Đến bên
ngoài nhà họ Liễu, Hồ yêu đột ngột kinh hô: “Chết rồi! Cấm chỉ của ta trên bức
họa bị phá rồi!”
Kính
Ninh cau mày, khẽ nhíu mắt, Hồ yêu sợ đến sắp khóc: “Tiên trưởng! Trước mặt
ngài tiểu yêu tuyệt đối không dám làm càn, vì lúc nãy ngài chặt một đuôi của
tiểu yêu khiến yêu lực giảm sút, cấm chế đã bị oán hồn kia phá rồi! Nếu tiên
trưởng còn chậm trễ thì e là mạng của tiểu họa yêu kia sẽ không còn nữa đâu!”
“Nếu đã
vậy…” Kính Ninh gật đầu xoay tay, la bàn lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay
hắn, Hồ yêu quay người muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên thấy có một lực hút cực
mạnh giật nàng ta lại, nàng ta kinh hãi quay đầu, không kịp có bất cứ biểu hiện
gì thì đã bị hút vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng than thê
lương của nàng: “Đạo sĩ nham hiểm!”
Vừa vào
trong Liễu phủ, Kính Ninh lập tức cảm nhận được âm khí ngút trời, người trong
phủ không biết đã chạy đâu mất hết, hắn theo trí nhớ lần trước mà tìm đến khuê
các của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng thư sinh than thở: “Thiên
trường địa cửu có khi tận, hận này triền miên tuyệt không thôi! Liễu nhi, nàng
phụ ta!” Dứt lời thì âm phong nổi lên tứ phía, thổi từ trong khuê các ra ngoài
giữa ban ngày ban mặt.
Kính
Ninh khẽ nhíu mày, Oán quỷ này lệ quý quá nặng, nếu muốn đối phó chỉ có thể tán
hồn phách của hắn để hắn không thể nào chuyển thế nữa.
“Ngươi
chẳng ra gì cả!” Kính Ninh dừng bước, nghe bên trong truyền ra tiếng Mạt Họa
đang la mắng: “Đường đường nam nhi lưng dài vai rộng mà khóc lóc như oán phụ
vậy, thật chẳng ra gì cả!”
“Huhu…
Mạt Họa nhi, đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta không khóc nữa là được, nhưng Liễu
nhi kia phụ ta, huhu, ba ngày sau nàng đã thành thân với người khác rồi, ta…
sao ta có thể không buồn được.”
Kính
Ninh bước vào cửa, nhìn thấy người của Liễu phủ nằm đầy trên đất, còn lệ quỷ
thư sinh đang bị Mạt Họa sắc mặt trắng bệch đuổi đánh.
Kính
Ninh nhíu mày, im lặng dừng bước.
Mạt Họa
đuổi được mấy bước thì thở không ra hơi, nàng vứt mạnh cành liễu vào thư sinh
rồi mắng: “Ngươi đã phá được cấm chế của Yêu hồ thì ngoan ngoãn cút đi đầu thai
đi! Làm lệ quỷ gì chứ, ngươi làm được sao!”
Thư
sinh chịu đánh, buồn bã không lên tiếng co ro dưới gốc liễu: “Ta muốn ở bên
Liễu nhi, không thể để nàng thành hôn với kẻ khác.”
“Đồ
ngốc, nàng không thành thân với người khác cũng không thể thành thân với ngươi
đâu, ngươi…” Lời này của Mạt Họa dường như chọc trúng chỗ đau của thư sinh, mắt
hắn đỏ lên, lập tức xông đến hét vào Mạt Họa: “Im miệng! Ta không sống được thì
bắt Liễu nhi chết cùng ta là được rồi!” Nói xong hắn hung hăng nhảy tới Liễu
tiểu thư đang hôn mê dưới đất.
Kính
Ninh hất tay quăng một đạo bùa ra bay thẳng đến dán trên trán thư sinh. Chỉ
nghe “xoẹt” một tiếng, thư sinh như bị đốt cháy, lăn tới lăn lui trên đất,
dường như đau đến không muốn sống.
Mạt Họa
sợ hãi vội nhào đến, mặc kệ lá bùa gần như đốt cháy ngón tay nàng, nàng điên
cuồng xé bùa trên đầu thư sinh xuống, thần sắc phức tạp nhìn Kính Ninh: “Cứ như
vậy sẽ khiến hắn hồn phi phách tán…”
Thần
sắc Kính Ninh vẫn điềm nhiên không đổi: “Vậy thì sao, hắn đã thành lệ quỷ rồi.”
Mạt Họa
ngẩn ngơ nhìn hắn một hồi, muốn nói nhưng lại thôi: “Nếu vậy thì không thể
chuyển thế đầu thai.”
Kính
Ninh xem xét sự bất an và nỗi bi thương kỳ dị từ sâu trong đáy mắt Mạt Họa, hắn
cảm thấy thần sắc như vậy không nên xuất hiện trong thế giới của Mạt Họa, nha
đầu này chỉ cần phụ trách nói những lời không ai tưởng tượng nổi để chọc hắn
vui là đủ rồi.
“Kẻ cản
trở ta và Liễu nhi đoàn tụ hãy cút hết đi!” Thư sinh điên cuồng gào lên, xông
đến chỗ Kính Ninh.
Mạt Họa
hoảng sợ biến sắc, trong mắt nàng thì Kính Ninh vẫn chưa có năng lực để đối phó
với lệ quỷ như vậy, nàng liều mình dùng chút yêu lực cuối cùng nhảy đến trước
mặt Kính Ninh, muốn lấy thân mình làm khiên để chắn đòn này cho hắn.
Thân
thể ấm nóng ôm chặt lấy hắn, tiểu Họa yêu này đúng ra yếu đuối không ra gì, hắn
hoài nghi bình linh dược đó của mình chắc chưa đi qua dạ dày của nàng đã bị bài
tiết ra ngoài rồi, hấp thu yếu kém thế này cũng là thật là chuyện lạ. Nhưng kẻ
yếu đuối thế này lại ngông cuồng muốn dùng sinh mạng để bảo vệ hắn.
Kính
Ninh cảm thấy Họa yêu này thật ngốc quá, cứ ngây ngô thích một người, ngây ngô
liều mạng để bảo vệ, cũng không nghĩ xem có đáng hay không. Nhưng tim hắn lại
vì hành vì ngu ngốc này mà đột nhiên nhảy liên hồi.
Một tay
hắn kéo Mạt Họa, khẽ nghiêng mình đưa nàng ra phía sau, tay còn lại kết một cái
ấn, ngón trỏ nhẹ điểm, một luồng sáng trắng quét ra, tiêu trừ sạch lệ khí trên
người thư sinh.
“Tịnh
thần thuật?” Mạt Họa ngơ ngác ngẩng đầu lên từ trong lòng Kính Ninh, “Sư phụ…
ngươi đã tu thành tiên rồi sao?”
“Chắc
là thành rồi thì phải, vi sư quên rồi.”
Mạt Họa
lại ngẩn ra một hồi, chọc thật mạnh vào ngực Kính Ninh: “Tại sao lúc trước
ngươi lại giả vờ yếu kém như vậy!”
“Làm
vậy thấy vui hơn.”