Hắn lại
nhìn thấy Triều Triệt bưng cháo thanh đạm đi vào trong phòng. Nàng nói: “Ồ, ta
vô tình nấu cháo nhiều một chút, A Diệp, huynh nếm thử đi.” Nàng ngồi bên cạnh
hắn, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hắn theo lời nếm thử một miếng. Nàng không chờ
được hỏi, “Ngon không?”
“Ngon
lắm.”
Một
giọng nói trong đầu đánh thức bản thân hắn. Lục Vân đang đứng bên cạnh, tay
bưng bát cháo trắng, nàng cười nói: “Ngon là được rồi, ta nấu lâu lắm rồi đó.”
Không
phải Triều Triệt.
Nữ nhân
kiêu ngạo như ánh mặt trời, không chịu chút ức hiếp nào kia đã dùng một cách
thức quyết tuyệt đến tàn nhẫn để ra khỏi cuộc sống của hắn, triệt triệt để để,
thẳng thừng đến đáng sợ.
“A
Diệp.” Lục Vân bỗng nhiên nũng nịu, “Lần trước cha ta hỏi… hỏi ta có nhắc
chuyện thành thân với huynh không.”
Thần
sắc trong ánh mắt Sở Diệp dần dịu lại: “Vân nhi, tìm lương duyên khác đi.”
Cánh
tay đang bưng tô cháo của Lục Vân run run: “Huynh… có ý gì?”
“Trong
lòng Sở Diệp đã có người, chứa đầy rồi, không thể thêm nữa.”
Lục Vân
áp chế cơn run rẩy, cười lạnh nói: “Người nào? Triều Dương công chúa sao? Đó
chẳng qua chỉ là một người chết thôi!”
Sở Diệp
lạnh lùng nhìn Lục Vân: “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Được,
Hoàng thượng, ngài được lắm!” Lục Vân cười lạnh tức giận bỏ đi.
Sở Diệp
gần đây luôn thất thần. Lúc tảo triều, hắn sẽ nhìn thấy Triều Triệt đứng thẳng
ở cửa Thừa Thiên điện, khách sáo xa cách mỉm cười với hắn, nàng nói: “Nguyện xã
tắc bình an, quốc gia trường tồn.” Chớp mắt thì thân thể đã bị xé tan thành
từng mảnh, toàn thân đầy máu nằm ở bệ đá trắng trên Thanh Vân trường đạo, máu
chảy khắp nơi khiến người ta kinh sợ.
Lúc phê
duyệt tấu sớ, hắn sẽ nhìn thấy Triều Triệt lạnh lùng chất vấn hắn: “Hoàng vị
đoạt về này ngồi có thoải mái không?” Lúc nửa đêm không người, hắn sẽ cảm thấy
Triều Triệt vẫn nằm bên cạnh hắn, giống như vừa trải qua một trận thân mật kịch
liệt, lười nhác nằm trong lòng hắn nói: “Sau này đứa con đầu tiên của chúng ta
nhất định là con trai, ca ca thương muội muội lắm, làm tỷ tỷ thật mệt quá.”
Hoặc hắn sẽ cảm thấy Triều Triệt lạnh lẽo đứng bên giường, không nói lời nào mà
nhìn hắn, sau đó từ từ rơi nước mắt.
Thỉnh
thoảng hắn cũng sẽ mơ thấy mẫu thân rơi lệ kêu oan lúc xưa, cũng sẽ mơ thấy cái
đầu của phụ thân rơi dưới đất.
Tất cả
ký ức như vô số kim châm, ngày ngày đêm đêm chọc ngoáy trong máu hắn.
Bóng
xanh trong mắt Sở Diệp ngày càng trầm trọng, không thể che giấu nổi nữa.
Ngôi
Hoàng hậu bỏ trống, tranh luận trong triều ngày càng kịch liệt, Sở Diệp cảm
thấy mình không thể nào lại bước vào đường cũ nữa, Thái y chẩn mạch cho hắn
xong thì nói là tâm bệnh. Có hoạn quan sàm ngôn nói trong cung oán khi quá
nặng, nên mời pháp sư đến trừ khử tà linh.
Sở Diệp
nhìn về hướng của Khôn Dung điện rồi phê chuẩn đề nghị này.
Hôm
pháp sư nhập cung tuyết bay bay như lông ngỗng, Sở Diệp ngồi trong tẩm điện,
bên ngoài cửa, tiếng lẩm bẩm của các pháp sư từ từ truyền vào, hắn xoa thái
dương cười, cảm thấy mình thật hoang đường.
Bỗng
nhiên một tiếng chuông bạc truyền đến tai hắn, Sở Diệp nhíu mày nhìn nữ nhân áo
trắng hiện ra từ không trung. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta là Bạch Quỷ, đến để lấy
đi yêu ma trong lòng ngươi. Nhưng hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa gọi đến,
nếu ngươi không muốn ta lấy thì ta có thể đi.”
Sở Diệp
không để tâm, hắn cười nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì cứ lấy thử xem.”
Nàng
lấy trong tay áo ra một cây bút, huơ vài đường trong không trung, không trung
bỗng xuất hiện hình bóng của Triều Triệt, toàn thân Sở Diệp cứng lại, nhìn bóng
dáng đó đến thất thần, Bạch Quỷ lạnh lùng thu Triều Triệt vào trong túi, nhẹ
giọng đáp: “Con quỷ của ngươi ta đã thu đi rồi.”
“Đứng
lại!”
Hắn
hoảng loạn đứng dậy, bóng dáng Bạch Quỷ biến mất trong không trung như lúc nàng
đến.
Đám đạo
sĩ đang làm phép bên ngoài cửa chợt ngừng, hoạn quan nhẹ gõ cửa, cẩn thận hỏi:
“Hoàng thượng?”
Đầu Sở
Diệp âm ỉ đau, hắn xoa xoa mi tâm, sau lưng dường như có một nữ nhân đang quan
tâm giúp hắn bóp trán: “Sao chàng còn mệt mỏi hơn cả Hoàng đệ ta nữa? Chàng
nghỉ đi, ta đi nấu cháo cho chàng.” Nói xong nàng kéo cửa tẩm điện từ từ bước
ra.
“Triều
Triệt…”
Thái
giám đẩy cửa điện bất an nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, có muốn các pháp sư tiếp
tục không?”
Nữ nhân
như ảo ảnh quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh sáng trắng mênh mang bên ngoài, hắn
nhìn không rõ hình dáng của nàng. Hắn nhíu mắt để nhìn nàng kĩ hơn, nào ngờ hắn
hoảng hốt phát hiện hắn có làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo của nàng.