Bách Thảo Chiết

Chương 142: Chương 142




Chương 48

Tuy rằng nói đột nhiên bái phỏng, nhưng lạc ngọc cùng đại hoàng tử cũng không thân cận, bởi vậy khi hắn tới bên ngoài cung điện đối phương vẫn phải cho người thông báo, chính mình theo cung nẽ tiến vào đại đường bên trong, nhàn nhã uống trà chờ đối phương xuất hiện.

Không biết đại hoàng huynh hắn sẽ có biểu tình gì?

Lạc ngọc hưng trí tưởng tượng, hẳn là kinh ngạc đi, ha ha , nói không chừng còn có thể làm cho đối phương sầu lo cùng bất an.

‘Thất hoàng đệ sao lại đột nhiên hưng trí đến chỗ hoàng huynh a? Thực làm hoàng huynh vinh hạnh không thôi …’

Đợi không bao lâu, lạc ngọc liền nghe thanh âm đối phương từ ngoài truyền đến, nhanh đứng lên, lạc ngọc liền thay vẻ mặt khiếm tốn, đi quá đón.

‘Hoàng huynh …’

Lạc ngọc cười nhìn về phía nam tử ngọc thụ lâm phong, không hổ là huyết thống hoàng gia, quả nhiên nhân trung long phượng, còn nhỏ đã thập phần xuất chúng, trưởng thành lại làm cho người ta thêm tán thưởng a.

‘Thất hoàng đệ không cần đa lễ , cứ tự nhiên, huynh đệ chúng ta không nên câu nệ.’

Đại hoàng tử ngôn từ bình thản mang theo vài phần săn sóc, làm cho lạc ngọc thầm than trong lòng, đại hoàng huynh của hắn chẳng những bên ngoài tao nhã như ngọc, ngay cả đối người ngoài cũng đúng mực, rất có phong phạm thái tử.

‘Kia lạc ngọc cũng không khách khí.’

Lạc ngọc lại nâng lên chén trà, tầm mắt buông xuống che khuất lãnh ý chợt lóe qua.

Trong hoàng cung sao có người tinh thuần hiền hòa đâu? Huống chi lại là trưởng tử hoàng hậu, không có một thân thủ đoạn sao có thể sống trong cung hắn ám, lạc ngọc tự nhiên biết đối phương không thể ôn hòa như thế, nhưng có liên quan đến hắn sao?

‘Thất hoàng đệ lần này đến, có chuyện gì sao?’

Hai người nói chuyện qua lại hồi lâu, hoàn toàn biểu lộ tình huynh đệ khắng khít, nhưng thời gian dần trôi, đại hoàng tử cuối cùng cũng đi vào chủ đề.’

‘Ha ha, lạc ngọc thuần túy là hứng thú nhất thời, cũng không có ý gì, hy vọng hoàng huynh không trách ta.’

Lạc ngọc cười khanh khách đáp lại, vẻ mặt kia như là nhất thời hưng trí đến quấy rầy nguwoif, làm cho đại hoàng tử cũng không tiện hỏi thêm cái gì.

‘Đúng rồi, lạc ngọc đột nhiên nghĩ đến chỗ đại hoàng huynh, vẫn là bởi phụ hoàng nói đến đại hoàng huynh nha, như vậy mới khiến lạc ngọc thân là đệ đệ lại chưa từng bái phỏng qua hoàng huynh, có chút thất lễ, kết quả hôm nay lại tùy tiện chạy đến, ngược lại càng thêm thất lễ …’

Lạc ngọc lộ ra bộ dáng buồn rầu, hối hận, đôi mi thanh tú nhăn lại, không khỏi khiến người ta thương tiếc.

Nhưng cũng không thể hấp dẫn đại hoàng tử chú ý, ánh mắt hắn ngay lúc lạc ngọc đến hoàng đế liền tối sầm lại, mà lạc ngọc âm thầm quan sát hắn cũng có thể nhận thấy biến hóa nhỏ này.

Tốt lắm, con mồi mắc câu ….

‘Nga? Phụ hoàng nhắc tới ta? Thất hoàng đệ được phụ hoàng sủng ái như thế, có thể thường cùng người nói chuyện phiếm đi …’

Đại hoàng tử tuy trong lòng muốn biết nội dung kia nhưng che dấu rất khá, điều này làm cho lạc ngọc rất hài lòng, dù sao nếu đối phương ngu xuẩn trò chơi không có sóng giá gì, như vậy thực nhàm chán nha.

‘Đúng vậy … phụ hoàng nói đại hoàng huynh đến giờ đều biểu hiện rất tốt, còn có nhị hoàng huynh nữa, ha ha, làm cho hắn rất khó chọn nha …’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.