Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 177: Chương 177: 120. Đi tìm cô




Bạch Thắng nhớ rõ, đó là sau sinh nhât mười sáu tuổi của Bạch Tinh. Em ấy nhất thời sơ suất, rơi vào bẫy của hình cảnh quốc tế, bị bắt sau đó áp giải đến ngục giam "Địa Ngục Ma Thành" trong truyền thuyết ở Mexico.

Làm một vị thanh niên thiên tài tội phạm cấp cao, Bạch Tinh bị bắt, vào lúc ấy mà nói là vô cùng chấn động. Sau khi Y Phù Tô nhận được tin tức, lập tức dẫn đầu lái máy bay chiến đấu bay qua, mục đích của hắn chỉ có một: Đưa Bạch Tinh trở về!

Thương lượng là tốt nhất, không đồng ý vậy thì dùng vũ lực để giải quyết, hắn đã làm xong công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, không đưa Bạch Tinh trở về, thề không bỏ qua.

Cho dù tàn sát đẫm máu tất cả ở thành phố Mehico!

Mặc kệ chính phủ các nước, còn cả người lãnh đạo cùng nhân viên tổ chức Hình Cảnh Quốc Tế, cũng không ngờ Y Phù Tô vì phụ nữ lại có thể điên cuồng như vậy. Hắn còn công khai khiêu chiến toàn bộ thế giới, hơn nữa còn rất kiên quyết. Chỉ cần Bạch Tinh, cái khác không bàn nữa.

Nếu như Bạch Tinh xảy ra một chút ngoài ý muốn, hắn sẽ giết hết mọi người chôn cùng em ấy.

Khi Y Phù Tô nói những lời này, chấn động tất cả tổ chức Hình Cảnh Quốc Tế, cũng hoàn toàn kích thích lòng phẫn nộ của bọn họ.

Nhưng nếu bàn về lực lượng quân sự, ai cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi của Liên Hợp Hội, cho dù nước Mĩ bị gọi là bá chủ thế giới. Nó đã tồn tại và hình thành một tổ chức rất kinh khủng, do Mẫn Y Hàm cùng Y Phù Tô cầm đầu, khiến cho quân đội các quốc gia vẫn luôn kiêng kị hai người này.

Nhưng mặc cho người lãnh đạo phán đoán thế nào, cho rằng Y Phù Tô chỉ nói hung hăng vậy thôi, nhất định sẽ không dễ dàng khai chiến. Dù sao phía sau còn có chính phủ của thế giới làm hậu thuẫn, nhưngY Phù Tô lại dùng hành động để chứng minh hắn tuyệt đối không chỉ có nói mà thôi, động đến người của hắn, thì phải chuẩn bị trả giá thật đắt.

Hắn cho tới bây giờ không phải là người gây chuyện, hơn nữa đối tượng còn là Bạch Tinh!

Cho nên, sau khi Bạch Tinh được thuận lợi cứu ra, lúc ấy Y Phù Tô hỏi cô. "Em có sợ không?"

Bạch Tinh cười nói: "Có người đàn ông của em ở phía trước cho em tranh đấu anh dũng, em có gì phải sợ chứ?"

"Anh, tất cả phụ nữ đều giống nhau. Em nghĩ Quý Nghiên cũng không ngoại lệ, gặp phải khó khăn gì không quan trọng, quan trọng là ..., chị ấy biết anh yêu chị ấy, một mực chờ chị ấy, bất kể gặp chuyện gì, anh vĩnh viễn sẽ ở phía trước vì chị ấy ngăn cản. Nếu chị ấy đã tin tưởng như vậy, chị ấy nhất định đang đợi anh. Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì không xuất hiện, trong lòng chị ấy muốn anh ở bên cạnh, khẳng định không nghi ngờ. "Bạch Tinh từ trong ký ức trở về, hết sức nghiêm túc nói với Bạch Thắng.

Bởi vì cô cũng yêu như vậy, mới hiểu càng sâu sắc.

