Thuyền chậm rãi đỗ vào bờ.
Người liên tiếp lần lượt không ngừng lên bờ, đi về phía trên đảo.
Hòn đảo này không lớn, giống như rừng mưa nhiệt đới rừng cây tầng tầng lớp lớp, bị mặt trời xích đạo tỏa ra từng trận chán nản. Ngoại trừ người bên ngoài, lên bờ còn có nhiều con chó lớn ngang ngược, gầm rú rất nhanh xông vào trong rừng cây.
Sau đó mọi người đi theo.
Chỉ chốc lát đã tiến vào rừng cây.
Chỉ thấy bóng người trùng trùng điệp điệp không ngừng ở trong rừng qua lại, chỉ chốc lát sau, trước mắt xuất hiện ra một nhà máy chế tạo, những con chó lớn dừng lại ở trước nhà máy chế tạo.
Ở trong rừng cây như vậy, ngườirất dễ dàng bị lạc phương hướng, nếu không có chó dẫn đường, bọn họ cũng sẽ không ở trong thời gian ngắn như vậy đã tìm tới chỗ này.
Nhà máy chế tạo làm cho người ta cảm giác rất hoang vắng, từ bên ngoài nhìn thì là một tòa nhà kiến trúc lạnh lùng, diện tích cũng không lớn, im lặng, không còn sức sống. Mọi người đã sớm cảnh giáccầm khẩu súng để ở trướcngười, nhiều năm kinh nghiệmnghề nghiệp, càng yên lặng, thì càng quỷ dị.
Không ai dám buông lỏng.
Trong không khí truyền đến một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt, tất cả mọi người thần kinh căng thẳng. Nhưng trong giây lát, yên tĩnh đã bị phá vỡ, liên tiếp có tiếng bước chân, Bạch Thắng đi ở phía trước dẫn đầu đội ngũ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Từ trong nhà máy chế tạo lập tức xông ra rất nhiều người, bắn súng thăm dò điên cuồng phóng về phía bọn họ, đạn bắn như nước chảy ở trong không khí xuyên qua, tiếng súng nổi lên bốn phía. Người của Bạch Thắng trong nháy mắt làm ra phản ứng, vừa nhanh chóng né tránh đạn, vừabắn trả.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
"Thủ lĩnh, anh đi trước."
Bạch Thắng được Phong và Vũ yểm trợ, thuận lợi đến gần nhà máy chế tạo. Bây giờ anh càng thêm xác định, Ngôn Quyết hiện đang ở bên trong này, quả nhiên là hắn mang Quý Nghiên đi.
Bốn phía của anhđạn bay tán loạn, hai phe khai chiến, liều mạng bắn trả, càng thêm chân thực, trong lúc nhất thời bên trong cũng sẽ không kết thúc.
Phong và Vũ ở lại bên ngoài.
Bạch Thắng đi vào nhà máy chế tạo, bên trong chỉ có mấy người ít ỏi, đều bị anh nổ súng bắn chết. Không khí yên tĩnh nhất thời với tiếng động ồn ào lớn bên ngoài nhà máy tạo thành đối lập rõ rệt, Bạch Thắng hô: "Tao biết mày ở bên trong, ra ngoài."
Hình dạng nhà máy chế tạo là lộ thiên, chỉ có bốn tầng. Bạch Thắng vừa dứt lời, trên lầu truyền đến động tĩnh rất nhỏ, anhtheotiếng động nhìn, một người đứng ở bên cạnh lan can lầu hai, taydựa lan can, đang mỉm cười nhìn anh.
"Bảo bối, đã lâu không gặp." Giọng nói tà tứ lại ngả ngớn kia, không phải Ngôn Quyết thì là ai.
Đứng bên cạnh hắn còn có Vân Song Chỉ.
Bạch Thắng giơ súng nhắm ngay Ngôn Quyết, không thay đổi vẻ mặt hỏi: "Nghiên Nghiên đâu?"
"Cô ấy rất tốt, chỉ là mệt muốn chết rồi... Mày cũng biết, nhu cầu của tao đối với phụ nữ khá lớn, nhưng không ngờ cô ấy không chịu nổi. Chỉ có điều nói thật, Bạch Thắng, tao rất ghen tị với mày, thân thể tuyệt mĩ như thế mày cư nhiên nếm đầu tiên..." Giọng Ngôn Quyết kéo dài, cố ý nói lời ái muội, còn cố ý không nói hết: "Tao muốn như thế nào cũng không đủ..."
Tay Bạch Thắng cầm chuôi súng không khỏi siết chặt, trên tay nổi lên gân xanh, anh mạnh mẽ áp chế hoảng sợ ở trong lòng trào lên, làm cho mình giữ bình tĩnh.
Lời của Ngôn Quyết hoàn toàn là vì muốn kích thích anh, cũng không phải lần đầu tiên, không nên tin tưởng. Hơn nữa coi như hắn làm vậy với Quý Nghiên, cũng không thể thay đổi được gì, anh yêu Quý Nghiên, sẽ thật lòng tiếp nhận tất cả của cô.
