Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 150: Chương 150: 108. Nhìn màn kịch vui




Editor: tuladen

Quý Nghiên ở chỗ này liên tiếp, tổng cộng có hai mươi người, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại mười lăm người. Số người bên Tam liên cũng không kém, so sánh thực lực mà nói, luôn cùng Tam Liên ở trên một đường thẳng nằm ngang .

Tiến vào rừng nhiệt đới, Quý Nghiên đi cùng với một đồng đội là Tề Phàm. Người của đảo đặc công hình như cũng không thích trao đổi tình cảm, tới lâu như vậy, Quý Nghiên cùng Tề Phàm tương đối quen thuộc. Hắn là nam sinh rất thẳng thắn, đầu óc cũng rất thông minh.

Quý Nghiên vừa đi vừa hỏi: "Tại sao phải an bài tranh tài như vậy? Còn ra trận súng thật đạn thật nữa, đối phương cũng ở trên một cái đảo huấn luyện không có người thật sao. Rõ ràng là người mình, cũng không phải là kẻ địch."

Làm thế nào xuống nặng tay được.

"Quy củ chính là như vậy, nhưng cũng không phải là không có nguyên nhân. Nghề nghiệp này, vốn không cho phép có người mềm lòng. Hôm nay là bằng bè, có lẽ ngày mai là kẻ địch. Coi như hôm nay bọn họ còn kề vai chiến đấu, nhưng khó bảo toàn hắn ngày mai sẽ không làm ra chuyện phản bội đạo nghĩa phản bội tổ chức, lúc đó không nói đến chuyện tình cảm và thể diện, cho nên luôn phải đề phòng. Bởi vì chỉ có bây giờ lòng dạ độc ác, tương lai đụng phải tình huống tương tự, mới sẽ không bởi vì nguyên nhân tình cảm mà làm ra lựa chọn sai lầm, thậm chí vì vậy lưu lại tai họa ngầm trong tổ chức." Tề Phàm tỉnh táo phân tích.

Quý Nghiên gật đầu một cái. Hoá ra là như vậy, không trách được lúc ban đầu Tiểu Bạch xử trí Tuyết, mặc dù mấy người chú An đều rất đau lòng, nhưng không có một người nào ngăn cản, cũng không ai cầu xin.

"Cô phải nhớ kỹ, cô không động thủ đối với bọn họ, thì ngược lại bọn họ sẽ giết cô. Có lúc, quá lương thiện thì không sống nổi!"

"Không phải chỉ cần làm cho tất cả đối phương ngã xuống, coi như không nguy hiểm đến tánh mạng cũng được sao?" Quý Nghiên không hiểu nói.

Tề Phàm lắc đầu một cái."Cô nghĩ quá ngây thơ rồi!"

Lời nói vừa dứt, thì có một mũi ám khí bay tới. Tề Phàm lanh tay lẹ mắt lôi kéo Quý Nghiên sang bên cạnh, ám khí cắm sâu vào phía trong cây khô.

"Cẩn thận một chút."

"Tôi có chú ý đến." Quý Nghiên không nhịn được vì mình cải cọ. Lúc cô đang muốn tránh, thì bị Tề Phàm kéo đi.

Tề Phàm nói: "Cô xem, đây chính là thực tế, đi thôi."

Đây là một cơ hội tốt kiểm tra mình, Quý Nghiên nhạy bén tránh né, ẩn núp, phòng thủ làm rất tốt. Nhưng cô không thế nào thích chủ động công kích, những người này cũng vì bán mạng cho Cục Quốc An, không thù không oán với cô, cũng không bất kỳ vướng mắc, bây giờ không có lý do để động thủ.

Huống chi, mục đích cô trở nên mạnh mẽ, là vì bảo vệ mình cùng người bên cạnh, mà không phải vì giết người. Tâm tư ban đầu không thể quên .

Tề Phàm bất đắc dĩ, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, suy nghĩ cá nhân không giống nhau. Cuộc sống từ nhỏ của hắn chính là hoàn cảnh như vậy, Quý Nghiên nhất thời không thích ứng được, cũng rất bình thường. Hắn không thể mạnh mẽ nhét tư tưởng của bọn họ đến trên người Quý Nghiên.

Tranh tài lấy thắng lợi liên tiếp mà chấm dứt. Có thương vong nhưng Quý Nghiên không nghĩ nghiêm trọng như vậy, có hai người chết mười người bị thương, vẫn có ba bình an vô sự. Tề Phàm là một người trong đó, Quý Nghiên bị một vết thương nhỏ. Tam liên chết ba, những thứ khác cũng bị thương, trình độ không đồng nhất, nhưng phổ biến cũng không hề nhẹ.

"Thắng còn phải chịu phạt, đây là huấn luyện viên biến thái gì à?" Đêm đó, Quý Nghiên kéo thân thể mệt mỏi không chịu nổi trở về phòng, vừa đi vừa không nhịn được oán hận nói.

Mới vừa nói xong, bên trong gian phòng đột nhiên truyền đến một giọng nam mát lạnh dễ nghe: " Danh hiệu thiết huyết cuồng ma cũng không phải để không."

"Cái gì?"

Thân hình Quý Nghiên ngẩn ra, mở đèn lên, phản xạ nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.

Chỉ thấy Bạch Thắng đang ôm ngực dựa vào trên tường, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Quý Nghiên không khỏi ngây dại.

Bạch Thắng cười khẽ, đứng thẳng lên, chậm rãi đi về phía cô. Quý Nghiên ngơ ngác nhìn động tác của anh, Bạch Thắng đứng ở trước mặt Quý Nghiên, đưa tay ngắt mặt của cô, giọng ấm áp nói: "Hình như gầy đi."

Đau.

Không phải là ảo giác.

"Lúc này không phải nên cho ông xã của mình một cái ôm sao? Ngẩn người cái gì, hả?" Bạch Thắng hơi nghiêng đầu, lại gần Quý Nghiên, nhếch môi.

Ánh mắt Quý Nghiên chớp động, đột nhiên phản ứng kịp."Thật sự là anh. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ." Giọng nói khó nén kích động, cô nhào tới ôm chặt lấy anh, khóe môi Bạch Thắng giương lên thành đường cong, vững vàng tiếp được.

"Thật sự là anh. . . . . ."

"Anh đã giúp em xin nghỉ phép nửa tháng."

"Hả?" Giọng điệu nghi ngờ.

Bạch Thắng: "Em theo anh trở về một chuyến."

Tay Quý Nghiên chống đỡ trên ngực của anh, thân thể thoáng cùng anh tạo ra chút khoảng cách. Hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có chút chuyện."

Trong lòng Quý Nghiên hồi hộp một chút.

"Yên tâm, không phải chuyện người nhà, cũng không phải là Cục Quốc An ."

"Vậy thì tốt." Quý Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng rằng. . . . . .

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì à?" Quý Nghiên nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi.

Bạch Thắng không chút để ý nói: "Trở về thì biết."

Cô đã thật lâu không có trở về nhà họ Bạch rồi.

Biết cô trở lại, Mẫn Y Thần, Hàn Niệm, Mẫn Luyến Y cùng Mẫn Ấu cũng đến đây. Những người khác bao gồm mấy người lớn đều không có ở đây. Hình như lại kết bạn đi chơi đi. Mộc Tây vừa nhìn thấy Quý Nghiên, thì kích động chạy vội tới, ôm lấy cô. Lâu không gặp, Quý Nghiên thật gầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.