Mộc Tây cảm thấy cuộc đời của cô chia làm hai trường hợp, một loại là trời yên biển lặng, đã từng so với nước lã còn nhạt hơn. Một loại là sóng to gió lớn, chuyện không muốn cứ một đợt lại tiếp một đợt, tập trung phát sinh. Phải nói là cô có vẻ xui xẻo, mỗi lần có chuyện tốt sẽ đụng vào nhau, không phải ông trời cố ý chơi đùa cô.
Ai có thể nói cho cô biết vì sao vừa bước vào tổ kịch bát quái đó mọi người đang bát quái đàm luận chuyện siêu sao quốc tế Phương Di về nước không. Được rồi, đàm luận về nước còn chưa tính, dù sao người phụ nữ kia cùng cô không có nửa xu quan hệ. Nhưng tại sao lại kéo cô ta cùng Mẫn Y Thần ở một chỗ rồi hả? Còn bịa đặt ra cô ta cùng Mẫn Y Thần có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, lúc trước Mẫn Y Thần dứt khoát rời khỏi cô ta có bao nhiêu ý chí tinh thần, nói một câu thâm tình dào dạt, nếu không sớm biết Mẫn Y Thần có tình cảm với Mẫn Luyến Y, ngay cả Mộc Tây cũng phải tin tưởng.
Mộc Tây càng không ngờ đến, cái người với cô không có nửa xu quan hệ này, nhưng lại dây dưa không rõ với Mẫn Y Thần, vậy mà chủ động đến tìm cô.
Còn lấy tư thái khoa trương giả tạo gặp tình địch.
Tuy nhiên không thể không thừa nhận quả thật là người phụ nữ này phong tình vạn chủng.
Nhưng không chút nào ảnh hưởng đến việc Mộc Tây không thích cô ta.
"Mộc Tây, cô cho rằng Mẫn Y Thần anh ấy yêu cô sao? Anh ấy cưới cô, chẳng qua có thể vì hơi áy náy với Mẫn Luyến Y." Dáng vẻ vô cùng tình địch xuất hiện ở trước mặt cô, tư thái giả tạo đồng tình nói với cô.
Mộc Tây nhìn cô ta dường như xem một truyện cười, vô cùng khinh thường nói: "Cô là cái gì? Dựa vào cái gì đến đây bình luận chuyện tình cảm của tôi."
"Cô..." Phương Di biến sắc, không ngờ Mộc Tây không phải quả hồng mềm, ngược lại còn là cọp mẹ. Sức chiến đấu dồi dào như vậy, so với tính cách của Mẫn Luyến Y kém xa vạn dặm, khẩu vị Y Thần làm sao có thể thay đổi lớn như vậy?
"Cô đến tìm tôi là vì chuyện này?" Mộc Tây không kiên nhẫn nói.
Gần đây làm sao nhiều người đến trêu chọc như vậy? Một Đường Minh Triết còn chưa đủ, bây giờ lại đến cái cô Phương Di nữa. Ông trời không để cô sống tốt sao, nhất định chỉnh ra cô một chút mới cam tâm đúng không? Nhưng cho dù ông muốn chỉnh, có thể tìm người có chút chỉ số thông minh được không? Phương Di nhìn qua là hình tượng nữ N làm vật hi sinh điển hình trong truyện ngôn tình được chứ, trực tiếp dập tắt!
Phương Di thấy Mộc Tây không để cô ta vào trong mắt một chút nào, trong lòng nhảy lên một cỗ tức giận. Nhưng bề ngoài cô ta lại cười nói: "Tôi chỉ có lòng tốt đến nhắc nhở cô, nếu cô còn tiếp tục quan hệ với Mẫn Y Thần, cũng chỉ bị tổn thương! Anh ấy không thích cô."
Lời này nghe thật TM chói tai!
Mộc Tây rất muốn ở trước mặt mọi người tát cô ta một cái, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không có làm, chỉ lạnh lùng gằn từng chữ nói: "Vì sao tôi phải tin cô?"
