Editor: tuladen
Mộc Tây lại bắt được cô. "Không cần, tự mình đi lên tắm."
"Cũng được." Quý Nghiên đẩy Mộc Tây lên lầu. "Cậu nhanh lên một chút đi, đừng để bị lạnh! Mình đi nấu ít canh gừng giúp cậu."
Mộc Tây giống như rất mệt mỏi, cô hôm nay cực kỳ yên tĩnh. Gật đầu một cái, liền xoay người đi lên lầu.
Quý Nghiên lo lắng nhìn bóng lưng cô, một lát sau, mới đi đến phòng bếp nấu canh.
Cô bưng canh gừng vào phòng vừa đúng Mộc Tây tắm xong ra ngoài. Tóc ướt nhẹp khoác lên trên vai, cũng không lau. Chậm rãi đi về phía Quý Nghiên.
"Làm sao không sấy tóc?" Quý Nghiên để canh gừng xuống, thuận thế hỏi.
Mộc Tây đặt mông ngồi ở trên ghế, miễn cưỡng nói: "Lười phải sấy."
"Như vậy sao được? Tóc ướt sẽ không thoải mái."
"Cậu giúp tớ sấy tóc?" Mộc Tây nhíu mày.
Quý Nghiên không do dự, cầm máy sấy, cắm vào ổ điện, nói với Mộc Tây nói: "Ngồi đi."
Mộc Tây ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tóc của cô ấy rất dài, lại vừa mịn, một đầu màu đỏ rượu đẹp lóa mắt, chất tóc rất tốt. Đối với tóc cô ấy, Mộc Tây từ trước đến giờ đều rất hào phóng, cũng rất biết được bảo dưỡng. Dường như cô thành một người đại đặc sắc.
"Ai, Quý tiểu Nghiên, cậu nói chúng ta ban đầu làm thế nào không ở cùng một chỗ nhỉ? Rõ ràng cùng ở nhiều năm như vậy, nếu là lão tử cưới cậu, lại có người nấu cơm, giặt quần áo, nói chuyện phiếm, làm ấm giường, còn có người giúp tớ sấy tóc, để cho tớ giày xéo. . . . . . Chậc chậc, cuộc sống có cỡ nào vừa lòng!" Mộc Tây hỏng đầu hỏng não nói.
Quý Nghiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì là chuyện gì?"
"Ít nói nhảm, cậu biết mình nói cái gì."
"Phốc, mình cũng không phải là cậu... cậu nghĩ cái gì lão tử làm sao biết?" Mộc Tây thuận nước đẩy thuyền trả lời.
Quý Nghiên thấy cô nói lảng sang chuyện khác, vì vậy đổi phương thức nói: "Mình mới sẽ không gả cho cậu, không biết làm cơm, giặt quần áo lại không biết làm việc nhà, quá lỗ vốn!"
Mộc Tây giận. "Mẹ kiếp, Tiểu Bạch nhà cậu sẽ nấu cơm sẽ giặt quần áo sẽ làm việc nhà, lão tử dầu gì còn có thể nấu mỳ ăn liền, anh ta ngay cả nấu mỳ ăn liền cũng có thể đem cả phòng bếp nổ tung."
"Cho nên, cậu rất hả hê?"
"Nói nhảm. Không sợ không phân biệt hàng tốt xấu, chỉ sợ hàng so hàng, cậu vừa so sánh lão tử cũng biết tốt bao nhiêu rồi."
". . . . . ." Quý Nghiên chép chép miệng."Mình cảm thấy chúng ta mới vừa nói đến tiêu chuẩn này không phải đi tìm đối tượng, là tìm bảo mẫu toàn năng ( full-job) ."
"Sai !" Mộc Tây nói: "Là vừa đúng kiêm bảo mẫu toàn năng ( full-job), một công đôi việc chứ."
"Đó không phải là vừa đúng, Tiểu Bạch nói tài nấu nướng của Mẫn Lão Đại rất tốt. Cậu đi tìm anh ta, tuyệt đối sẽ không đói chết." Quý Nghiên rất tùy ý nói.
Quả nhiên, sắc mặt Mộc Tây thay đổi.
Một hồi lâu, cô mới bỉu môi một cái nói: " Quý tiểu Nghiên, cậu thật mất hứng!"
Quý Nghiên từ chối cho ý kiến.
Cô chậm rãi nói: "Nghe nói người trong lòng Mẫn Lão Đại là Luyến Y."
