Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 76: Chương 76: Chương 71: Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.




Quý Nghiên nghe xong suy nghĩ đầu tiên chính là: Ngôn Quyết thật rác rưởi!

Suy nghĩ thứ hai đó là: Vân Song Chỉ đúng là mắt mù!

Một người đàn ông nếu như quả thật yêu bạn thì tuyệt đối không thể nào đưa bạn đến bên cạnh một người đàn ông khác, mặc kệ là có lý do gì đi chăng nữa. Dù cho anh ta có nói dễ nghe thế nào đi nữa, một khi đã có cái suy nghĩ này thì không cần nghi ngờ gì nữa, bởi vì chắc chắn người đàn ông này không yêu bạn! Chỉ là đối với anh ta mà nói bạn còn có giá trị lợi dụng thôi, dù cho trong lòng anh ta có một chút vị trí dành cho bạn thì khi gặp chuyện nguy hiểm, bạn cũng không quan trọng bằng bản thân anh ta.

Thích và yêu khác nhau cũng chính là ở chỗ này, bình thường nhìn như không khác nhau, nhưng một khi có liên quan tới lợi ích thì sẽ lập tức trở thành vẻ mặt dữ tợn.

Huống chi Ngôn Quyết đối với Vân Song Chỉ có lẽ ngay cả thích cũng chưa tới.

Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy Vân Song Chỉ cũng thật đáng thương.

Cô ấy đắm chìm trong thế giới tình yêu của mình, tự cho là mình vì yêu mà bỏ ra rất nhiều, rất cảm động, cuối cùng rồi sẽ nhận được trời cao hồi báo. Nhưng quay đầu lại, cô ấy cảm động, chẳng qua cũng chỉ có bản thân cô ấy mà thôi.

Vẻ mặt Ứng San cũng không thay đổi, hoàn toàn giống như đang nghe một người nói nhảm nói nhiều mà thôi, lạnh nhạt nói: "Nghe lời này của cô, cô phát hiện mình bị Ngôn Quyết đùa giỡn liền bắt đầu nhớ tới thằng Thắng sao, a, thì ra là thằng Thắng đối với cô mà nói chính là người dự phòng à? !"

Vân Song Chỉ không nghĩ tới Ứng San lại vẫn là thờ ơ không động lòng như vậy, trong lòng hơi gấp gáp, tốc độ nói cũng nhanh hơn. "Con chưa từng nghĩ như vậy. Bạch phu nhân, tại sao người lại xuyên tạc ý tứ trong lời của con vậy chứ? Nếu như con thật sự không quan tâm anh ấy như vậy thì lúc trước cũng sẽ không giấu giếm Ngôn Quyết chuyện về một tầng bối cảnh khác của nhà hai bác rồi."

Ah? Cái gì mà một tầng bối cảnh khác?

Nhà họ Bạch trừ Cục Quốc An ra, còn có thế lực khác sao? Quý Nghiên khó hiểu nhìn vân Song Chỉ.

Y Mạt Thuần nói: "Chuyện này cô cũng không thấy ngại mà lấy ra nói sao? Nếu như không phải cô ngậm kín miệng thì cô cho rằng cô có thể sống sót mà đi ra khỏi Cục Quốc An sao?"

Bọn họ là ai? Nếu như không xác định 100% Vân Song Chỉ sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài thì Bạch Thắng sẽ thả cô ta rời đi sao? Cô ta cũng quá khinh thường trí thông minh của Bạch thiếu gia rồi.

"Con biết, gia đình bác muốn giết con là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc trước nếu như chỉ cần con truyền chuyện này ra ngoài một lần thôi thì dù cho gia đình bác có giết chết con rồi, cũng không thể thay đổi được sự thực. Trong nhà lãnh đạo tối cao của Cục Quốc An có hai sát thủ quốc tế, chỉ cần một tin tức này lòi ra, liền đủ để đưa tới những sóng to gió lớn, con có thể nói, nhưng con lại không có. Bởi vì con biết nếu như nói rồi thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ tới anh Thắng, con không thể hại anh ấy." Vân Song Chỉ hết sức giải thích.

"Đủ rồi." Ứng San lạnh lùng hô một tiếng, một bộ nét mặt không muốn bàn tiếp nữa. "Cô đừng làm tôi buồn nôn, cũng đừng ô nhục con tôi. Thấy nó coi trọng cô, cô lại liền thật sự cho là nó yêu cô sao? Lúc đó nó chỉ vừa tới tuổi mới lớn, vừa mới ra ngoài xã hội, đối với tình yêu nó hiểu được bao nhiêu? Cô cũng chỉ là cứu nó một lần, vừa vặn nó sinh ra thiện cảm với cô mà thôi. Như vậy cũng xem là tình yêu sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi! Nó đã từng vì cô làm bao nhiêu chuyện? Lại từng cam kết cái gì với cô? Nó có từng vì cô mà hao hết tâm tư sao? Không có. Nhưng nó lại vì Quý Nghiên mà làm hết những điều ấy, cô còn không biết sự khác biệt ở đâu sao?"

Sắc mặt Vân Song Chỉ trắng xám, anh ấy đã vì Quý Nghiên mà làm cái gì? Anh ấy thật sự không yêu cô sao? Chỉ là bởi vì thiện cảm thời niên thiếu mà mới ở bên cô?

Không phải vậy, không phải vậy, Ứng San đang gạt cô. . . . . .

Bà ấy chỉ là không muốn mình có cơ hội đến gần anh Thắng thôi, bà ấy muốn cho cô biết khó mà lui. Lời bà ấy nói không phải là thật!

Anh Thắng là yêu cô, rất yêu, rất yêu. . . . . .

Quý Nghiên nhìn dáng vẻ mất hồn của Vân Song Chỉ, trong lòng có chút cảm thán, cô ta thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, lại giống như bị đả kích rất lớn, không thể không nói, mẹ của Bạch thiếu gia công kích người khác thật sự rất ác liệt

Một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại.

Trước kia cô cảm thấy Ứng San dễ gần chắc chắn là vì còn chưa đủ hiểu rõ bà ấy, đối với người của mình Ứng San có lẽ dễ gần, nhưng đối với người khác thì bà và hai chữ này liền hoàn toàn không chút dính dáng đến nhau.