Phương Nghi nhẹ cười: "Chỉ bằng tôi là một trong những người trong cuộc năm đó, cô đừng không tin, Mẫn Luyến Y cùng anh ấy có tình cảm hai mươi mấy năm, không phải người ngoài như cô có thể so sánh được. Huống chi, anh ấy yêu cô ta. Chỉ một điểm này, cô nhất định thua cuộc. Hay cô cảm thấy địa vị cô ở trong lòng anh ấy quan trọng đến có thể thay thế được tình yêu này sao? A, thật sự là ngây thơ!"
"Y Thần anh ấy là người chỉ làm không nói, anh ấy có thể bỏ mấy giờ lái xe từ thành phố đến một thành phố khác chỉ vì giúp Mẫn Luyến Y mua một chiếc bánh ngọt cô ta thích ăn nhất. Cũng có thể vì cô ta cam tâm tình nguyện chịu thời tiết băng tuyết dưới 0℃ thay cô ta tìm món quà sinh nhật mẹ cô ta tặng, cuối cùng còn dẫn đến mình bị lạc đường. Còn cô? Cô có thể làm được sao?"
"Nếu không phải Mẫn Luyến Y vẫn không bỏ xuống được ảnh hưởng của anh ấy để sống cùng với Hàn Niệm, vẫn còn phải quan tâm hạnh phúc của anh ấy, tôi nghĩ, anh ấy đại khái nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái."
"Đủ rồi!" Mộc Tây quát chói tai, hận không thể bóp nát cái chén trong tay.
Anh ấy không thích cô, cô biết, vẫn luôn biết.
Bởi vì biết, mỗi lần nhìn anh ấy, tim mới có thể mơ hồ đau. Bởi vì biết, giờ phút này bị người vô tình đẩy ra, mới có thể tuyệt vọng như vậy.
Nhưng cao ngạo của cô không cho phép cô ở trước mặt người khác yếu thế, nhất là ở trước mặt người phụ nữ này. Mộc Tây luôn ngẩng cao đầu, giọng nói lạnh như băng không chút khách khí nói: "Cô tốt ở chỗ nào? Cô nói nhiều như vậy, đơn giản muốn chia rẽ tôi cùng Mẫn Y Thần. Cho rằng lão tử chưa từng trải việc đời sao? Thủ đoạn này của cô, đối với lão tử mà nói, giống như tôm tép nhãi nhép, căn bản không đáng giá nhắc tới. Cô không phải thích Mẫn Y Thần sao, còn không có bản lãnh quang minh chính đại cướp đoạt. Thế nào, sợ không giành được? Cũng đúng, cô như vậy, sợ là Mẫn Y Thần liếc mắt một cái còn cảm thấy bẩn hai mắt của mình. Cô còn không tự mình hiểu rõ, không nên ra ngoài làm người ta ghê tởm! Từ việc cô dùng Mẫn Luyến Yđể kích thích tôi có thể thấy được, cô có bao nhiêu thất bại. Có bản lĩnh cô lấy vài chuyện mà Mẫn Y Thần vì cô đã làm đến nói với tôi, rất rõ ràng, là vì cô làm. Nếu không có thì câm miệng cho tôi. Mặc dù như vậy nói không chừng tôi sẽ BLX một chút, rất có khả năng sẽ thuận theo ý của cô rời khỏi rồi. Đáng tiếc, cô cũng chỉ xứng đứng làm nấm độc ở trong góc âm u, không có bản lãnh cũng đừng xuất hện làm mất mặt! Tôi cảm thấy tôi là đứt gân não mới đến hẹn của cô, thật TM lãng phí thời gian!"
Mộc Tây nói liên tiếp như súng máy, ngay cả tạm dừng cũng không có. Phương Di bị cô nói làm cho đỏ mặt, vẻ mặt biến hóa muôn màu muôn vẻ. Mộc Tây cuối cùng thở một hơi.
Sắc mặt Phương Di càng khó coi, cô càng thoải mái!
