Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 137: Chương 137: 102. Sinh nhật




Mạnh Thiếu Tuyền nhìn thấy Quý Nghiên cũng sửng sốt một chút, mấy tháng không gặp, cô giống như thay đổi thành một người khác vậy. Một thân quần áo mùa đông thời thượng trang nhã, tóc buộc thành đuôi ngựa, chỉ để mấy sợi tùy ý ở hai bên. Vẫn vẻ mặt thanh thuần như cũ không trang điểm kia, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều. Giữa lông mày của cô hiện ra một chút trong veo mà lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn hắn, nhưng toàn thân lại tăng thêm lực hấp dẫn.

Đây là Quý Nghiên mà hắn biết sao?

Quý Nhu thấy ánh mắt Mạnh Thiếu Tuyền nhìn chằm chằm vào trên người Quý Nghiên mới vào nhà, dáng vẻđầy kinh ngạc. Lúc này bất mãn lay cánh tay của hắn."Anh Thiếu Tuyền, lâu không gặp, anh có nhớ em không? Bảo Bảo của chúng mình đã trưởng thành, bây giờ còn biết đá người a!"

"Vậy sao?" Mạnh Thiếu Tuyền không yên lòng trả lời. Lại liếc mắt nhìn Quý Nghiên một cái, nhưng Quý Nghiên không để ý hắn.

Quý Nhu thấy vậy, trong lòng lại càng căm hận hơn. Anh Thiếu tuyền, trong khoảng thời gian này thái độ của anh rất miễn cưỡng đối với chuyện của chúng ta, là chán em sao? Mặt em xưng phù thành như vậy, anh cũng chẳng quan tâm. Là không quan tâm, lực chú ý vẫn đặt trên người Quý Nghiên căn bản là không phát hiện? Anh một lần nữa nhìn tới cô ta sao? Hay anh hối hận rồi hả? Không, em sẽ không cho anh cơ hội này! Cả đời này của anh chỉ có thể ở bên cạnh em, Quý Nghiên, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Hai tay Quý Nhu nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn Quý Nghiên quả thực có thể giết người!

Ở trong sân nhà họ Quý.

Quý Nghiên đang ngồi ở trên xích đu đọc sách, trước mặt đột nhiên che phủ một bóng người.

"Nghiên Nghiên."

Quý Nghiên không ngẩng đầu, cũng không trả lời, vẫn như cũ hết sức chuyên tâm đọc sách.

"Em chán ghét anh như vậy sao?"

Giọng Mạnh Thiếu Tuyền hơi phiền muộn, tựa như không ngờ tới Quý Nghiên sẽ coi hắn như không khí vậy.

Quý Nghiên vừa lật trang sách vừa thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Để ý anh một cái, có khó như vậy không?"

"Ừ."

Quý Nghiên không chút do dự nhàn nhạt lên tiếng, Mạnh Thiếu Tuyền nghe vậy, càng buồn bực hơn. Sắc mặt cũng thêm vài phần khó coi, Quý Nghiên đợi một lúc, thấy hắn còn chưa đi. Lúc này mới giương mắt lên nhìn hắn một cái." Anh tìm tôi vì việc này?"

"Dĩ nhiên không phải." Mạnh Thiếu Tuyền lập tức trở lời.

Quý Nghiên hỏi: "Vậy có chuyện gì?"

Hắn nên nói xong sớm, rồi mau chóng rời đi.

"Anh muốn hỏi em, Nghiên Nghiên, trong lòng em còn có anh không?" Mạnh Thiếu Tuyền ôn nhu nói.

Quý Nghiên giống như nghe được truyện cười, cô hé miệng, cười nhẹ một tiếng. Giống như cười, mà tựa như châm biếm.

Mạnh Thiếu Tuyền nhíu mày, không biết cô có ý gì. Quý nghiên hỏi: "Thế nào, anh hối hận rồi hả?"

Vẻ mặt của cô chưa nói là vui vẻ. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn Quý Nghiên, vẫn không có nhiều chần chờ, gật đầu. “Đúng.”

Hắn cùng Quý Nhu ở cùng một chỗ mấy ngày nay, càng ngày càng chán.Quý Nhu mặc dù xinh đẹp, ôn nhu, nhưng nhìn lâu cũng thế. Trên đời người đẹp nhiều như vậy, cô nào cũng biết làm nũng, chim nhỏ nép vào người, ngay từ đầu còn có thể để cho Mạnh Thiếu Tuyền nảy sinh cảm giác thành tựu, có cảm giác được người khác dựa vào. Nhưng lâu dần, có vẻ đáng ghét. Hơn nữa người phụ nữ này lại vẫn hận không thể 24 giờ kề cận mình, không có ở bên cạnh mình, thì cũng cần phải thời khắc nắm giữ hành tung của mình, quản so với mẹ hắn còn nghiêm hơn. Nói ra thì nước mắt đã chảy xuống, cứ làm nũng là lại khóc, ai chịu nổi? Trái lại Quý Nghiên, im lặng, chỉ biết hỏi hắn có ăn cơm chưa? Lại sợ hắn bị lạnh, trời lạnh sẽ nhắc hắn mặc thêm quần áo, cũng không làm phiền hắn.Còn có thể nấu cơm cho hắn, mà Quý Nhu chỉ biết chờ hắn tới chắm sóc.