Y Mạt Thuần thấy Quý Nghiên khẽ mím môi, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, đưa tay bấu cô một cái.

Quý Nghiên bị đau, theo phản xạ nhìn lại dì ấy.

Y Mạt Thuần sử dụng ánh mắt ra hiệu với cô, đối với tình địch phải không được nương tay, quả quyết tiêu diệt, không được mềm lòng.

Quý Nghiên rất vô tội nhìn dì ấy, giống như muốn dùng ánh mắt để nói, chẳng lẽ dì nhìn con giống đức mẹ Maria lắm sao?

Dì ấy nhìn ở đâu mà thấy cô là đang thông cảm cho Vân Song Chỉ chứ?

Y Mạt Thuần: không phải con giống đức mẹ Maria, mà con chính là đức mẹ Maria.

Quý Nghiên: cảm ơn dì khen ngợi, con rất hân hạnh!

Khóe miệng Y Mạt Thuần giật giật, con bé này càng lúc càng giống con sói phúc hắc tiểu Thắng Thắng kia rồi. Hai đứa nó quả nhiên là trời sinh một đôi.

Đều là lời độc miệng lại tự luyến.

Mẹ nó!

"Con bé chết tiệt kia, có sức chiến đấu cỡ này rồi sao không cầm đi đối phó tình địch đi, lại đi xài hết vào dì, đồ đầu đất!" Y Mạt Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Quý Nghiên.

Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Khí thế của mẹ chồng tương lai đã đủ mạnh mẽ rồi, không cần con lại thêm góp sức, cho nên con vẫn là nên ngoan ngoãn xem cuộc vui là được."

"Phụt, đúng là rất có mắt nhìn!" Y Mạt Thuần tạm ngừng, đột nhiên nói: "Aida, dì thật sự là càng ngày càng thích con rồi nha!"

Quý Nghiên được sủng mà kinh nói: "Cám ơn, con cũng càng ngày càng thích. . . . . . cháu dì rồi."

Y Mạt Thuần: ". . . . . ."

"Chuyện cần nói cũng đã nói hết, cô có thể đi được rồi." Bên tai lại lần nữa vang lên giọng của Ứng San.

Vân Song Chỉ vẫn không từ bỏ nói: "Bạch phu nhân, bác phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho con. Mặc dù con có lỗi, nhưng trước kia con cũng đã vì Cục Quốc An mà cống hiến không ít. . . . . ."

"Cô nói xong chưa?" Ứng San cắt đứt lời cô ta. "Thắng vẫn còn đang chờ ở bệnh viện, cô nói cô yêu nó, vậy cũng sẽ không nhẫn tâm để cho nó chờ lâu đúng không?"

A, thiếu chút nữa Vân Song Chỉ đã quên mất, xét ở một vài phương diện thì cô cũng là một nhân tài hiếm có. Cô biết nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, quả thật đã từng giúp Bạch Thắng không ít.

Nhưng Ứng San đã không có kiên nhẫn nói với cô ta nữa.

Nếu bàn tiếp, cũng có thể cô ta sẽ nói mình muốn vào Cục Quốc An nữa cũng nên.

"Con. . . . . ." Vân Song Chỉ á khẩu không trả lời được.

Một chiêu này của Ứng San thật tuyệt, dùng Bạch Thắng tới chận cô ta. Dù cô ta có muốn nói tiếp cũng không được, bởi vì đó không thể nghi ngờ là tự vả miệng mình.

Vân Song Chỉ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Quý Nghiên đột nhiên gọi: "Vân tiểu thư."

Vân Song Chỉ quay đầu, sắc mặt cũng không phải dễ nhìn.

Quý Nghiên khẽ mỉm cười. "Lần trước quên nói với cô, cho nên hôm nay tôi liền chính thức trả lời cô, tương lai của Tiểu Bạch là tôi, cô không có cơ hội."

Vân Song Chỉ sửng sốt một chút, bỗng chốc, trong đầu thoáng qua một đoạn kí ức ngắn.

"Đó cũng là chuyện đã qua." Trước cửa nhà hàng Hoàng Gia, ngựa xe như nước, đối mặt với sự cố ý khiêu khích của cô ta, cô đã nói như vậy.

Sau đó cô ta chậm rãi nâng khóe môi lên, tự tin nói: "Không, còn có tương lai."

. . . . . .

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Y Mạt Thuần không để ý hình tượng nằm ở trên bàn cười to, cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra. "Chị thấy nét mặt vừa rồi của Vân Song Chỉ chứ? Làm em cười chết rồi. Ha ha. . . . . . Hôm nay quá đáng giá rồi, trở về em phải kể việc này cho Duẫn Kỳ nghe, để cho cô ấy cũng vui vẻ chung."

Ứng San nói: "Được rồi, chỉ có em là sợ thiên hạ không loạn thôi."

"Ứng San, cái gì mà chỉ sợ thiên hạ không loạn chứ? Rõ ràng là có tốt chuyện mọi người cùng nhau chia sẻ thôi mà! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Một mình vui không bằng mọi người cùng vui, chị xem em dâng hiến tấm lòng nhiều chưa này!" Y Mạt Thuần cười đến giống như đóa hoa, rực rỡ tỏa sáng.

Quý Nghiên giựt giựt khóe miệng, dì ấy thật đúng là có thể kéo rắc rối mà.

Khi bọn họ trở về bệnh viện thì thấy Bạch Thắng đang ôm máy vi tính chơi game, nghe được tiếng cửa mở, anh nghiêng đầu nhìn tới. Ba người phụ nữ cùng nhau đi vào, Bạch Thắng nhíu mày. "Ba người đi đâu vậy?"

"Uống cà phê." Ứng San bình tĩnh trả lời.

Bạch Thắng: "Vào lúc này sao?"

Bây giờ đúng lúc giữa trưa, hơn nữa còn là ngay lúc anh phải xuất viện.

"Ừ." Ứng San nhàn nhạt nói: "Nhưng tiếc là không uống ngon bằng Luyến Y pha."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Thật ra thì mẹ của Bạch thiếu gia mới đúng là thâm tàng bất lộ, bản lĩnh mở to mắt nói dối thật là lợi hại!