Em gái, không có việc gì đến tìm lão tử không thoải mái, tôi phun chết cô!
Lúc trở về, Mộc Tây vẫn cực kỳ tức giận, trong lòng buồn phiền không nguôi. Cô ngồi ở trên ghế sofa, không có mục đích xem tv, điều chỉnh kênh một cái lại một cái, cái gì đều xem không vào.
Cho đến phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Mộc Tây ra vẻ không nghe, không ngừng ấn điều khiển từ xa trong tay. Tốc độ lực đạo kia, rất giống không ấn nó hỏng sẽ không chịu bỏ qua. Vô cùng hung dữ!
"Người nào lại chọc tới em rồi hả?" Mẫn Y Thần thay giầy, anh đặt cặp văn kiện ở trên ghế sofa, thả lỏng cà- vạt hỏi.
Mộc Tây bốp một tiếng đặt điều khiển từ xa xuống, nhìn thẳng Mẫn Y Thần, cực kỳ nghiêm túc nói: "Mẫn Y Thần, hỏi lại anh một lần, cuối cùng vì sao anh cưới em?"
Lại là vấn đề này?
"Cái này có quan trọng không?" Mẫn Y Thần hỏi.
Tâm tình Mộc Tây không tốt, khẩu khí tự nhiên cũng không tốt. Nhất là giọng Mẫn Y Thần vẫn vân đạm phong khinh, thật giống như kết hôn với anh mà nói chỉ là một chuyện cực kỳ tùy ý, căn bản không cần thận suy nghĩ kỹ. Mộc Tây trong nháy mắt liền nổi giận, vô cùng tức giận nói: "Lời không quan trọng mà anh đã từng nói cho ông nội sao? Vậy anh căn bản không coi em là vợ của anh? Anh chỉ muốn làm cho Mẫn Luyến Y yên tâm, hoặc ông nội của em nhờ anh cái gì, nên anh mới lựa chọn em. Ở trong mắt anh, em luôn chỉ là trách nhiệm mà thôi."
Nếu không, là vì Mẫn Luyến Y; vì ông nội cô; nhưng không phải vì cô, lại càng không phải vì yêu cô.
Sắc mặt Mộc Tây đỏ lên, cô một chút cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không không thừa nhận. Trước vẫn không nghĩ ra, vì sao Mẫn Y Thần đột nhiên cầu hôn với cô? Về sau không thèm nghĩ nữa, cảm thấy, suy nghĩ nhiều đối với mình thật sự không tốt. Không biết thì không biết đi, dù sao kết quả vẫn là bọn họ ở cùng một chỗ, những cái này chẳng quan trọng gì, cũng không nghiên cứu quá sâu. Mặc dù có chút bất an, nhưng cô vẫn dấu kín rất tốt. Mãi đến khi Đường Minh Triết cùng Phương Di xuất hiện, lại một lần nữa đặt vấn đề mà cô không muốn đối diện nhất, làm cho cô không thể không đi đối mặt.
Cô còn muốn, coi như Mẫn Y Thần bây giờ không thích cô cũng không sao. Bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, cô một chút không sợ cùng anh dây dưa. Trong thời gian này, cô sẽ mỗi ngày ở trước mặt anh lắc lư, ở bên cạnh anh líu ríu nói không ngừng, để cho trong đầu của anh tràn ngập giọng nói của cô. Rồi đến một ngày, nói đến trong lòng anh. Dù sao thế giới không biết không phải sao? Hôm nay vẫn chán ghét, ngày mai nói không chừng sẽ thích, không ai có thể đoán trước được. Cô không thể bảo đảm mình nhất định thành công, nhưng có thể làm được thì bỏ ra trăm phần trăm cố gắng, sau đó chặt chẽ chiếm lấy tim của anh, không để cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
Ai ngờ hiện thực tàn khốc như vậy, ngay cả chạy trốn phòng tránh đều không trốn tránh được, ngay cả lừa mình dối người, đều mất đi năng lực. Cô cực kỳ buồn phiền, đau đầu, nhưng nhiều khả năng như vậy, chỉ có lý do hai người trên nói ra là hợp lý nhất. Cũng thuyết phục của cô nhất!
