Kể từ
hôm đó sau khi Bạch Quỷ đi, Diệp Khuynh An ngày càng ít nói, hắn thường nhìn
Thanh Trụy thất thần, mỗi đêm đều ngủ không sâu, mỗi lần nghe thấy trong phòng
của Thanh Trụy vọng ra tiếng ho thì hắn càng khó ngủ, Thanh Trụy ho một lần thì
ánh mắt của hắn ngờ ngệch thêm một phần.
Cho đến
một ngày, Thanh Trụy ho từ đêm khuya đến khi trời sáng, sư phụ cái gì ân nhân
cái gì, sau một đêm trằn trọc đã bị Diệp Khuynh An đạp dưới chân từ sớm, hắn lỗ
mãng đẩy cửa phòng Thanh Trụy, thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn
hắn từ trong gương đồng: “Khuynh An, hôm nay ta phải xuống núi một chuyến.”
Nắm tay
hắn khẽ thả lỏng, rồi lại nắm chặt, cuối cùng khàn giọng hỏi: “Có phải người
thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Ta rất
khỏe, chỉ là phấn trang điểm hết rồi.”
“Có
phải người thấy chỗ nào không khỏe không!” Đã lâu hắn không nổi nóng đến vậy,
giận dữ trừng Thanh Trụy, “Nếu người bệnh thì con sẽ cùng người đi khám bệnh,
nếu người muốn uống thuốc thì con sẽ nấu cho người, người có chỗ nào không khỏe
thì nói ra con mới giúp được chứ…”
Cuối
cùng Thanh Trụy cũng quay đầu lại nhìn hắn, không thể nào giấu được khuôn mặt
trắng bệch không thoa phấn. Nàng lấy cây trâm ngọc xanh trên bàn trang điểm, từ
từ đi về phía Diệp Khuynh An. Nàng đứng trước mặt hắn, chỉnh sửa y phục cho
hắn, rồi tỉ mỉ xem xét khuôn mặt hắn: “Khuynh An, con có biết đối với ta mà
nói, bây giờ là tốt lắm không?”
Cự ly
gần thế này càng khiến Diệp Khuynh An nhìn rõ sự tiều tụy của nàng hơn, trong
lòng hắn đau đớn, sau đó lại dâng trào phẫn nộ: “Con không biết, bởi vì người
chưa từng cho con biết.”
Thanh
Trụy cười nhạt, nàng từ từ cài trâm ngọc lên búi tóc Diệp Khuynh An: “Chớp mắt
con đã hơn hai mươi tuổi rồi, ngay cả Quán lễ* ta cũng quên làm cho con. Khuynh
An, con có từng oán hận ta không?”
*Lễ
thành niên
Hắn
không đáp, Thanh Trụy cài trâm cho hắn rồi lại nói: “Con muốn biết gì thì chờ
ta xuống núi mua phấn về sẽ cho con biết, có được không?”
Mắt
Diệp Khuynh An sáng lên, Thanh Trụy nhìn ánh mắt đen của hắn, nàng nhíu mắt,
người khẽ ngã về phía trước, dựa vào ngực hắn, đôi tay nàng vòng qua eo hắn ôm
chặt lấy hắn. Toàn thân Diệp Khuynh An cứng lại, đối với sự thân mật của Thanh
Trụy tay chân hắn bối rối đến mức không cách nào kháng cự.
Má nàng
nhẹ chà vào ngực hắn: “Khuynh An, chàng có biết ta muốn dựa vào chàng dường nào
không.”
Diệp
Khuynh An ngẩn ra, trong lòng đắng chát, người Thanh Trụy muốn dựa dẫm là Diệp
Khuynh An chồng nàng, còn Diệp Khuynh An mà nàng ôm là kẻ chỉ biết dựa dẫm nàng
một cách nhục nhã.
“Ta
xuống núi đây, chờ ta về nhé, nhất định phải chờ ta về!”
Thanh
Trụy vẫy tay cáo biệt Diệp Khuynh An. Vừa xoay mặt đi thì khóe mắt nàng đỏ lên.
Diệp Khuynh An không biết cây trâm ngọc kia là máu tim của hắn kiếp trước ngưng
tụ thành, có pháp lực vô cùng to lớn, có thể giúp hắn tìm lại ký ức và sức mạnh
của kiếp trước. Lúc đó, hắn sẽ trở về là Huyết lang vương Diệp Khuynh An, Diệp
Khuynh An bị Thanh Trụy giết chết…
Thanh
Trụy không dám đối diện với Diệp Khuynh An đã hồi phục trí nhớ, nàng sợ trong
mắt hắn chỉ có oán hận và căm ghét.