"Anh ta còn chưa đi." Dương Hàm Mặc dựa tường đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào trên người Quý Nghiên.
"Ừ." Quý Nghiên nhàn nhạt đáp, nhìn ngoài cửa sổ, cũng không có phản ứng nhiều.
Dương Hàm Mặc nói: "Em không ra đi nhìn chút? Coi như không cùng anh ta trở
về, tốt xấu cũng nói rõ ràng. Suốt hai ngày nay anh ta chưa ăn cái gì."
Quý Nghiên mím môi, không nói.
"Nếu không đồng ý với anh ta, thì khiến cho anh ta hoàn toàn hết hy vọng, cứ kéo dài như vậy hai người cũng chẳng tốt. Hơn nữa kéo cũng không kéo
được cả đời, em sớm hay muộn cũng phải đối mặt."
Quý Nghiên
đứng dậy, đi đến bên giường, xốc chăn nằm xuống giường. Nói với Dương
Hàm Mặc ở bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt nhẽo tự trong miệng truyền ra."Em mệt rồi."
Dương Hàm Mặc buông tay. "OK, em nghỉ ngơi đi. Anh đi ra bên ngoài xem người kia còn sống không?"
Quý Nghiên nhắm mắt lại, tách rời mọi thứ xung quanh ra, lẳng lặng đi vào giấc ngủ.
Gần tối, Quý Nghiên ra khỏi phòng, đèn phòng khách còn sáng, Dương Hàm Mặc ở phòng bếp bận rộn nấu bữa tối. Quý Nghiên nhìn cửa thật lâu, dừng lại
chốc lại, rốt cục vẫn đi tới. Cô dừng ở bên cạnh cửa, từ chuông mở cửa
có thể nhìn một bên mặt. Khuyên tròn không lớn, cảnh tượng mặt trời
chiều ngã về tây mờ nhạt hiện ở bên ngoài cửa.
Mà trên bậc thềm trước cửa, lại không có một bóng người.
Quý Nghiên đứng lẳng lặng, không nói tiếng nào, cũng không có động tác, cứ
như vậy một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh bậc thang trống
không. Đến khi phía sau truyền đến giọng nói của Dương Hàm Mặc: "Đừng
nhìn, anh ta đã đi rồi."
Ánh mắt Quý Nghiên rủ xuống, một loại cảm xúc nói không rõ ở trong lòng tràn ra.
Dương Hàm Mặc cầm đồ ăn trong tay bưng lên bàn, sau đó nói với Quý Nghiên: "Đến đây ăn cơm đi."
Quý Nghiên giống như con rối, chậm rãi đi về phía anh ta.
Cầm bát đũa lên, không yên lòng lùa cơm vào miệng, máy móc nhai nuốt, ánh
mắt Quý Nghiên đều là chạy xe không. Tài nấu nướng của Dương Hàm Mặc
không tồi, mùi vị rất ngon, hương vị cũng được, nhưng trong đầu Quý
Nghiên lại kìm lòng không được hiện ra ngày cô ngã bệnh, dáng vẻ tay
chân Bạch Thắng luống cuống nấu cơm cho cô. Để cho Tiểu Bạch bước vào
phòng bếp, thật sự là một bi kịch, nhưng rất may mắn ngày đó anh không
làm nổ tung phòng bếp, cũng chỉ làm thay đổi hoàn toàn mà thôi. Cô chưa
thấy qua dáng vẻ anh chật vật như thế, trên áo sơmi sạch sẽ bám đầy bụi, tóc cũng vậy, anh có thói quen sắn tay áo sơmi đến khuỷu tay, trên mặt
ngược lại đã rửa sạch qua, nếu không thì khẳng định cũng không thể may
mắn thoát khỏi. Tuy nhiên dáng vẻ anh vẫn lạnh nhạt ưu nhã, nhưng Quý
Nghiên cũng không phúc hậu nở nụ cười, cười đến không kềm chế được.
Nhưng rất nhanh, cô vui quá hoá buồn rồi.
Bạch Thắng làm đồ ăn, chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là kỳ lạ.
Anh có thể đem một bát khoai sọ làm thành thịt kho tàu nhưng lại có
hương vị của 'Gan heo', còn có thể cắn ra âm thanh kỳ quái, ai nói không phải thần kỳ? (mùi vị 'Gan heo' chỉ hình dung đồ ăn khó ăn, Quý Nghiên
ghét nhất ăn gan heo.)
Nhưng nhìn anh vất vả như vậy, Quý
Nghiên hai lời chưa nói, kiên trì bắt đầu giải quyết bàn 'Gan heo'. Về
sau Bạch Thắng nhìn không nổi, nói: "Không thể ăn thì cũng đừng ăn, ngộ
nhỡ ăn mà đau dạ dày càng tệ hơn, để anh gọi điện thoại kêu Luyến Y qua
đây."
"Không cần, em được xưng là dạ dày sắt anh không
biết sao? Trước kia cùng Tây Tây ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ, kết quả xảy
ra vấn đề, tất cả mọi người bị tiêu chảy, vội vội vàng vàng đưa lên xe
cứu thương, chỉ có một mình em một chút cũng không có việc gì, còn có
thể hỗ trợ chăm sóc người gặp chuyện không may. Hơn nữa, những đồ ăn này cũng không tồi, ai nói không thể ăn? Em rất thích."
Bạch Thắng mỉm cười. "Nghiên Nghiên, mánh khoé bịp người của em một chút tiến bộ cũng không có."
