thổi nhẹ một luồng khí vào trong
không trung, côn trùng trên đầu lá cỏ lập tức rơi xuống đất ngủ thật sâu. Mạt
Họa đứng dậy đi đến phía sau Kính Ninh, nàng sờ vết thương trên cổ hắn rồi than
nhỏ: “Lúc đó nếu ngươi cứu ta thì chẳng phải sẽ không bị thương sao, Tam vĩ hồ
yêu đâu phải một đạo sĩ như ngươi có thể đối phó nổi. Nếu không phải ta trọng
thương chưa lành thì chuyện này sao lại kéo ngươi vào chứ.”
Nàng
cúi đầu liếm vết thương trên cổ Kính Ninh, vết cào màu đen mờ đi không ít. Môi
Mạt Họa không nỡ rời đi, dán lên mạch máu đang giật giật của hắn hôn một cái
thật sâu, thỏa mãn nhìn thấy chỗ đó dần dần đỏ lên, nàng cười nói: “Thật muốn
khiến toàn thân ngươi cũng đỏ lên thế này.”
Mạt Họa
móc ra một ngọn trủy thủ, ánh đao in bóng trăng lạnh lẽo, chiếu lên đồng tử đỏ
một cách dị thường của nàng.
Nàng
nhẹ cắt ngón trỏ của Kính Ninh, dùng máu bôi khắp con dao.
“Sư
phụ, ngươi đoán xem sáng mai ngươi còn nhìn thấy ta không…”