Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 141: Chương 141: 103 người khác không thích em, anh càng yêu em hơn 2




Quý Nghiên nhìn về phía trên cây đàn Piano đặt quyển nhạc phổ, dừng ở một tờ kia, bài tình ca hết sức động lòng người, mà vô cùng nổi tiếng."kiss­therain?"

Cô nhẹ nhàng đọc lên.

Bạch Thắng gật đầu."Anh nhớ em cũng thích."

"Ừ, bài hát này rất hay."

Quý Nghiên là có nền tảng đàn Piano, hứng thú cô rất rộng, lúc ở đại học đã từng học qua một chút. Nhưng tuyệt đối chưa nói tới tinh thông, nhưng cô là học trò ngoan, mọi thứ đều có thể học. Hơn nữa thầy Bạch Thắng có IQ siêu quần ở đây, rất nhanh, một khúc nhạc đã học nhanh ra hình ra dáng rồi.

"Bất kể nghe bao nhiêu lần, em cảm thấy khúc nhạc này rất hay." Quý Nghiên thở dài.

Bạch Thắng ở bên cạnh nhìn cô, hỏi: "Có muốn cùng nhau đàn không?"

"Có thể chứ?" Cô vừa mới học được.

"Thử một lần."

Ngón tay đặt lên phím đàn, dù sao chỉ có hai người bọn họ, đàn không hay cũng không cần khẩn trương. Quý Nghiên mỉm cười, giai điệu chậm rãi từ giữa ngón tay chảy ra, mà cực kỳ hài hòa. Có lẽ trời sinh đã có một loại hiểu ngầm ở đây, bọn họ phối hợp vô cùng tốt, ở trong không gian yên tĩnh, hai người đánh đàn thuộc về tình yêu hoàn mỹ của bọn họ.

Âm cuối hạ xuống.

Cũng phối hợp như vậy, không xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.

Quý Nghiên còn ở trong ngạc nhiên, chính cô cũng không ngờ có thể đàn được tốt như vậy. Ai ngờ lúc này Bạch Thắng lại quay đầu, dưới ánh đèn, ở trên mặt của anh ôn nhu hơn lúc bình thường, giọng nói uyển chuyển động lòng người như khúc nhạc đàn Piano kia, hiện ra một chút mê hoặc nói: "Chúng ta kết hôn đi."

"A...?"

Quý Nghiên theo phản xạ kêu một tiếng, hoàn toàn không dự đoán tới, nếu nói sự xuất hiện của anh đã cho cô sự vui mừng cực lớn, năm chữ này, so với vui mừng kia còn ngạc nhiên hơn. Quý Nghiên hoàn toàn không có chuẩn bị, trực tiếp trở tay không kịp.

Cô thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không.

"Chúng ta kết hôn đi." Bạch Thắng nói một lần nữa.

Đồng thời từ trên người lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, mở ra trước mắt cô, chiếc nhẫn dưới ánh đèn bắn ra ánh sáng dường như vọt đến mắt Quý Nghiên.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, ngày này sẽ đến được nhanh như vậy.

Bạch Thắng thâm tình nhìn cô, giọng nói vẫn như cũ, hỏi: "Nghiên nghiên, em bằng lòng gả cho anh không?"

Bằng lòng không?

Đáp án là chắc chắn.

Vậy tại sao không có một phản ứng gì?

Quý Nghiên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kia, cảm giác được cầu hôn, thì ra là như vậy. Đầu óc trống rỗng, trái tim lại giống như muốn nhảy ra, trong nháy mắt rung động, thật sự khó có thể hình dung. Cô trước kia xem tivi, hoặc xem tin tức giải trí, lúc nữ chính được cầu hôn, tròng mắt luôn luôn cảm động đến rơi nước mặt, hoặc là giật mình che miệng lại, hơn nữa cô còn kích động ôm lấy đoạn thời gian hạnh phúc này. Nhưng bây giờ đến trên người cô, Quý Nghiên mới biết được, những thứ nhìn thấy phổ biến này, cũng không nhất định có thể áp dụng đến trên người mỗi người.

Bởi vì cô hiện tại giống như bị điểm trúng huyệt đạo, ngoại trừ ngồi ngây ngốc, thì dường như quên phản ứng.