Cô dám cá lúc còn trẻ Ứng San và Y Mạt Thuần tuyệt đối là một đôi vô cùng bất tỉnh chuyện chủ.

Làm xong thủ tục xuất viện, bọn họ về nhà.

Bệnh bao tử vốn là bệnh cũ, tái phát xong thì lại không có gì như bình thường, hơn nữa hai ngày nay nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt Bạch Thắng cũng không kém, vẻ mặt hồng hào.

Quý Nghiên cũng yên tâm không ít.

Trong phòng, Bạch Thắng đứng ở bên cạnh bàn, nhìn thứ đặt trong cái rương nhỏ đó một chút, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

Quý Nghiên vừa vặn rửa mặt xong đi ra ngoài, liếc nhìn nói: "Chắc là sách đó."

"Em mua?"

"Vâng." Quý Nghiên lên tiếng.

Hôm qua cô có đặt mua mấy quyển sách dạy nấu ăn dinh dưỡng ở trên mạng, còn có một ít sách về việc chăm sóc dạ dày, không nghĩ tới đã gửi đến nhanh như vậy.

Hai người cầm máy vi tính của mình ngồi ở trên giường.

Một chơi game, một nhàm chán lướt web.

Im lặng một hồi.

Đột nhiên Quý Nghiên quay đầu sang chỗ anh hỏi: "Tiểu Bạch, trong cục của các anh có thiếu người không?"

Động tác gõ bàn phím của Bạch Thắng dừng lại, ngước mắt nhìn cô. "Sao lại hỏi như vậy?"

"He he, anh cảm thấy em thế nào?" Cô cười híp mắt nói.

Bạch Thắng nhướng mày. "Em là nói về phương diện nào?"

"Tiêu chuẩn vào Cục Quốc An đó." Quý Nghiên rất nghi ngờ anh đã biết rồi mà cố hỏi, nhưng vẫn trả lời.

Ngón tay Bạch Thắng lướt thật nhanh trên bàn phím, không bao lâu sau liền để máy vi tính qua một bên, đối mặt với Quý Nghiên nói: "Em muốn vào Cục Quốc An sao?"

Quý Nghiên gật đầu. "Ừm."

"Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?"

Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Cũng không phải đột nhiên, em đã sớm muốn vào rồi, chỉ là gần đây mới quyết định mà thôi. Anh xem, ở Cục Quốc An chúng ta có cơ hội gặp mặt càng nhiều hơn, em cũng có thể chăm sóc cho anh, còn có thể làm việc với nhau, em cũng có thể giúp được anh, thật tốt. Như vậy cũng sẽ không cần suy đoán anh đang làm gì lúc không nhìn thấy anh, đến giờ ăn cũng không cần lo lắng anh ăn cơm có thật ngon hay không, nhất là lúc anh làm nhiệm vụ, em liền có thể cùng anh sóng vai, cũng có thể tự mình đảm đương một phía."

Quý Nghiên liệt kê ra những chỗ tốt nếu cô được vào Cục Quốc An, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn Bạch Thắng, giống như là đang nói..., xem đi, xem đi, em chu đáo như vậy, anh còn có gì mà do dự nữa chứ?

Bạch Thắng vốn là hơi kinh ngạc, nhưng lại chợt bị cái bộ dạng này của cô làm cho tức cười. Anh cong môi lên, giọng thanh nhã chậm rãi nói: "Tiêu chuẩn xét tuyển của Cục Quốc An rất cao."

"Vậy em là người thân của lãnh đạo có thể thoải mái vào thẳng hay không?" Quý Nghiên lập tức hỏi.

Bạch Thắng bình tĩnh nói: "Người thân của lãnh đạo càng nên lấy mình làm gương."

Có cần phải sĩ diện như vậy hay không?

Quý Nghiên chua xót nghĩ, lúc đầu Vân Song Chỉ cũng có cần "Lấy mình làm gương " đâu chứ.

"Vậy nếu như em tự dựa vào bản lĩnh của mình để vào thì sao?" Quý cô nương rất khí phách nói.

Bạch Thắng: "Hưm--, với cái bề ngoài này thì có chút khó khăn."

Trong mắt anh ẩn dấu ý cười, khuôn mặt của anh mềm mại trắng muốt như ngọc, hai người cách nhau rất gần, Quý Nghiên nhịn không được lại đi giày xéo "Mặt trắng nhỏ" của anh. "Tạm thời anh còn chưa nhìn ra, nhưng nếu một ngày nào đó em thật sự dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào, thì anh sẽ làm thế nào đây?"

"Vậy anh có cần mong đợi một chút không?"

"Dĩ nhiên, nhất định sẽ để cho anh kinh ngạc rớt mắt kính."

Bạch Thắng cười. "Anh cứ tưởng là em rất thích chụp ảnh."

"Đúng là rất thích. Nhưng cái này cũng không xung đột, em thích chụp ảnh, nhưng lại thích ở bên cạnh anh hơn, so sánh với nhau, chắc chắn phải chọn cái thích hơn." Quý Nghiên nhìn anh, đương nhiên nói.

Hơn nữa cô cũng muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ anh, chuyện gì cũng có thể cùng nhau đối mặt rồi.

Cảm giác như thế, thật tuyệt.

Trong lúc vô tình Bạch Thắng lại nghe được Quý Nghiên thổ lộ, tâm trạng hết sức vui vẻ. Nếu như cô thật sự muốn vào Cục Quốc An thì Bạch Thắng không có phản đối, anh chỉ là không nghĩ đến Quý Nghiên lại có suy nghĩ này. Trong ấn tượng của anh, cô hẳn là phải thích loại cuộc sống đơn giản, sinh hoạt bình thường đó hơn mới đúng. Có công việc ổn định, có chồng, có con, cả gia đình hạnh hạnh phúc phúc ở cùng nhau đến hết đời. Thỉnh thoảng sẽ xách máy ảnh đi ra ngoài du lịch, đây chính là cuộc sống mà cô muốn.

Nhưng không ngờ cô lại đưa ra đề nghị vào Cục Quốc An. Nền móng cơ thể của cô đạt mức tốt, năng lực học tập rất mạnh, nhận thức cũng cao. Đúng là một hạt giống tốt, anh dạy cô bắn súng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cô đã có thể bắn 90% trúng bia rồi.