Cho dù cô thất thân dưới tình huống như vậy, anh vẫn trước sau như một.
Nhưng anh sợ Quý Nghiên sẽ nghĩ quẩn trong lòng, lấy tính cách của cô, nhất định sẽ lại rời khỏi anh, cô sẽ ôm đồm tất cả trách nhiệm đến trên người mình, sau đó một mình gánh vác tất cả đau khổ.
"Không tồi, mày cư nhiên có thể thờ ơ. Hay là Quý Nghiên đối với mày mà nói, cũng chỉ là phụ nữ mà thôi?"
Ngôn Quyết trào phúng nói.
Bạch Thắng đương nhiên không để cho hắn nhìn thấy tâm tư của bản thân, anhảm đạm nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi: "Mày làm cái gì với cô ấy?"
"Mày nói tao còn có thể làm cái gì?" "Tao ngược lại rất bội phục mày, hễ tao bắt cô ấy một lần, mày có thể tìm thấy cô ấy một lần, hơn nữa tốc độ vẫn nhanh như vậy. Nói thật, có phải mày thầm mến tao không?"
Khóe môi Ngôn Quyết nhếch lên, ý cười chưa từng vào đáy mắt.
"Nhưng tao nghĩ, đây là lần cuối cùng, về sau mày sẽ không còn có cơ hội này." Hắn gằn từng tiếng nói: "Hôm nay, tao sẽ cho mày chôn vùi ở trong này."
"Mày xác định người hôm nay chôn vùi ở trong này, là tao, mà không phải mày?" Giọng Bạch Thắng không hề gợn sóng.
Ngôn Quyết cười lạnh."Vậy thì thử xem."
Hắn vừa nói xong, thì nhanh chóng lấy súng từ trên người ra, họng súng nhắm ngay Bạch Thắng, đạn bắn ra. Đồng thời, Bạch Thắng đã bóp cò, cũng nã một phát súng về phía Ngôn Quyết. Mọi chuyện chỉ có vài giây, đạn hai người trong không trung giao nhau, sắc bén bay đến gần mục tiêu.
Vân Song Chỉ cả kinh.
Ngôn Quyết với Bạch Thắng lại dễ dàng tránh được đạn tập kích.
Một người xoay sang bên trái, một người lắc mình sang bên phải.
Phanh ——
Phanh ——
Đạn thẳng tắp bắn vào máy móc ở tầng một và vách tường tầng hai.
Ngôn Quyết đi ra mép về phía trước Bạch Thắng nổ súng, Bạch Thắng nhanh chóng tránh né, tiếp theo Ngôn Quyết tung người từ trên tầng nhảy xuống, theo sát trên này.
Hai bóng dáng không ngừng di chuyển.
Trên người bọn họ chỉ có một khẩu súng, sáu phát, Ngôn Quyết đã dùng bốn phát. Bạch Thắng nhắm cơ hội, trốn ở đằng sau một cái máy móc, cởi áo khoác vung tay ném về đằng sau Ngôn Quyết. Ngôn Quyết nghe được động tĩnh, quả nhiên xoay người, không chút do dự nả một phát súng về phía đằng sau. Bạch Thắng lại vào lúc này xoay người mà ra, ở trước khi áo khoác rơi xuống đất bắn ra một phát, Ngôn Quyết ý thức được bị mắc mưu, nhưng phản ứng không kịp, trước mắt nhoáng lên một cái, đạn bắn vào trong bụng của hắn, đồng thời áo khoác rơi xuống đất.
Mà Bạch Thắng nhanh nhẹn vọt đến một chỗ khác, đằng sau máy móc.
Anh không cho Ngôn Quyết cơ hội thở dốc, mới vừa đứng lại, liền nghiên người nả một phát sung về phái Ngôn Quyết. Ngôn Quyết khẩn trương che bụng, xoay người trên mặt đất lăn một vòng, trành thoát đạn bắn tới, lưng dựa vào rương gỗ xếp chồng lên nhau.
Hai người cũng chỉ còn có một phát.
Trên trán Ngôn Quyết chảy đầy mồ hôi, sợ tóc ướt dán lên trên mặt, máu từ miệng vết thương theo khe hở chảy ra.
Tiếng bước chân của Bạch Thắng tới gần.
Ngôn Quyết ở trong long đếm thầm.
Ba…
Hai…
Một…
Hắn dột nhiên đứng dậy, cũng không bận tâm miệng vết thương ở bụng nữa, giơ sung chống lại trước mặt với Bạch Thắng.
Cự ly giữa hai người cách xa nhau mấy mét, họng sung trực tiếp chỉ đối phương.
“Mày nói xem, phát sung này, là mày thắng hay là tao thắng?” Ngôn quyết khẽ cười nói.
“Mày cảm thấy tao sẽ thua bởi mày sao?”