Ngoài ra, cô thật sự không biết còn có nguyên nhân gì để cho Mẫn Y Thần quyết định làm vậy.
"Em nói hưu nói vượn cái gì thế?" Mẫn Y Thần nhíu mày lại, trầm thấp nói. Giọng của anh vẫn như vậy, trầm trầm thấp thấp, như là rượu đỏ trong ly lên men mấy chục năm, thấm vào lòng người. Nhưng sắc mặt bình tĩnh này, nhấp nhẹ khóe môi, đều lộ ra cảm xúc biến hóa của người đàn ông này, mang theo bất mãn.
Không biết Mộc Tây đột nhiên nổi điên làm gì?
"Anh là vì yêu em mới kết hôn với em sao? Không phải đâu? Em hỏi qua Quý tiểu Nghiên, Mẫn Luyến Y là muốn bức em chủ động tỏ tình với anh mới cố ý tiếp cận anh, anh đã sớm biết có phải không? Em ấy vì thế cùng Hàn Niệm cãi nhau, đồng thời anh cầu hôn với em, toàn bộ không phải rất sáng tỏ sao! Anh không muốn nhìn em ấy không vui, vốn cho rằng hóa giải mâu thuẫn em ấy cùng Hàn Niệm trong lúc đó, lúc này mới lựa chọn em. Còn có, anh vẫn không có nói cho em biết chuyện ông nội sinh bệnh, em không tin anh vì tài sản nhà họ Mộc, đối với anh mà nói không đáng kể chút nào. Trừ khi ông nội của em nhờ anh cái gì, anh không thể cự tuyệt được, vì thế chỉ có thể đáp ứng. Mẫn Y Thần, em có phải nói hưu nói vượn hay không, anh rất rõ ràng!" Mộc Tây nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Mẫn Y Thần càng trầm xuống, quả thực có thể dùng tối tăm để hình dung rồi. Anh đè nén tính tình, mở miệng, lãnh lùng nói: "Mộc Tây, không cần cố tình gây sự."
Mộc Tây cười lạnh."Đây là cố tình gây sự sao? Em chỉ muốn biết nguyên nhân anh sở dĩ cưới của em, nếu như ngay cả lấy chồng cũng lấy không rõ ràng như vậy, cũng quá buồn cười rồi! Mẫn Y Thần, tình cảm của em không có rẻ như thế! Nếu anh thật là vì nguyên nhân này mới cưới e, chúng ta cũng không cần thiết đi tiếp nữa!"
Mộc Tây nói xong, xoay người đi ra cửa. Mái tóc dài màu đỏ rực rỡ trong không trung lay động theo một độ cung, cô cũng không quay đầu lại, tay Mẫn Y Thần ngừng ở giữa không trung, chỉ có vài sợi tóc lướt qua.
Anh không tự chủ được di chuyển bước chân, nhưng đi được vài bước, rồi ngừng lại.
"A..., đúng rồi. Em còn muốn nói với anh, anh tốt nhất có thể rõ ràng biết tình cảm trong lòng của anh cuối cùng là gì? Tim của anh đặt ở trên người nào. Vĩnh viễn im lặng không lên tiếng, ai biết anh nghĩ như thế nào? Nếu anh xác định anh yêu ai, dù cho không thể cùng một chỗ, ít nhất cũng nói cho cô ấy một tiếng. Cả suy nghĩ thật của mình còn nói không ra miệng, đó là hành vi của người nhu nhược, lão tử nhất định sẽ khinh bỉ anh! Mẫn Y Thần, có vài thứ, không có quyết đoán bắt lấy, sẽ vĩnh viễn mất đi. Giống như anh với Mẫn Luyến Y!" Mộc Tây lần này không chút chần chờ, vừa dứt lời, bóng dáng của cô đã biến mất ở trong tầm mắt Mẫn Y Thần.