"Đúng rồi." Quý Nghiên nói: "Hôm nay trong lúc vô tình em có nghe nói nhà các anh còn có tầng bối cảnh khác sao? Trừ Cục Quốc An ra."

Trước đó cô đã rất tò mò với cái này rồi, chỉ là không tiện hỏi Ứng San và Y Mạt Thuần mà thôi.

Cho nên vẫn luôn nghĩ chờ trở lại hỏi thử Bạch Thắng, thiếu chút nữa đã quên mất.

Bạch Thắng hình như không có quá nhiều bất ngờ, lại nâng máy vi tính của anh lên, không chút để ý nói: "Y Hàm là lãnh đạo tối cao của Liên Hợp Hội."

Liên Hợp Hội?

Trong đầu Quý Nghiên nhanh chóng tạo thành một hệ thống tìm tòi, đó là tổ chức khủng bố nhất toàn cầu sao?

OH MY¬ GOD!

Trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc, kể từ khi quen biết Bạch Thắng đến nay, trái tim nhỏ của Quý Nghiên thỉnh thoảng đều phải chịu kinh sợ như vậy một hai lần.

Cô yếu ớt hỏi: "Vậy những người khác chẳng phải là. . . . . . ?"

Bạch Thắng rũ mắt, bình tĩnh nói: "Bạch Tinh và Tịch Nhược là sát thủ xếp hạng đầu trên bảng quốc tế, đời trước là mẹ anh. Đời trước dì là lãnh đạo tối cao của Hội Liên Hợp. Nếu tính cả Phù Tô thì là tội phạm hàng đầu trong lệnh truy nã quốc tế, trong mười người xếp hạng đầu thì có bốn người xuất thân từ Liên Hợp Hội."

"Nhà họ Y là lập nghiệp từ xã hội đen sao?" Quý Nghiên nghi ngờ hỏi.

Bạch Thắng: "Có thể nói là như vậy."

Không trách được Vân Song Chỉ nói trong nhà lãnh đạo cao nhất của Cục Quốc An có hai vị sát thủ quốc tế. Thật là khó có thể tưởng tượng, trong đầu cô dần hiện ra khuôn mặt của Ứng San và Bạch Tinh, rốt cuộc có thể hiểu được tại sao tác phong của hai người ấy lại mạnh mẽ như vậy rồi!

Quý Nghiên đổi một tư thế thoải mái, đột nhiên cảm thấy mình giống như bị rơi đến một chiều không gian khác, bên cạnh đều là người sâu không lường được, thế nào cũng không nghĩ đến, nhà họ Y trừ Thánh Y ra, sau lưng còn có hậu đài hùng hậu như vậy!

Hơn nữa Bạch Tinh nhìn qua còn nhỏ hơn cô mà cũng đã là sát thủ hàng đầu quốc tế, cái này cần có tài nghệ bao nhiêu biến thái mới có thể làm được đây? Chỉ là tại sao cô ấy không vào Cục Quốc An mà ngược lại vào Liên Hợp Hội chứ? Tính chất của Cục Quốc An và Hội Liên Hợp hoàn toàn trái ngược, nhị tiểu thư thật là không làm theo lẽ thường.

Còn có Y Tịch Nhược, không phải cô ấy là minh tinh sao? Quý Nghiên từng xem phim cô ấy đóng, giống như mọi người trong nhà họ Y, đó cũng là một cô gái rất đẹp, kỹ năng diễn suất vô cùng tốt. Diễn cái gì là như cái đó, rất có sức thuyết phục, Quý Nghiên rất thích cô ấy. Nhưng cô ấy thật sự cũng là sát thủ sao?

Thế giới này thật sự là huyền ảo như vậy sao?

"Vẫn là không thể tin được, lãnh đạo của Cục Quốc An và lãnh đạo tổ chức khủng bố lại là thân thích." Quý Nghiên lắc đầu một cái, vẫn có chút tiêu hóa không nổi.

Hai người này giống với cảnh sát và tội phạm, hải quân và hải tặc, nghĩ thế nào cũng là quan hệ lửa nước khó hòa. Nhưng có một ngày đột nhiên nhìn thấy bọn họ thân thiết ở chung một chỗ đi dạo phố, ăn cơm, nói nói cười cười, cảm giác kia, là cực kỳ có tính chấn động.

"Có phải là lúc còn trẻ ba mẹ anh đã xem hợp ý nhau rồi sau đó mặc cho người nhà hai bên hết sức phản đối, nhưng vợ chồng hai người tình sâu, trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, thủy chung không xa không rời, rốt cuộc tình cảm làm động lòng trời, thuyết phục được người lớn hai nhà, hoa kết liền cành, cũng liền tự nhiên tiến tới hôn nhân có phải hay không." Quý Nghiên cô nương hết sức cẩu huyết nghĩ.

Bạch Thắng giựt giựt khóe miệng.

Quả nhiên là đã xem phim tám giờ tối quá nhiều rồi! Không ổn.

Anh chậm rãi nói: "Không phải, ông nội anh và ông nội nhà họ Y là bạn chí cốt. Khi mẹ anh còn bé trong một lần bất ngờ ông ngoại và bà ngoại qua đời, mẹ anh là lớn lên ở nhà họ Y. Cùng ba của anh được cho là thanh mai trúc mã."

Được rồi, thì ra là tình cảm của hai nhà đã sớm bắt đầu từ lúc đó sao.

Quý Nghiên nhàn rỗi mà nhàm chán, tiếp tục hỏi: "Tại sao Bạch Tinh không vào Cục Quốc An, ngược lại đến Liên Hợp Hội chứ?"

"Bởi vì Phù Tô đang ở Liên Hợp Hội."

"Ah?"

"Bọn họ là người yêu." Bạch Thắng nói.

Quý Nghiên "A" một tiếng, thì ra là Bạch Tinh đã có người yêu rồi.

Nhưng không đúng, Quý Nghiên cảm thấy có loại cảm giác là lạ, nhất thời lại không nghĩ ra được là kỳ quái ở chỗ nào? Mãi đến một hồi sau, Quý Nghiên mới đột nhiên phản ứng lại. "Không đúng, Bạch Tinh và Phù Tô, không phải là họ hàng sao sao?"