“A, nếu không chúng ta đánh cuộc.” Hắn đi sang bên cạnh hai bước, nhưng Bạch Thắng di chuyển hướng ngược lại của hắn, hai người giống như Thái Cực xoay tròn, giọng nói Ngôn Quyết lạnh nhạt nói: “Lây tính mạng cả tao và mày.”
“Tao vẫn muốn hỏi mày, tao đã từng đắc tội với mày ở đâu, mày muốn tao chết như vậy.” Bạch Thắng không trả lời hắn, mà nói xoay sang chuyện khác, bình tĩnh hỏi.
Ngôn Quyết: “Bạch thiếu nhiên quả nhiên quý nhân hay quên chuyện, bản thân làm cái gì, chính mình cũng không nhớ rõ.”
“Có ý gì?”
“Cần tao nhắc nhở mày sao?” Ngôn Quyết làm như nhớ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, nhưng khoé miệng của hắn vẫn treo nụ cưới như cũ. “Giữa chúng ta, còn có một mối thù giết cha.”
“Mày nói tao giết cha mày?”
“Không chỉ như vậy, mày còn phá vỡ hơn nửa cuộc sống của tao.” Ngôn Quyết mở miệng nói: “Nói thì nói đến đây, mày muốn biết, phải nhờ bản thân mà nhớ.”
Bạch Thắng nhíu mày, anh tự nhận trí nhớ không kém, nhưng Ngôn Quyết nói những thứ này, mình quả thật một chút ấn tượng cũng không có.
“Nói đi, muốn cược hay không?” Ngôn Quyết lại chuyển tới trọng tâm đề tài lúc trước.
“Không muốn.” Bạch Thắng còn chưa nói, thì một giọng nói chen vào, bóng dáng Vân Song Chỉ xuất hiện ở trong tầm mắt hai người, rất nhanh chạy đến trước mặt bọn bọ, chắn ở giữa hai người.
“Ngôn Quyết, anh đã nói chỉ cần Quý Nghiên, người đã ở trong tay anh, anh không thể nói mà không giữ lời. Tại sao vẫn còn đối phó với A Thắng?” Giọng nói của cô có chút kích động.
Giọng Ngôn Quyết rét lạnh. “Tránh ra.”
“Là cô gọi Nghiên Nghiên ra sao?” Bạch Thắng dột nhiên hỏi.
Nghe giọng điệu của cô ta, anh đã nhận ra một chút không thích hợp.
Cũng đúng, anh thấy kì lạ, nếu Quý Nghiên cố ý để lại anh mói, đã nói lên cô ấy biết việc này có nguy hiểm, nếu ngay từ đầu là Ngôn Quyết tìm cô ấy, cô ấy làm sao có thể vẫn đi ra ngoài? Nấu như là Vân Song Chỉ, thì đã hiểu rồi.
Vân Song Chỉ bị Bạch Thằng hỏi, trong long không khỏi rung lên.
Nhất thời hoảng loạn.
Nhưng đảo mắt nghĩ đến tình hình bây giờ, cô bình tĩnh trở lại, Vân Song CHỉ nói với Ngôn Quyết: “Trừ khi anh đáp ứng không đánh chủ ý lên A Thắng nữa, nếu không em sẽ không tránh ra.”
Cô ta nghĩ Ngôn Quyêt sẽ không nổ sung với cô ta. Bây giờ hắn chỉ còn một viên đạn, nếu Ngôn Quyết nổ sung với cô ta, bậy hắn lấy cái gì đấu với Bạch Thắng?
Huống chi Ngôn Quyết còn bị thương, nếu như ngay cả một viên đạn cũng không có, Bạch Thắng căn bản không cẩn tốn sức cũng có thể giải quyết hắn.
Đã biết làm thế nào thay đổi ấn tượng trong long Bạch Thắng, mặc kệ nói như thế nào, cô thực đang giúp anh, Bạch Thắng sẽ ghi nhớ tỉnh cảm, nhất định sẽ không vì chuyện Quý Nghiên mà so đo với mình nữa.
Vân Song Chỉ một chút cũng không lo lắng.
Bạch Thắng cũng cho rằng Ngôn Quyết sẽ không nỗ sung. Ai ngờ, ‘phanh’ một tiếng sung vang lên, thân thể Vân Song Chỉ nhất thời cứng đờ. Cô ta không dám tin nhìn Ngôn Quyết, máu tươi từ trên trán rơi xuống, một đường uốn lượn trên đôi môi.
Tiếp theo thân thể của cô ta thẳng tắp ngã về phía sau.
Ngôn Quyết cảm khái một tiếng. “Thực vướng víu.”
Đông --
Thân thể Vân Song Chỉ ngã xuống, nằm bên cạnh chân Bạch Thắng.
Ánh mắt Bạch Thắng nhìn xuống, ở trên mặt Vân Song Chỉ đảo qua. Một phát sung ở giữa mi tâm của cô ta, Vân Song Chỉ mở to mắt, quả nhiên là chết không nhắm mắt.
