Thanh
Trụy một mình ở trong tiểu viện mấy ngày. Những ngày gần đây nàng đều nửa tỉnh
nửa mê, trong mơ toàn là những hình ảnh của quá khứ, nàng sẽ mơ thấy Diệp
Khuynh An lúc nhỏ nắm tay nàng, nhẹ nhàng gọi, “Thanh Trụy, Thanh Trụy, ta thật
thích người lắm.” Hoặc sẽ mơ thấy kiếp trước nàng cùng Diệp Khuynh An cùng nhau
lên đỉnh núi ngắm hoa tuyết bay, thề nguyền bên nhau trọn kiếp.
Nhưng
nhiều nhất vẫn là mơ thấy cảnh tượng nàng chính tay đâm kiếm vào người hắn, mắt
hắn tràn ngập đau đớn, vừa bi thương vừa phẫn nộ nói: “Thanh Trụy! Là cô không
chịu tin ta.”
Nửa đêm
mộng tỉnh luôn khiến nàng mồ hôi lạnh đầy đầu.
Không
biết đã hoảng hốt như vậy bao nhiêu đêm, có một ngày tinh thần nàng bỗng nhiên
tốt hơn một chút, có thể xuống giường đi lại, còn lấy bình rượu Quế hoa dưới
gốc quế ra. Mấy ngày nay hoa quế trên cây đã nở rồi, nàng ngửi thấy cũng vui,
nhẹ giọng nói: “Khuynh An, hái ít hoa quế xuống đi, năm nay chúng ta lại ủ một
ít rượu…”
Lời vừa
thốt ra mới giật mình, tiểu viện trên núi này đã không còn xuất hiện hình bóng
của Diệp Khuynh An nữa. Nàng thở dài rồi lại cười: “Thôi vậy, tự mình hái cho
xong. Dù sao cũng là lần cuối.”
Nàng
còn chưa kịp dời ghế thì chuông bạc treo trong tiểu viện lại ngân lên.
Thanh
Trụy nhíu mày quay người, tám vị đạo sĩ áo xanh không biết đi vào trong sân từ
lúc nào, tóc họ đều bạc phơ, tiên khí dày đặc trên người mỗi người áp chế đi
buồn bực của Thanh Trụy, nàng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Tám vị đạo hữu, trăm
năm không gặp rồi, hôm nay sao lại nghĩ đến việc tìm ta ôn chuyện cũ vậy?”
Tám
người này chính là mấy đạo sĩ trăm năm trước cùng Thanh Trụy tiêu diệt Diệp
Khuynh An, họ tuy là người đã tu thành tiên nhưng thời gian trăm năm nay cũng
đủ khiến thân hình của họ già nua, tóc bạc da mồi.
“Chớ
nhiều lời!”, một lão đạo sĩ áo xanh nghiêm giọng, “Diệp Khuynh An ở đâu?”
“Các
người đến trễ rồi, chàng đã rời khỏi đây lâu rồi.”
Một đạo
sĩ giận đến phát run: “Thanh Trụy cô nương, uổng cho bọn ta tin tưởng cô như
vậy, trăm năm trước cô thu lại hồn phách của Diệp Khuynh An cũng thôi đi, sao
có thể khiến hắn nhớ lại kiếp trước, cô có biết bây giờ hắn lại khởi động Bộ
Thiên trận, muốn lấy sức mạnh thí thần không? Đây là mối họa gây hại chúng
sinh, sao cô không biết đại nghĩa như vậy!”
Thanh
Trụy cụp mắt: “Xin lỗi.”
“Hừ!
Không cần nhiều lời với cô ta, nếu không phải trăm năm trước cô ta cố kéo hồn
phách của Diệp Khuynh An về thì bây giờ sao Huyết lang vương lại chuyển thế đầu
thai, thiên hạ há có mối họa như ngày nay! Yêu nữ này sống dở chết dở gượng hơi
tàn hơn trăm năm, bây giờ lão đạo sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ cô trước rồi
tiêu diệt mối họa Diệp Khuynh An kia!”
Nói
xong, thân ảnh của lão đạo lập tức chuyển đến trước mặt Thanh Trụy, trong tay
kết một đạo kim ấn, đánh mạnh vào ngực Thanh Trụy.
Thanh
Trụy không đỡ cũng không tránh, thản nhiên nhận chiêu nay. Nàng nghe “cạch” một
tiếng, một vết thương nứt ra từ ngực đến vai, thân thể của nàng bị thủng một
lỗ.
Nhớ lại
trăm năm trước nàng vất vả từng chút từng chút ngưng tụ đất sét để nặn thành
thân thể này, Thanh Trụy thở dài trong lòng, mạng này kiếp này coi như đã đi
đến hồi kết rồi…
Thanh
Trụy hoa mắt, đến mặt của lão đạo nàng cũng không nhìn rõ, bỗng nhiên nàng cảm
thấy một luồng khí ấm nóng phủ lên vai mình, nhẹ dìu lấy thân thể nứt vỡ của
nàng.