Ứng San và Y Bối Nặc là chị em họ mà không phải sao?

Bạch Thắng nói: "A, bà ngoại và mẹ của dì Mạt Thuần không phải chị em ruột, bọn họ đã qua ba đời."

"Thì ra là như vậy." Quý Nghiên sợ hết hồn.

Vừa nghĩ như thế, thật ra thì gia tộc Bạch Thắng vẫn là vô cùng khổng lồ, Quý Nghiên muốn hiểu rõ anh hơn, mau sớm hoà vào gia đình anh, nhưng xem ra còn cần phải tốn chút thời gian!

Thời gian qua đi, ngày hôm sau, Quý Nghiên nhận được một niềm vui bất ngờ.

Trong nước hiện nay đang thịnh hành một loại game mới được đưa ra thị trường, là một game online rất được công chúng yêu thích, tin tức vừa được truyền ra, liền đưa tới một hồi sôi nổi. Trò chơi này là do Dương Hàm Mặc giám sát toàn bộ quy trình để làm ra, tiêu chuẩn cực cao, anh lại là người chú trọng hoàn mỹ, chịu khổ bao lâu nay, cuối cùng cũng đã gặt được thành quả.

Tạ Tử Kỳ hết sức vui mừng, Dương Hàm Mặc mặc một bộ đồ tây màu đen được may thủ công tinh tế tham gia buổi họp báo game, đẹp trai bức người, làm cho nữ sinh ở đó một hồi thét chói tai. Quý Nghiên đã lâu không nhìn thấy anh rồi, cũng may, thần thái của anh vẫn sáng láng như cũ, trừ việc gầy đi một chút, thì nhìn qua không hề có thay đổi gì.

Nhưng làm Quý Nghiên không ngờ chính là, thế nhưng anh lại nhắc đến chuyện cô bị đưa lên báo lúc trước. Dương Hàm Mặc nói gần hai tháng nay anh đều ở trong công ty dốc lòng bận bịu chuyện game, dẫn đến không thể kịp thời chú ý đến tin tức hôm đó, cho nên bây giờ mượn cơ hội này giải thích, anh và Quý Nghiên chỉ là bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Không hề giống như trên báo đã nói, có quan hệ mập mờ, ngày đó báo chí chỉ đơn giản là vu oan.

Quý Nghiên là một cô gái tốt, anh quả thật thích cô, cũng từng theo đuổi cô, nhưng bị cô từ chối. Bây giờ cô đã có hạnh phúc của mình rồi, vì thế anh sẽ chúc phúc cho cô, hi vọng về sau giới truyền thông cũng có thể nương bút, không đi quấy rầy cô.

Vẻ mặt Dương Hàm Mặc hết sức chăm chú, có phong thái của người bề trên, lịch sự lễ độ, chỉ là trên mặt vẫn là trước sau như một không chút thay đổi, khuôn mặt kiên định, có chút lạnh lùng. Quý Nghiên nói không rung động là giả, thế nào cũng không nghĩ đến Dương Hàm Mặc lại nói ra mấy câu như vậy.

Trong trí nhớ, tham muốn giữ lấy của anh đối với cô luôn rất mạnh, luôn là hận không thể 24h canh giữ ở bên người cô, để cho trong thế giới của cô chỉ có anh. Anh đối với cô rất tốt, Quý Nghiên không thể phủ nhận, khi còn bé cô không có được nhiều ấm áp, hơi ấm cô có gần như đều là tới từ Dương Hàm Mặc. Chỉ có anh mới nhớ sinh nhật của cô, sẽ quan tâm đến tâm trạng của cô, mặc dù anh có lúc bá đạo làm cho người ta nổi điên, Quý Nghiên cũng rất là nhức đầu, nhưng trong lòng cô, Dương Hàm Mặc vẫn luôn là một người đặc biệt.

Đang suy nghĩ, chuông điện thoại di động vang lên.

Quý Nghiên không có nhìn tên người gọi tới, trực tiếp bắt máy.

"Alo?"

"Nghiên Nghiên." Bên kia nặng nề gọi một tiếng.

Giọng nói rất quen thuộc, rất quen thuộc.

Lòng Quý Nghiên chấn động, đã bao lâu rồi không nghe anh gọi điện tới? Cô còn tưởng rằng anh giống như hai năm trước, sẽ không liên lạc với cô nữa.

Trong miệng của cô, cũng thốt ra cái tên đã rất lâu rồi không nhắc tới. "Hàm Mặc."

Quý Nghiên dừng một chút, hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

Bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê Lam Điều.

Quý Nghiên là đến sớm, chỉ cần đi qua một đường cái nữa là liền đến Lam Điều. Lúc Quý Nghiên gặp đèn giao thông thì dừng bước lại, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Dương Hàm Mặc ở phía sau ô kính cửa.

Anh còn tới sớm hơn cô.

Một mình anh ngồi ở đó, chỉ thấy một bên mặt.Nghiên không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn thấy được một mặt bên cao ngạo mà thẳng tắp, tay của anh chống lên mặt bàn, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, cả người tràn ngập hơi thở ngột ngạt.

Không hiểu sao lòng của Quý Nghiên quặn đau một cái, giống như bị anh lây, tâm trạng đột nhiên cũng có mấy phần trùng xuống.

Cô không để mình suy nghĩ quá nhiều, đi qua đường cái, đẩy cửa quán cà phê đi vào.

Dương Hàm Mặc như có cảm ứng, tầm mắt chợt nhìn sang, Quý Nghiên cười với anh một tiếng, Dương Hàm Mặc bình tĩnh nhìn cô, Quý Nghiên đi tới đối diện anh ngồi xuống.

"Anh tới lâu chưa?" Quý Nghiên hỏi.

Bây giờ cách thời gian bọn họ hẹn nhau còn một phút, nhưng cà phê trước người anh lại đã uống hơn phân nửa, nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, cũng giống như đã ngồi đây thật lâu.

Dương Hàm Mặc kéo nhẹ khóe môi, nhàn nhạt nói: "Không lâu lắm."