Mẫn Y Thần nhìn nhà cửa trống không, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy, có chỗ nào, đã đi theo mất rồi.
"Quý tiểu Nghiên, ra đây cùng mình uống rượu!" Mộc Tây gọi điện thoại qua, giọng nói trực tiếp ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt. Mà còn không nán lại để Quý Nghiên nói gì, đã cúp điện thoại.
Quý Nghiên sững sờ nhìn di động trước mắt, còn không phản ứng kịp.
"Làm sao vậy?" Bạch Thắng hỏi.
"Tây Tây gọi cho em bảo ra ngoài một chuyến." Sửng sốt một lúc sau, Quý Nghiên mới nói.
"Bây giờ?" Bạch Thắng nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã rất trễ rồi.
Quý Nghiên: "Ừ, giọng của cô ấy có chút không thích hợp, có thể cãi nhau với Mẫn Lão đại, em đi xem... ẹo..."
Khi nói đến phần sau, ngực Quý Nghiên không biết sao đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn, chỉ một chút, lại không có việc gì rồi.
Cô hơi nhíu mày, tay để trên lồng ngực mình vuốt hai lần. Bạch Thắng thấy vậy, lập tức xốc chăn xuống giường, đi đến bên cạnh Quý Nghiên, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Quý Nghiên lắc lắc đầu."Không sao."
Hai ngày này luôn như thế này, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như có thứ gì đó muốn phun ra, nhưng mỗi lần đến chỗ cổ họng, lại ngừng lại. Phun cũng không phun được, chỉ buồn bực ở ngực, không có khẩu vị gì. Quý Nghiên cũng không để ý.
"Anh đi với em." Bạch Thắng kiên quyết nói.
Nhìn cô như vậy, anh càng không yên tâm để Quý Nghiên ra ngoài một mình.
Quý Nghiên ở bên cạnh cột tóc nói: "Không cần, phụ nữ nói chuyện, anh đi cũng bất tiện. Hơn nữa nói không chừng Tây Tây còn đuổi anh trở về!"
Nếu như quả thật vì Mẫn lão đại làm cô ấy không thoải mái mà nói, thấy Bạch Thắng, cô ấy tự nhiên sẽ nghĩ đến Mẫn Y Thần. Tính tình Mộc Tây, cũng có khả năng giận chó đánh mèo đến trên người anh!
Huống chi còn là Mộc Tây sau khi uống rượu!
Tửu lượng của cô ấy không phải là kém.
Bạch Thắng vẫn còn lo lắng.
Đêm khuya, hai cô gái, còn đi quán bar, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
"Anh yên tâm a, với thân thủ của em, không gặp phải cao thủ, tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa đặc công đảo huấn luyện không phải là suông, em sẽ chăm sóc mình. Nếu thật sự lo lắng, em vừa đến quán bar sẽ điện thoại cho anh. Anh cũng có thể đi tìm Mẫn lão đại, tìm hiểu tình hình một chút. Nếu thật cãi nhau, thì khuyên một chút. Từ trước đến nay Tây Tây đều là 3 phút sốt, tính tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rượu vừa tỉnh sẽ không có chuyện gì. Anh làm cho Mẫn lão đại bỏ qua đi!" Quý Nghiên vô cùng bảo đảm nói.
Bạch Thắng nhíu mày: "Nếu thật gặp được cao thủ thì làm sao bây giờ?"
"Nào có như thế? Anh đừng làm em sợ."
"Em gặp chuyện ngoài ý muốn vẫn ít sao?" Bạch Thắng nói.
Quý Nghiên nhớ một chút, nhất thời khí thế liền yếu đi.
Co nhăn cái mũi nói: "Tiểu Bạch, anh vừa nói như vậy, em cảm giác em là người mà gián điệp thế giới truy lùng, trên lưng mang cơ mật quốc gia. Gặp phải các đường đuổi giết, vừa ra khỏi cửa sẽ bị nguy hiểm mất mạng." Mồ hôi!
