Chương thứ hai mươi mốt
Lạc Ngọc cẩn thận tự hỏi làm sao để thích ứng con người mới của mình, đảo mắt một tháng liền yên lặng trôi qua đã đến sinh thần mười lăm của hắn.
Mới sáng sớm trong cung liền mang phiên thiên, vô số cung nữ thái giám lễ quan ra vào làm cho cung nhiễm tầng lục không khí. Tuy rằng sinh thần hoàng tử đều tổ chức rầm rồ nhưng long trọng như thế này thì hiếm, chảng qua hoàng đế những năm gần đây đối với Lạc Ngọc sủng ái lộ rõ nên lễ mừng long trọng như thế cũng là tất nhiên.
‘Hoàng huynh, hoàng huynh!’
Thiếu niên da trắng vận trường bào viền vàng hưng phấn gọi Lạc Ngọc đang dựa vào lan can đình ở giữa hồ.
‘Phiền tuyết a…’
Lạc Ngọc quay đầu nhìn người đi tới tiếp tục nghiêng mình bàn tay lộng nước hồ một cách nhàm chán.
‘Hoàng huynh hôm nay là sinh nhật ngươi a, sao lại không có tinh thần?’ thiếu niên thân thiết hỏi nhưng Lạc Ngọc cũng không có trả lời. Nếu biết hôm nay là ngày tai vạ kéo đến ngươi cao hứng sao!?
Lạc Ngọc buồn bực dùng sức khuấy đảo nước hồ, bọt nước liền phi thẳng vào mặt hắn mang đến một trận thanh lương nhưng cũng khiến hắn bình ổn oán khí trong lòng.
‘Hoàng huynh có phải hay không có cái gì phiền lòng? Có thể nói cho Phiền Tuyết không?’
Nhìn thấy cử chỉ tức giận của Lạc Ngọc thiếu niên liền sợ hãi đứng lên nhỏ giọng hỏi.
‘Không có cái sự gì, chính là cảm thấy nhàm chán thôi, Phiền Tuyết không cần lo lắng.’ Nhìn đến vẻ mặt bất an an của thiếu niên Lạc Ngọc ôn hòa cười trấn an đối phương.
Phiền Tuyết tình tình cũng tốt lắm nhưng gan của hắn so với gan thỏ giống nhau, luôn bấn an quan sát xung quanh đới với ai cũng có một phần sợ hãi một chút cũng không giống một vị hoàng tử. Lạc Ngọc thở dài, không phải Phiền Tuyết quái mà là địa vị trong cung của hắn quá mức thấp kém.
Thân là cửu hoàng tử, Phiến Tuyết so với hắn cùng Trạch Dục tuổi nhỏ nhất nhưng địa vị lại chênh lệch nhau rất lớn. Hắn cùng Trach Dục có mẫu phi là quý phi làm chỗ dựa, hơn nữa nhà mẫu phi thế lực không thể coi thường. Hắn lại rất được hoàng đế sủng ái trong cung ai cũng đối với hắn a dua nịnh hót, ăn mặc loại nào cũng tốt nhất.
Mẫu phi của Phiến Tuyết cũng là quý phi nhưng nàng khi sinh hắn mà chết nếu không phải vì nhà nàng cũng có chút thế lực, Phiến Tuyết liền chết non theo mẫu thân. Mặc dù hắn còn sông nhưng lại không có mẫu phi bảo hộ ở hậu cung thật gian nan. Thúc phụ hắn không phải là quyền khuynh hướng dã mà cho dù thế cũng không quản được chuyện hậu cung đâu!
Phiền Tuyết ở trong cung chỉ có vài nha hoàn cùng bà vú hầu hạ, căn bản không thể giống như hắn, Phiền Tuyết bị người khác ức hiếp mà trở nên nhát gan. So với hắn không sai biệt lắm, cũng đang vì cái dạng này Lạc Ngọc mới nguyện ý che chở hắn, dù bản thân không có quyền lực nhưng với thân phận hoàng tử được sủng ái nhiều năm cũng làm cho đám hạ nhân hiểu được nên như thế nào.
Mấy năm gần đây được Lạc Ngọc che chở Phiền Tuyết cũng dần tốt lên , càng ngày càng tích Lạc Ngọc khiến hắn đắc ý vô cùng, mục tiêu đào tạo sủng vật của bản thân không vì Huyền Kì Dịch mà chết non a.
‘Sắp đến giờ rồi, hoàng huynh cũng nên mặc lễ phục.’
Phiền Tuyết thiện ý nhắc nhở, lại nhìn đến một hạ nhân hướng đến đình giữa hồ, Lạc Ngọc thở dài đứng dậy chuẩn bị nghênh đón hắn tân sinh sống lễ mừng.