Trong không khí ít nhiều vẫn còn có chút lúng túng.

Quý Nghiên mím môi nói: "Em có đọc báo."

Dương Hàm Mặc: "Ừ."

Xong rồi, cô sợ nhất là đối diện với tình trạng như vậy. Dương Hàm Mặc vốn rất để ý tới cô, rõ ràng lúc gọi điện thoại cũng không phải là như vậy, cho nên bây giờ Quý Nghiên cực kỳ lúng túng.

Anh còn đang tức giận sao?

Trước kia cô cũng rất sợ Dương Hàm Mặc tức giận, lúc anh nổi giận, thật sự là rất khó chịu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên cũng không biết dỗ dành người khác, cho nên cô thuờng cố gắng không chọc Dương Hàm Mặc tức giận, bởi vì không biết phải làm thế nào để xử lý.

Cũng may, mặc dù Dương Hàm Mặc nóng tính, nhưng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngược lại luôn là anh chạy tới tìm cô trước.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút thì đúng là cô rất bị động, đoán chừng cũng chỉ có Dương Hàm Mặc mới có kiên nhẫn như vậy, lần nào cũng mặc kệ khúc mắc trước kia mà tìm đến cô.

Nếu không giữa bọn họ đã sớm là quan hệ người qua đường rồi.

Quý Nghiên chủ động nói: "Chúc mừng game của anh được đưa ra thị trường, em cũng đã chơi thử rồi, rất tuyệt."

Dương Hàm Mặc mím môi, không biết có phải là Quý Nghiên nhìn lầm hay không mà hình như anh hơi nhíu mày một cái, Quý Nghiên không hiểu nghĩ, cô nói sai cái gì sao?

"Tết năm nay em có trở về Trường Sa (thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) hay không?" Dương Hàm Mặc đột nhiên hỏi.

Quý Nghiên hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, không lâu nữa là sang năm mới rồi. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trước đây cô đều là đón tết ở nhà với bọn Quý Anh Bình.

Lần này. . . . . .

Cô có lòng riêng muốn ở cùng Bạch Thắng, nhưng không trở về cũng không được, gần đây Quý Anh Bình không tìm cô, Lữ Mỹ cũng không gọi điện thoại cho cô.

Cho nên Quý Nghiên rất mâu thuẫn.

Dương Hàm Mặc ngước mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Không muốn trở về?"

Đúng là không muốn trở về, tết năm nào cô cũng trải qua trong sự ngột ngạt như vậy. Nhìn người khác hạnh phúc, mà mình thì từ đầu đến cuối đều như người ngoài cuộc. . . . . .

Rõ ràng cô cũng họ Quý.

Cô cũng là con của nhà họ Quý mà.

Quý Nghiên cụp mắt xuống, tâm trạng lần nữa trùng xuống, giọng nói cũng mang theo nặng nề. "Mẹ vẫn chưa gọi điện thoại cho em, nhưng em vẫn sẽ phải trở về."

Tết đối với người trong nước mà nói dù sao cũng là ngày lễ vô cùng quan trọng, theo lý là phải trải qua cùng người nhà, cả nhà đoàn viên. Cho nên dù cô có không muốn thế nào đi nữa thì bây giờ cô vẫn là người của nhà họ Quý.

Chỉ là đến lúc đó có thể Mạnh Thiếu Tuyền cũng sẽ đến chúc tết, sẽ lại phải ở chung dưới một mái nhà, ứng phó với Quý Nhu thỉnh thoảng bới móc, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chỉ là suy nghĩ một chút thôi mà ngay cả một chút mong muốn trở về Quý Nghiên cũng không có.

Dương Hàm Mặc nhẹ nhàng gõ bàn, trầm giọng nói: "Lần này anh không trở về."

"Tại sao?" Quý Nghiên hỏi theo bản năng.

Trở về nhà họ Dương cũng là trở về Trường Sa mừng năm mới, hai nhà cùng ở trong một khu biệt thự, cô còn nhớ rõ, ngày ấy, Dương Hàm Mặc sẽ dẫn cô đi chơi rất nhiều nơi.

Dẫn cô đi ăn các loại thức ăn ngon.

Nhìn ngắm xã hội muôn màu.

Cũng đi chơi nát cả thành phố Trường Sa.

Mặc dù chơi đến rất khuya trở về, cũng luôn không tránh được Quý Anh Bình la rầy một trận, Quý Nhu cũng hầu như là đứng lì ở cửa phòng cô gây phiền hà, ghen ghét cô không được đi ra ngoài một mình với Dương Hàm Mặc, bắt cô phải làm cho Dương Hàm Mặc lạnh nhạt với mình. Nhưng tâm trạng của Quý Nghiên cũng không có vì vậy mà bị phá hư.

Ban đêm nghe các nơi truyền tới tiếng pháo và tiếng chúc mừng năm mới, tâm trạng của cô vẫn là vui thích.

Những chuyện quá khứ cứ lần lượt ùa tới, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Trừ hai năm Dương Hàm Mặc ra nước ngoài ra thì chưa từng thiếu vắng "hành trình năm mới" của bọn họ.

Dương Hàm Mặc thầm nghĩ, tết năm nay, em đã không cần anh nữa rồi.

"Hiện nay chính là lúc phát triển quan trọng của công ty, sẽ có rất nhiều việc bận rộn, cho nên năm nay cả công ty bọn anh đều không đón tết." Anh nói như vậy.

Không biết vì sao, Quý Nghiên cảm giác lần trở về này Dương Hàm Mặc đã thay đổi rất nhiều.

Lúc ở trên buổi họp báo cũng vậy, nói chuyện hay làm việc, đều làm cho người ta cảm thấy thành thục hơn rất nhiều. Là bởi vì bây giờ anh đang tiếp quản công ty sao? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trên vai có trách nhiệm cho nên biết thu lại tính tùy hứng?

Dương Hàm Mặc nói: "Chỉ có thể chúc em trước một tiếng là sinh nhật vui vẻ thôi."

Trong lòng Quý Nghiên hơi ấm áp, mỉm cười nói, "Như vậy em vẫn có thể nhận được quà sao?"

"Dĩ nhiên." Dương Hàm Mặc.

Im lặng.

