Bệnh
của Diệp Khuynh Thành cuối cùng cũng khởi sắc, nhưng hắn lại chưa có cơ hội xử
lý thì Hồ Lộ đã lao đầu vào công việc bận rộn. Hôm nay mưa lớn, Hồ Lộ đi làm
sớm, Diệp Khuynh thành đang quấn tấm thảm ngồi trên sô pha xem tivi: “Mì gói có
vị mới rồi, tối đem về cho ta một ít nhé.”
“Bệnh
cậu mới vừa khỏi thôi, tối về tôi nấu cháo cho cậu ăn, coi nhà nhé.” Cô vừa
mang giày vừa dặn dò, lời chưa dứt thì người đã ra khỏi cửa.
Diệp
Khuynh Thành giận dữ xoa mũi: “Đã nói lão tử không phải chó mà.”
Hôm nay
Diệp Khuynh Thành chờ đến tám giờ tối mà Hồ Lộ vẫn chưa về nấu cháo.
Bên
ngoài sấm chớp ầm ầm, trong lòng Diệp Khuynh Thành cũng nóng như bị sét đánh,
nóng đến kỳ lạ. Hắn bực bội vò tai, hắn nói với bản thân đó chẳng qua là con
người ngu xuẩn thôi. Nhưng lại không nhịn được mà cầm dù chạy xuống dưới lầu.
Hắn
muốn đi tìm nhưng lại không dám đi xa, chỉ chạy đến trạm xe buýt dòm tới ngó
lui.
Từng
chiếc từng chiếc xe buýt dừng trước mặt Diệp Khuynh Thành rồi lại chạy đi, biểu
hiện của hắn ngày càng bất an, thậm chí… bất lực. Từng trận sấm như trái tim
bất an của hắn đang nhảy nhót. Thế giới này có quá nhiều thứ hắn không biết,
hắn chỉ quen thuộc với mỗi mình Hồ lô, bám lấy cô, lúc ức hiếp cô chẳng phải
cũng là ỷ lại vào cô đó sao?
Tìm
không lâu thì Diệp Khuynh Thành đã hơi hoảng hốt, hắn quyết định về nhà xem
thử, nếu Hồ Lộ vẫn chưa về nhà thì hắn sẽ đến công ty tìm.
Nào ngờ
hắn vừa chạy tới dưới lầu thì thấy Hồ Lộ bước trên taxi xuống. Diệp Khuynh
Thành trong lòng yên tâm, tiếp đó lại bùng lên một ngọn tà hỏa, hắn hung dữ
trừng Hồ Lộ, bước vội tới phía trước nắm lấy tay Hồ Lộ, nỗi sợ hãi trong lòng
lúc này đều hóa thành nộ hỏa bùng phát ngút trời: “Ngươi chết đi đâu vậy! Trời
đã tối thế này rồi, lại còn mưa lớn nữa, ngươi không biết thông báo cho ta một
tiếng sao! Không biết ta sẽ lo… lo…” Diệp Khuynh Thành cắn răng, ấp úng nói
không ra từ đó. Lửa giận bộc phát được một nửa, gào thét khiến hắn đỏ mặt tía
tai.
Hồ Lộ
bị Diệp Khuynh Thành gào cho ngây người, sắc mặt có chút trắng bệch bất thường,
giọng nói cũng yếu đi vài phần so với thường ngày: “Lo lắng cho tôi à?” Cô tiếp
lời của Diệp Khuynh Thành, nhưng lại bị hắn lập tức cắt ngang: “Ta mà lo lắng
cho ngươi hả? Con người ngu xuẩn không thể tưởng được! Ta…” Diệp Khuynh Thành
dừng lại, “Ta chỉ muốn ăn mì gói thôi, ngu ngốc! Mì gói vị mới đâu?”
Hồ Lộ
nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn cả người bùn đất, biết tên con trai hay
xấu hổ này đúng là lo lắng nên chạy ra cửa tìm cô, lòng Hồ Lộ ấm lên, cũng biết
điều mà không trêu chọc hắn, chỉ nhíu mày nói: “Cậu thật thích ăn mì gói sao?”
Diệp
Khuynh Thành ngọ nguậy đầu, mái tóc dài che đôi tai đang từ từ đỏ lên: “Đúng,
đúng đó, thích ăn.”
Hồ Lộ
thở ra, quay người đi lên lầu: “Ngạo kiều thụ*.”
*Ngạo
kiều: khẩu thị tâm phi, ngoài lạnh trong nóng.
“Thú
gì? Đã nói với ngươi lão tử không phải là chó rồi mà.” Diệp Khuynh Thành theo
sau Hồ Lộ, nhìn bờ vai khẽ cong của cô hỏi: “Hôm nay ngươi đi đâu vậy.”
Hồ Lộ
lại thở dài: “Hôm nay…” Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên
sáng lên, cô quay người về phía sau nhìn Diệp Khuynh Thành hỏi: “Cậu nói cậu
đến đây để tìm anh cậu đúng không? Anh cậu là quỷ đúng không? Ở rất gần nơi tôi
nhìn thấy cậu lần đầu đúng không?”
Diệp
Khuynh Thành gật đầu.
Hồ Lộ
khẽ nhíu mắt, nghiêm túc nói: “Diệp Khuynh Thành, hôm nay tôi gặp quỷ ở công
ty.”
Diệp
Khuynh Thành ngẩng ra, thần sắc trên mặt cũng khẽ nghiêm túc lại: “Tối mai đưa
ta đi.”