"Nghe ai nói?"
"Cậu một mực cũng biết có đúng không?"
Mộc Tây làm ra dáng vẻ trầm ngâm."Bốn năm trước, ông nội mình muốn gả mình cho Mẫn Y Thần, nhưng mà mình khi đó lại cảm thấy anh ta đối với mình tham dự quá nhiều. Khi còn bé trên phương diện học tập cũng thế, trên sinh hoạt cũng thế, hiện tại ngay cả hôn sự cũng muốn trông nom, muốn mình đồng ý anh ta, cả đời sẽ sống bị anh ta nắm trong tay, không có chút tự do ngôn luận nào. Sau đó lão tử không vui, liền công khai cùng anh ta đối chọi, ông nội mình cũng rất quật cường, mình theo anh ta làm ầm ĩ, dời trong nhà đi."
"Ừ, mình nhớ cậu đã từng nói qua với tớ. Sau đó mới biết Đường Minh Triết, hắn đề nghị cậu có thể tìm người giả bạn trai, trước tiên đi lừa ông nội Mộc, khiến chuyện đính hôn hủy bỏ. Hơn nữa tự nguyện “hiến thân”, các cậu còn làm bộ ở chung, đúng không?" Quý Nghiên nói tiếp.
Mộc Tây gật đầu một cái, ôm đầu gối rúc vào trong ghế, tư thế rất lười biếng. "Nhưng ông nội căn bản không nghe, mình nhờ bác mình giúp đỡ, bà ấy khuyên bảo rất nhiều. Cũng trải qua lần nói chuyện phiếm này, mình mới ý thức được, mình thích Mẫn Y Thần. Vốn cũng không ghét ở cùng với anh ta, chỉ bởi vì ông nội tự chủ trương, cho nên mới làm phản mà thôi. Chẳng qua nếu như vì thoát khỏi ông nội nắm trong tay, mà buông tha hạnh phúc mình dễ như trở bàn tay, hình như cũng rất không có lời. . . . . ."
"Cho nên?"
"Mình đi tìm anh ta." Mộc Tây giương mắt, nhìn Quý Nghiên, cũng không có tiêu cự gì, giống như đang nhớ lại. "Bà nội Diệp nói anh ta đi Hương Cảng tìm người thân thích, sau đó mình cũng vậy đi theo. Sau đó, nhìn thấy anh ta cùng Mẫn Luyến Y ở chung một chỗ, ánh mắt của anh ta nhìn cô ấy không giống như vậy."
"Đó cũng đã là chuyện nhiều năm trước." Quý Nghiên không nhịn được trấn an nói: "Hiện tại Luyến Y có Hàn Niệm, cô ấy quả thật rất hạnh phúc, cũng để xuống tất cả, mình tin tưởng Mẫn Lão Đại cũng sẽ để xuống. Lại nói, anh ta đối với cậu cũng không phải không có tình cảm, nếu không. . . . . ."
"Cậu biết hôm nay tại sao mình trở thành như vầy không?" Mộc Tây cắt đứt lời cô.
"Tại sao?"
"Vốn là tớ chờ Mẫn Y Thần trở về, nhưng anh ta đột nhiên nhận được điện thoại của Mẫn Luyến Y, lúc ấy Mẫn Luyến Y đang bên ngoài. Cô ấy bị hen suyễn, không thể gặp mưa, càng không thể hít thở trong không khí bụi bậm, vì vậy Mẫn Y Thần phải đi đón cô ấy." Mộc Tây bình tĩnh mà nói, nhưng là ai đều cảm giác ra , trong giọng nói của cô có phần khổ sở.
Quý Nghiên tức cười.
Cô biết Hàn Niệm đi Florence còn chưa có trở lại, nhưng Mẫn Luyến Y làm như vậy, có ý gì? Theo lý thuyết, đối mặt với người mình từng yêu, nhưng bây giờ không có ở cùng nhau, có biết bao nhiêu phần lúng túng. Nhất là dưới tình huống bản thân đã có bạn trai, phải nên kiêng dè mấy phần, nếu không đối với anh ta, với mình, với bạn trai mình, cũng không tốt. Huống chi căn cứ vào tình huống Mẫn Luyến Y lúc đó, hoàn toàn có thể gọi điện thoại bảo tài xế, cũng có thể gọi cho Tiểu Bạch hoặc Y Nhân đến đón. Cô ấy lại lựa chọn Mẫn Y Thần, chẳng lẽ vẫn chưa hoàn toàn để xuống sao? Hơn nữa đã sớm có thói quen gặp phải chuyện gì cũng tìm anh ta trước?
