Đoàn người cơm nước xong thì đi về, bọn họ vẫn rất có đạo đức, vợ chồng
người ta mới cưới, ăn bữa cơm chùa là đủ rồi, tuyệt không quấy rầy. Như
trước nói, Mẫn lão đại nấu cơm, sau khi ăn xong phần thu dọn thuộc về
Mộc Tây. Mẫn Y Thần ngồi ở trong phòng khách xem tivi, Mộc Tây dọn dẹp
bàn, mang bát đũa đã ăn vào trong phòng bếp. Làm việc nhà rất không phải là sở trường của cô, trước kia ở cùng Quý Nghiên, việc này đều do Quý
Nghiên làm.
Mẫn Y Thần ngồi ở trên ghế sofa, cầm điều khiển
từ xa không chút để ý chuyển kênh, từ trong phòng bếp truyền đến âm
thanh lốp bốp. Anh quay đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua về phía cửa phòng bếp, có vẻ đăm chiêu.
Mộc cô nương đang rửa chén, vốn cô là
một trong số những người không quen làm việc nhà, không quen là không
quen, rất miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. Nhưng không ngờ nước cư nhiên
lạnh như thế, rõ ràng thời tiết bây giờ cũng không lạnh, đã không còn
mùa đông, nhưng nước lại có cảm giác lạnh thấu xương. Xối ở trên tay, dù đeo găng tay, cũng không chống đỡ được.
Sớm biết vậy cô đã không nói mình sẽ rửa chén rồi!
Mộc Tây cực kỳ oán hận.
"Tránh ra."Giọng nói trong veo mà lạnh lùng ở bên tai vang lên. Mộc Tây quay
đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Mẫn Y Thần đã đứng ở sau lưng cô,
đang đeo găng tay.
"Ách..." Mộc Tây bị tư thế này của anh làm cho hồ đồ.
"Em ra ngoài phòng khách xem tivi." Mẫn Y Thần nói.
Mộc Tây lúc này mới phản ứng kịp, trong lòng không hiểu dâng lên một chút
vui thích, nhưng cô vẫn còn muốn nán lại nói cái gì, Mẫn Y Thần lại nói: "Không nên cản đường."
Mộc Tây bĩu môi."Anh rửa chén, được không?"
"Ít nhất sẽ không quên nước rửa bát." Mẫn Y Thần mặt không chút thay đổi nói: "Cũng sẽ không đánh vỡ bát."
"..."
Mộc Tây cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, cô rửa sạch hồi lâu, trong nước cái gì cũng chưa thả."Em thích dùng nước sạch tẩy một lần, sau dùng nước rửa
bát, không được sao?" Người nào đó lại khai triển ra phong cách vịt chết còn cứng mỏ.
Vẻ mặt Mẫn Y Thần lạnh nhạt nói: "Có thể. Nhưng Mộc tiểu thư, em đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến anh, phiền nhường một chút."
"Uy..."
Mộc Tây còn chưa nói xong, cô đã bị cưỡng chế đẩy đi ra ngoài.
"Lão tử nơi nào cản trở chữ? Phòng bếp lớn như vậy." Mộc cô nương bị ghét bỏ mà bất mãn.
Nhưng tốt xấu không cần giội nước lạnh, này có tính là điểm an ủi không?
Mộc Tây bắt đầu làm bộ đi về phía phòng khách, đúng lúc này điện thoại di
động vang lên, cô bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy điện
thoại.
Lúc Mẫn Y Thần ra ngoài, Mộc Tây vẫn duy trì tư thế
cầm điện thoại, vẻ mặt cũng có chút suy nghĩ sâu xa. Anh nhíu mày hỏi
cô: "Chân em bị tê à?"
"A, không có việc gì." Mộc Tây nháy mắt phục hồi tinh thần.
Cầm điện thoại di động xoay người đi vào phòng bếp.
Cô vừa nhớ ra, cô còn chưa rửa tay.