Phụ nữ càng gặp chuyện mình không giải quyết được, thật ra càng cần người yêu ở bên cạnh mình.

Hai tay Bạch Thắng che mặt, nói thật nhỏ: "Nhưng anh không tìm thấy cô ấy."

Nhiều ngày như vậy, một chút tin tức cũng không có.

Người đàn ông từ trước đến nay tôn quý trang nhã như vậy, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ mờ mịt luống cuống như vậy.

Anh thậm chí cũng không biết, vì sao không tìm thấy Quý Nghiên?

Tìm lâu như vậy, mọi phương pháp đều đã thử qua, vẫn không tìm được.

Cuối cùng cô ấy đang ở đâu?

"Có cái gì quan trọng hơn? Từ trước đến nay tinh yêu sẽ chịu thử thách, chỉ cần chị ấy còn ở trên đời này, chỉ cần anh còn kiên trì, luôn luôn tìm rồi đến một ngày sẽ tìm được."

"Chỉ cần cô ấy còn ở trên đời này, chỉ cần anh còn kiên trì..." Bạch Thắng trầm thấp lặp lại lời nói.

Chết tiệt, anh đang làm cái gì vậy?

Mấy ngày nay đầu óc mê muội vì Quý Nghiên mất tung tích, đầu óc đều không vận hành. Lại cần Bạch Tinh đến đánh thức anh, chỉ cần một ngày Quý Nghiên không xuất hiện, anh sẽ tìm một ngày. Một tháng không xuất hiện, anh sẽ tìm một tháng. Một năm không hiện ra, anh tìm một năm... Tóm lại, chỉ cần mình vẫn sống trên cõi đời này, thì không buông tha tìm kiếm.

Sợ cái gì, cho dù đến lúc đó tìm ra một cổ thi thể, anh đi cùng cô là được.

"Bạch Tinh, cám ơn." Bạch Thắng đứng dậy, ánh mắt trấn tĩnh nhìn về phía Bạch Tinh, giọng nói lạnh nhạt mà chân thành.

Bạch Tinh cười cười. "Hi vọng anh có thể tìm sớm một chút đưa chị dâu của em trở về."

Bạch Thắng kiên định nói. "Nhất định."

Bóng dáng thon dài cất bước, đến khi biến mất phía sau cửa. Bạch Tinh nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ, giống như nhìn tháy ánh sáng trong sinh mệnh cô, đang mỉm cười với cô."Tinh, em làm rất tốt!"

Quán bar.

Bầu không khí cùng trong nhà hoàn toàn không giống nhau.

Mẫn Luyến Y không ngờ cô còn có một ngày sẽ đến đây uống rượu cùng Mẫn Y Thần, toàn thân người đàn ông mặc đồ Tây đen làm bằng thủ công, chống đỡ ở trên quầy bar, một ly rượu không hề hay biết rót vào mồm.

Mẫn Luyến Y mím môi nhìn, vẫn không ngăn cản.

"Một tuần, đủ để một người nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện rồi."

Mẫn Y Thần quay đầu, tầm mắt nhìn về phía cô, cặp mắt lợi hại mơ hồ mang theo chút sương mù. Nhưng đầu của anh vẫn thanh tỉnh, gương mặt Mẫn Luyến Y mang theo một chút ý cười."Anh, thừa nhận đi, anh yêu cô ấy rồi."

"Thế thì sao?" Mẫn Y Thần cười nhạo.

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cứ như vậy hỏi ngược lại. Lại lâm vào trầm mặc, một ly lại rót rượu vào ly.

Mẫn Luyến Y nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng ít nhiều có chút đau lòng. Mẫn Y Thần đối tình cảm từ trước đến nay đều chậm chạp, rất dễ bỏ qua thứ gì đó mình để ý. Hiện tại rất không dễ dàng hiểu rõ lòng mình, chỗ ở của anh lại một lần nữa không thấy người kia.

Nhất định là hiểu suy nghĩ trong lòng, mới có thể dùng giọng như vậy để hỏi ngược lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.