Bây giờ anh với Ngôn Quyết, chỉ còn lại một viên đạn trong sung của anh.
“Nếu mày không cần đến sống chết của Quý Nghiên, có thể nổ súng thử xem.” Ngôn Quyết định liệu từ trước.
Bạch Thắng ngừng lại, tay chế trụ ở cò sung dừng lại.
“Nếu tao chết, tao dám cam đoan, cô ấy lập tức sẽ chôn cùng tao.” Sắc mặt Ngôn Quyết hơi chút trắng xanh, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
Con ngươi Bạch Thắng lúc này lạnh xuống. “Đây là bản lĩnh của mày? Lấy người phụ nữ của tao uy hiếp tao, ngoại trừ sử dụng những thủ hoạn hèn hạ này, mày còn biết cái gì?”
“Tao cho tới bây giờ chưa nói tao là Chính Nhân Quân Tử gì, thủ đoạn đê tiện thì làm sao? Cười đến cuối cùng mới là người thắng, không ai để ý quá trình, người khác chỉ quan tâm đến kết quả, được làm vua thua làm giặc, mày không phải không biết chứ?”
Ngôn Quyết vừa dứt lời, thân thể Bạch Thắng đột nhiên cứng đờ, ánhmat81 lướt qua Ngôn Quyết nhìn về phía sau hắn.
Ngôn Quyết ý thức được cái gì, xoay người theo tầm mắt của Bạch Thắng nhìn lại, chỉ thấy Quý Nghiên cầm một con dao găm, đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Sắc mặt Ngôn Quyết không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc, không ngờ cô ấy đến đây nhanh như vậy.
Nhìn dáng vẻ là đã thành công rồi?
Ngôn Quyết cẩn thận chú ý đến phản ứng của Quý Nghiên, vẻ mặt cô ấy rất nhạt nhẽo, yên lặng đi đến bên cạnh Ngôn Quyết, sau đó liền dừng bước, ánh mắt nhình Bạch Thắng giống như người xa lạ.
Bạch Thắng vô cùng giật mình.
“Mày đã làm gì với cô ấy?” Anh hỏi Ngôn Quyết.
Ngôn Quyết rất hài long với kết quả như vậy, xem ra hắn không bỏ nhiều tiền bạc vô ích cho những bác sĩ này, trên cơ thế giới lại có chuyện bóp méo trí nhớ này.
"Không làm cái gì, chỉ cắm vào trong đầu cô ấy một con Chip, để cho cô ấy quên những chuyện liên quan đến mày, ngay cả mày nữa." Gương mặt Ngôn Quyết lộ vẻ đắc ý nói: "Người hiện ở trong ký ức của cô ấy kia, đều là tao."
"Mày nói cái gì?" Bạch Thắng đè thấp giọng, sắc mặt đen lại.
"Làm gì kích động như vậy? Lại không ai quy định chuyện tình cảm này chỉ có thể cả đời quen biết đúng một người, mày nhìn Vân Song Chỉ, lúc trước yêu tao chết đi sống lại, còn không phải lòng thay đổi liền thay đổi, đi yêu mày, tao cũng không nói gì. Tình hình bây giờ chẳng qua là ngược lại, thế nào? Cho phép Vân Song Chỉ di tình biệt luyến với tao, nhưng không cho phép Quý Nghiên xem mày như người lạ?"
Này có thể tính sao?
Bạch Thắng kiềm chế kích thích muốn giết người, ép mình tỉnh táo lại.
Bây giờ Quý Nghiên còn đang ở trên tay hắn, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Đến đây, bảo bối, dùng dao găm trên tay em, đâm vào tim người kia." Ngôn Quyết nhìn Quý Nghiên, dịu dàng nói.
Bạch Thắng gắt gao nhìn Quý Nghiên, không thể tin cô thật sự phải làm như vậy.
Cho dù trí nhớ không có, nhưng cảm giác vẫn còn chứ, cô xuống tay được sao?
Thấy anh, cô thật sự không có một chút cảm giác?
Quý Nghiên nghe vậy, nâng chân lên, từng bước một đi về phía Bạch Thắng.
Cô nâng dao găm ở trước người.
Bạch Thắng cảm thấy hi vọng trong lòng nháy mắt tiêu tan.
"Nghiên Nghiên."
Anh giống như trước gọi cô như vậy.
Khóe miệng Ngôn Quyết lộ ra ý cười. Thân thể Quý Nghiên đi sát bên cạnh Ngôn Quyết, khi đi đến trước mặt hắn, cô đột nhiên chống lại ánh mắt Bạch Thắng, ánh mắt quen thuộc, tình cảm xúc động lòng người như vậy, sớm xâm nhập vào xương tủy.
Cô cười với Bạch Thắng, Bạch Thắng ngẩn người. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quý Nghiên dừng cước bộ, đột nhiên xoay người, dao găm sắc bén, cắm sâu vào tim Ngôn Quyết.
