cuối cùng cũng post được, wifi bị seo ý post cứ lỗi hoài T.T
———————————-0v0———————————-
Chương 11
Tiếp nhận huyền kì dịch truyền đưa quần áo, Lạc Ngọc không khỏi nhăn mi.
“Không hài lòng?”
Huyền kì dịch biết rõ còn cố hỏi, trong giọng nói hàm ý ngươi nếu không muốn mặc càng tốt.
“Không cái gì……”
Lạc Ngọc đáp, huyền kì dịch chuẩn bị quần áo cho hắn thuần một màu đỏ!
Đối với bộ y phục chói mắt ấy, Lạc Ngọc không khỏi nhớ tới huyết sắc, tự nhiên liêm tưởng đến cảnh bất tỉnh của bản thân khi nãy, trong lòng lập tức phát lên vài phần bài xích.
Hơn nữa chói mắt đỏ chói mắt làm cho hắn liên tưởng đến gả cho y, tuy rằng quần áo hình thức lớn nhỏ đều thập phần vừa người, nhưng tổng làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Có lẽ huyền kì dịch là cố ý tìm kiện quần áo như thế đến đây đi.
Này ý tưởng ở Lạc Ngọc trong lòng nổi lên , nhưng rất nhanh đã bị hắn gạt đến một bên.
Quên đi, bất quá là một kiện quần áo, có thể đi ra ngoài như vậy đủ rồi, mặc cái gì , làm sao ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Nhìn Lạc Ngọc lưu loát đổi mặc áo phục, huyền kì dịch đột nhiên nổi lên vui đùa đến.
Quả thật, mặc hoàn Lạc Ngọc toàn thân đều là màu đỏ, nhưng chút cũng không tục khí, ngược lại phụ trợ ra hắn càng thêm diễm lệ.
Màu đỏ vốn chính là yêu dã nhan sắc, mà Lạc Ngọc, cũng quả thật phi thường thích hợp loại này sắc thái.
Tùy ý huyền kì dịch ánh mắt cao thấp đánh giá , Lạc Ngọc sửa sang lại hảo hết thảy , liền đứng ở bên giường, không nói lời nào.
“Thật sự là gấp gáp a……”
Huyền kì dịch lập tức ngồi trên giường, tựa hồ bất đắc dĩ thở dài ôm Lạc Ngọc thắt lưng, hướng ngoài cửa đi đến.
Hắn nếu đáp ứng sẽ cho Lạc Ngọc ra ngoài, tự nhiên sẽ không nuốt lời, bất quá đi ra ngoài với bộ dạng như thế nào, hắn nhưng là không có gì hứa hẹn a.
Mấy chục bước trên thông đạo, ở huyền kì dịch dẫn dắt, Lạc Ngọc rất nhanh đi ra bên ngoài tẩm cung.
Quá trình nhìn đơn giản, nhưng Lạc Ngọc lại biết trong đó dấu diếm bao nhiêu cơ quan, mất đi công phu hắn, một mình một người tuyệt đối không có khả năng trở ra .
“Ta muốn đi gặp mẫu phi.”
Tuy rằng rất muốn qua sông đoạn cầu, nhưng Lạc Ngọc vẫn là trước hướng huyền kì dịch báo một tiếng.
“Nga, không cần ‘Ngoạn’ quên thời gian a.”
Huyền kì dịch nhất ngữ hai ý nghĩa, thản nhiên cảnh cáo , đồng ý Lạc Ngọc yêu cầu.
Bước nhanh ra khỏi tẩm cung, lạc ngọc hít mạnh cảm thụ cảm giác tự do trân quý.
Quả nhiên, cảm giác vô câu vô thúc hảo a!
Tâm tình thoải mái, trên mặt lạc ngọc hiện lên ý cười, càng gần nhã phi cung , ý cười càng lan.
Không biết sẽ gặp ai đây?
Nhu phi cùng mẫu phi quan hệ tốt như vậy, hắn sẽ ở cùng và Trạch Dục cùng ở cùng họ, còn có thân ái tiểu Thiển Quân.
Nhiều ngày không thấy, nhóm hoàng đệ thân ái của hắn không biết có tưởng nhớ hắn không?
Mang tâm tình chờ mong, Lạc Ngọc bước nhanh vào cung điện thân quen.