Nước chảy ở trên tay, lạnh thấu tim, nhưng lần này Mộc Tây không có bất kỳ
cảm giác gì. Trong đầu đều nghĩ đến cuộc gọi điện thoại kia, Đường Minh
Triết tìm cô để làm gì? Hắn nói là chuyện của ông nội, nhưng hắn có
chuyện gì về ông nội mà nói với cô? Có nên tin tưởng không?
Dù sao hắn cũng không có thể làm gì, đi đến chỗ hẹn coi như bị Đường Minh
Triết lừa gạt đến lúc đó đánh cho hắn một trận. Như vậy còn tốt hơn cô ở nhà một mình đoán mò lung tung, dù bỏ lỡ chuyện quan trọng gì, về sau
cô cũng sẽ phải hối hận.
Còn không bằng lập tức rõ ràng.
"Em có biết, ông nội em bị bệnh nặng không?" Nhưng không ngờ, câu nói đầu
tiên của Đường Minh Triết là trái bom, Mộc Tây sững sờ ngay tại chỗ.
Tiếp theo sắc mặt đại biến. "Anh có bị bệnh không? Ông nội tôi rất khỏe bị
bệnh nặng cái mốc gì? Hai ngày trước Bác Phúc đưa hình của ông cho tôi,
rất khỏe mạnh. Đường Minh Triết tôi cảnh cáo anh, anh nói gì cũng có
thể, đừng nguyền rủa ông nội tôi! Nếu không Lão Tử không để yên cho anh
đâu."
"Anh không lừa em." Đường Minh triết nói.
Mộc Tây phẫn nộ đập bàn. "Đủ rồi, cuối cùng anh còn thủ đoạn đùa giỡn gì?
Nếu nói năm đó anh là vì chuyện bà nội Diệp tiếp cận tôi, hiện tại bà
nội Diệp đã chết, anh còn muốn thế nào? Anh đang ở Hongkong, Mẫn Y Thần
sớm hay muộn điều tra ra, anh ấy không có khả năng sẽ bỏ qua cho anh.
Nếu không cuốn gói sớm rời đi cho tôi, thì ngoan ngoãn chờ chết đi."
Mộc Tây nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tức chết cô, đến nghe lời vô
nghĩa, Đường Minh Triết nhất định càng ngày càng nhàm chán chuyên môn
tìm xui xẻo đến cho cô. Mẹ nó, cũng dám rủa ông nội cô!
"Mộc Tây, em bây giờ đi, sẽ phải hối hận."
Mộc Tây đáp máy bay đi Hạ Môn, cùng đi với Mẫn Y Thần. Vẫn là Mẫn Y Thần
nói ra trước, anh nói mặc kệ thế nào cũng cần phải kết hôn, không thể
không đi thăm ông nội của cô. Năm đó ông nội Mộc đã nói, điều kiện duy
nhất tha thứ cho cô chính là phải lấy được tha thứ của Mẫn Y Thần trước, hiện giờ hai người đã đi tới bước này, ông nội Mộc cũng không có gì lý
do không cho Mộc Tây vào cửa.
Trong lòng Mộc Tây lại mơ hồ có chút không yên, cảm thấy được sẽ có chuyện gì phát sinh.
"Các cháu sao lại đến đây?" Bác Phúc nhìn thấy bọn họ cực kỳ kinh ngạc. Nhất là Mẫn Y Thần, từ khi hắn trở lại nhà họ Mẫn, cũng chưa thấy trở về
đây.
Nghe nói hàng năm vào ngày giỗ Diệp lão phu nhân anh vẫn trở về tảo mộ.
"Chúng tôi đến thăm ông nội." Mẫn Y Thần nhàn nhạt nói. Đồng thời dắt tay Mộc
Tây, Mộc Tây ngẩn người. Bác Phúc tuổi đã già trên mặt cũng dần hiện ra
kinh ngạc, lập tức hiểu được, cười tít mắt đón bọn họ vào nhà, vẻ mặt
rất vui mừng.