"Em..."
Ngôn quyết trừng to mắt, không dám tin nhìn cô. "Em không có quên..."
"Chỉ có như vậy, anh mới không phòng bị."
Tay cô buông ra, nhìn máu ở trước ngực hắn chảy ra, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Ngôn Quyết che miệng vết thương luôn chảy máu, hắn vẫn chống đỡ hết sức, một kích của Quý Nghiên này, nhưng ở ngay chỗ hiểm.
"Ha ha ha ha..."
Hắn điên cuồng cười rộ lên, cười không thể đè nén."Không ngờ, tôi tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị em gài vào bẫy... Khụ khụ..."
Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên phun một búng máu ra, Ngôn Quyết rốt cục chống đỡ không nối, ngã xuống đất chết.
Ngay sau đó đằng sau lại truyền đến một tiếng trầm đục, Quý Nghiên cả kinh, cuống quít xoay người nhìn về phía sau.
Bạch Thắng quỳ một gối xuống đất, đầu cúi xuống, tay che ở trước ngực, có đè nén tiếng ho khó chịu truyền ra, dần dần ho ra máu, phun trên mặt đất.
Quý nghiên chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi: "Tiểu Bạch, anh làm sao vậy?"
Bạch Thắng không nói gì.
Quý Nghiên vội vàng xem xét một chút, là miệng vết thương trước của anh lại bị nứt ra. Vốn cách khi đó không được bao lâu, động tác anh mạnh như vậy, hơn nữa nhất định cố nén thật lâu, mới có thể kìm nén khạc ra máu.
Quý Nghiên đau lòng không biết nói cái gì.
Bạch Thắng lại ôm cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Không được rời khỏi anh."
"Tại sao em phải rời khỏi anh? Em đã nói rồi, đời này dựa vào anh, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa."
"Ừ."
Anh nhớ lời Ngôn Quyết trước nói, xem ra thật là lừa gạt anh, nếu không thì Quý Nghiên sẽ không có phản ứng này.
"Em gọi điện thoại cho chú Joy, chúng ta trở về trước rồi hãy nói, chuyện ở đây giao cho bọn Phong xử lý."
Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Một tháng sau, Trường Sa.
Quý Nghiên và Bạch Thắng đứng ở trước hai bia mộ mới lập, nhìn qua rất hạnh phúc.
"Mẹ, con muốn kết hôn. Người biết sẽ rất vui mừng chứ? Xin lỗi, trước đây con vẫn không biết người tồn tại, cũng chưa từng hiếu kính với người, đúng rồi, con đã gặp bà ngoại, thân thể của bà đã dần dần có chuyển biến tốt, nếu điều kiện cho phép, con sẽ mang bà đến gặp người. Người nhất định sẽ rất vui!" Quý Nghiên chậm rãi kể rõ, trong giọng nói lộ ra tưởng niệm.
"Mẹ, đây là Bạch Thắng, cũng là chồng tương lai của con. Rất ưu tú đúng không? Chúng con từng có một đứa bé, nhưng bây giờ bé đang ở cùng một chỗ với người, cho nên người gặp bé, có thể giúp con chăm sóc tốt cho bé được không? Đừng cho bé bị khi dễ."
"Con biết mẹ yêu con như vậy, nhất định sẽ đồng ý." Quý Nghiên nói xong, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Cô lau khô nước mắt, bên miệng mỉm cười, nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
Nếu người còn ở bên cạnh con thật tốt biết bao?
Nhớ đến vài năm qua cô vẫn gọi Lữ Mỹ là mẹ, cố gắng ở trước mặt bà ta sắm vai người con gái tốt, Quý Nghiên cảm thấy lòng chua xót.
Nếu mẹ ở bên kia thấy, mẹ nhất định sẽ rất khổ sở?
Bạch Thắng ôm bả vai Quý Nghiên, nhìn bia mộ Ngải Tú Đan, nói: "Mẹ, xin chào, con là Bạch Thắng, là con rể người. Rất tiếc không thể nghe chính mồm người đồng ý, nhưng con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên, cho cô ấy hạnh phúc. Xin ngài yên tâm! Hơn nữa cũng rất cảm kích người mang người con gái tốt như vậy đến thế gian này, để cho con có được cô ấy."
Anh nói rất đơn giản, nói ra những câu từ thật lòng, trong giọng nói nhàn nhạt có thể nghe ra thái độ kiên định của anh.
Hai người hàn huyên với Ngải Tú Đan một lúc, lại đi đến trước mộ bia bên cạnh kia. Đây là vì đứa bé vô duyên của bọn họ mà lập bia, để tưởng niệm.
Hi vọng bé ở bên cạnh Ngải Tú Đan, cho dù là đến thế giới kia, cũng có người che chở, làm bạn, không đến mức cô đơn.
