Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 130: Chương 130: 099. Bà ấy yêu cô, nhưng tôi thì không. 3




Quý Nhu thấy sắc mặt cô thay đổi, trong lòng cuối cùng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Cô ta mơ hồ không rõ nói: "Không có gì, chỉ là đối với thân thế của chị, sinh ra một chút tò mò mà thôi. Chẳng lẽ chị sẽ không nghi ngờ gì sao?"

Quý Nghiên cau mày."Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?"

"Có tin hay không thì tùy ở chị, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu."

"Hừ."

Cô ta sẽ có lòng tốt mới là lạ, cho rằng mình ngu xuẩn như vậy sao? Nhưng Quý Nhu nói lời này có mục đích gì? Cô đã từng lén đi xét nghiệm DNA, xác nhận mình đúng là con của Quý Anh Bình. Vì thế Quý Nghiên còn đang đau lòng mới tốt một chút, lúc đó cô vừa mới dâng lên ý thức phản kháng, thường cùng Quý Anh Bình rất ầm ĩ. Quý Anh Bình dạy dỗ cô cũng không thương tiếc, người ba nhẫn tâm như vậy, ở trong ấn tượng của Quý Nhiên, thật là hiếm thấy. Bản thân cô cũng đã suy nghĩ nhiều, làm sao không hoài nghi mình không phải là ruột thịt của Quý Anh Bình. Cho nên có một ngày, lặng lẽ cầm tóc của ông ấy, và của mình đến bệnh viện xét nghiệm DNA, kết quả Quý Anh Bình thật là ba ruột của cô.

Rõ ràng có quan hệ máu mủ, tại sao ông ta lại đối xử với cô như thế, lúc ấy Quý Nghiên ước gì Quý Anh Bình không phải là ba của cô, như vậy cô còn có thể tìm được một chút lý do an ủi mình. Kết quả, tất cả chỉ là chuyện cười mà thôi.

Đến tột cùng Quý Nhu là vô căn cứ, hay biết chút ít cái gì? Nhưng nếu như cô không phải là con gái của nhà họ Quý, như vậy DNA đã chuyện gì xảy ra? Quý Nhu vô duyên vô cớ cũng không cần thiết nói như vậy. Đầu óc Quý Nghiên trong nháy mắt lại lâm vào hỗn loạn.

Không, không đúng. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cô nhất định là con gái của Quý Anh Bình, Quý Nhu cố tính gây chuyện cũng không phải là một lần hai lần, lời của cô ta, không tin được.

Ai biết được người phụ nữ này đang rắp tâm làm cái gì?

"Chị càng lớn khuôn mặt lại càng không giống ba mẹ. Không trách được mẹ nói. . . . . ." Quý Nhu còn muốn nói cái gì nữa, Quý Nghiên lại không cho cô ta cơ hội này. Thân hình rất nhanh đã tới gần, Quý Nhu cả kinh, theo bản năng lui về phía sau. Cho đến khi sau lưng dán lên tủ treo quần áo, "Bịch" một tiếng, một tay Quý Nghiên nặng nề đập vào tủ treo quần áo, vây Quý Nhu ở giữa mình và tủ treo quần áo, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người.

"Chị . . . chị định làm gì?" Quý Nhu có chút bị giật mình, cô ta chưa từng thấy Quý Nghiên như thế này.

Cô không chỉ ăn nói sắc bén hơn mà khí thế so với trước kia cũng mạnh hơn rất nhiều.

Biết Quý Nghiên hơn hai mươi năm, giờ phút này Quý Nhu cảm thấy người trước mắt so với người chị gái trầm lặng dễ bắt nạt trong trí nhớ hoàn toàn trái ngược nhau.

Trong một thời gian ngắn, làm sao chị ta có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?

"Tôi cảnh cáo cô, đừng lôi mẹ ra để nói. Bà ấy yêu thương thiên vị người nào tôi không xen vào, cô được yêu thương là chuyện của cô, nhưng mà tôi khuyên cô nên bớt phóng túng một chút. Khích bác ly gián, cố ý lừa gạt cũng nên có chừng có mực, tôi không có nghĩa vụ phải chịu đựng cô. Không nên chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như cô được đằng chân lân đằng đầu, tôi cũng sẽ không khách khí. Trước kia cô còn có thể dựa vào mẹ để trèo lên đầu tôi, đó là do tôi ngu ngốc, tôi nhận. Nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi, mẹ là mẹ, cô là cô, tôi vẫn hiếu thảo với bà, chẳng có liên quan gì tới cô hết. Bà ấy yêu cô nhưng tôi thì không, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho bà ấy mà thôi. Về phần cô đối với tôi mà nói cô chả là cái gì hết." Quý Nghiên lạnh lùng mở miệng, giọng nói như băng, không mang theo chút tình cảm nào.