Quan trọng nhất là, Quý Nghiên không quản hắn. Càng sẽ không đi kiểm tra cuộc gọi hay tin nhắn trong điện thoại của hắn, vừa có gió thổi cỏ lay thì bắt ngay không rời. Trước kia cùng Quý Nghiên ở một chỗ, hắn có nhiều người phụ nữ khác, đàn ông mà, ở bên ngoài chơi bời là chuyện bình thường, không chơi bời thì không phải là đàn ông. Mạnh Thiếu Tuyền cảm thấy, Quý Nghiên có thể cho hắn tự do tuyệt đối, nhưng Quý Nhu thì không như thế.

Cho nên, nếu muốn cưới vợ, tốt nhất người nên lấy là Quý Nghiên, còn Quý Nhu chích thích hợp làm tình nhân.

Hắn tính toán chu toàn như thế, nhưng mà từ đầu đến cuối, chỉ suy tính cho mình, không quan tâm người khác.

Quý Nghiên không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận, hỏi: "Vậy Quý Nhu làm sao bây giờ?"

"Bọn anh còn chưa có kết hôn." Mạnh Thiếu Tuyền rành mạch đáp.

Ý này là còn có thể thay đổi?

Trong lòng Quý Nghiên lạnh lẽo, ngay cả giễu cợt cũng không có sức lực rồi.

Cô lạnh nhạt hỏi: "Còn đứa bé?"

"Anh có thể nuôi, chỉ cần em đồng ý."

Quý Nghiên khép sách lại, bốp một tiếng. Ánh mắt cô nhìn Mạnh Thiếu Tuyền không có một chút nhiệt độ."Bởi vì đó là con của anh, cho nên anh sẽ phải mang về nhà họ Mạnh, ném cho cha mẹ chăm sóc cũng được, để mặc kệ cũng được, dù sao chỉ cần ở bên cạnh anh, có mẹ hay không cũng không sao cả."

Giọng nói của cô càng ngày càng lạnh, gằn từng tiếng rõ ràng "Nếu như tôi nói không muốn?"

"Tại sao?"

"Anh hỏi cái này không cảm thấy buồn cười sao? Tôi tại sao phải nuôi con giúp anh cùng Quý Nhu chứ?" Quý Nghiên sắc bén hỏi ngược lại.

Đối với Mạnh Thiếu Tuyền, thật không thể dùng im lặng để hình dung. Cô thực muốn nhìn một chút da mặt hắn dùng cái gì tạo thành? Tim làm bằng cái gì? Một người vì cái gì mà trở nên ích kỷ như vậy?

"Nhưng anh thật sự yêu em, Nghiên Nghiên, chuyện trước kia là anh sai, em trở lại bên cạnh anh đi có được không?"Mạnh Thiếu Tuyền tiến lên, dáng vẻ thâm tình nói.

Quý Nghiên bị dáng vẻ lời nói của hắn mà ghê tởm, cô cố đè nén chán ghét trong lòng xuống mở miệng nói: "Mạnh ThiếuTuyền, tôi hỏi anh, ngày mai là ngày mấy?"

"Đêm 30."Mạnh thiếu tuyền thốt ra.

"Ừ, vậy ngày kia?"

"Mồng một đầu năm."

"Còn nữa không?"

"Còn có cái gì? Là ngày kỷ niệm ba năm chúng ta yêu nhau sao?" Mạnh Thiếu Tuyền không cần nghĩ ngợi hỏi.

Quý Nghiên đối với đáp án này không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không thất vọng nhiều, chỉ cảm thấy giễu cợt."Anh xem, đây chính là tình yêu của anh."

Mạnh Thiếu Tuyền một đầu mờ mịt, không rõ cô đang nói chuyện gì? Nhưng không cho hắn thời gian để suy nghĩ cẩn thận, Quý Nghiên đã đứng dậy, chuẩn bị vòng qua người hắn đi vào nhà. Mạnh Thiếu Tuyền thấy vậy, vội vàng bắt lấy tay cô, muốn giữ lại. Nhưng một tiếng "Nghiên nghiên..." Còn chưa nói xong, Quý Nghiên đã trực tiếp cấp cho hắn một cái ném qua vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.