Sau đó hai người chính thức tạm biệt, Quý Nghiên dẫn Bạch Thắng dạo chơi ở thành phố Trường Sa. Cô vẫn rất muốn cùng Bạch Thắng đi trên đường phố Trường Sa, từ ban ngày đến đêm tối, để cho thành phố cô sống từ nhỏ chứng kiến hạnh phúc của mình.
Cô có tình cảm rất sâu ở quê nhà, giống như là giới thiệu một nửa kia của mình cho cha mẹ xem, Trường Sa đối với cô mà nói, cũng là một thành viên giám hộ.
Tất cả hành trình Bạch Thắng đều rất phối hợp.
Quý Nghiên dẫn anh đến trường học cũ của mình, lúc này không phải ngày nghỉ, khi bọn họ đến đó là giữa trưa, đúng lúc thời gian tan học. Phóng tầm mắt nhìn, tất cả học sinh đều mặc đồng phục trào ra, có về nhà, có ở trong quán nhỏ trước cửa trường học ăn cơm.
Hai người Bạch Thắng và Quý Nghiên từ bên ngoài đến đã rất được chú ý, huống chi hôm nay toàn thân Bạch Thắng còn mặc tây trang. Cả người âu phục màu trắng càng nổi bật lên cao lớn đẹp trai, hoàn toàn tôn lên khí chất cao quý, muốn không bị vây xem cũng không được. Quý Nghiên hôm nay cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm không giống như trước, gặp chuyện theo thói quen trốn tránh, sợ hãi ở chung với người lạ.
Cô bây giờ, dù cho có nhiều ánh mắt nhìn như vậy nữa, cũng vẫn như cũ có thể bình thản ung dung.
Nhìn thì nhìn đi, dù sao bọn họ quang minh chính đại yêu đương, còn sợ người nhìn hay sao?
Đôi tình nhân ân ái trên đường cái cũng không ít, bọn họ như vậy đã rất kín đáo.
"Là nơi này." Quý Nghiên chỉ vào một cửa hàng rất náo nhiệt, trước kia cô rất thích đến đây ăn.
Nhưng cái bàn ở đây đều đặt ở bên ngoài, bàn rất thấp bé, vốn cửa trường học trên một con phố, đều là học sinh buôn bán. Người đi làm giống bọn họ còn cố ý đến ăn cơ bản là không có, hơn nữa nhìn cách ăn mặc quần áo bọn họ còn giàu có như vậy, thì càng thuộc loại ngoại tộc.
"Hình như không tệ."
Bạch Thắng từ trước đến nay quen bị người nhìn, đối với ánh mắt như vậy tự nhiên là tự động che dấu.
Bọn họ chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, Quý Nghiên giơ tay hô: "Ông chủ, hai chén ốc nước ngọt, một bát không cay, một chút cũng không được! Còn một bát đậu hủ cay."
"Ốc nước ngọt không cay thì ăn không ngon như vậy đâu, một chút cũng không được sao?"
"Ừ."
Nước ốc rất nhanh đặt trên bàn, Quý Nghiên nhìn bát trước mặt mình này, lại nhìn bát của Bạch Thắng kia, quả thực là sự chênh lệch giữa thơm ngon của lẩu cay với nồi không cay.
Cô nói: "Xem ra em phải tốn thêm nhiều tâm tư để điều dưỡng dạ dày anh cho tốt mới được, anh Bạch, toàn bộ cuộc sống của anh trước đây không có màu sắc!"
"Ưm, anh còn chưa đủ `sắc ' thái sao? Xem ra ‘nhu cầu’ của Nghiên Nghiên so với trong tưởng tượng lớn hơn, để cho anh `thụ giáo' rồi. Yên tâm, về sau anh nhất định sẽ càng cố gắng `thỏa mãn' ` nhu cầu' của em, ra sức thực hiện để cho Nghiên Nghiên `hài lòng'." Bạch Thắng tươi cười đầy mặt nói.
Quý Nghiên nghe thấy ý tứ mặt chữ, quả thật rất hài lòng.
Ông xã nghe lời bà xã đều là ông xã tốt. Quý Nghiên chủ động bưng bát Bạch Thắng nói: "Em giúp anh chọn rau thơm."
Bạch Thắng thuận miệng khen nói: "Bà xã thật tốt!"
"Vốn là vậy." Lòng Quý Nghiên lập tức nở hoa, trên mặt lộ ra chút đắc ý, rất vui vẻ bắt đầu chọn đồ ăn.
Bạch Thắng nhìn cô, tâm tình không khỏi vui vẻ. Khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng cong cong, hiện ra ý cười.
Buổi tối, bọn họ nắm tay tản bộ ở công viên hình cây quýt. Dòng người đến và đi từ bên cạnh sát qua nhau, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi trò đuổi bắt, vui lại náo nhiệt.
"Đã lâu không đến đây, không khí thật tốt." Quý Nghiên đón gió, vui vẻ nói.