Quý Nghiên nhìn Dương Hàm Mặc một chút, thật ra thì bộ dạng này của anh làm Quý Nghiên có chút không quen. Trong lòng không phải là không có nghi ngờ, chỉ là không cần thiết đi hỏi.

Xem bộ dạng này của Dương Hàm Mặc thì anh đã quyết định bỏ quá khứ lại sau lưng để bắt đầu tương lai mới, mặc dù Quý Nghiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với anh mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. Dương Hàm Mặc đáng giá có được một cô gái thích hợp với anh, để cho anh yêu cô ấy thật sâu. Mà không phải phí thời gian vào một đoạn tình cảm vô vọng.

Nhớ lại từ trước tới giờ, Dương Hàm Mặc đối với cô thật ra thì vẫn rất là khoan dung. Bình thường hai người dù giận dỗi thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không thật sự giận cô. Cho dù có lúc Quý Nghiên dẫm lên bãi mìn của anh thì sau đó anh cũng sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra. Ban đầu lúc cô và Mạnh Thiếu Tuyền ở bên nhau thì Dương Hàm Mặc cũng có tìm cô quậy một trận, lần đó Quý Nghiên nói rất ác, gần như là từng câu chọc thẳng vào lòng anh, tổn thương anh rất sâu.

Trong cơn tức giận Dương Hàm Mặc trực tiếp cuốn gói đi sang Mĩ. Hai năm cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Quý Nghiên, cho đến sau này trong lúc vô tình gặp lại, Quý Nghiên mới nhìn ra, anh là đau lòng, đối với cô cũng tức cũng buồn, nhưng mà vẫn không đành lòng lạnh nhạt với cô nửa phần. Vì vậy vẫn là đối xử với cô giống như trước kia.

Anh ôm một tia hi vọng cuối cùng trở lại tìm cô, nhưng cô lại làm cho anh thất vọng.

Tạm biệt Dương Hàm Mặc, Quý Nghiên theo thói quen đi trên đường, đi rất chậm rất chậm. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hôm nay không có mang tai nghe nên không nghe nhạc được. Cô chỉ có thể mất hồn đếm bước chân, một bước, hai bước. . . . . .

Đột nhiên, một chiếc xe chạy sát qua người.

Bấm kèn tin tin vang dội.

Quý Nghiên nghiêng đầu nhìn. . . . . .

"Đi đâu vậy?" Gương mặt rất lẳng lơ mê hoặc, khóe môi treo nụ cười như có như không.

Gương mặt này, rất khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Rất dễ dàng liền hút người ta vào trong đó, không trách được Vân Song Chỉ lại si mê anh ta.

Anh ta quả thật là có tư cách mê hoặc người khác.

Chỉ tiếc, đối với Quý Nghiên mà nói, lại thật là càng nhìn càng ghét.

Cô không có đè nén sự không vui trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu thờ ơ nói: "Không liên quan gì tới anh."

Ngôn Quyết làm như bi thương nói: "Em ghét tôi đến vậy sao?"

Quý Nghiên không ngừng đi về phía trước, tốc độ cũng vô thức tăng nhanh.

Cô không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng giọng của anh ta lại cứ quanh quẩn ở bên tai, như đồng điệu với bước đi dưới chân của cô vậy, một giây cũng không ngừng.

Quý Nghiên cau mày nhìn anh. "Chẳng lẽ anh cảm thấy anh rất được người khác yêu thích sao? Sao tôi lại không thể ghét anh chứ?"

Cô nhớ tới Vân Song Chỉ nói cô ấy là được Ngôn Quyết nuôi lớn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên thầm nghĩ, không trách được tính tình của hai người lại giống nhau như vậy! Đều là vừa ảo tưởng vừa tự luyến!

Cho là người trên toàn thế giới đều phải yêu thích bọn họ như vậy.

Ngôn Quyết nắm tay lái, nhìn Quý Nghiên. "Cũng bởi vì lần trước tôi hôn em sao?"

Giọng điệu của anh ta như lên án cô quá hẹp hòi.

Quý Nghiên hít sâu, gật đầu nói: "Không sai, anh có ý kiến gì sao?"

Đừng nói hôn, bị anh ta chạm vào thôi cũng đã cảm thấy lông tơ dựng đứng rồi.

Dù là gương mặt đẹp mắt như vậy.

"Tôi nghĩ đó chẳng qua chỉ là lễ tiết mà thôi!" Ngôn Quyết rất có kiên nhẫn giải thích.

Bọn họ đi nhanh đến ngã tư đường, ở đây rất đông đúc, người đi đường kỳ quái nhìn hai người- một lái xe một đi bộ.

Có xe xịn thì leo vô ngồi đi, còn đi bộ làm gì? Diễn kịch sao? Đệt!

Còn ở đó làm trò lãng mạn cái gì chứ?

Ở trên là tiếng lòng của người đi đường.

Quý Nghiên không có tâm trạng dây dưa với anh ta nữa, đi tới bên lề đường chuẩn bị bắt taxi, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ngôn Quyết đoán được ý định của cô, chợt tắt máy, xe dừng ở ven đường, anh ta mở cửa xuống xe.

Quý Nghiên giật mình, lấy kinh nghiệm lần trước của cô, nếu như anh ta chơi cứng thì cô chắc chắn không phải là đối thủ.

Tuyệt đối chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Quý Nghiên bước nhanh hơn, sau lưng truyền đến giọng của Ngôn Quyết. "Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi."

"Không cần."

"Em đang sợ cái gì thế?"

Phép khích tướng cũng đem ra xài sao? Quý Nghiên không quay đầu lại. "Dáng dấp của anh quá dọa người."

Cô không thấy được, ngay lúc cô vừa dứt lời thì sắc mặt Ngôn Quyết tối sầm lại, bước chân đuổi theo của anh ta cũng chậm đi.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh ta lại khôi phục như thường, tà mị cong khóe môi, trong mắt gợi lên tia hứng thú. Trong những cô gái mà anh đã từng gặp thì có người nào mà không bị khuôn mặt của anh mê hoặc, người nào mà không kịp chờ đợi tắm rửa sạch sẽ để dâng tới cửa. Đây là lần đầu tiên, có người nói dáng dấp của anh dọa người. Haha, gan thật. . . . . .