Ông nội Mộc thật sự bị bệnh nặng, mặc dù vẫn ở
nhà, nhưng lại đeo chụp bình dưỡng khí, vẻ mặt cũng rất tiều tụy, ánh
mắt cũng không mở to được. Khi thấy Mộc Tây, ông cũng không phải rất bất ngờ. Ngược lại vươn tay ra về phía cô, hốc mắt Mộc Tây trong nháy mắt
liền đỏ, trí nhớ ngày xưa cuồn cuộn về trong đầu, giống như là chuyện
ngày hôm qua. Dáng vẻ ông nội khỏe manh, còn có thể cười đùa với cô, nói với cô "Ai dám khi dễ Tây Tây của chúng ta, ông nội nhất định thay con
giáo huấn trở lại". Khi đó ông nội, hình tượng trong lòng ông luôn uy
phong sáng suốt, vĩnh viễn sẽ không già. Nhưng bây giờ ông nằm ở trong
này, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, lần đầu tiên Mộc Tây, biết mình bất hiếu như vậy.
Cô đã từng một mực oán giận, ông nội
Mộc quản cô quá nhiều chuyện, một chút tự do không gian để hô hấp cũng
không cho, thậm chí không tin cô, vô tình đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng
hiện tại, ở trước mặt ông cụ hấp hối, cái gì cũng không quan trọng nữa
rồi. Cô chỉ biết, đây là ông nội cô, ông nội thân yêu nhất. Thiếu chút
nữa, đã không còn được gặp lại.
"Bác Phúc không phải nói người rất khỏe sao? Vì sao lại như vậy?" Mộc Tây chảy nước mắt ngồi ở trên giường ông nội Mộc.
Ông nội Mộc nắm thật chặt tay cô, giống như muốn an ủi cô. Tươi cười trên mặt ông làm Mộc Tây lại đau nhói.
"Lão gia không muốn để cho cô lo lắng, tiểu thư, thật ra ông mỗi ngày đều
nhớ cô." Trong mắt Bác Phúc cũng có nước mắt, hơi nghẹn ngào nói.
Mẫn Y Thần đứng ở bên cạnh Mộc Tây, vẻ mặt nhã nhặn nhìn ông nội Mộc, giọng nói vô cùng chân thành nói: "Thật xin lỗi, chúng cháu đã tới chậm."
Mộc Tây bỗng nhiên ức chế không nén được nước mắt của mình.
Ông nội Mộc hơi há mồm, dường như muốn nói cái gì, nhưng hô hấp ông rất
mỏng manh, mọi người khó có thể nghe rõ. Mẫn Y Thần ngồi xổm người
xuống, sát vào ông nội Mộc nói: "Ông nội, người muốn nói cái gì?"
Hai mắt Mộc Tây đẫm lệ mông lung nhìn miệng ông nội đóng đóng mở mở.
Tầm mắt vì nước mắt mà mơ hồ, cô lau mắt, lại nhìn, ông nội đã ngậm miệng lại, không có nói nữa.
Nhưng Mẫn Y Thần lại gật đầu, thuận theo nói: "Cháu biết, ông nội, ông yên tâm."
"Gì vậy?" Mộc Tây hỏi.
Cô căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, Mẫn Y Thần làm sao mà biết ông nội nói gì đó?
Bọn họ ở nhà họ Mộc.
Vài năm không quay về đây, Mộc Tây đi đến phòng mình, toàn bộ không có bất
kỳ thay đổi gì, vẫn như lúc cô rời khỏi. Ngay cả sách trước đây cô chưa
đọc hết, vẫn duy trì tư thế đó, im lặng nằm ở trên bàn. Phòng được dọn
dẹp không dính hạt trần, bác Phúc nói đây là ông nội Mộc đặc biệt dặn
dò.
Ông thường xuyên vào trong phòng cô nhìn, giống như cháu
gái còn ở ngay bên cạnh mình, lại chưa từng động đến bất kỳ đồ vật gì
của cô.
Mộc Tây cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy như vậy.
Tối hôm đó, mọi người còn trong giấc mộng, một mình ông nội Mộc, im lặng rời đi rồi.