Bạch Thắng nhẹ cười, hiếm khi có tâm tình nói đùa. Anh nói: "Đài tưởng niệm chủ tịch nước lớn như vậy đặt ở đây, không khí dám không tốt?"
"Phốc."
Quý Nghiên châm chọc: "Chủ tịch còn có thể quản khí tượng?"
Cô đang nói, xung quanh đột nhiên truyền đến giọng nói rất lớn, giọng rất hung dữ, phun ra lời khó nghe, chốc lát hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người. Quý Nghiên nghi ngờ nhìn nơi phát ra tiếng, xuyên qua quần chúng vây xem, mơ hồ thấy một người đàn ông tráng kiện chửi ầm lên với người phụ nữ gầy yếu trên mặt đất kia. Từ những câu hắn mắng, còn có cách ăn mặc của phụ nữ đứng nhìn, bà hẳn là người ăn xin.
Miệng người đàn ông đầy từ vũ nhục, quả thực giẫm nhân cách người phụ nữ dưới chân, hơn nữa khinh thường với thân phận của bà ta. Người phụ nữ cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói, cũng không ai đi ra giúp đỡ. Quý Nghiên thật sự nhìn không nổi, lôi kéo Bạch Thắng đi đến.
Khi đi qua quần chúng vây xem, Quý Nghiên nói với Bạch Thắng: "Anh chờ em một lúc, đừng đi ra!"
Anh không lo lắng cho Quý Nghiên sẽ chịu thiệt, Bạch Thắng tương đối hiếu kì Quý Nhiên đi qua sẽ nói cái gì. Người đàn ông cao lớn kia vẫn nói giọng địa phương, Bạch Thắng nghe không hiểu, nhưng từ phản ứng của bọn họ cũng có thể đoán ra tình huống.
Tiếng Trường Sa có khí thế rất mạnh, cũng rất tuỳ ý, ầm ĩ lên thì càng hung hãn, không biết từ trong miệng Quý Nghiên nói ra sẽ thế nào?
Quý Nghiên mở miệng, quả nhiên nói lưu loát tiếng Trường Sa, cô đùng đùng đến người đàn ông to lớn kia nói ra, ngón tay chỉ người phụ nữ trên đất, nhìn dáng vẻ cô đang biểu dương chính nghĩa. Nhưng người đàn ông cao lớn chẵng them nghe, cứng cổ lên với Quý Nghiên, Quý Nghiên rất tức giận, âm lượng cũng trở nên to hơn, sung mặt lên để cho người đàn ông cao lớn nói xin lỗi.
Ừ, một câu này anh nghe đã hiểu.
Bạch Thắng nhịn không được cười rộ lên, lần đầu tiên anh thấy cô cùng người khác cã nhau như vậy, lại có cổ thú vị khác.
Trong mắt Quý Nghiên sao đáng yêu đến thế.
Về phần người đàn ông cao lớn vừa nhìn là loại quen phách lối, miệng nói không được muốn động thủ với Quý Nghiên, Quý Nghiên lẩm bẩm câu gì, cũng chẵng muốn khách khí với hắn nữa, trựng tiếp dung vũ lực để cho người phụ tùng.
Chuyện giải quyết xong, Bạch Thắng mới từ từ đi tới.
Hai người đối mặt với nhau.
Bạch Thắng bật cười.
Quý Nghiên hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Lần đầu tiên nghe em nói tiếng địa phương.” Anh thành thật nói.
Quý Nhiên ㅁㅁ, không khỏi hỏi: “Có phải rất khó nghe không?”
“Cũng được.”
“…”
Ánh xác định?
Quý Nghiên không nhiều lời với anh, đi qua nâng người phụ nữ kia ngã dưới đất kia dậy.
“Cảm ơn.” Người phụ nữ nói tự đáy lòng.
Quý Nghiên quan tâm hỏi: “Bà không sao chứ?”
Lúc này người phụ nữ ngẫng đầu, vửa muốn nói gì, đột nhiên dừng lại.
“Nghiên Nghiên.”
“Bà…” Quý Nghiên thấy rõ ràng dáng vẻ của bà, kinh ngạc mở to mắt.
“Bà làm sao có thể trở thành nhự vậy?” Cô quét nhìn người trước mắt một cái, vẫn không thể tin vào hai mắt mình.
Người này, thật sự là Lữ Mỹ.
Bạch Thắng cũng hơi chút kinh ngạc.
“Đây là báo ứng…” Lữ Mỹ bi thương gía lạnh nói, nhìn Quý Nghiên, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống. “Nghiên Nghiên, tôi có lỗi với con!”
Quý Nghiên mím môi, không biết nói cái gì.
Cô biết bọn họ mất đi tất cả, chuyện Quý Anh Bình sát hại Ngải Tú Đan cũng bị lộ ra ngoài, còn có những chuyện không sạch sẽ khi ông ta quản lý Thuỵ Hưng, Quý Anh Bình đã bị ngồi tù. Lữ Mỹ và Quý Nhu không nhà đễ về, lại không có năng lực gì, Quý Nghiên không cố gắng đi hỏi thăm cuộc sống của bọn họ bây giờ, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn họ sống không tốt.