Bạch Thắng cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ cô tiêu hóa, sau đó sẽ cho anh một đáp án.

YES, hoặc NO?

Thời gian như yên lặng.

Rất lâu rất lâu, Quý Nghiên mới gật gật đầu, cho ra đáp án trong lòng cô."Em bằng lòng."

Mặt mày Bạch Thắng cong cong, khóe miệng chậm rãi cong lên ý cười.

Mặt ngoài giả vờ như thản nhiên, nhưng trong lòng có phần khẩn trương, có lẽ chỉ có bản thân anh mới biết được?

Anh lấy chiếc nhẫn ra, sau đó cầm tay cô, cúi đầu xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, chiếc nhẫn, một tấc một tấc, đeo vào trong tay cô.

Thật sự, trịnh trọng.

Mang theo của tình yêu của anh, cùng hứa hẹn của anh.

Ôm, hôn môi, dường như là chuyện đương nhiên, không ai có thể biết trong lòng bọn họ lúc này có bao nhiêu vui sướng. Lời nói không đáng nói đến, vậy thì dùng hành động để thể hiện.Thể xác và tinh thần giao hòa, trên đời này, không có ai có thể hiểu hết tấm lòng của bọn họ được, càng không thể cảm nhận hạnh phúc lúc này.

Từng giọt mồ hôi rơi, tan trong gối, cùng với tiết tấu chậm rãi dịu dàng. Cánh tay cùng thân thể giao nhau, đầu ngón tay cùng da thịt chạm vào nhau, bắt đầu bản chất nguyên thủy. Nụ hôn của anh chôn sâu ở gáy cô, Quý Nghiên ôm đầu của anh, ngón tay luồn trong tóc, giọng nói nhiễm chút tình dục kiều mỵ. "Em muốn cả đời đều đối tốt với em như vậy."

"Được."

Nụ hôn của anh đi đến trên môi cô, Quý Nghiên nghiêng đầu, đáp lại.Thân thể bọn họ đã có thể phù hợp, có phải đại biểu, cuộc sống sau này, bọn họ cũng có thể trước sau như một viên mãn không.

Dắt tay đồng hành.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Thắng đã đi rồi.Như Quý Nghiên nói, anh vội vàng đến, lại vội vàng đi, chỉ để cho cô có sinh nhật đáng ghi nhớ.

Quý Nghiên có chút lo lắng cho Dương Hàm Mặc, sau đêm đó, hắn không có một tin tức gì. Điện thoại cầm ở trong tay, làm thế nào cũng không gọi đi. Quan tâm là một chuyện, nhưng gọi cú điện thoại này, sẽ không làm được không hề liên quan nữa rồi. Là cô nhiều lần tổn thương hắn, nếu cự tuyệt, thì không nên quan tâm nữa, quấy rầy cuộc sống của hắn. Cô đã không còn tư cách này, đối với Dương Hàm Mặc mà nói, có lẽ là tổn thương lớn hơn nữa đi?

Muốn cho hắn triệt để quên cô, cô nên yên tĩnh biến mất trong thế giới của hắn, không cho hắn có thêm một phần dao động nào nữa.

Quý Nghiên đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, cô hoảng sợ, cầm lên vừa thấy, thì ra là Dịch Vĩnh Quân.

Bọn họ cũng đã lâu không liên lạc rồi.

Quý nghiên nhận nghe."Uy."

"Quý cô bé, khà khà ... Anh thật sự là rất nhớ em, anh nói cho em biết, em hiện tại lập tức đến sở nghiên cứu cho anh, có việc mừng a! Đại Hỷ Sự a! Mau tới đây, tới sớm có thưởng, muộn thì cái gì đều không có. Hiện tại có chuyến bay đó? A không được, chuyến bay quá chậm, anh sẽ phái máy bay phân bộ đến đón em, em chờ nhé! Anh hôm nay thật sự rất cao hứng, ôi không được, không thấy em lòng anh sốt ruột..." Hắn bắn liên hồi một loạt nói.

Quý Nghiên hỏi: "Cuối cùng phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Oa, anh còn chưa nói cho em sao?" dường như lúc này Dịch Vĩnh Quân mới phản ứng kịp, vui mừng nói: "Khối tên lửa kia chúng ta rốt cục đã nghiên cứu phát triển thành công rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.