"Không cần tự mình dọa mình, bình thường ra ngoài cũng không gặp việc gì, sao có thể vẫn luôn xui xẻo như vậy? Em không thèm nghe anh nói nữa, Tây Tây còn đang tại chờ em, không đi cô ất lại càu nhàu, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc mình tốt, hơn nữa còn mau chóng khuyên cô ấy trở về, tuyệt không nán lại ở quán bar lâu. Cứ như vậy, đi đây, bái bai!"
Quý Nghiên cầm lấy túi sách ra cửa.
Bạch Thắng nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, nhíu nhíu mày, trong lòng biết ngăn cô cũng ngăn không được, anh cầm áo khoác đang chuẩn bị đuổi theo, điện thoại lại vang lên.
Bạch Thắng cầm lấy vừa thấy, là Mẫn Y Thần gọi điện.
"Có thời gian không? Qua đây, cùng tôi uống rượu." Giọng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn, mang theo một cỗ áp suất thấp nồng đậm không tan được.
Bạch Thắng nhíu mày, rốt cục vẫn cầm chìa khóa đi ra cửa, nhưng cuối cùng hướng xe đi, là nhà trọ Mẫn Y Thần, vừa vặn ngược hướng với quán bar.
"Đồ sấu xa, đầu lão tử là bị cửa kẹp a! Kết với hôn a kết......" Mộc Tây xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường cái, tới gần nửa đêm, trên đường không có một bóng người, ngay cả xe qua đường cũng rất ít.
Giọng nói Mộc Tây ơt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt cao vút.
Quý Nghiên đỡ cô, gian nan đi về phía trước."Cậu cẩn thận."
"Ách..." Mộc Tây vùng vẫy muốn đẩy cô ra.
Người phụ nữ này uống rượu quả nhiên đáng sợ.
Các loại không an phận, Quý Nghiên vô cùng đau đầu. Dưới sự yêu cầu kiên quyết của Mộc Tây, cô cũng uống chút ít rượu, nhưng không nhiều lắm, Quý Nghiên biết tửu lượng mình, uống vào hai chén cũng không dám uống lần nữa. Mặc kệ Mộc Tây nháo như thế nào cũng không uống, nói đùa, một con ma men còn có thể, muốn hai người đều uống rượu, các cô hôm nay sẽ không cần trở về.
"Tây Tây, cậu xem mấy giờ rồi, chúng ta gọi xe trở về có được không?" Quý Nghiên dỗ dành nói.
Mộc Tây say rượu là khó hầu hạ nhất, cũng không biết cô ấy đột nhiên lấy hăng hái ở đâu ra, vô cùng ầm ĩ muốn đi bộ về. Hóng gió, giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt trở lại.
Quý Nghiên dở khóc dở cười.
Quả nhiên, Mộc Tây nói: "Không gọi xe, buồn muốn chết. Lão tử đi bộ... Đi bộ..."
Nói đến phần sau giọng nói thấp xuống, cả người cũng nghiêng qua một bên, Quý Nghiên thấy thế, khẩn trương ôm lấy cô, không cho Mộc Tây ngã sấp xuống.
"Được, đi bộ..." Quý Nghiên không có biện pháp, đành phải theo cô.
Bên kia, Bạch Thắng một mực gọi điện thoại cho Quý Nghiên, làm thế nào cũng gọi không được. Gương mặt tuấn nhã không khỏi phủ lên một tầng ngưng trọng, mày anh vặn thành ngọn núi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Mẫn Y Thần nhìn anh, sắc mặt cũng không được thoải mái, trên bàn trà rất nhiều chai rượu nghiêng thẳng nằm ở phòng khách, mà đa số đều rỗng, có thể thấy bọn họ uống không ít. Nhưng trên mặt hai người cũng không có chút men say, Mẫn Y Thần trầm giọng hỏi: "Vẫn không gọi được sao?"