Nhưng cô thật không ngờ, cuộc sống Lữ Mỹ đã nghèo túng thành như vậy.
Nhiều oán giận, nhiều không cam lòng như vậy, ở một phút này khi thấy dáng vẻ này của bà ta bỗng nhiên trở nên vô lực. Thiên ác có báo, cô không cho phép mình mềm lòng. Dù sao chuyện cũ của mẹ đặt ở kia, cô không có bất kì lí do gì, thuyết phục mình tha thứ cho Lữ Mỹ.
Không có độ lượng lớn như vậy.
Chỉ là nhớ lại ký ức ập vào lòng, lý trí và tình cảm Quý Nghiên ở trong đầu điên cuồng lôi kéo, trong lòng cô không dễ chịu.
Lữ Mỹ nhìn ra sự giãy giụa của cô, nói: “Tôi biết con không có cách nào tha thứ cho tôi, đây là bản thân tôi tạo nghiệt, Tội bằng lòng gánh vác. Hôm nay, coi như con không gặp qua tôi, tiếp tục cuộc sống của con, về sao tôi sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, quấy nhiễu con. Cho nên nhất định phải hạnh phúc…”
Bà ta nói xong, Quý Nhiên vẫn chưa trả lời, liền xuay người rời đi.
Quý Nghiên không ngăn cản, không có cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ cảm thấy lúc này trong lòng cảm khái muôn vàn.
Cô nhìn về phái Bạch Thắng, người nọ vẫn đứng ở chỗ cũ, lẵng lặng, rất kiên nhẫn chờ cô.
Trong lòng không khỏi ấm áp.
Lữ Mỹ vốn đã đi lúc này chợt quay trở lại, bà đi đến trước mặt Quý Nghiên, thật lòng nói với cô: “Nghiên Nghiên, đời này tôi hổ thẹn với mẹ con. Lúc trước ba con dọn dẹp đồ của mẹ con, tôi cố ý để lại một chút, đã chôn ở vườn hoa phái dưới xích đu sau nhà, nếu con nhớ mẹ con, có thể lấy ra nhìn.”
Quý Nghiên ngẩn người.
Lữ Mỹ lại đi xa.
Cô mới phản ứng kịp, không tự chủ hướng về phía bóng lưng bà ta gọi: “Chờ một chút.”
Lữ Mỹ đừng bước lại.
Quý Nghiên nói: “Dì, cám ơn bà, ít nhất về chuyện này.”
Lữ Mỹ trầm mặc.
Quý Nhiên cảm giác được bờ vai bà ta giật giật, qua thật lâu sau, bà mới lại lần nữa bước đi, rất nhanh rời khỏi nơi này.
“Em chỉ có thể làm đến như vậy.” Cảm nhận được Bạch Thắng đến gần, Quý Nghiên chậm rãi mở miệng nói.
Bạch Thắng đáp lời: “Như vậy là tốt rồi.”
Nghiên Nghiên của anh, đã càng ngày càng hiểu được làm sao để buôn xuống một chuyện, đễ cho mình sống càng vui vẻ.
Sau đó mới phát hiện mình bất luận đối mặt với cái gì, đều càng thoải mái tự tại.
“Ừ.” Quý Nghiên cười rộ lên, thân thể tiến lên dựa vào trong lòng Bạch Thắng.
Bạch Thắng rất tự nhiên ôm ấp cô.
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, trước mắt dột nhiên sang91 lạn. Quý Nghiên ngẩn người, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Cho thấy thời gian đã là tám giờ.
“Hôm nay là thứ bảy sao?”
“Hình như là vậy.”
“Khó trách.”
Liên tiếp tiếng vang pháo hoa nổ ở phía chân trời, nổ tung vô số ánh sáng rực rỡ, vô cùng đẹp.
Xung quanh truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ, công viên cây quýt náo nhiệt, tiếng vào lòng người ấm áp.
“Phóng phào hoa ở đây là tiết mục cố định sao?”
“Ừ, mỗi tuần vào thứ bảy đều có, rất nhiều du khách còn dặt biệt thích đến Ái Vãn Đình xem, bởi vì nơi đó tầm nhìn rất tốt.”
Bạch Thắng kéo tay cô: “Đi.”
Quý Nghiên nghi hoặc: “Đi đâu?”
“Ái Vãn Đình.”
Anh lôi kéo cô chạy đi, tốc độ rất nhanh, gió thổi bên tai, Quý Nhiên cảm giác được âm thanh gió, cả người cũng không chịu theo mình khống chế.
“Cô lớn tiếng hỏi: “Đi vào trong đó để làm gì?”
“Bạch Thắng: “Xem pháo hoa.”
“Ở đây cũng có thể xem mà!”
“Ánh nói rồi, muốn cho em thứ tốt nhất.”
-END-