Anh đã gặp qua vô số người, đương nhiên nhìn ra được, Quý Nghiên là thật sự ghét anh.

Cô càng như vậy, lại càng tăng lên dục vọng chinh phục của anh, nhất là người phụ nữ của Bạch Thắng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Không thể không nói, lần này ánh mắt của cậu ta quả thật rất đặc biệt, lần đầu tiên Ngôn Quyết nhìn thấy cô gái như vậy, bất giác ảo tưởng dáng vẻ sung sướng của cô khi — ở dưới người anh, nhất định rất mê người.

Nếu Quý Nghiên biết được ý nghĩ trong lòng anh ta lúc này thì cô tuyệt đối sẽ không chút do dự liệt anh ta vào vị trí đầu danh sách đen.

Suốt đời không phải tẩy trắng.

Ngôn Quyết đuổi theo, đưa tay sắp bắt được Quý Nghiên, bỗng chốc, tay ở giữa không trung bị một bàn tay khác chặn lại.

"Cậu là ai?"

Giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong lòng Quý Nghiên vui vẻ, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Hàm Mặc đang nghiêm mặt bắt lấy cổ tay Ngôn Quyết, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

"Hàm Mặc." Quý Nghiên đi tới phía sau anh, há mồm thật to thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa đi gấp, hô hấp cũng có hơi dồn dập.

Dương Hàm Mặc nhìn nhìn cô, lại nhìn Ngôn Quyết một chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người Quý Nghiên. "Em có quen người này không? Có phải là cậu ta đang quấy rầy em không?"

Sắc mặt Ngôn Quyết không thay đổi.

Ánh mắt hơi thâm thúy nhìn bọn họ, nụ cười trên khóe miệng hình như sâu hơn. "Xem ra Quý tiểu thư rất được chào đón."

Quý Nghiên mặc kệ hắn, nói với Dương Hàm Mặc: "Chỉ là một kẻ đáng ghét thôi, anh ta muốn làm cho em lên xe của anh ta."

Quả nhiên, sắc mặt Dương Hàm Mặc nhất thời trầm xuống.

Ngôn Quyết cười lạnh một tiếng.

Ngay trước khi Dương Hàm Mặc có hành động khác thì cổ tay anh ta xoay một cái liền nhẹ nhàng tránh thoát kiềm chế của Dương Hàm Mặc.

"Chỉ là đùa giỡn mà thôi, Quý tiểu thư không cần để ý." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Anh ta nở một nụ cười, nhìn địch ý dưới đáy mắt Dương Hàm Mặc, không biến sắc nói: "Em đã có bạn ở đây, tôi liền không quấy rầy, sau này hẹn gặp lại."

Nói xong liền thật sự xoay người rời đi.

Dù sao về sau thời gian còn nhiều, anh có nhiều thời gian, sẽ từ từ chơi với bọn họ.

Quý Nghiên nhìn bóng lưng của anh ta, cau mày thật chặt, không biết đến cuối cùng Ngôn Quyết là muốn làm gì?

Dương Hàm Mặc theo tầm mắt của cô nhìn lại, nói: "Tên đó là ai?"

"Em cũng không quen, có gặp một lần trong bữa tiệc, sau đó cứ quấn lấy em như vậy." Quý Nghiên hời hợt nói, cũng không muốn nói tới anh ta nhiều.

Dương Hàm Mặc cũng không miễn cưỡng cô, bây giờ anh đã học được cách không tham dự vào chuyện của cô. Cô không muốn nói, anh liền không hỏi nữa. Quý Nghiên là một người biết chừng mực, hơn nữa, bên cạnh cô còn có một người tên Bạch Thắng nữa mà.

Đây đã sớm không phải là chuyện anh có thể quản lý được nữa rồi.

"Lên xe thôi." Dương Hàm Mặc xoay người đi tới bên cạnh xe thể thao, ở đây cũng không thể dừng xe quá lâu.

Nếu không phải anh đột nhiên nhận được điện thoại phải về công ty một chuyến thì cũng sẽ không quay đầu xe chạy ngược về, vừa lúc lại thấy cô.

Quý Nghiên không từ chối, mở cửa chỗ ngồi kế bên ra ngồi lên, nịt chặt dây an toàn.

Xe chậm rãi khởi động, Quý Nghiên quay đầu nói: "Vừa rồi cám ơn anh."

Dương Hàm Mặc mím môi, im lặng.

Quý Nghiên nhất thời cũng không biết lại nói gì.

Vừa mới chào tạm biệt xong, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp nhau.

Quý Nghiên nhìn phong cảnh nhanh chóng xoẹt qua ngoài cửa sổ, lúc ở trong quán cà phê vẫn có những người khách khác mà cô còn cảm thấy lúng túng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Huống chi bây giờ chỉ còn lại không gian hai người, Quý Nghiên liền càng thêm cảm thấy kỳ quái.

Phù.

Cô phồng má, thở ra một hơi, tóc mái trên trán cũng bị thổi lên.

"Quý Nghiên." Đột nhiên, anh gọi cô.

Quý Nghiên theo phản xạ quay đầu lại.

Ánh mắt nhìn chằm chằm anh, giống như đang hỏi, sao thế?

Dương Hàm Mặc thoáng quay đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây là một cơ hội cuối cùng anh cho em, nếu như, lần này em vẫn không hạnh phúc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Như vậy, lần sau, em nhất định phải nhìn về phía anh, được không?"

Quý Nghiên ngẩn người, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh, một hồi lâu mới hiểu được.

Chợt cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Cô giống như là bị thứ gì dẫn dắt, không tự chủ được nói: "Được."

Khóe môi của Dương Hàm Mặc nhẹ nhàng cong lên.

Có những lời này của em là đủ rồi, Nghiên Nghiên, mặc dù rất hi vọng em có thể nhìn về phía anh, nhưng nếu là như vậy thì em sẽ lại càng đau lòng hơn nữa. Nếu như phải dùng nỗi khổ sở của em mới có thể đổi được em ngoái đầu nhìn lại và cười với anh một tiếng thì anh tình nguyện chúc cho em sẽ mãi luôn được hạnh phúc. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.