Sắc mặt Quý Nhu tái nhợt, cô ta cắn chặt môi, thân thể tức giận đến run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

"Các con đang làm gì vậy?"

Đúng lúc ấy thì trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Lữ Mỹ .

Quý Nghiên và Quý Nhu đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lữ Mỹ đứng ở trước cửa , tâm trạng vui vẻ trước đó đã biến mất. Trên mặt hiện lên một chút phức tạp, bà bước nhanh đến, ánh mắt dừng lại trên người Quý Nghiên, giống như nhẹ thở dài. Quý Nghiên không biết nên nói lỗ tai mình quá tốt hay sao mà nghe thấy rõ ràng. Ánh mắt kia tựa như kim châm, đâm vào trái tim làm cô đau nhói.

Lực đạo trên tay cũng từ từ buông lỏng, Quý Nhu nhắm ngay cơ hội, hất tay Quý Nghiên nhanh chóng rúc vào trong lòng của Lữ Mỹ. Lữ Mỹ tự nhiên thoải mái ôm cô ta, Quý Nhu nũng nịu kêu lên: "Mẹ. . . . . ."

Chỉ có một từ, lại hàm chứa cực kỳ uất ức.

Giống như đã chịu rất nhiều ức hiếp.

"Nghiên Nghiên, con vừa mới trở về, tại sao lại cùng em gái con ầm ỹ? Bụng của nó đã lớn như vậy, bình thường đã đủ cực khổ, con nên thông cảm cho nó, chứ không nên gây khó dễ cho nó." Lữ Mỹ quả nhiên vẫn giống như ngày trước, không chút do dự bênh vực Quý Nhu.

Quý Nghiên thầm cười khổ, giữa cô và Lữ Mỹ, dù có bao nhiêu hòa thuận ấm áp, vĩnh viễn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Khi cô mới vừa cảm nhận được tình thương của mẹ chỉ vì một câu nói của Quý Nhu , một động tác, lặng lẽ tan rã.

Yếu ớt không chịu nổi một kích.

Cuối cùng không phải cô đã từng nói rồi sao, không cần thiết phải gánh chịu tội danh một cách vô ích này. Quý Nghiên nói: "Mẹ, Tiểu Nhu nói con không giống mẹ, cũng không giống ba. Quan hệ giữa con và ba là gì, nó tò mò với thân thế của con, sợ rằng giống như những bộ phim vẫn chiếu trên TV nhưng mà nó nghĩ sai rồi. Con đang khuyên nó đấy chứ. Mẹ nói xem những tình tiết trên TV kia làm sao có thể xảy ra trên người chúng ta được? Tiểu Nhu có thể là đang mang thai xem TV nhiều quá nên bị ảnh hưởng, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Con xua tan những băn khoăn của nó, tránh cho không phân biệt được thế giới ảo và hiện thực, vậy cũng thật không tốt. Mẹ nói xem có phải không?"

Sắc mặt Lữ Mỹ thay đổi, thậm chí trong ánh mắt thoáng qua sợ hãi, mặc dù bà đã cực kỳ kiềm chế, nhưng người tinh mắt vẫn nhìn ra được.

Trong lòng Quý Nghiên nặng nề.

Lữ Mỹ nói: "Hoá ra là như vậy." Bà nhìn về phía Quý Nhu, dịu dàng nói: "Con làm sao lại có ý nghĩ như vậy hả? Chị gái con là con gái của cha mẹ, điều này sao có thể nghi ngờ?"

Quý Nhu trộm gà không được còn mất nắm gạo, trái lại bị Lữ Mỹ nói mấy câu trong lòng bất bình cũng không tiện biểu hiện ra. Cô ta không thể không duy trì hình tượng cô con gái ngoan ngoãn, dù trong lòng hận Quý Nghiên muốn chết, ngoài miệng lại khéo léo nói: "Mẹ, con biết rồi. Là con suy nghĩ nhiều."

"Được rồi, đi ăn cơm thôi."

Lữ Mỹ làm sao thật lòng trách cứ Quý Nhu cái gì, đảo mắt xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.Quý Nghiên nhíu mày không nói lời nào dẫn đầu từ trong phòng đi ra ngoài.

Còn lại Lữ Mỹ cùng Quý Nhu ở phía sau, Quý Nhu tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Nghiên. Lữ Mỹ thấy Quý Nghiên đi trước, lập tức lôi kéo Quý Nhu, nóng nảy nói: "Con đó đứa bé này, không có việc gì đi nói với chị gái con những thứ kia làm cái gì? Ngộ nhỡ nó suy nghĩ nhiều, lại gây ra chuyện gì ."

Quý Nhu thu hồi ánh mắt, không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại nâng lên một chút giễu cợt. Lữ Mỹ không nhìn thấy, giọng điệu Quý Nhu có chút qua loa nói: "Mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.