Canh
ba, ánh trăng như nước, trong khu rừng ngoại thành nước Từ, nữ nhân áo trắng
đứng dựa vào một cái cây, nàng cụp mắt, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn chăm chăm vào
nắm đất vừa mới đắp dưới chân đang rung chuyển từng cơn.
Bỗng
nhiên một cánh tay trắng bệch từ dưới đất thò ra.
Tô Đài
cứng đờ bò ra từ dưới đất, tứ chi vừa lạnh vừa cóng lại không nghe lời, nàng
ngước mắt lên thì nhìn thấy nữ nhân áo trắng trước mặt, khóe môi khẽ động, còn
chưa kịp phát ra tiếng thì nữ nhân bèn nói: “Đừng nói.”
“Ta là
Bạch Quỷ, muốn thu lại con quỷ trong lòng ngươi.” Nữ nhân nói, “Nhưng chấp niệm
của ngươi quá nặng, không buông bỏ được những việc lúc sinh tiền, giữ con quỷ
trong lòng quá chặt, ta không lấy được.”
Tô Đài
không hiểu lời của Bạch Quỷ nói, nàng chỉ cảm thấy bụng mình trống rỗng, vừa
nhìn xuống nàng liền ngây người, nàng thấy ruột mình tuột ra ngoài, ngay cả dây
rốn của đứa bé cũng rơi ngoài thân. Không đau không đớn, sinh tiền nàng học y,
biết rằng tình trạng thế này đương nhiên không sống nổi, nhưng bây giờ ý thức
của nàng rất tỉnh táo.
Tô Đài
sởn gai ốc, hoảng sợ nhìn nữ nhân trước mặt.
Như đọc
được lời trong lòng nàng, nữ nhân gật đầu: “Không sai, là hồi quang phản chiếu.
Trong ngực ngươi vẫn còn một luồng hơi tàn, bây giờ ngươi chỉ có thể nói một
câu, nói xong thì ngươi sẽ chết thật sự.”
Tô Đài
cụp mắt, im lặng nhìn cái thai chết trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
“Chấp
niệm của ngươi quá sâu, nếu một câu này không thể tiêu trừ được tâm sự lúc sinh
tiền thì sau khi chết ngươi sẽ trở thành lệ quỷ, mãi mãi không được siêu sinh.”
Bạch Quỷ dừng lại, “Ngươi phải nghĩ cho kĩ là ngươi muốn nói gì?”
Tô Đài
trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Nàng không vội mở miệng, nhưng khẽ run tay
nhặt lại nội tạng và thai nhi, thần sắc có chút bất lực nhìn trái nhìn phải,
không biết nên để chúng ở đâu.
Bạch
Quỷ lấy kim chỉ trong tay áo ra đưa cho Tô Đài: “May lại đi.”
Tô Đài
nhận kim chỉ, đem nội tạng đặt về vị trí vốn có. Nàng chưa thể hoàn toàn khống
chế tứ chi lạnh cứng của mình, vụng về đặt cái này vào thì cái kia rơi ra, lúc
nàng đặt con mình vào thì động tác khựng lại, sau đó bắt đầu may vết thương của
mình, biểu hiện của nàng bình đạm, không hề đau khổ khóc than, không hề hoảng
hốt thất thố, chỉ kiện định làm việc mình nên làm.
“Tô cô
nương, A Quỷ khâm phục ngươi.” Bạch Quỷ vẫy tay áo, thân ảnh biến mất trong màn
đêm, trong rừng chỉ còn lại giọng nói của nàng vang trong không trung, “Khi
ngươi nói ra câu đó thì ta sẽ lại đến.”
Tô Đài
may xong thân thể mình, cứng ngắc đứng dậy, nàng từ từ thích ứng với thân thể
mới, từng bước từng bước đi ra khỏi khu rừng.
Đất
trong khu rừng đều vừa mới được đào lên, bên dưới chôn vô số thi thể tướng sĩ
của nước Từ. Nước Từ mất rồi, từ nay về sau, Tô Đài nàng không có nước, không
có nhà, không có con, chỉ có một thân một mình.