Làm thế để Hàn Niệm ở chỗ nào?
Quý Nghiên không nghĩ ra, Mẫn Luyến Y vốn là người rất có lí lẽ, không đến nỗi ngay cả điểm này cũng không băn khoăn.
"Tây Tây. . . . . ."
"Thôi, mình không muốn nói chuyện của bọn họ, ảnh hưởng tâm tình." Mộc Tây đứng dậy, đi tới bên giường, vừa nói với Quý Nghiên: "Quý Tiểu Nghiên, cậu trước đi ngủ đã. Lão tử cũng mệt mỏi, cả ngày hôm nay giằng co, muốn ngủ ngon một giấc. Nếu không ngày mai sẽ bị coi là phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng."
Trong miệng cô phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng, dĩ nhiên là phù hợp các cô nương tổ biên kịch ban đêm đi tìm quán Ngưu Lang.
Quý Nghiên cũng không miễn cưỡng. "Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai mình làm đồ ăn ngon cho cậu."
Bình thường nhà họ Bạch ít khi xuống bếp, hết cách rồi, một nhà bốn người cũng ít khi ở nhà, coi như trở về cũng đi đến nhà họ Y ăn chực. Tài nấu nướng của Y Mạt Thuần tốt vô cùng, có thể nói tiêu chuẩn với đầu bếp cao nhất, Mẫn Luyến Y thừa kế tài nấu nướng mẹ cô, cũng là một tay đầu bếp giỏi. Bình thường các cô luôn làm đồ ăn, cũng ăn rất ngon, cho nên mấy người nhà họ Bạch cũng rất thuận lý thành chương chạy đến nhà họ Y ăn chực.
Nhiều năm như vậy, cũng quen rồi.
Dù sao nhiều người càng náo nhiệt!
Trước kia Quý Nghiên cũng rất thích loại không khí này, rất ấm áp. Nhưng hôm nay, để ý tới có điểm không giống nhau, cô thế nào đều cảm thấy có điểm không đúng.
Mẫn Luyến Y cùng Mẫn Y Thần có thể đừng di chuyển nhiều hay không? Dù gì lúc nào có Mẫn Luyến Y thì Mẫn Y Thần cũng sẽ xuất hiện ở bên cạnh coi như xong, tại sao còn nhiều lời để tán gẫu như vậy? Mặc dù phản ứng Mẫn Y Thần vẫn nhàn nhạt, cũng không còn nhiều cảm giác đắm đuối đưa tình, nhưng Quý Nghiên nhìn rất không tự nhiên. Trước kia còn tưởng bọn họ là anh em thì cũng không động chạm nhiều như vậy chứ? Còn thường duy trì một khoảng cách, nhưng gần đây lại không như thế nữa, lúc ăn cơm Mẫn Luyến Y còn gắp thức ăn cho Mẫn Y Thần, dặn dò anh ta ăn nhiều một chút.
Mẫn Y Thần cũng không có cự tuyệt, rất bình tĩnh nói: "Cám ơn."
Mộc Tây mặc dù không có tỏ vẻ gì, nhưng Quý Nghiên nghĩ cũng biết, cô nhất định vô cùng không vui. Mấy ngày nay, Mộc Tây nói cũng không nhiều, về nhà phần lớn vùi ở trên ghế sa lon xem TV, lúc ăn cơm cũng không giống như bình thường. Chỉ ngẫu nhiên mới nói tổn hại cô mấy câu. Trong lòng cô ấy vẫn là người kiêu ngạo, kể từ mấy năm trước trận tỏ tình cuối cùng kia diễn biến thành hoàn toàn quyết liệt, lại được biết trong lòng Mẫn Y Thần đã có đối tượng, cô ấy liền không có ở trước người ta ra vẻ thích anh ta. Đoán chừng trừ mình ra, cũng không còn mấy người biết tâm tư của cô ấy. Ngay cả Tiểu Bạch đều cho rằng ban đầu Mộc Tây cự tuyệt đính hôn với Mẫn Lão Đại là bởi vì Đường Minh Triết, cũng đừng nói đến là Mẫn Lão Đại vì chuyện tình này mà rất buồn bực.