“Dám
hiếp đáp Thanh Trụy, lá gan thật không nhỏ!”
Giọng
nam trầm thấp vang lên sau lưng nàng, nàng rơi vào một vòm ngực rộng ấm áp:
“Diệp Khuynh An ở đây, các người muốn tìm ta gây chuyện thì cứ lên đi.”
Diệp Khuynh
An…
Diệp
Khuynh An vẫn không buông bỏ được Thanh Trụy như ngày xưa, vẫn lo cho an nguy
của nàng, lo cho tính mạng của nàng… ngốc quá…
Vĩ Thanh
Thấy
Diệp Khuynh An hiện thân, thần sắc tám vị đạo sĩ trầm xuống như gặp phải đại
địch.
Hai bên
bất động một hồi, một lão đạo áo xanh cuối cùng không nhịn được nói: “Diệp
Khuynh An, nếu bây giờ ngươi đóng Bộ Thiên trận, phong ấn sức mạnh thí thần thì
vẫn chưa muộn, bọn ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”
“Ha,
buồn cười!” Diệp Khuynh An cười lạnh, “Ta đã khởi động Bộ Thiên trận rồi, sức
mạnh thí thần cũng dùng rồi, các ngươi còn chờ gì nữa?”
Tam đạo
sĩ đều kinh hoàng, có người lập tức bấm độn, thăm dò xem tứ phương nơi nào xuất
hiện huyết quang. Nhưng càng thăm dò thì biểu hiện của họ càng mơ hồ, cuối cùng,
lão đạo đả thương Thanh Trụy hoảng hốt nói: “Ngươi dùng sức mạnh thí thần để
tục mệnh cho nàng!”
Ánh mắt
của chúng nhân lúc này mới dịch chuyển lên người Thanh Trụy, thấy vết thương
trên vai nàng đã từ từ liền lại, thần sắc cũng bớt xanh xao, dần dần hồng nhuận
trở lại.
Diệp
Khuynh An lạnh lùng nhìn họ. Có người lắc đầu: “Nghịch thiên cải mệnh sẽ không
có kết quả tốt.”
“Liên
quan gì đến ngươi!”
“Thôi
đi thôi đi, Thanh Trụy còn sống ngày nào thì không rời khỏi Bộ Thiên trận ngày
đó, nếu sức mạnh thí thần không dùng cho mục đích khác thì chúng ta cũng đi
thôi.”
“Ta có
nói là để các người đi sao?” Ánh mắt Diệp Khuynh An hằn lên tia máu, sát khí
bừng bừng, tám đạo sĩ hoa mắt ù tai, nhất thời không dời bước được. Diệp Khuynh
An động sát tâm, muốn bọn họ chôn xương tại đây.
Vạt áo
bị một người giật lại, Diệp Khuynh An khẽ nghiêng mặt, thấy Thanh Trụy đang
chầm chậm nhìn hắn lắc đầu: “Chàng giết họ nhưng lại để ta sống, Khuynh An,
chàng đang trừng phạt ta sao?”
Sát khí
khẽ dịu đi, Diệp Khuynh An nắm chặt tay, giống như không dễ gì mới nhẫn nhịn nộ
khí, hắn nghiêm giọng hét: “Cút!” Sát khí quét qua, cây cối tứ phía đổ rạp, tám
đạo sĩ biến mất trong đám bụi.
Tiểu
viện lại yên tĩnh, Thanh Trụy dựa vào ngực Diệp Khuynh An không muốn rời đi,
nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta tưởng chàng giận dữ bỏ đi, sẽ không chịu trở về nữa
chứ.”
Diệp
Khuynh An hừ lạnh, im lặng một chút rồi giận dữ đáp: “Ta đúng là không muốn
quay lại, nhưng ai bảo nàng là Thanh Trụy. Ta chẳng qua chỉ giận nàng không
chịu tin ta chứ chưa từng muốn nàng chết.” Diệp Khuynh An ngừng một chút ngượng
ngịu rồi giải thích: “Mạng của nàng chỉ có sức mạnh thí thần mới có thể cứu, ta
đi là để khởi động Bộ Thiên trận.”
Thanh
Trụy nhẹ ôm lấy eo hắn nói: “Lúc xưa ta cũng không tuyệt tình như vậy, ta kéo
hồn phách chàng trở về, còn giao ngọc trâm cho cố nhân nhờ tỷ ấy đi dị thế tìm
chàng, chắc chàng đã gặp tỷ ấy rồi. Khuynh An, ta vẫn luôn chờ chàng về, ta vẫn
luôn không thể yên tâm…”
Thanh
Trụy hiếm khi nói với hắn những lời thế này, chỉ đôi câu giải thích thôi đã
khiến lòng hắn mềm đi.
Thôi
vậy, chẳng qua cũng đều là chuyện xưa cả rồi…
“Khuynh
An, chúng ta làm chút men hoa quế đi, chàng giúp ta hái hoa quế được không?”
“…Ừ.
Được.”