"Em không có lừa anh." Quý Nghiên nháy mắt, hơi nghịch ngợm nói: "Tài nghệ
nấu nướng của anh có tiến bộ, Bạch tiên sinh, nên tin tưởng vào chính
mình."
Bạch Thắng lắc lắc đầu, bật cười.
Nhưng vẻ mặt sủng nịch nhìn cô.
Quý Nghiên tiếp tục giải quyết 'Gan heo' của cô, trên mặt anh vẫn tươi
cười. Cô không có nói dối, mấy thứ này mặc dù không thể ăn, nhưng cô rất thích. Một người vì mình mà làm chuyện anh am hiểu thì cực kỳ dễ dàng,
nhưng nếu anh biết rõ chuyện này anh không am hiểu, cũng làm không tốt,
nhưng vì mình, anh vẫn không thể chùn bước mà làm, dù biến mình thành
rất chật vật, phân tâm ý này, thì đủ để khiến cô cảm động.
Tiểu Bạch của cô, cho tới bây giờ chưa để cho cô thất vọng qua.
Vẫn ưu tú như vậy, vẫn như vậy, yêu cô.
Đời này chuyện cô làm tốt nhất, cũng may mắn nhất, là gặp được anh, yêu anh, sau đó quyết định giao sống còn của mình cho anh.
Nhưng lại thành bất hạnh của anh.
Cô lại tổn thương anh một lần.
Có lẽ về sau, thật sự cứ như vậy rồi.
Kết thúc, cũng không gặp lại.
Nhưng vì sao tim đau như vậy?
Giống như khoét đi một miếng thịt của mình.
Buồn bực, sinh đau.
"Nước mắt rơi xuống rồi." Dương Hàm Mặc bưng bát, nâng mắt nhìn Quý Nghiên một cái, đột nhiên nói.
Quý Nghiên ngẩn ra, tay theo bản năng chùi nước mắt đi, khô.
"Ngoài miệng nói lời tàn nhẫn như thế, thật ra trong lòng từ đầu đã không muốn anh ta đi, em căn bản không thể rời khỏi anh ta, phải không?" Dương Hàm Mặc một câu nói trúng tim đen hỏi.
Ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Quý Nghiên, không cho cô trốn tránh.
Động tác Quý Nghiên ngừng lại.
"Cần gì phải hành hạ mình như vậy?" Dương Hàm Mặc buông đũa xuống, thật sự
nói: "Anh ta tạm thời nhận một cái nhiệm vụ rất quan trọng, bất đắc dĩ
mới rời đi."
Dương Hàm Mặc nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Bạch Thắng nhận điện thoại xong, cả người đứng ở bên cạnh bậc thang, ánh mắt nhìn cửa thật sâu, tư thế nghiêng người đứng thẳng, nhìn ra được rất
giãy giụa. Đúng lúc lúc này Dương Hàm Mặc mở cửa đi mua đồ ăn, anh chỉ
liếc mắt nhìn Bạch Thắng một cái, liền đóng cửa lại, đi qua coi như
không thấy anh ta ở bên cạnh.
Ai ngờ Bạch Thắng lại gọi anh lại.
"Cảm ơn anh trong khoảng thời gian đã chăm sóc Nghiên Nghiên, bây giờ tôi
phải rời khỏi đây một chuyến, lúc trở về, tôi sẽ tới đón cô ấy đi."
"Anh dựa vào cái gì mà tự tin lớn như vậy?"
"Anh không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Bởi vì tôi không thể rời khỏi cô ấy."
Quý Nghiên nhìn Dương Hàm Mặc, khó hiểu hỏi: "Tại sao anh muốn nói cho em những thứ này?"
Anh không phải muốn cô không gặp mặt Tiểu Bạch nữa sao? Anh không phải
không hy vọng cô trở về nữa sao? Anh nên hết sức ngăn cản bọn họ tiếp
xúc mới đúng, vì sao còn chủ động nói chuyện của Tiểu Bạch với cô?
"Dù sao làm thế nào anh ta cũng sẽ không buôn tay em, em cũng không quên
được anh ta, cùng em ở đây, nhìn em không vui. Còn không bằng rõ ràng,
ít nhất ở bên cạnh anh ta, trên mặt của em tươi cười." Dương Hàm Mặc
nói: "Anh cũng muốn ích kỷ điểm, cứ như vậy giữ em ở bên người, coi như
tim em không có ở trên người anh, nhưng tốt xấu chúng ta ở cùng một chỗ. Nhưng Nghiên Nghiên, anh tự hỏi mình, đây là cái anh muốn sao? Đáp án
chợt dừng lại rồi. Anh yêu em, nhưng nhìn em bây giờ cúi đầu im lặng,
anh càng muốn nhìn Nghiên Nghiên tràn đầy sức sống phóng khoáng luôn
tươi cười. Nếu chỉ có anh ta mới có thể cho em một mặt như vậy, anh đây
cần gì phải chấp nhất? So với ba người cùng đau khổ, ít nhất hai người
các em hạnh phúc, tính ra cũng không thua thiệt như thế."
Quý Nghiên không biết nên nói cái gì.
Tình yêu của Dương Hàm Mặc, để cho cô cảm thấy áy náy.
Nhưng lại thỉnh thoảng mang cho cô cảm giác, còn có cả rung động.
Cô phát hiện mình không hề hiểu anh như trong tưởng tượng.
Dương Hàm Mặc rất nghiêm túc nhìn Quý Nghiên, gằn từng tiếng nói: "Nghiên Nghiên, em nên suy nghĩ rõ ràng được không?"
Quý Nghiên há miệng thở dốc, lại không ra tiếng.