Giống với hiện tại, rõ ràng ba người đang trong không khí rất kỳ quái như thế rồi, Mẫn Lão Đại còn giống như chưa tỉnh, từ trong chén cơm ngẩng đầu lên, liếc mắt Mộc Tây nói: "Hôm nay ở tổ biên kịch ăn cơm hộp rồi hả?"
"Làm gì hỏi như thế?" Mộc Tây cũng ngẩng đầu lên, nhìn trở lại.
Mẫn Lão Đại nhíu mày. "Ăn ít như vậy?"
"Thế nào, có ý kiến?"
"Ừ, em ở bên cạnh làm một dáng vẻ rất không có khẩu vị, sẽ làm ảnh hưởng đến tôi." Mẫn lão đại rất đương nhiên nói.
Mộc Tây không nhịn được liếc mắt. "Vậy anh cũng trông nom quá rộng rồi, mẹ kiếp lão tử ăn nhiều ăn ít anh cũng muốn trông nom, liên quan éo gì đến cm anh à?"
Mẫn lão đại rất bình tĩnh nói về: "Em ăn là gạo nhà tôi, ăn ít rất dễ dàng để cho tôi hoài nghi có phải nhà tôi không có làm tốt để xanh xao như vậy, thế nào không quan hệ? Còn nữa, em là một cô gái, có thể nói chuyện văn minh một chút không?"
Rốt cuộc là quan tâm mình xanh xao không hợp khẩu vị hay là đau lòng cô đã đạp lên tâm ý của Mẫn Luyến Y? Mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy.
Mộc Tây nhếch môi, cười nói: "Đó là vật gì? Lão tử không biết."
"Thật sao?" Mẫn Lão Đại ý vị sâu xa nói một câu, không nói tiếp.
Mộc Tây đợi, thấy anh ta không nói lời gì nữa, không khỏi phiền muộn. Dùng sức đâm cơm trong chén, hận nhất loại cảm giác bị treo ngược khẩu vị!
Không có dứt khoát chút nào.
"Anh cùng Mộc Tây quan hệ giống như rất tốt a!" Yên tĩnh một lúc, Mẫn Luyến Y đột nhiên nói.
Mẫn Y Thần nhàn nhạt liếc cô một cái, Mộc Tây cũng nhìn về phía cô, hai người dường như đồng thời mở miệng.
Mẫn Y Thần: "Em nghĩ quá nhiều."
Mộc Tây: "Mắt bị mù rùi?"
Quý Nghiên mấp máy môi, lặng yên nhìn tất cả, tâm tình trong lòng khó mà nói rõ. Sau khi ăn cơm xong, Mẫn Luyến Y ở phòng bếp rửa chén, Quý Nghiên theo thường lệ ở bên cạnh giúp cô.
"Thật ra thì một mình em làm được rồi, chị không phải giúp đâu." Mẫn Luyến Y nghiêng đầu, nhìn Quý Nghiên cười nói.
Nụ cười của cô vẫn đẹp như thế, một chút tạp chất cũng không có, xinh đẹp giống như một thiên sứ.
Quý Nghiên do dự chốc lát, mới mở miệng hỏi "Em bây giờ. . . . . . Còn thích Mẫn Lão Đại sao?"
Mẫn Luyến Y dừng lại động tác, cách một hồi, mới làm như rất tùy ý nói: "Thích, anh trai là người tốt như vậy, dĩ nhiên thích."
"Mặc dù biết nói như vậy có chút mạo muội, nhưng thật xin lỗi, chị muốn hỏi em đối với anh ta có tình cảm giới hạn anh em, hay đã vượt quá tình anh em, giống như lúc em cùng Hàn Niệm ở chung một chỗ vậy, em vẫn thích anh ta chứ?"
Mẫn Luyến Y nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, lông mi khẽ run, cánh môi đẹp đẽ mím nhẹ. Trên tay còn cầm đĩa, tay đầy bọt xà phòng, thân hình của cô ấy hình như dừng một chút. Sau đó mới khôi phục như thường, có chút không sao cả nói: "Chị đã cho là như vậy thì là như thế đi, tình cảm là việc của em, em cũng không cần thiết nói với chị nhiều lời."
"Nhưng em có nghĩ đến Hàn Niệm sao?"
Vẻ mặt Mẫn Luyến Y khẽ thay đổi, ngoài miệng lại nói: "Đúng là rất mạo muội, đó cũng không phải là chuyện chị nên quan tâm."
"Luyến Y, em không nên như vậy."