Chương 12
Đối với thái giám, cung nữ kinh ngạc cười cười, Lạc Ngọc ngăn họ truyền báo, hắn muốn cấp mọi người một cái kinh hỉ.
Vào sâu trong cung điện, Lạc Ngọc nghe được tiếng cười thanh thúy của nữ tử, nhất định là mẫu phi hắn, mà thanh âm còn lại chắc hẳn là nhu phi đi.
“Mẫu phi, nhu phi nương nương..”
Lạc Ngọc người chưa tới tiếng đã tới, vén lên bức mành vào phòng liền nhanh chóng tìm thân ảnh hai người.
“Lạc nhi!”
Nhã phi kinh hỉ thốt lên, nhanh chóng đi lên bắt lấy tay Lạc Ngọc.
“Túy hồng trần được giải? thân thể cám thấy thế nào?”
Nhã phi vẻ mặt thân thiết hỏi không ngừng.
“Ân, đã giải, không có ảnh hưởng gì …”
Vì không để đối phương lo lắng, lạc ngọc che giấu phần lớn sự thật. Chiếm được đáp án vừa lòng, nhã phi nhẹ nhàng thở ra nhưng lập tức hỏi tiếp.
“Sao lại trở về trước? Kì nguyện chương còn bốn năm tháng mới kết thúc, chẳng lẽ bên ngoài gây họa?”
Nhã phi khẩn trương, cẩn thận đánh giá lạc ngọc, sợ hắn lại nhiễm thêm bệnh nào.
“Chỉ là thấy chán nên về trước.”
Lạc ngọc đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng, chỉ có thể bịa ra cái cớ đối phó.
“Như vậy là tốt rồi.”
Nhã phi quan tâm kéo lạc ngọc đến ngồi cạnh, phân phó hạ nhân thượng trà.
“Hoàng huynh…”
Thanh âm ngây ngô vang lên làm cho lạc ngọc trong lòng nổi lên gợn sóng.
“Trạch Dục a…”
Lạc ngọc lúc này mới chú ý đến thiếu niên bình thường này, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Ân …”
Một loại cảm xúc không biết tên hiện lên, trạch dục dời đi tầm mắt đối diện lạc ngọc.
Hắn không thích cảm giác bị lạc ngọc bỏ qua, có lẽ đối phương chính là vô tâm, nhưng này lại càng đả thương y.
Không biết vì sao, đối với hoàng huynh lạc ngọc, trạch dục có một loại cảm giác khó nói nên lời tiềm ẩn trong lòng.
Tự hồ tình cảm tay chân nhưng lại sâu hơn một chút.
Hắn không rõ, nhưng cũng không muốn biết thứ tình cảm kia là gì.
Hắn cùng lạc ngọc cùng nhau lớn lên lach ngọc là vị hoàn huynh hoàn mỹ mà hắn luôn truy đuổi, thậm chí lạc ngọc là mục tiêu mà hắn suốt đời phấn đấu.
Bỏ đi tính tình trẻ con , lạc ngọc kế thừa nhan sắc khuynh quốc của nhã phi, thậm chí đẹp hơn một bậc, ánh mắt tràn đầy phong tình khiến hắn hãm sâu trong đó.
Hơn nửa tháng trời không gặp, hắn thật sự vô cùng tưởng niệm lạc ngọc.
Lạc ngọc vẫn là lạc ngọc nhưng hiện tại mang đến cho hắn cảm thụ bất đồng.
Hắn so với trước kia càng mềm mại đáng yên càng mị hoặc!
Lạc ngọc một thân lửa đỏ, quá mức chói mắt giống như liệt hỏa thiêu đốt, vừa nguy hiểm lại vừa hấp dẫn, như lữ nhân lạc đường đến chốn nhân gian.
Hắn không biết đối mặt với hoàng huynh như thế nào, chỉ có thể yên lặng ở một bên nghi lạc ngọc cùng nhã phi nói chuyện với nhau.
“Ta cùng trạch dục xin cáo lui …”
Trầm tư, trên tay truyền đến cảm úc ấm áp khiến y phải ngẩng đầu, lại thấy lạc ngọc gợi khóe môi.
Còn chưa kịp trả lời, trạch dục liền bị lạc ngọc kéo nhanh ra khỏi phòng.