Ba
tháng sau khi Thanh Trụy rời khỏi Hiền vương phủ, Hiền vương bị người ta hãm
hại, hơn trăm người trong Hiền vương phủ bị phán chém đầu, bao gồm cả Hiền
vương phi và Hiền vương Thế tử.
Quỳ
trên Hình đài, Diệp Khuynh An nhìn bầu trời vời vợi, trong đầu một mảng trống
rỗng, không có yêu cũng không có hận, chỉ có cái chết đáng sợ, đáng sợ đến tê liệt.
Quan
giám trảm hạ lệnh, những cái đầu hắn thân quen không ngừng rơi xuống đất, máu
đẫm trên những đôi mắt đang trừng lên sợ hãi. Mẫu phi vẫn luôn dịu dàng kiên
cường bên cạnh hắn giờ đây lạc giọng khóc không thành tiếng, chỉ một khắc nữa
thôi hắn sẽ thấy đầu của Mẫu phi rơi xuống đất.
Sau đó
là đến hắn rồi.
Cây đao
của đao phủ đang rỉ những giọt máu còn ấm, từ trên cổ chảy vào trong y phục
hắn, cảm giác ấm ấm khiến hắn nhớ lại nhiều năm trước, buổi hoàng hôn đó, suýt
chút nữa hắn mất mạng dưới vuốt hổ, là nữ nhân có đôi mắt thanh đạm kia đã cứu
hắn. Nàng dịu dàng xoa đầu an ủi hắn: “Đừng buồn, đừng khóc nữa.”
Khuôn
mặt nàng lúc đó mềm dịu như nước, như nước chảy xuyên qua đá, cuồn cuộn trong
hồi ức, khắc vào trong xương hắn, để lại một loại thực cốt độc, không vứt được,
không bỏ được, đến chết cũng không thể quên.
Có lẽ
chỉ khi con người hoảng sợ nhất thì mới nghĩ đến người mình muốn dựa dẫm nhất.
Diệp Khuynh An cười nhẹ thành tiếng, nhưng lúc này hắn lại rơi nước mắt.
Thanh
Trụy, Thanh Trụy… thì ra hắn thích nàng đến vậy.
“Trảm!”
Đào phủ
nâng đại đao lạnh lẽo lên.
“Ai
dám!” Bỗng nhiên có một hòn đá bay đến đập vào đại đao, khiến cây đại đao bay
ra khỏi tay đại hán cao tám thước. Giọng nói nữ nhân mang theo hàn ý nhiếp hồn
vang lên trong tai tất cả mọi người có mặt ở đó.
Diệp
Khuynh An lập tức mở to hắn, không dám tin mà nhìn nữ nhân đang từ từ bước vào
Pháp trường.
Nàng đi
không nhanh không chậm, mỗi bước trầm ổn nhưng lại mang khí thế bức người. Diệp
Khuynh An chưa từng thấy Thanh Trụy như vậy, nhưng kỳ lạ là hắn hắn lại cảm
giác được Thanh Trụy đích thực nên có khí thế như vậy.
“Yêu nữ
phương nào! Dám xông vào cướp Pháp trường! Người đâu, bắt lấy cho ta!” Quan
giám trảm giận dữ hét lớn nhưng chỉ đổi được tiếng cười lạnh mỉa mai của Thanh
Trụy. Tiếng cười của nàng chợt tắt, thần sắc khẽ ngưng đọng, Diệp Khuynh An
cách nàng xa như vậy cũng cảm thấy khí thế nặng nề, gần như khiến người ta ngạt
thở.
“Có bản
lĩnh thì tới đây.”
“Yêu…
yêu quái!”
Quan
binh lại gần Thanh Trụy hoảng hốt lùi về phái sau, chỗ nàng đang đứng không ai
dám lại gần phạm vi một trượng, nàng đi lên Hình đài trước mắt vô số binh sĩ
như chỗ không người, đứng bên cạnh Diệp Khuynh An. Đao phủ không biết đã chạy
mất từ lúc nào, Thanh Trụy khom người sờ đầu tóc hỗn loạn của hắn, nàng nhìn
hắn như lần đầu gặp nhau, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có ta đây.”
Dịu
dàng, bình tĩnh nhưng tràn đầy sức mạnh.
Lúc nhỏ
hắn không hiểu, bây giờ mới từ từ lĩnh ngộ được, lời nói ẩn chứa sức mạnh trấn
định của nàng đối với hắn thì ra có thể chống đỡ cho hắn nhiều đến vậy.
Trái
tim thiếu niên hoảng sợ đến tê liệt dường như được mở phong ấn, đẩy lùi lạnh
giá, dần dần bộc lộ cảm tình con người nên có, sợ hãi, tuyệt vọng, khát vọng
muốn sống tiếp, tất cả hóa thành nước mắt không thể nào kìm hãm được mà tuôn
rơi, trên Hình đài, hắn khóc đau đớn đến thất thanh.
Trong
làn nước mắt như mưa mơ hồ, Thanh Trụy lại một lần nữa trở thành chỗ dựa của
Diệp Khuynh An, chỗ dựa duy nhất.
Mặc cho
hắn phát tiết cảm xúc một hồi, Thanh Trụy đứng dậy, cắt một lọn tóc của hắn thả
bay theo gió, nàng cao giọng nói với Quan giám trảm: “Hiền vương Thế tử Văn
Cảnh đã chết!”
Nàng
lấy tóc thay đầu để tuyên hình. Quan giám trảm tức giận ôm ngực thở ra. Thanh
Trụy không để tâm đến hắn, cúi xuống bên tai Diệp Khuynh An, vừa cởi dây trói
cho hắn vừa nói, “Từ nay về sau con chỉ làm đồ đệ của ta, chỉ làm Diệp Khuynh
An thôi có được không?”
Diệp
Khuynh An dần dần khống chế được cảm xúc, khàn giọng đáp: “Ta không phải là
Diệp Khuynh An.”
“Con
phải.”
Diệp
Khuynh An im lặng hồi lâu, cụp mắt hạ giọng nói: “Thanh Trụy, cô điên rồi.” Nhớ
thương người đó đến phát cuồng, mặc kệ thật giả, bất phân thị phi.
Nàng
dìu Diệp Khuynh An, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn luôn rất tỉnh táo.”